Đọc truyện Ông Xã Lạnh Lùng, Em Yêu Anh! – Chương 15
Dịch Lăng cầm trên tay một bó hoa lavender thật lớn, tiến vào trường đại học Cambridge. Các sinh viên của trường khi thấy anh đi ngang qua đều rất hào hứng cúi đầu chào hỏi. Dịch Lăng cũng lịch thiệp mỉm cười khẽ gật đầu. Anh nhanh chân bước lại gần cô gái đang mải mê chụp ảnh kỉ niệm cùng bạn bè dưới tán cây phong đã trụi lá.
An Huyên vui vẻ cười tít mắt cùng Jelly chụp đủ kiểu ảnh. Đang hào hứng thì một chàng trai ngoại quốc trẻ trung bước lại gần đứng trước mặt họ, đôi mắt sáng rực nhìn An Huyên.
“Chào Alice” – Anh ta cười tươi rói để lộ hàm răng trắng đều. Jelly quay sang cô khó hiểu.
“Cậu quen anh ta à?”
“Không, tớ chưa từng gặp người này.” – Cô ghé vào tai cô bạn Hà Lan nói nhỏ rồi quay sang chàng trai đang đứng trước mặt, lịch sự gật đầu chào.
“Chào bạn. Chúng ta quen biết sao?”
“Ồ. Không. Tôi rất hâm mộ kiến thức nghệ thuật uyên thâm của em nên rất muốn được kết giao cùng em.” – Anh ta chân thành hướng cô hâm mộ.
“Kết giao?” – An Huyên trợn mắt há mồm nhìn anh ta rồi lại quay sang nhìn Jelly đang đứng bật cười bên cạnh.
“Đúng vậy. Suốt thời gian qua tôi luôn để ý đến cô gái xinh đẹp là em đây, luôn hi vọng có một ngày được cùng em. Vậy tiểu thư Alice có hân hạnh chấp nhận làm bạn gái của tôi không?” – Vừa dứt lên anh ta khẽ cúi người nầng lên bó hoa hồng nhung đỏ rực trước mặt cô.
An Huyên vẫn chưa tiêu hóa hết được những lời nói của người này. Kết giao, bạn gái gì chứ? An Huyên cô rõ ràng chồng cũng đã có rồi còn cần kết giao sao… Cô định hướng anh ta từ chối thì một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên bên cạnh.
“Tôi từ chối lời đề nghị này.” – Dịch Lăng dùng con mắt sắc bén nhìn chàng trai ngoại quốc khiến anh ta hoang mang. Quay lại nhìn cô vợ nhỏ kinh ngạc khi thấy anh, không biết sao trong lòng lại có chút tức giận.
Thật nực cười. Vợ của anh cư nhiên bị người ta tán tỉnh giữa ban ngày ban mặt. Anh phải nhanh chóng mang cô về nước, nếu không vẻ phong tình quyến rũ này cứ thế bị người ta hưởng thụ hết.
“Ngài Andrew…” – Cả anh ta và Jelly cùng kinh hãi khi thấy sự xuất hiện của anh.
“Tôi là hướng tiểu thư Alice bày tỏ, từ chối hay không là quyền của cô ấy.” – Chàng trai ngoài quốc nhìn Dịch Lăng rồi lại chân thành nhìn An Huyên. Anh ta biết quyền lực của người đàn ông này thế nhưng anh không thể cưỡng lại vẻ đẹp diễm lệ của An Huyên, liền mạnh mẽ bày tỏ.
“Nhưng tôi là chồng cô ấy, quyền quyết định nằm ở tôi.” -Dịch Lăng lạnh lùng nhìn anh ta rồi bước tới gần nắm tay An Huyên rời đi. Bỏ lại phía sau chàng trai đang đứng chết trân như trời trồng. Trố mắt kinh hãi nhìn bóng dáng hai người sánh vai nhau rời đi.
Đi được một đoạn, Dịch Lăng dừng lại đứng đối diện An Huyên. Anh đưa tay xoa xoa khuôn mặt ửng đỏ vì lạnh của cô. Yêu thương vỗ nhẹ.
“Lăng, sao anh lại tới đây?”
“Nếu anh không tới làm sao bắt gặp được một màn đặc sắc kia. Không ngờ lại có kẻ to gan lớn mật dám tán tỉnh vợ anh.”
“Em không biết anh ta. Em đang định từ chối thì anh đến…” – An Huyên lắc đầu tiến sát lại gần nắm tay anh khẽ giải thích thế nhưng Dịch Lăng lại lắc đầu cười, khẽ hôn xuống đôi môi nhỏ nhắn đang huyên thuyên của cô khiến cô ngượng ngùng chôn sâu khuông mặt ửng đỏ vào lồng ngực ấm áp của anh.
“Anh biết mà. Em mãi mãi là của anh.” – Dịch Lăng nâng bó hoa laveder lên trước mặt An Huyên, mỉm cười.
“Chúc mừng em đã hoàn thành khóa học.”
“Wow. Lavender.” – An Huyên vui mừng đưa tay ôm trọng lấy bó hoa anh tặng. Mùi hương dịu nhẹ của lavender nhanh chóng xộc vào mũi khiến cô thoải mái hưởng thụ. Nhìn bó hoa xinh đẹp trong ngực, sắc tím thủy chung mềm mại ánh lên như tượng trưng cho sự thủy chung của cô trong tình yêu này.
“Cám ơn anh. Sao anh lại biết em yêu thích lavender nhất hả?” – Đôi mắt đen lay láy rực sáng nhìn anh rồi lại ôm chặt bó hoa trước ngực vui vẻ cười tươi.
“Anh là ông xã của em nha.” – Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cô anh liền thấy hạnh phúc. Anh quàng tay ôm vai cô cùng rời đi. Tiếng cười nói khúc khích của cô gái nhỏ ngay bên tai khiến anh cảm thấy thật mãn nguyện. Những năm tháng sau này có cô đồng hành, cùng anh yêu thương đến đầu bạc thì còn gì may mắn hơn nữa.
Bà xã, cảm ơn em.
~ Bắc Kinh
Vừa bước ra khỏi sân bay, An Huyên hít một hơi thật sâu không khí của Bắc Kinh. Mới rời khỏi nơi này vỏn vẹn có ba tháng nhưng cô ngỡ như thật lâu, thật lâu rồi. Cũng vì trong ba tháng này có quá nhiều chuyện đã thay đổi.
Dịch Lăng đi bên cjanh cô mang kính râm, cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cô thể hiện quyền sở hữu của mình. An Huyên hơi ngượng nhưng cũng không phản kháng. Cô rất thích cảm giác được ôm ấp trong vòng tay anh.
“Chào chủ tịch, chào phu nhân. Chào mừng hai người trở lại.” – Thư kí của anh và Nicholas đang đứng ở đại sảnh vừa trông thấy anh liền tiến lên chào hỏi và nhận hành lí trong tay anh.
“Ừm. Chúng ta về thôi.” – Anh quay sang nhìn cô gái nhỏ khẽ gật đầu cười với nhân viên của anh. Nét cười duyên dáng vẫn ẩn hiện trên khuôn mặt xinh đẹp. Hôm nay cô rất đẹp, mặc trên người là chiếc áo sơ mi cộc tay và quần jean ôm sát đôi chân thoan dài, mái tóc dài mềm mại được cô khóe léo dùng dây lụa màu tím cột cao lên, để lộ chiếc cổ trắng ngần. Càng nhìn An Huyên, Dịch Lăng càng mê mẩn. Vợ anh đẹp thật!
Phải nhanh chóng về nhà thôi, anh liếc nhìn xung quanh bao nhiêu cặp mắt đổ dồn về phía cô khiến anh khó chịu.
Trên đường trở về nhà, An Huyên hơi căng thẳng. Cô đi suốt ba tháng, cô rất nhớ cha mẹ chồng và Ngưng Yên. Nhưng không biết mẹ chồng có còn ác cảm với cô như trước không nữa?
“Em sao vậy?” – Nhìn được bất an lộ rõ trên khuôn mặt cô, anh ân cần hỏi.
“Không sao ạ. Em rất nhớ mọi người.”
“Cô bé ngốc, mọi người cũng nhớ em.” – Anh mỉm cười sủng ái kéo cô vào ngực yêu thương ôm chặt. Anh sao lại không biết lo lắng trong lòng cô chứ? Nhưng có anh ở đây rồi, quan hệ mẹ chồng nàng dâu không thể xảy ra trong gia đình anh được. Với lại, An Huyên khả ái như vậy, luôn quan tâm lo lắng cho mọi người, ai lại nỡ không yêu thích cô cơ chứ!
Xe vừa dừng lại trước cửa biệt thự, An Huyên bước xuống đi vội vào nhà mà chẳng đợi Dịch Lăng chậm rãi bước phía sau nhìn cô cười bất đắc dĩ. Vừa đặt chân tới cửa chính thì một bóng dáng chạy ào ra nhào vào người An Huyên khiến cô giật mình bước lùi về sau dựa hẳn vào tường, sém chút nữa thì té ngã.
Dịch Lăng bước phía sau nhìn một màn như vậy sợ hết hồn. Anh tiến nhanh lên phía trước đỡ lấy An Huyên còn đang cháng váng ôm vào lòng, tiện tay kéo cái cô em gái tinh nghịch ra khỏi người cô. Nghiêm mặt nhìn Ngưng Yên.
“Em đi đứng kiểu gì vậy? Nếu té ngã thì thế nào?”
“Anh hai, anh kì cục quá. Tránh ra, chị dâu đưa em ôm cái nào.” – Ngưng Yên chu môi hờn giỗi tiến lên đẩy Dịch Lăng sang một bên, ôm ấp An Huyên thật chặt. Vẻ mặt vui mừng cười tít mắt thật đáng yêu.
“Yên Yên, chị rất nhớ em.” – An Huyên sau khi định thần thì cũng mặc kệ Dịch Lăng, nhào tới ôm lấy Ngưng Yên thật chặt. Thỏa mãn sự nhớ nhung của hai cô gái trẻ. Dịch Lăng đứng một bên thu hết vào mắt, được lắm Yên nhi, em dám giành vợ với anh, em chết chắc.
“Nhanh vào nhà thôi, cha mẹ đang đợi.” – Ngưng Yên thỏa mãn nắm tay An Huyên bước nhanh vào nhà. Bỏ mặt anh trai phía sau đang sa sầm nét mặt.
“Thưa cha mẹ, con đã về.” – An Huyên cung kính cúi đầu chào hia vị trưởng bối đang ngồi yên vị trên sofa nhìn cô.
Bố chồng mỉm cười hiền lành còn mẹ chồng tuy không biểu hiện quá nhiều nhưng vẫn là quan tâm cô.
“Con ngồi xuống đi. Vất vả nhiều rồi.” – An Huyên cảm động nhìn mẹ Dịch, khóe mắt rưng rưng mỉm cười vui vẻ. Cuối cùng thì bà cũng để ý đến cô rồi.
“Dịch Lăng lại đây ngồi xuống đi. Mấy tháng nay con chạy đi đâu thế hả?” – Cha Dịch nhìn Dịch Lăng cười như không cười.
“À. Chuyện đó, thật ra con đi theo đuổi vợ.” – Dịch Lăng bình thản trả lời, không quan tâm đến vẻ mặt ngốc lăng của cha mẹ và em gái.
Khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô vợ ngốc đang đỏ mặt nhìn anh.
“Hả?” – Cha mẹ Dịch đăm chiêu nhìn hai người rồi mỉm cười đầy hàm ý.
“Wow. Thật ngưỡng mộ chị dâu nha. Anh hai thật lãng mạn!” – Ngưng Yên hai mắt sáng rỡ long lanh nhìn cô. Dưới sáu con mắt nhìn mình chằm chằm, An Huyên xấu hổ trừng mắt nhìn Dịch Lăng – kẻ đầu xỏ đang nham nhở cười bên cạnh. Thật muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống ngay.
Nhìn vẻ mặt quẫn bách của An Huyên, cả nhà được một trận bật cười. Dịch Lăng cũng rất vui vẻ, điều anh cần chỉ có vậy mà thôi.
Hết