Đọc truyện Ông Xã Là Trung Khuyển – Chương 7: Công trường
Chuyển ngữ: Gà – LQĐ
Chủ nhiệm họ Hứa này, cũng không tinh thông cái gì, thái độ xử sự có chút không khéo, cho nên nhiều năm như vậy, vẫn chỉ là một chủ nhiệm.
Nghe Uông Thư Ngọc nói thế, nhất thời sửng sốt, đặt tầm mắt vào bài thi, đây là đề tổ toán học cấp ba mới ra, dùng cho học sinh thi đầu vào, trên tay ông ta cũng có đáp án.
Ông ta đến gần vài bước, cô gái này viết rất rõ ràng, Uông Thư Ngọc là giáo viên dạy toán, nên đương nhiên cũng biết đôi chút.
Thật sự có người làm toán không cần giấy nháp sao?
Trịnh Thâm ngồi yên ở bên cạnh, ánh mắt nóng bỏng nhìn Miêu Miêu của anh mím môi, ánh mắt tập trung nhìn chằm chằm vào bài kiểm tra, một đôi mắt không khác gì minh châu, bảo bối của anh thật đẹp!
Miêu Miêu làm rất nhanh, bài kiểm tra toán học hai tiếng, cô chỉ dùng một tiếng, Uông Thư Ngọc lấy qua, chủ nhiệm Hứa lại đưa cho cô một bài kiểm tra ngữ văn.
Cô tiếp tục nghiêm túc làm, Uông Thư Ngọc nhanh chóng chấm điểm xong, đưa cho chủ nhiệm ra dấu, chủ nhiệm Hứa ngây ngẩn cả người.
Người dám đi thẳng lên cấp ba, thật sự có chút tài năng đấy.
Lúc học tập Miêu Miêu nghiêm túc đến nỗi không thể tưởng tượng được, vô cùng chăm chú, mọi thứ xung quanh cô đều không có quan hệ gì với cô.
Làm xong hai môn, chủ nhiệm thấy còn thời gian, đưa thêm bài thi cho cô.
Miêu Miêu mím môi tiếp tục tập trung làm, vài người đều đã đói bụng, nhưng bên này một người làm bài, hai người vội vàng xem đề gật đầu, nhất thời đều xem nhẹ cơm trưa.
Chỉ có Trịnh Thâm đứng ngồi không yên, bóp tim gãi phổi, Miêu Miêu còn chưa ăn cơm? Có phải cô đói rồi hay không? Có phải đói rồi sẽ gầy không? Có phải dạ dày sẽ không thoải mái không?
Rối rắm đủ điều, cuối cùng nói: “Chủ nhiệm, chi bằng đi ăn cơm trước đi?”
“Không không không, không vội, tôi chờ bạn học Miêu làm xong rồi ăn.” Cười đến vui vẻ, hiển nhiên vô cùng hài lòng với Miêu Miêu.
Trịnh Thâm: “…” Wow! Ai muốn ông ăn cơm hả?!
Mãi cho đến hai tiếng sau, Miêu Miêu mới làm xong hết đề, tiếng Anh của cô hơi yếu một chút, còn môn khác, cường thế không nói nên lời.
Uông Thư Ngọc cực kỳ thỏa mãn.
Chủ nhiệm lại có hai phần rối rắm: “Bạn Miêu ưu tú như vậy, nếu không tôi để thầy Lý…”
“Chủ nhiệm Hứa, anh có ý gì? Bọn họ đều không muốn tiếp nhận, cả việc cho người ta một cơ hội cũng không đồng ý, hiện giờ phát hiện cô có tiềm năng, muốn lấy đi à?”
Chủ nhiệm Hứa không có ý khác, ông ta là loại người luôn bị khuôn sáo trói buộc, theo lý thường cảm thấy thành tích thế nào thì sẽ đi đến lớp đó.
“Bạn học Miêu cảm thấy thế nào?” Chủ nhiệm Hứa cười nhìn về phía Miêu Miêu, đa số học sinh đều sẽ nguyện ý đến lớp chọn, lớp 22 này lộn xộn, hoàn toàn không thích hợp với đứa bé thoạt nhìn đã biết là học trò ngoan này.
“Em…” Miêu Miêu cắn môi dưới, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Thâm, anh cười với cô, trong mắt đầy ắp cổ vũ.
“Em muốn đi theo cô Uông.” Miêu Miêu cười, khi cô cười rộ lên thì trong ánh mắt phát sáng lấp lánh, làm cho gương mặt đầy đặn kia thêm xinh đẹp.
“Miêu Miêu, em thật đáng yêu!” Cô Uông níu chặt cô, vẻ mặt tươi cười, vô cùng vui vẻ.
…
Trịnh Thâm dẫn Miêu Miêu đi ăn cơm trước, đợi ngày mai sau khi kỳ thi sát hạch cấp ba kết thúc, Miêu Miêu sẽ đi theo cô Uông đến lớp học, hơn nữa phía trước còn phải lo xong thủ tục nhập học.
Vốn việc này do chính bọn họ chạy làm, nhưng chủ nhiệm Uông nhìn thấy Miêu Miêu có tiềm năng, vui vẻ làm giúp, dù sao thi cao đẳng hàng năm có thêm một cái mầm tốt, thì vinh dự của trường học cũng sẽ thêm một phần.
Bọn họ xếp thứ 2 đang cố gắng đuổi lên hàng thứ nhất đấy.
Trịnh Thâm đưa cô đến quán ăn, Miêu Miêu kéo góc áo của anh, hơi không đồng ý.
“Miêu Miêu, em ăn ngon là được, ngàn vạn không cần tiết kiệm tiền, anh có cách, chúng ta không thiếu tiền.”
Sờ đầu cô, dẫn cô vào, đứa bé hiểu chuyện này thật làm người ta thương tiếc.
Ăn cơm xong, vốn nghĩ rằng phải về nhà, Trịnh Thâm lại dẫn cô đến sở cảnh sát, vẻ mặt Miêu Miêu nghi hoặc.
“Em nên làm chứng minh nhân dân rồi.”
Mười sáu tuổi là có thể, em đã 18 rồi, nhưng chưa có chứng minh nhân dân.
Đáy lòng Miêu Miêu khiếp sợ, mãi cho đến hốt hoảng đi ra, vừa hồi thần, đây có phải là cô đã có chứng minh nhân dân của bản thân rồi hả?
Cô không hề che giấu nét vui vẻ khiến Trịnh Thâm đắc ý huýt sáo một hơi, chỉ cần cô vui vẻ, anh có thể làm bất cứ điều gì.
…
Miêu Miêu phải đến trường, tiền sinh hoạt chính là vấn đề khó khăn nhất, miệng Trịnh Thâm nói có tiền, nhưng thật ra đã sớm không còn đồng nào.
Sau đó còn phải đóng tiền thuê nhà, nhất văn tiễn nan đảo anh hùng hán [1], lời này không hề sai tý nào.
[1] nhất văn tiễn nan đảo anh hùng hán: một khó khăn rất nhỏ cũng có thể làm việc lớn khó hoàn thành.
Đưa Miêu Miêu đến trường học, Trịnh Thâm vừa đi trên đường vừa nhìn xem có việc gì không.
“Ông chủ, ở đây có nhận người không?”
“Anh có bằng cấp gì?”
“Sơ trung…”
“Vậy không được, ở đây chúng tôi chỉ cần bằng đại học trở lên.”
…
“Ông chủ, nhận người không?”
“Anh không được, chúng ta chỉ tuyển một lễ tân.”
…
“Ông chủ, nhận người không?”
“Nhận! Mau, đi theo tôi!”
“Tiền lương bao lâu thanh toán một lần?”
“Tiền lương? Sau này hẵng nói, anh đi trước đi.”
“Vậy không được.”
…
Anh là một người đàn ông có bằng cấp sơ trung, nhưng trong thành phố lớn thế này không tìm được việc.
Trịnh Thâm cười nhạo một tiếng, muốn hút thuốc, ngẫm nghĩ, một gói thuốc lá có thể mua một cục xương hầm canh cho Miêu Miêu, lại nhịn xuống.
Buổi sáng đi dạo một vòng, cái gì cũng không tìm được.
“Bánh bao bao nhiêu một cái?”
“Một đồng.”
“…” Trời, thật sự vừa nhỏ vừa quý, những người phương Nam này thật nhã nhặn đấy.
“Bánh màn thầu này?”
“Cũng một đồng.”
Đánh giá lớn nhỏ một tý: “Cho tôi bốn cái bánh bao!”
Tìm chỗ ngồi ăn, bên cạnh là quán ven đường, có một đám dân công bụi bậm đến, mang theo mũ bảo hiểm, la lối om sòm ngồi vào một bàn lớn.
Trong lòng khẽ động, bước lên: “Người anh em, các anh làm việc gì thế?”
“Làm việc vặt, sao hả?” Lớn tiếng.
Trịnh Thâm hung hăng trừng mắt nhìn gã, đối phương lập tức héo queo: “Còn nhận người không?”
“… Hỏi đốc công… thử đã.”
Hai giờ sau.
“Đúng đúng đúng, Thâm tử, đúng như vậy! Làm tốt lắm.”
“Thâm tử, cậu cẩn thận một chút!”
“Thâm tử, qua trái một chút!”
Trịnh Thâm thấy bọn họ rất phiền, trừng mắt nhìn xuống phía dưới: “Ông biết rồi!”
Cả ông chủ phía dưới cũng không dám lên tiếng, có một số người có tính cách đặc biệt, không thể giải thích được.
Trịnh Thâm ở công trường như cá gặp nước, người khác không dám trèo lên chỗ cao, còn anh không thèm sử dụng biện pháp an toàn vẫn dễ dàng đi lên, chân không run, eo không hoảng. Động tác nhanh nhẹn, hiệu quả lại cao.
Vốn một ngày 220, Trịnh Thâm làm xong một ngày, ông chủ đã cho ứng lương rồi.
Một người mà bằng n người, không thấy vẻ mặt công nhân đang phát run kìa, dạo này, làm một chuyến, như một năm rồi.
Kiểu người này vừa cẩn thận to gan còn có sức khỏe!
Trịnh Thâm mang 110 đi ra ngoài, ông chủ kéo anh lại: “Người anh em, ngày mai nhất định phải đến đó!”
Rồi sau đó thấp giọng: “Tôi cho người khác 220, cho cậu 250.”
Trịnh Thâm vừa nghe con số này thì khẽ trừng mắt: “280.”
Ông chủ: “Được được được, nhớ đến nha!”
Rồi sau đó Trịnh Thâm giơ tay ra: “Còn 30.”
Ông chủ kia cắn răng, ngẩng đầu nhìn Trịnh Thâm bởi vì nóng nên cởi áo khoác, thân thể cường tráng, hiển nhiên cao hơn ông ta một cái đầu.
Cho anh thêm 30: “Nhớ đến đấy!”
“Được rồi!” Trịnh Thâm nhếch miệng, trong lòng ngây ngất.
Phen này thu tiền lại, đi chợ mua cá và tủy xương cho Miêu Miêu, ngẫm nghĩ, lấy ra một đồng đi xe buýt trở về.
…
Mà sáng sớm Miêu Miêu được Trịnh Thâm đưa đến trường học, sau khi tìm được cô Uông, lập tức đi theo bà đến phòng học.
Lúc này đang giờ học, nhưng lớp 22 ngủ cứ ngủ, chơi di động thì cứ chơi di động, thầy giáo vật lý hói đầu phía trên, chỉ giảng bài mà tròng mắt cũng không thèm chuyển.
Cô Uông gõ cửa: “Thầy Trâu, quấy rầy một chút, dẫn một bạn học mới đến.”
Vừa nghe giọng của cô Uông, bạn cùng lớp đều miễn cưỡng ngồi thẳng, nhìn bà, chỉ trừ hàng cuối cùng, có một cái đầu, vẫn tiếp tục ngủ vùi.
“Đây là bạn học mới của các em, Miêu Miêu, các em không được bắt nạt bạn!”
Nữ sinh vừa thấy Miêu Miêu béo không có uy hiếp, nháy mắt thái độ tốt hẳn, nam sinh thì không thèm nói năng, không có phản ứng gì.
“Bạn Miêu Miêu ngồi ở hàng cuối đi, chờ kết thúc thi giữa kỳ, chúng ta lại đổi chỗ ngồi.”
Bà nhìn ra được, tính cách Miêu Miêu hướng nội, vội vàng thả vào đám người cũng không tốt lắm, kiến thức cô rất tốt, có lẽ nên ngồi ở cuối, người của lớp bọn họ, cũng không phải dễ bắt nạt.
Miêu Miêu nhẹ nhàng thở ra, cô Uông ngẫm nghĩ: “Em ngồi bên cạnh Đoàn Trạch đi.”
Mọi người toàn lớp thở phì phò ngẩng đầu nhìn cô.