Ông xã là phúc hắc đại nhân

Chương 15: Vấn đề giường


Đọc truyện Ông xã là phúc hắc đại nhân – Chương 15: Vấn đề giường

Tôi yêu đương, lại còn là yêu sớm.
Đây là sự thật.
Tôi là một học sinh sơ trung, sắp thi lên trung học.
Điều này cũng là sự thật.
Vì vậy, tôi cố gắng tìm ra một điểm cân bằng giữa việc học và việc yêu sớm.
Yêu đương thì vẫn yêu đương, nhưng cũng không thể bỏ bê việc học, nếu không sẽ có vấn đề lớn.
Điều này xem như một kinh nghiệm, lứa chúng tôi ở năm đó, nếu muốn yêu sớm mà không bị bắt, phương pháp tốt nhất là thành tích học tập phải tốt, tuyệt đối không thể trượt dốc, thậm chí là không phẩy không mấy cũng không được.
Điều này không thể không là một khuyết điểm của nền giáo dục quốc gia, bởi vì học tập tốt tương đương tất cả đều tốt.
Tuy rằng yêu đương, nhưng trình độ thân mật của tôi và Khang Duật cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn nắm tay nhau, năm đó, KF(1) không phải là chuyện liên quan tới lá gan và tiền, mà căn bản là không nghĩ tới, đừng nói là KF, ngay cả KISS cũng bị đặt ở giai đoạn chúng tôi không hiểu rõ cho lắm.
Năm đó, nắm tay là một chuyện rất to lớn, lại còn là chuyện chụp giật từng giây từng phút.
Ví dụ như thừa lúc đi học, lợi dụng lợi thế ngồi cùng bàn, bỏ tay xuống dưới hộc bàn, nhích qua một chút, chạm vào chút xíu xiu, xem như đỡ thèm, hoặc là lúc tan học đi về cùng nhau, nói là về nhà, còn phải chia ra mà đi, tìm một chỗ yên lặng mới hợp lại, nhìn thấy không có ai, ngoắc ngoắc đầu ngón út một chút, đong đa đong đưa bàn tay cùng nhau về nhà, đối với thể lực cùng sự cảnh giác tuyệt đối là sự thử thách lớn nhất, chỉ cần gió thổi cỏ lay một chút, phải chuẩn bị trong mọi thời khắc.
Thật sự là một cuộc sống ngọt ngào tới mức làm cho người ta lên men luôn.
Nhờ vào sự nùng tình mật ý này, tôi cũng bắt đầu hiểu biết thêm nhiều chuyện trước đây của Khang Duật mà tôi không biết.
Cha Khang Duật qua đời lúc hắn mới 3 tuổi, theo như Khang Duật nói, dòng họ Ái tân giác la này của hắn, làm cho ba hắn chịu rất nhiều tội trong thời kì Văn cách(2), gia đình hắn lúc đó được định vào loại Hắc ngũ, ông nội và ba hắn đều bị bắt đi cải tạo lao động, ông nội hắn bị chết trong trại cải tạo, ba hắn thì chịu đựng được tới khi đem một thân đầy bệnh được thả ra, sau khi được thả cũng không tìm được việc làm, làm nghề sửa xe đạp sống qua ngày, đến năm 35 tuổi mới lấy vợ nhỏ hơn mình 12 tuổi, mẹ hắn, mẹ Khang Duật là một nông dân, là nông dân giản dị hiền lành điển hình, vào thời Văn cách, nông dân đều được xem như loại Hồng ngũ, nói cách khác, mẹ hắn gả cho ba hắn, từng là dòng dõi hoàng thất như ba hắn được xem như là trèo cao, nghe nói khi đó ông ngoại hắn nói gì cũng không đồng ý, thiếu chút nữa đánh gãy chân mẹ hắn luôn, nhưng mà mẹ hắn vẫn liều lĩnh bỏ trốn với ba hắn, làm cho ông ngoại hắn tới tận bây giờ cũng không thèm nhận đứa con gái này nữa, tới năm ba Khang Duật được 40 tuổi thì hắn được sinh ra, nhưng mà vì cơ thể vô cùng suy sút nên không bao lâu sau liền ốm chết, hắn do mẹ hắn một mình nuôi lớn.
Đây là do lịch sử tạo nên, kỳ thật tôi không hiểu cho lắm, chỉ có điều tôi cảm thấy khi nói tới mẹ hắn, Khang Duật kể giống như kể chuyện thần thoại vậy.
Tôi thường nghe nói người Đông Bắc coi con trai quan trọng hơn bất kỳ thứ gì, cũng giống như mọi bà mẹ khác, đều là xem con trai như rồng, mẹ Khang Duật nghe nói giáo dục ở Thượng Hải rất tiên tiến, cơ hội cũng nhiều hơn, vì để cho độc đinh của dòng họ nhà hắn thành tài, dùng rất nhiều quan hệ, cũng tốn rất nhiều tiền, mới đưa hắn tới học ở Thượng Hải được, chính mình thì ở lại Đông Bắc.
Khang Duật ở Thượng Hải có một ông cậu làm buôn bán, lúc hắn mới tới Thượng Hải, trước khi tìm được trường học để chuyển tới, liền sống nhờ tại nhà ông cậu này, nhưng ông cậu này cũng không phải người tốt gì, thu tiền, thu quà, nhưng một chút cũng không thèm nhìn tới quan hệ cậu cháu này, nói là sống nhờ, theo ý tôi, Khang Duật càng giống lao động trẻ em hơn.
Cậu hắn có cửa hàng tạp hóa, mỗi ngày lúc tan học hoặc nghỉ ngơi, Khang Duật đều phải đi phụ thêm, bời vì bao ăn bao ở, tiền công tự nhiên không có.
Bất quá Khang Duật rất thông minh, lúc đi nhập hàng, đã lập quan hệ tốt với chủ cửa hàng, kiếm thêm tiền boa, chủ cửa hàng cung hóa là một ông bác trung niên cô đơn, phi thường thích Khang Duật, bình thường lúc nhập hàng đều đưa vài thứ cho hắn, cứ thế mãi, Khang Duật cảm thấy nếu làm lao động trẻ em, không bằng qua làm luôn cho ông bác này.
Vì vậy, sau khi thương lượng cùng mẹ hắn, Khang Duật bỏ gian tà theo chính nghĩa, chuyển hội.
Đây chắc là ý nghĩa của câu con nhà nghèo sớm biết làm việc, đứa bé mồ côi cha sớm trưởng thành đi.
Trách không được tên này già dặn như vậy nha.
Ông bác trung niên kia, sau này tôi mới biết được là họ Trầm, Khang Duật gọi ông là bác Trầm, dựa theo cách nói Thượng Hải mà nói, bác Trầm chính là Lão Tiếu Khách, nghĩa là người già Thượng Hải luôn biết hưởng thụ, từng tiếp thu giáo dục cao đẳng, dư giả tiền một chút, nghe nói khi bác Trầm còn trẻ đã từng đi du học Mỹ, kiến thức rất rộng, bạn bè cũng nhiều, về phần vì sao vẫn cơ đơn một thân một mình, chủ yếu là do rất lăng nhăng, không ngừng đổi bạn gái, cuối cùng biến thành đồ ăn thiu, cũng liền sống một mình, người chịu qua sự tác động của nền văn hóa phương tây không giống những người khác, tư tưởng rất thoáng, Khang Duật theo đuổi con gái thành thục như vậy, đối với chuyện nam nữ lại hiểu biết như vậy, tất cả đều nhờ bác Trầm dạy, hoàn toàn không e ngại Khang Duật chưa trưởng thành, cũng không sợ giết hại mầm non của đất nước.
Ai, dù sao tôi cũng đã mắc câu, những điều này cũng không quan trọng nữa.
Nói, bác Trầm đối xử với Khang Duật tốt khỏi phải nói, cũng là bao ăn bao ở, hàng tháng lại còn trả cho Khang Duật 100 đồng tiền tiêu vặt, thời bây giờ nghe có vẻ ít đến đáng thương, nhưng với học sinh trung học sinh sau năm 80 chúng tôi mà nói, đó là một số tiền rất lớn.
Bởi vì tư tưởng của bác Trầm rất thoáng, tôi và Khang Duật ở trước mặt bác cũng không cần giấu trước giấu sau, bác ấy còn vô cùng vui vẻ, nghỉ hè năm sơ nhị, tôi lần đầu tiên đi tới nhà Khang Duật, bác Trầm thật hứng thú phấn chấn nói “Tiểu Duật, tiến bộ, mang con dâu về nhà rồi hả?”
Tôi đỏ bừng từ đầu tới chân, thiếu chút xíu nữa là thiếu máu lên não mà chết luôn.
Khang Duật chỉ trả lời “Dạ, vợ cháu, da mặt rất mỏng, bác đừng chọc, vợ cháu mà chạy, bác không xong với cháu!”
Bác Trầm nghe xong, cười như Phật Di Lặc(3) “Được rồi, được rồi, lên lầu chơi đi, hôm nay cháu không cần trông hàng, bác tự trông được rồi, chơi vui vẻ, ông già này không quấy rầy hai đứa bay, ha ha a…”
Tôi tránh ở sau lưng Khang Duật, xấu hổ tới mức không dám nói lời nào, kéo kéo áo hắn.
Hắn thật ra lại hiểu được, kéo tay tôi liền đi lên lầu.
Nhà của bác Trầm là kiểu nhà điển hình ở Thượng Hải, giống kiểu nhà trong phim 72 khách trọ(4), nhưng mà bác già này hoàn cảnh rất tốt, hai tầng đều của bác, Khang Duật ở trong một căn phòng rộng khoảng 15 mét vuông trên lầu, cái gọi là chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, hắn rất yêu sạch sẽ, dọn dẹp rất gọn gàng, tôi thấy còn gọn gàng hơn phòng tôi nhiều.
Tôi phát hiện trong phòng có một kệ sách ở trên toàn bày mô hình máy bay, còn có sách về máy bay, quyển nào quyển nấy đều như thiên thư với tôi, xem mà không hiểu gì hết.
Tôi hỏi “Khang Duật, cậu thích máy bay lắm hả?”
Hắn đang dùng đồ khui khui chai nước ngọt có ga “Ừ!”
Tôi nhận lấy chai Coca Cola hắn đưa qua, dùng ống hút hút một ngụm, phát hiện không lạnh, tôi hơi nhíu mày.
Coca lạnh đương nhiên uống ngon hơn.
Khang Duật chồm qua, cũng dùng ống hút tôi vừa hút qua hút một ngụm, sau đó nói “Đừng uống lạnh, uống xong lại tiêu chảy đau bụng, bác Trầm nói con gái mấy ngày đó không thể uống đồ lạnh.”
Da mặt tôi bắt đầu sung huyết, tên này…tên này có thể đừng nói toẹt ra như vậy được không, còn có bác Trầm nữa, sao lại dạy con người ta mấy cái này.
Tôi mới bắt đầu hiểu biết hắn một chút, hắn thì ngay cả chu kì sinh lý của tôi cũng nắm rõ ràng??
“Cậu…cậu làm sao mà biết?” tôi lắp bắp hỏi.
“Em gái cậu nói, mình cho em ấy hai bịch ô mai đường, cái gì nó cũng nói hết, còn nói lúc ngủ cậu hay nói mớ.” hắn đang gọt vỏ quả táo.
Tôi tức giận nắm tay, trong lòng mắng mỏ, u Dương Diễm Diễm, đồ quỷ tham ăn!!

“Miểu Miểu, ăn táo!” hắn cắt quả táo thành mấy miếng, đặt lên trên dĩa, bưng lên.
Tôi ừ một tiếng, bỏ cặp sách xuống, tôi lặp đi lặp lại với chính mình, đừng làm những chuyện khác, tôi đến đây đề làm bài tập nghỉ hè.
Tôi lấy bài tập ra trước, tiếng Anh là môn yếu của tôi, Khang Duật tiếng Anh cũng rất tốt, tôi nghĩ khẳng định có liên quan tác bác Trầm, ông bác già kia là người từng đi nước ngoài học mà.
Hai chúng tôi ngồi rất gần, nhưng tuyệt đối không có suy nghĩ xấu, tất cả suy nghĩ đều đặt ở việc học tập.
Muốn yêu sớm, học tập nhất định phải tốt, đây là tuyên ngôn của hai chúng tôi.
Có Khang Duật chỉ đạo, bài tập tiếng Anh làm xong rất nhanh, sau khi làm xong, đã là hai giờ chiều, tôi cảm thấy hơi buồn ngủ.
Khang Duật bảo tôi nằm lên giường của hắn ngủ một chút, hắn muốn đi ra ngoài mua đồ ăn.
Giường của hắn a, tôi đột nhiên cảm thấy thực tà ác a…
Nhưng, tôi vẫn đỏ mặt nằm lên.
Điều này cũng trách tại bình thường tôi đọc truyện tranh Nhật Bản nhiều quá, không ý thức được là tâm lí đã có chút tà ác.
Ngủ, tôi nhanh chóng nhắm mắt lại.
Khang Duật cũng đi mua đồ ăn rồi.
Chỉ một chút sau tôi liền ngủ, đợi tới khi tôi tỉnh lại, ánh chiều tà đã chiếu đầy trời, nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, đã 6 giờ chiều rồi, không ngờ tôi có thể ngủ nhiều như vậy.
Duỗi thắt lưng một chút, thình lình liền thấy Khang Duật đang ngồi trên ghế cạnh giường nhìn tôi.
Làm tôi sợ tới mức không dám nhúc nhích, duy trì động tác duỗi người khó coi này.
Tôi đột nhiên nghĩ, tôi có chảy nước miếng hay không.
Có hay không a!?
Tôi không dám vươn tay ra sờ, lỡ may có chảy thật thì rất xấu hổ.
Khang Duật vẫn nhìn tôi, còn vuốt cằm, giống như đang suy tư gì đó.
Tôi cảm thấy mình giống như con gà đang đợi bị làm thịt, không biết hắn có cảm thấy tướng ngủ của tôi quá xấu, tôi thừa nhận tướng ngủ của tôi rất xấu, bình thường đều là hình chữ đại, chiếm hết cả giường.
Chết rồi, sao tôi lại không chú ý điểm này?
Đột nhiên, hắn mở miệng cười hì hì “Giường lớn như vậy mà cậu còn ngủ thành kiểu này, sau này mình phải mua giường to hơn thì mới có chỗ ngủ a!”
Da mặt tôi nóng lên, đột nhiên phát hiện ra tôi không tà ác một chút nào, người này mới tà ác.
Nhanh như vậy đã bắt đầu suy nghĩ vấn đề giường lớn nhỏ rồi.
Vấn đề giường…
Vấn đề này rất TM tà ác.
“Cậu đỏ mặt cái gì? Đây là vấn đề rất quan trọng, liên quan tương lai của đôi ta…”
Bộp…tôi ném cái gối qua, ngay chính giữa mặt của hắn, tôi cũng không muốn nghe thêm lời tà ác nào của hắn nữa.
Rời giường, rời giường nhanh lên, rời xa cái giường tà ác này.
Tôi cơ hồ là nhảy xuống giường, sau đó chạy ra cách giường 3 mét.
Tôi tìm đại một câu để nói “Mình…mình…đói bụng!”
Khang Duật cũng không tiếp tục đề tài mới nãy “Thịt nướng chút nữa mới xong, đợi một chút.”
“Bác Trầm đâu?”
Khang Duật xếp gối lại gọn gàng “Đi tới phòng khiêu vũ nhảy rồi, tới buổi tối bác ấy liền thích cùng mấy bác gái nhảy đầm, đừng gọi bác ấy.”
Có nghĩa là, chỉ có hai chúng tôi ăn cơm.
Tôi lại hồi hộp!
Ngồi trước bàn học, không biết làm cái gì cho tốt, đành phải dọn dẹp sách giáo khoa trên bàn.
Khang Duật hỏi tôi “Miểu Miểu, cậu tính thi trường trung học nào?”
Tới học kì sau đã là đầu tháng ba, mục tiêu lớn nhất đầu tháng ba chính là thi lên trung học, thời đó có câu là thi được trường trung học tốt nhất, mới có thể thi đậu trường đại học tốt nhất.
Thấy đề tài được chuyển đi rồi, tôi mới cảm thấy ít hồi hộp hơn, tôi nghĩ nghĩ “Mẹ mình nói, muốn mình và Diễm Diễm thi trường Nữ Trung Học số 3.”
Trường Nữ Trung Học số 3 là trường điểm của Thượng Hải, thi vào rất khó.
Khang Duật mặt trầm trầm “Trường nữ!?”

Tôi gật đầu, không hiểu tại sao mặt hắn đen lại.
Khang Duật nói thật không vui “Trường nữ, có nghĩa là mình không có cách nào thi vào?”
Ách…tôi hiểu được.
Hắn muốn thi vào cùng trường với tôi.
Khang Duật học cùng trường trung học với tôi, nghĩ tới, tôi liền cảm thấy ngọt ngào, nhưng mà lệnh mẹ ra tôi không dám không nghe.
Tôi lật đật nói “Là ý của mẹ mình, chưa chắc gì mình thi đậu.”
Đây chính là lời nói thật, thành tích cỡ Từ Oánh mới thi đậu loại trường này, tôi hả, rất nguy hiểm.
Tôi hỏi “Cậu thì sao?”
Khang Duật ngồi ở mép giường nói “Thi thẳng lên, đối với học sinh tỉnh ngoài như mình, thi thẳng lên có vẻ tiện hơn, hơn nữa học phí rẻ hơn, còn có thể lấy học bổng.”
Tôi gật gật đầu, hắn nói rất đúng, học sinh tỉnh ngoài thi vào trường trung học ở Thượng Hải điểm rất cao, không bằng thi thẳng vào trường trung học hiện tại luôn, nhưng mà…muốn vậy phải đạt vị trí thứ 5 toàn khối trở lên trong kì thi thử của trường.
Tôi có chút nóng nảy, đột nhiên tôi cũng muốn thi thẳng lên, nhưng mà theo thành tích của tôi…
To việc.
Cái gì kêu là còn trẻ không có gắng, về già sống khóc hu hu a.
Tôi tràn đầy đau buồn a.
Khang Duật giống như nhìn ra ý nghĩ của tôi “Đừng nóng, còn một học kỳ, còn kịp!”
Tôi gật đầu, thật dùng sức.
Bà đây nhất định phải chăm chỉ học tập.
Khang Duật lại suy tư nói “Thi trường nữ cũng rất tốt.”
Tốt cái gì?
“Trường nữ không có con trai, mình có vẻ yên tâm.” Hắn nói “Nếu thi thẳng, cũng có thể học khác lớp, trường nữ ngược lại có vẻ tốt hơn.”
Hắn nói xong, giống như thấy ý kiến này tốt hơn, mạnh mẽ lấy sách toán và sách ngữ văn ra “Miểu Miểu, từ hôm nay trở đi, cậu học hành đàng hoàng vào cho mình!!”
Ách…
Khang Duật cậu không thể vì mấy tên con trai, liền bức mình thi trường Nữ Trung Học số 3 đi.
Cái tên này a.
Nhưng, hắn giống như đã quyết định rồi, nhất định phải làm cho tôi thi đậu trường nữ, mà tôi đâu, dưới sự thúc giục của hắn, thành tích học tập thật sự bắt đầu đột nhiên tăng mạnh, nhưng mà tôi không muốn thi vào trường nữ, chuẩn bị ở kì thi thử đạt được một trong năm vị trí đầu tiên, sau đi thi thẳng lên.
Vì vậy, chớp mắt một cái đã tới nửa học kì cuối đầu tháng ba.
Đáng tiếc, không như tôi mong muốn.
Trước khi thi thử, tôi ngã bệnh, còn vô cùng nghiêm trọng, vì vậy bỏ lỡ…
Chú thích : _(1) : 开房 Kāi fáng – thuê phòng nghỉ ý
_(2) : cách mạng văn hóa của Trung Quốc năm 1966 – 1976 (), nói chung gia đình bạn Khang Duật là hậu duệ của nhà Thanh nên bị cộng sản quy kết
_(3) : ông này nè
_(4) : cái này mình cũng không chắc, google nó ra thế thôi
Bây giờ thì mọi người đã biết vì sao anh í nham hiểm như rứa chưa =)).

Phiên ngoại 1: Khang Duật báo thù

Lúc Khang Duật hai tuổi, cha hắn mới đổi họ của hắn thành Ái tân giác la.
Đây là do lịch sử tạo thành, phần lớn con cháu dòng họ Ái tân giác la đều đổi họ sau cách mạng Tân Hợi, ví dụ như họ Triệu, hoặc họ La, hoặc họ Kim, hoặc là rất nhiều rất nhiều họ khác, bởi vì nếu như không đổi, rất khó thoát khỏi vài lần cách mạng thời cận đại của Trung Quốc, mãi đến sau khi cải cách mở ra, có một số người đổi họ về lại họ cũ, có một số người không đổi.
Bất quá cho dù đổi họ, cha của Khang Duật cũng không tránh được Cách mạng văn hóa, bị định tội rất lớn, nhốt trong trại lao động 13 năm mới được thả, sau đó sửa xe đạp mà sống.
Lúc Khang Duật 3 tuổi, cha qua đời, mẹ là người lao động hiền lành, dựa vào việc làm nông mà sống, lúc Khang Duật 6 tuổi, để hắn có cuộc sống tốt hơn, mẹ Khang Duật mang hắn từ Phủ Thuận bôn ba đi vào Thượng Hải, lại gặp phải một trở ngại lớn, vì vấn đề chuyển khẩu, mẹ Khang Duật tạm thời ở đội sản xuất của khu Mẫn Hành ở Thượng Hải làm công, tìm một khu nhà trọ, tạm thời ở lại.

6 tuổi Khang Duật vẻ ngoài vô cùng đáng yêu, khỏe mạnh kháu khỉnh, nhưng không hề ham chơi chút nào, có lẽ do cha mất sớm, làm cho hắn trưởng thành sớm hơn so với mấy đứa trẻ cùng lứa, so sánh với tụi con nít được cha mẹ cưng chiều ở Thượng Hải, hắn giống như ông cụ non, việc làm nông và việc nhà hắn đều làm đâu ra đấy.
Nhờ là hậu duệ của hoàng tộc, nghe nói vẫn là Thuần thân vương được phong vị, cá tính của hắn vô cùng mạnh mẽ, qua vài ngày ngắn ngủi, hắn đã dễ dàng trở thành đại ca của một đám con nít.
Tính tình Khang Duật cũng rất cố chấp, chỉ cần hắn đã nhận định rồi, bình thường đều nhất định đạt được bằng con đường ngắn nhất, không quẹo qua quẹo lại, ví dụ như có một lần đi đưa cơm cho mẹ, hắn chọn con đường gần nhất, rất khó đi, đối với một đứa con nít giống như trèo đèo lội suối, nhưng hắn không đổi đường khác, mỗi khi gặp vật cản, hắn dùng chân đá, nếu đá không được hắn liền nhảy qua, không làm khó hắn được, dù gì cũng phải đi con đường này.
Gia cảnh Khang Duật trước đây có thể nói là chỉ có căn nhà với bốn vách tường, vật chất gì cũng chưa hưởng thụ, ngay cả thức ăn, một tháng hết hai mươi ngày là ăn cơm với củ cải trắng, từ trước tới giờ hắn cũng chưa từng oán giận, chỉ biết dùng đầu óc nghĩ cách để nhà mình có thêm đồ ăn, ví dụ như chơi pháo giấy với mấy đứa con trai trong xóm, thắng đồ ăn vặt của tụi nó, hoặc là lúc chơi bắn súng nước, thắng đồ uống của nhà mấy đứa nó, tuy rằng không thích chơi, nhưng nếu có thể thắng được gì đó, hắn liền làm.
Một hôm, hắn đi đưa cơm chiều cho mẹ đang làm việc trên ruộng thầu của đội sản xuất, trên đường về nhìn thấy một con chó nhỏ màu đất, béo béo tròn tròn rất đáng yêu, liền đi lên chơi với nó một chút, phương pháp chơi với vật nuôi của hắn có hơi khác người, ngồi chồm hổm trên đất, dùng nhánh cây chọt tới chọt lui, con chó nhỏ mới có khoảng 3 tháng, bị hắn làm như vậy, kêu ăng ẳng.
Đột nhiên, một âm thanh vừa to lại hơi nũng nịu vang lên phía sau hắn “Ai cho cậu ăn hiếp cún con!!”
Khang Duật quay đầu, nhất thời cặp mắt sáng lên, chưa thấy cô bé giống búp bê như vậy, cô bé khoảng chừng 4 5 tuổi, nho nhỏ như cây giá đỗ vậy, tóc quăn hơi hơi nâu, hai con mắt ươn ướt sáng ngời, hơn nữa vừa to vừa tròn, làn da mìn mịn, trên người cô bé rất bẩn, trên bộ váy màu trắng đều là bùn, đôi giày da màu đỏ nhỏ xíu trên chân lại lốm đốm đen, nhưng mà cô bé vẫn vô cùng xinh đẹp đáng yêu.
Cô bé tức giận ngút trời vọt lại, miệng chất vấn hỏi “Cậu không thể ăn hiếp cún con, cậu thấy chưa, nó sợ rồi kìa.”
Khang Duật muốn nói, mình không khi dễ nó, chỉ là chơi với nó chút thôi, nhưng nhánh cây trong tay ở trong mắt cô bé nhìn như thế nào đều là hung khí ăn hiếp cún con.
Đợi tới khi hắn đứng lên định giải thích, cô bé lại vung nắm đấm lên, đấm về phía hắn.
Nhất thời không phòng bị, Khang Duật dễ dàng bị đánh bại.
Hắn không nghĩ tới cô bé nhỏ như cây giá đỗ này lại có lực lớn như vậy, che khuôn mặt nóng rần rần liền muốn đánh trả, nhưng cô bé kia không cho hắn cơ hội nào, một cước đạp lên bụng của hắn, còn dùng lực ấn xuống, miệng mắng “Cho cậu ăn hiếp cún con, ăn hiếp nè!!”
Khang Duật nổi điên, nắm lấy chân của cô bé xoay người một cái, tiếp theo vồ tới, ai ngờ cô nhóc kia hành động vô cùng linh hoạt, nắm lấy cánh tay hắn, há mồm hung hăng cắn một cái.
Đau tới mức hắn kêu to oa oa.
Răng nanh của cô bé còn sắc hơn của con chó nữa.
Hắn lập tức rút tay về, thấy trên tay xuất hiện mấy dấu răng hồng hồng.
Cô bé kia khịt khịt mũi, lại rất nhanh lấy chân đá hắn, hắn luân phiên bị tấn công, bị đánh tới mức căn bản không biết nên phản ứng như thế nào, cô bé kia lại còn không chịu dừng tay, tìm khắp nơi xem có gì đó dùng được, đột ngột nhìn thấy một cục gạch hồng để xây nhà, lật đật chạy qua như bay, cầm lên, lại lật đật chạy về.
Cô bé hù dọa nói “Nếu không cút đi, tôi quăng cục đá này vô người cậu cho coi!”
Khang Duật đã bị đánh tới mức mặt mũi bầm dập, phi thường tức giận, nhưng đầu óc vô cùng rõ ràng nếu như cô bé gấp lên, ném gạch qua đây thật, người bị thương nhất định là hắn, đành phải căm giận đứng lên, khập khiễng lui lại.
Cô bé kia tiếp tục cầm gạch hù dọa hắn, trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, làm điệu bộ giống như sắp quăng cục gạch vậy.
Con trai không thèm đánh nhau với con gái.
Khang Duật nhe răng nghĩ, nhìn cô bé kia đi chơi cả người dơ òm, nhất định ở vùng xung quanh, quân tử báo thù mười năm không muộn, nhất định hắn sẽ có cơ hội báo thù.
Trước tiên không thèm chấp với cô bé đó.
Vì vậy, hắn căm giận bỏ đi.
Sau đó hắn bắt đầu đi chung quanh hỏi thăm cô bé kia là con nhà ai, từ chỗ mấy đứa bạn biết được cô bé kia là con của Đội trưởng đại đội sản xuất, tên là u Dương Miểu Miểu, bất kể cô bé kia là con nhà ai, dám đánh hắn thì phải trả giá đắt.
Chuẩn bị vài ngày, hắn mang theo pháo thắng được của mấy đứa bạn tới chỗ cô bé kia báo thù.
Tuy nói là báo thù, nhưng với việc đánh con gái, hắn vẫn cảm thấy rất mất mặt, chỉ tính dùng pháo hù người ta một chút thôi.
Lén lút đi tới cửa nhà cô bé kia, nhà cô bé có một khu vườn nhỏ, bốn phía đều là hàng rào bằng đá, rất cao, nhưng lấy chiều cao của hắn có thể nhìn rõ nhât cử nhất động trong vườn, hắn liền đứng ở chỗ đó kiễng chân nhìn xung quanh.
Cô bé đang ở trong vườn chơi với chó .
Một con chó nhỏ màu vàng, còn có một con….
Khang Duật nhìn con chó săn khổng lồ kia, lần đầu tiên thấy con chó to như vậy, chỉ thấy con chó hé miệng, lộ ra hàm răng trắng hếu, cô bé kia cười đến vô cùng vui vẻ, hắn lại sợ rớt mồ hôi hột, con chó to như vậy mà cô bé lại không hề sợ, còn dùng tay tách răng con chó ra.
Làm cho hắn nhìn lại chảy thêm một trận mồ hôi lạnh.
Cô bé không sợ bị cắn sao?
Lúc này, cô bé lại nói “Bối Bối, ngoan, mày phải sinh cún con, không cần nhảy lung tung.”
Thì ra là một con chó mẹ.
Cũng mặc kệ chó gì, lớn như vậy cũng làm người ta sợ hết hồn.
Lỡ may con chó kia bị giật mình, phát điên, đi cắn người khác thì làm sao bây giờ.
Đành phải tạm thời dừng tay, đợi tới lúc cô bé một mình lại ra tay vậy.
Đợi ba tiếng đồng hồ, con chó săn to bự kia không rời cô bé một tấc nào, làm cho hắn không tìm được cơ hội ra tay.
Tới lúc trời tối, hắn đành phải đi về nhà.
Vài ngày sau, hắn lại đến, bên cạnh cô bé kia lại là con chó to đó.
Suốt một tháng liền, hắn mỗi ngày ôm cây đợi thỏ, lại mỗi ngày cũng không báo thù được.
Đợi tới khi cô bé rốt cuộc ngồi một mình, hắn lại không ra tay được, hắn đợi một tháng, biết rất nhiều chuyện, biết cô bé kia gần đây sức khỏe không tốt lắm, cho nên cha mẹ cô bé không cho cô bé ra ngoài, chỉ cho cô bé đi dạo hai vòng trong vườn, hình như là tim không khỏe, lỡ may dọa cô bé làm bệnh tim phát tác thì làm sao bây giờ?
Hắn cào cào đầu, lúc có chó thì không được, lúc cô bé một mình cũng không được, mối thù này của hắn không báo được sao?
Hắn buồn bã về nhà, nấu cơm, vẻ mặt trầm đen.
Vào buổi tối, mấy nhà hàng xóm ngồi vây trong sân xem TV, hắn cũng đi, dù sao cũng là xem miễn phí, không tốn tiền điện nhà hắn, mắc mớ gì không xem.
Lớn lớn nhỏ nhỏ, già trẻ lớn bé đều ngồi xem TV chăm chú, nhà cách vách lại cãi nhau.
Lại là vợ chồng cãi nhau, cặp vợ chồng này năm ngày cãi nhau to một lần, ba ngày cãi nhau nhỏ một lần, cãi nhau như ăn cơm bữa vậy, mới đầu còn có người đi khuyên can, sau này không ai thèm đi khuyên nữa.
Coi như không nghe, không thấy.

Một lát sau, anh chồng đá cửa đi ra, miệng còn đang chửi.
Một ông già họ Triệu trong viện nhịn không được, nói với anh chồng “Mày nói xem hồi trước làm sao mày cưới nó, bây giờ sống không hợp, cả ngày rảnh rỗi liền cãi nhau.”
Anh chồng kia trả lời “Tôi có thù với cô ta, cho nên cưới cô ta, như vậy tôi mới mỗi ngày nô dịch cô ta, bắt cô ta nấu cơm giặt đồ cho tôi, còn bắt cô ta sinh con cho tôi! Ông làm gì được?”
Nói xong, anh chồng liền đi ra ngoài uống rượu.
Mọi người đều hiểu đây là tức giận quá mới nói.
Nhưng Khang Duật không hiểu, hắn mới 6 tuổi…
Cách giải thích của con nít có đôi khi lại đơn giản như vậy.
Đầu óc của hắn chỉ có câu nói này “Tôi có thù với cô ta, cho nên cưới cô ta, như vậy tôi mới mỗi ngày nô dịch cô ta, bắt cô ta nấu cơm giặt đồ cho tôi, còn bắt cô ta sinh con cho tôi!”
Thì ra còn có thể trả thù người khác như vậy.
Ánh mắt hắn chợt lóe, có lẽ hắn cũng có thể làm vậy.
Được!!
Hắn quyết định.
Hắn muốn kết hôn với cô bé kia.
Nhưng mà làm sao để kết hôn nha?
Mặc kệ, dù sao hắn muốn kết hôn với cô bé kia.
Tiếp theo, hắn bắt đầu nghĩ biện pháp để làm quen với cô bé kia, sau đó…hừ hừ.
Nhưng mà hắn còn chưa kịp làm quen với cô bé kia, liền cùng mẹ về quê, nhưng mà ý tưởng này vẫn tồn tại, chưa từng mờ nhạt đi, bởi vì hắn luôn luôn nghĩ đến nó, cô bé kia giống như khắc vào trong đầu hắn rồi vậy, như thế nào đều sẽ không quên.
Năm hắn 15 tuổi, mẹ tốn không ít công sức và tiền, lại làm cho hắn vào Thượng Hải, tạm thời sống nhờ trong nhà cậu, nhà cậu cách đội sản xuất hồi xưa không xa, dựa vào trí nhớ hắn đi tới nhà cô bé năm xưa.
Cảnh vật vẫn như trước, bất quá khu dân cư năm xưa đã bị hủy đi, Đội sản xuất cũng bị mất, nghe nói cha của cô bé kia đi làm kinh doanh.
Không biết cô bé lớn lên trông như thế nào? Dấu răng trên tay còn đây, cho nên hắn còn muốn báo thù.
Cửa lớn đột nhiên bị mở ra, hắn theo bản năng trốn qua một bên, đập vào mặt lại là một con chó to.
Làm sao con chó này còn ở đây!? Nó thành tinh rồi hả? Không chết sao?
“Lassie, ngoan đừng nhúc nhích nha, đợi tao dắt mày đi…”
Hắn cảm thấy tiếng nói thật là dễ nghe, nghe tiếng nhìn lại, một cô bé ước chừng 13 14 tuổi đang dắt con chó to ra cửa, liếc mắt một cái liền nhận ra cô bé là ai, ánh mắt kia, hắn sẽ không bao giờ quên, vẫn xinh đẹp như vậy.
Đã trưởng thành, vẻ ngoài còn rất xinh đẹp, gầy hơn trước đây, không ăn cơm sao, gầy thành như vậy?
Con chó to kia giống như biết mình sẽ được ra ngoài, nhắm thẳng phía trước vọt đi, cô bé không phải đang dắt chó, rõ ràng là con chó đang dắt cô bé đi.
Hắn vẫn đi theo phía sau cô bé, vụng trộm đi theo, rối rắm nghĩ xem cánh tay với cặp chân nhỏ xíu của cô bé có bị con chó to kia kéo gãy không.
Trong đầu lại nghĩ, có nên đi lên chào một tiếng không, sau đó thực hiện kế hoạch năm đó.
Nô dịch cô bé kia, bắt cô bé nấu cơm giặt đồ cho hắn…
Nghĩ, trong lòng có chút…vui vẻ…
Không phải là loại vui vẻ khi báo được thù, là một loại vui vẻ không nói rõ được.
Cô bé đắt chó xong, về nhà, hắn nhìn cô bé đóng cửa lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống trơn, tâm tình buồn bã quay về nhà cậu, mợ vừa thấy hắn liền gào lên chửi “Đi chết ở chỗ nào, có muốn ăn cơm hay không!!!”
Làm cho hắn nghe đau đầu đau óc, bất quá nhịn, bởi vì không muốn tâm huyết của mẹ bị uổng phí.
Học sinh tỉnh ngoài như hắn muốn chuyển trường ở Thượng Hải rất khó, cho dù thành tích học tập của hắn ở Phủ Thuận có tốt cũng như vậy, tìm nửa năm nay cũng tìm không được.
Hơn nửa năm này, hắn vội vàng kiếm tiền sinh hoạt, giảm bớt gánh nặng của mẹ, ngẫu nhiên sẽ đi nhìn trộm tiểu oan gia giấu ở trong lòng kia.
Nhìn, nhìn, hương vị trong lòng lại thay đổi.
Nhất là nhìn thấy cô bé với chó thân mật như vậy, trong lòng liền chua chua.
Lúc kiếm tiền sinh hoạt, hắn quen biết bác Trầm, một người hiền lành, dù sao mợ và cậu cũng không muốn nhìn thấy hắn, không bằng hắn qua ở với bác Trầm luôn, thương lượng với mẹ một hồi, hắn chuyển qua nhà bác Trầm ở, thuận tiện giúp bác trông hàng, từ bác Trầm hắn học được không ít thứ, nhất là giữa con trai với con gái…
Vì vậy, hắn hiểu được một chuyện! Nhất thời tâm trạng sáng sủa lên.
Bác Trầm quan hệ rất rộng, không bao lâu tìm được trường học cho hắn chuyển, bất quá phải học lại sơ nhị, vừa lúc chủ nhiệm của lớp 3 sơ nhị là con gái của bạn bác Trầm, tặng một chút quà, liền thu xếp xong mọi chuyện.
Ngay từ đầu hắn rất không vui, mắc gì hắn phải học lại sơ nhị, hắn còn muốn mau mau học xong đi làm, phụng dưỡng mẹ cho thật tốt, làm cho bà sống thật vui vẻ.
Nhưng lúc đi xem trường, hắn nhìn thấy cô bé kia học ở trường này, lại học đúng lớp 3 sơ nhị, ý kiến gì cũng hoàn toàn không có, lập tức đồng ý học lại sơ nhị.
Ngày chuyển trường, hắn đứng trước bục giảng.
Cô bé kia lại ngủ gật ở bàn cuối, khi cô giáo viết họ của hắn lên bảng, giữa những tiếng xì xào ngạc nhiên, cô bé tỉnh.
Ánh mắt hai người lập tức đối nhau.
Con ngươi đen của Khang Duật sáng lên…
u Dương Miểu Miểu, cậu trốn không thoát.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.