Ông Xã Là Trung Khuyển

Chương 50: Danh chính


Đọc truyện Ông Xã Là Trung Khuyển – Chương 50: Danh chính

Chuyển ngữ: Gà – LQĐ

Miêu Miêu không đi dạo diễn đàn, cho nên không biết chuyện này, chờ lúc Hạ Uyển Lâm nói cho cô biết thì gần như ai ai cũng biết rồi.

Hình không biết xử lý thế nào, mặt Trịnh Thâm có hơi mờ.

Người ta chỉ thấy Miêu Miêu và một người đàn ông lớn tuổi đi cùng nhau, cho nên không ít người nghĩ sai.

Dĩ nhiên, cũng có rất nhiều người khịt mũi khinh bỉ với loại tin tức này, nhưng rốt cuộc đã có không ít người có ấn tượng không tốt về cô.

“Duyệt Duyệt, cậu xem cái này đi.” Trong ký túc xá, một nữ sinh lấy điện thoại đặt ở trước mặt Nhan Duyệt.

Nhan Duyệt tùy ý liếc nhìn: “Đây là ai vậy.”

“Miêu Miêu, chính là cô sinh viên năm nhất cũng được liệt vào hoa khôi của trường giống cậu đấy.”

Tay Nhan Duyệt dừng lại, nhận lấy điện thoại di động, nhìn xong, lộ ra một nụ cười giễu cợt.

“Mấy cô bé thời buổi này, không có tiền đã muốn đi đường tắt, chậc chậc.”

Cảm thán một câu, rồi không để trong lòng, lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại: “A lô, dì, anh Gia Thịnh có ở nhà không ạ?”

“Vậy thì tốt quá! Buổi trưa con sẽ qua nhé!”

Cúp điện thoại, vội vàng thu dọn đồ đạc, chạy thẳng tới nhà họ Diệp.

“Miêu Miêu…” Hạ Uyển Lâm thấy cô ngẩn ra, nhẹ nhàng gọi cô, có chút lo lắng.

Miêu Miêu lấy lại tinh thần: “Không sao không sao đâu, tớ chỉ đang suy nghĩ là do ai chụp.”

“Không nhìn ra, đối phương cũng không để lại tin tức gì, không phải có thù oán với cậu thì chính là người vô cớ gây chuyện.”

“Ừ…” Chân mày Miêu Miêu vẫn nhíu.

Hạ Uyển Lâm hỏi cô: “Đây chính là bạn trai mà cậu đã nói?”

Miêu Miêu hơi cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, ngượng ngùng gật đầu.

“Hình này quá mờ, hình như có người muốn hại cậu, cậu…”

Miêu Miêu trầm tư, nói: “Tớ xem thử là ai trước, đến lúc đó lại nghĩ cách.”

“Đây là ai chứ? Thật quá ác độc.” Hạ Uyển Lâm tức giận oán trách.

Miêu Miêu cũng đang cúi đầu suy nghĩ.


“Tối nay ăn gì?” Trịnh Thâm bước lên, đón Miêu Miêu mới vừa từ trường học ra ngoài.

“Tùy thôi.”

“Em làm sao vậy?” Trịnh Thâm rất nhạy cảm về cảm xúc của Miêu Miêu, chỉ hai từ đã chú ý tới tâm trạng của cô, trong lòng có chuyện.

“Cũng không có gì, chỉ là…” Miêu Miêu kể đầu đuôi nói cho anh biết.

Trịnh Thâm nghe xong đầu tiên là tức giận một trận, rồi sau đó trong đầu nảy ra một ý, đây cũng không phải là lúc danh được chính rồi sao?

Hưng phấn nói: “Miêu Miêu, chúng ta chụp hai tấm hình, gửi lên lại là được.”

Miêu Miêu lại trầm tư chốc lát, nói: “Chúng ta phải xem trước đến tột cùng là ai đã chụp hình chúng ta.”

Cô bé nhân viên đã được chuyển thành nhân viên chính thức, tựa vào quầy chờ khách đến, lúc cô chưa lấy lại tinh thần, có hai người đi vào, tất cả mọi người trong cửa hàng đều nghênh đón.

Cô bé nhân viên vừa thấy, ơ, không phải là đôi tình nhân lần trước sao, thảo nào đều nhào tới hết.

Nghĩ vậy, chân lại bước nhanh hơn về phía trước.

Các nhân viên thất chủy bát thiệt [1], Trịnh Thâm không nhịn được, nói thẳng: “Chúng tôi muốn xem băng ghi hình của cửa hàng vào hôm đó.”

[1] thất chủy bát thiệt: ồn ào huyên náo, nhiều người cùng nói.

Trong nháy mắt lập tức yên tĩnh.

Băng ghi hình này không phải ai muốn xem là có thể xem?

“Chúng tôi chỉ xem một chút, hôm đó vợ tôi làm rơi chiếc nhẫn kết hôn bằng kim cương của chúng tôi, chúng tôi tới xem thử có phải đã đánh rơi trong cửa hàng của các cô hay không.”

Một nhân viên có thâm niên quýnh lên: “Thưa anh, không thể đổ oan cho người khác, cửa hàng của chúng tôi có quy định, đồ khách hàng bỏ quên luôn giữ lại ở đây, chúng tôi không nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương nào cả.”

Trịnh Thâm trầm mặt: “Vậy à… Vậy tôi phải xem thử, xem xem có phải lúc vào cửa vợ tôi không hề đeo hay là đánh rơi ở đâu rồi.”

Bà nhân viên cân nhắc: “Được, đi theo tôi.” Đồ thế này bị mất ở cửa hàng thì bọn họ cũng không thể gánh nổi.

Toàn bộ quá trình Miêu Miêu không nói gì, cô cảm thấy… Anh thật lợi hại…

Cô bé nhân viên không lên tiếng… Bạn gái nhỏ này không phải đã kết hôn thật rồi chứ? Tuổi nhỏ như thế mà.

Nghi ngờ nhìn bóng lưng của bọn họ, không kết hôn mà mua nhẫn kim cương trước rồi sao?

Xem xong băng ghi hình, quản lý nói: “Thưa anh, anh xem, lúc hai người vào cửa hàng, trên tay không có chiếc nhẫn kim cương nào.”

Trịnh Thâm gật đầu, mắt nhìn kỹ.

“Dừng một lát!”

Video chợt ngừng, Trịnh Thâm chỉ vào một người ở cửa: “Là cô ta à.”


“Không thấy rõ là ai, phóng lớn hơn một chút đi.”

Đám người phóng lớn lên, Miêu Miêu đã nhận ra là ai… Trương Nghiêu.

Chẳng trách cô ta sẽ tìm cô vay tiền, nhất định là thấy cô đi dạo ở cửa hàng, chụp theo, rồi sau đó nếu cô không cho cô ta mượn, cô ta sẽ tức giận gửi hình đi bôi nhọ cô.

“Anh, đi thôi.” Lắc tay Trịnh Thâm, Miêu Miêu khẽ nói.

Trịnh Thâm quay đầu nói với quản lý: “Cảm ơn.”

Dắt Miêu Miêu đi, lưu lại quản lý với vẻ mặt ngờ ngệch, xem lại màn hình, mặt tối sầm, hai người này hoàn toàn không hề làm rơi đồ!

“Anh làm cho…”

“Anh, em tự mình giải quyết!” Miêu Miêu nhìn, khẽ cười, vẻ mặt kiên trì.

Trịnh Thâm ôm người sát vào lòng: “Miêu Miêu của anh trưởng thành rồi…”

Miêu Miêu chụp hình mình và Trịnh Thâm, muốn nói rõ nguyên nhân hậu quả, Trương Nghiêu thiết kế sự việc kia, cả năm khối không ít người biết.

Trịnh Thâm biết ý tưởng của cô, nhưng anh cũng có suy nghĩ, thủ đoạn xử lý của Miêu Miêu còn quá non nớt, hiệu quả sẽ không quá lớn, còn phải đề phòng bị đối phương cắn ngược lại một cái.

Tuy nhiên… Anh đương nhiên sẽ không ngăn cản cô!

Làm cho cả đại học A biết, nữ thần của bọn họ có đối tượng rồi, anh có thể bỏ qua à?

Anh không chỉ không nhắc nhở Miêu Miêu, còn nói:

“Ừ… Tốt vô cùng.”

“Được rồi, cứ nói rõ như em muốn đi.”

“Anh cảm thấy tấm hình này trông có vẻ già, chúng ta chụp thêm một tấm nữa đi.”

“Hình này không thân mật lắm, lỡ như bọn họ không tin quan hệ của chúng ta thì sao?”

Nói thì nghiêm trang đấy, nhưng trong lòng mưu ma chước quỷ lại chạy tán loạn.

Trương Nhiêu phát tờ rơi để làm thêm, cô ta đi trên con đường kia, còn nhớ rõ lần trước ở đây nhìn thấy Miêu Miêu, cô ta cực nhọc vất vả cả ngày, chỉ có thể kiếm được 100 đồng. Người ta và người đàn ông kia đi mua quần áo, một món chính là giá trên trời.

Mới vừa tựu trường muốn mua cho ba một bộ quần áo, đi tới đây, hỏi giá thì bị hù lui.


Ba cô ta nói, trên thế giới này sao có loại quần áo mắc như vậy?

Nhưng Miêu Miêu cứ bình tĩnh đi tới đi lui, chọn từng món một, cuối cùng cho người đàn ông bên cạnh cô hai bộ.

Người khác không dám tưởng tượng, vậy mà cô dễ dàng cầm hai món… Nhưng ngay cả một vạn đồng cũng không chịu cho cô ta.

Trong lòng nghĩ vậy, gần đây liên tục gửi tin mắng nhiếc Miêu Miêu đến nỗi sự áy náy cũng biến mất tăm.

Tan việc, đi tới khúc quanh của cây cầu.

“Trương Nghiêu.”

Cô ta kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy vài ba người đàn ông đứng trước mặt, đi đầu chính là… bạn trai của Miêu Miêu.

“Anh… Muốn làm gì?”

Trịnh Thâm cười lạnh: “Cô yên tâm, sẽ không làm gì cô, tôi chỉ đến thay vợ tôi hỏi cô, chơi hại người rất vui sao?”

Miêu Miêu và Hạ Uyển Lâm ngồi cùng một chỗ: “Được chưa?”

Cô ấy kiểm tra lại một lần, nói: “Ừ, có thể gửi rồi.”

Click chuột, gửi đi.

Khơi dậy rất nhiều quần chúng buôn dưa, tin một nửa, không tin một nửa kia.

Tiếp theo có một ID, Trương Nghiêu.

Trương Nghiêu: Cô và bạn trai cô có thể đi dạo cửa hàng, tại sao ngay cả hơn một vạn cũng không cho tôi mượn?

Mọi người kinh hãi, logic gì thế…

Hiếm khi Đới Giai Tú mới giúp Miêu Miêu, dù sao so với cô, cô ta càng ghét Trương Nghiêu hơn.

Đới Giai Tú: Cô vì dời sự chú ý tự dưng đi hãm hại người khác, còn muốn người khác cho cô vay tiền?

Lời này vừa ra, quần chúng buôn dưa bị dọa sợ đến dưa cũng rớt, tình cảm Miêu Miêu là thật? Thật sự có đứa con gái không biết xấu hổ như vậy?

Không nghĩ tới còn có một đứa càng không biết xấu hổ…

Trương Nghiêu: Tôi hại cô là một chuyện, cô có tiền như vậy, không thể cho tôi mượn sao?

Quần chúng buôn dưa:… Còn có thứ người như thế?

Được lắm, cháy nhà mới lòi ra mặt chuột.

Trương Nghiêu khoa hóa có tính tình xấu xa tuyệt thế, Miêu Miêu khoa hóa có bạn trai, ghi chú, bạn trai rất có tiền.

Một đám con trai khoa hóa thầm mến Miêu Miêu bị tổn thương thấu tim gan, nhưng cả nam lẫn nữ, bày tỏ về Trương Nghiêu… Vẫn còn có thứ người như thế?

Trên thực tế Trương Nghiêu có ngu đi nữa, cũng sẽ không gửi bình luận như vậy… Cô ta nói thế là cố ý.

Bởi vì, cô ta sợ.

Người đàn ông kia đã sắp đặt, cô ta không dám không nghe theo.


Mặt đầy nước mắt, tại sao ông trời bất công như vậy? Gương mặt, học thức, gia đình, đàn ông… Tất cả đều tốt, mọi thứ đều cho Miêu Miêu.

“Cô gái này quá không biết xấu hổ!” Bạn cùng phòng gào to tiếp sóng.

Nhan Duyệt cười xùy một tiếng: “Cậu nghĩ Miêu Miêu trong sạch? Nếu bạn trai đó của cô ta không có tiền, cô ta sẽ đồng ý ư?”

“Cũng đúng, nghe nói cô ta còn quen biết Từ Úc An, được công nhận là một đôi.”

Nhan Duyệt lắc đầu, cười nhạt chế nhạo.

Miêu Miêu đính chính xong, Trương Nghiêu ở trường càng lúc càng xấu hổ, hiển nhiên, cô ta cũng không thể trở về nhà, vẫn phải gánh chịu như thế.

Không biết đã nói chuyện với Trình Khả Tâm ra sao, tạm thời không buộc cô ta phải trả lại tiền.

Miêu Miêu tiếp tục học, ngược lại mấy người nam sinh hay quanh co lòng vòng tặng đồ đã ít đi nhiều.

Trịnh Thâm âm thầm cười trộm, đối với kết quả này, hài lòng khủng khiếp.

Hai người đều có việc của mình, cũng bắt đầu bận rộn, một người đi học, một người đang bắt đầu khởi nghiệp rồi…

Vương Chí là một lập trình viên bình thường, một nghèo hai trắng, trình độ văn hóa và thực lực đều rất cực cao, nhưng không biết nói chuyện, lúc nộp đơn xin việc thì lắp bắp.

Năm đó là nghiên cứu sinh tốt nghiệp thủ khoa của trường công nghệ chuyên nghiệp, thực lực của cậu vẫn nghiền nát các bạn học khác.

Những người bạn học không bằng cậu đã có công việc khá ổn, cũng đã hòa nhập rất tốt.

Hơn nữa bạn cùng phòng trước kia, đi mở trò chơi phần mềm gì đó, thứ đó, Vương Chí tùy tiện ngó một cái thôi, đã hiểu rành rồi.

Đoàn đội rách nát này nghiên cứu gần nửa năm, bạn cùng phòng đó còn tới nhờ cậu mới làm ra được, vừa ra tới thì trở nên vô cùng sốt dẻo.

Tiền thưởng cũng tăng vài trăm vạn!

Cậu vốn nghĩ sẽ nhờ bạn cậu bắc cầu để cậu cùng vào, tên kia vừa nghe thì không bao giờ liên lạc lại nữa.

Vương Chí biết, cậu ta sợ mình lấy đi mất địa vị của cậu ta, đáng tiếc lúc mình căng thẳng sẽ không biết cách nói chuyện.

Yêu cầu về lập trình viên không cao, nhưng cậu là người vừa hỏi thì đầu óc sẽ trống rỗng, thật đúng là không có mấy công ty cho cậu cơ hội.

Cứ kéo như thế, tốt nghiệp nghiên cứu sinh đã gần một năm rồi.

Hôm nay lại bị mẹ đuổi ra tìm việc, Vương Chí mè nheo, xuyên qua trung tâm thành phố, cũng chẳng nghĩ ra cái gì.

Lướt tới lướt lui trên điện thoại di động, ngược lại bị một tin tuyển dụng trong đó hấp dẫn sự chú ý.

Ủa? Trịnh thị? Ở gần đây nhỉ? Đi xem một chút?

Vừa đi thang máy, vừa cầm đơn xin việc do mẹ viết giúp, chỉnh sửa ba lần, lúc này mới đi tới.

“Xin… Xin… chào, tôi tôi, nộp đơn, tôi tên là Vương Chí, ở tại… Tốt nghiệp ở…”

Vừa đẩy cửa ra đã giơ đơn xin việc, còn chưa thấy rõ bên trong là tình trạng gì.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.