Ông Xã Là Người Thực Vật

Chương 32


Đọc truyện Ông Xã Là Người Thực Vật – Chương 32

Từ khi Lâm Du đoạt được giải nhất ở cuộc tranh tài dương cầm quốc tế, giá trị con người lập tức tăng lên gấp bội. Ngay thời điểm này, nội dung trả lời phỏng vấn của Lâm Hồng Tín cùng Tôn Uyển Đình lại đươc đưa ra, nhất thời dẫn đến chấn động. Vô số tiếng mắng đánh tới đầy trời.

Trong lúc này, chuyên mục mới nhất của tuần san Đóa Nhuế lại liên quan đến thân thế của Lâm Du, mọi chuyện trong phút chốc rẽ sang hướng khác.

Những lời mắng mỏ vẫn tồn tại như cũ, nhưng đã có phần lắng xuống. Thậm chí còn cóngười nghi ngờ, liên tưởng tới âm mưu giết người chiếm đoạt tài sản

Lâm Du rất nổi danh ở đại học D. Hễ là sinh viên của trường, ai cũng ít nhất một lần nghe qua danh hiệu “băng sơn hoa khôi”. Truyền thuyết kể rằng, từ khi Lâm Du nhập học tới nay, mặc dù ‘độc lai độc vãng’(*), nhưng chưa bao giờ gây thù chuốt oán cùng người khác, càng không gây xung đột với bạn học, ấn tượng của cô trong lòng bạn học cực tốt. Hơn nữa Lâm Du vẫn luôn là sinh viên có thành tích ưu tú, được các giáo sư khen ngợi, hàng năm đều nhận học bổng!

(*) Một mình đến, một mình đi

Một sinh viên ưu tú về mọi mặt như vậy, lại vô tình vô nghĩa, bất hiếu với cha mẹ nuôi như trong video?

Nếu như cẩn thận xem video được đăng trên diễn đàn của đại học D, cũng không khó để phát hiện, đằng sau những bình luận mắng chửi ban đầu, ngày càng nhiều bạn học quen biết Lâm Du cực lực giải vây cho cô. Đủ loại bình luận, nhưng đều tin tưởng nhân phẩm của Lâm Du!

Nghiên cứu lại đoạn video kia kĩ hơn nữa, dễ dàng nhìn ra, từ đầu tới cuối đều là “vị kia” (Lâm Nhất Thiến) vừa khóc vừa tố, tự biên tự diễn sờ sờ ra đấy. Còn Lâm Du, ngoại trừ gương mặt lạnh lùng, chẳng hề làm gì cả!

Thật ra thì cô không kịp phản ứng. Hoặc là nói, cô bị dọa sợ bởi em gái bất ngờ làm khó dễ. Nếu muốn so sánh, chẳng lẽ mọi người không cảm thấy Lâm Du mới càng vô tội?

Về phần “tố cáo” của vợ chồng Lâm Hồng Tín lại càng buồn cười. Ở trong miệng bọn họ, Lâm Du biến thành người con bất hiếu, vô ơn bạc nghĩa!


Con gái bất hiếu? Bất quá Lâm Du chỉ là một sinh viên đại học năm thứ ba, chưa bước vàoxã hội, hoàn toàn không có năng lực để kiếm tiền, thế vợ chồng Lâm Hồng Tín muốn cô hiếu thuận như thế nào?

Không đúng nha! Nghe nói ông nội của Lâm Du để lại cho cô không ít di sản, còn nghe nói cha ruột của cô mới chính là người thừa kế xí nghiệp Bác Dương năm đó.

Chẳng lẽ… Vợ chồng Lâm Hồng Tín luôn miệng nói Lâm Du không hiếu thuận là do Lâm Du không có đem di sản mà ông nội của cô để lại sang tên cho bọn họ? Dám hỏi hai người này, nếu Lâm Du làm như ý họ muốn, thì cô sẽ trở thành người con nhu thuận, hiếu thảo?

Gia đình bình thường vốn đã có nhiều phần rối rắm, huống chi là gia đình quyền thế. Thựcthực hư hư, ai biết được mà lần. Hơn nữa… Cái kim trong bọc sẽ có ngày lòi ra!

Phóng viên vốn dĩ đang săn đuổi Lâm Du giờ bắt đầu chuyển hướng sang vợ chồng Lâm Hồng Tín, tiếp tục tra xét ngọn nguồn!

Xí nghiệp Bác Dương không thể chuyển đi, Lâm Hồng Tín cũng không thể nghỉ làm, căn bản không có biện pháp ngăn chặn phóng viên một cách triệt để. Cho nên, Lâm Hồng Tín cũng chỉ có thể đàng hoàng bị phỏng vấn.

Vấn đề mà các ký giả đưa ra đều sắc bén, Lâm Hồng Tín nhiều lần bị hỏi tới mặt đỏ cổ to, sắc mặt đen rồi lại đen. Đến cuối cùng, Lâm Hồng Tín cắn răng một cái, xoay người rời đi. Từ đó cự tuyệt phỏng vấn!

Phản ứng trước sau không đồng nhất làm cho các phóng viên “đánh hơi” được không ít mùi vị.

Rất nhanh, nội dung phỏng vấn Lâm Hồng Tín đã được in trên mặt báo, mỗi hàng mỗi chữ đều ngầm suy đoán ý đồ của Lâm Hồng Tín khiến ông đau đầu nhứt óc, hận không thể đốt sạch mấy tòa soạn kia ngay lập tức!

Mặc những toàn soạn khác, tuần san Đóa Nhuế vẫn giữ riêng cho mình một góc trời như cũ, chỉ đăng tin tức về Lâm Du, hoàn toàn không đề cập đến vợ chồng Lâm Hồng Tín.


Ngay tại lúc “tin tức kia” nóng đến đỉnh điểm, tuần san Đóa Nhuế lại đột ngột đưa tin: “Lâm Du hạnh phúc bên cậu chủ Hứa thị Hứa Mạch!”

“Cái gì? Sao có thể?” Vừa đọc tiêu đề tin tức mới nhất, vợ chồng Lâm Hồng Tín cực kỳ sợ hãi, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.

“Làm sao bây giờ? Nhất định là Lâm Du đang trả thù chúng ta!” Đắc tội Hứa Mạch đã đưa bọn họ vào thế bị động, giờ Lâm Du lại phản bội, Tôn Uyển Đình lòng như lửa đốt, rối tinh rối mù.

Lâm Hồng Tín mặt âm trầm không nói gì. Ngay từ đầu lúc bọn họ đem Lâm Du gả vào Hứa gia, chỉ nghĩ rằng Hứa gia sẽ tiếp nhận thân phận của Lâm Du. Coi như Lâm Du không phải hung thủ hại Hứa Mạch biến thành người thực vật, nhưng vẫn là chị gái của Lâm Nhất Thiến. Người xưa có câu “ghét ai ghét cả tông ti họ hàng” (*), không có khả năng Hứa gia không giận chó đánh mèo!

(*) Nguyên văn là “Hận ốc cập ô”

Lâm Hồng Tín đã sớm mơ ước cổ phần trong tay Lâm Du, nhưng hắn không vội đoạt lấy ngay. Bất quá Lâm Du chỉ là một cô bé cái gì cũng không biết, có cổ phần cũng không biết dùng thế nào. Lâm Hồng Tín tin chắc, chỉ cần hắn vẫn còn khống chế Bác Dương, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể lấy lại 30% cổ phần trong tay Lâm Du.

Điều bất ngờ là, Lâm Du được gả sang Hứa gia xong liền giống như diều đứt dây, chẳng những cắt đứt liên lạc với bọn họ, mà còn càng lúc càng xa. Thậm chí hiện nay còn trở mặt thành thù!

Lâm Hồng Tín thật không biết, rốt cuộc Lâm Du đã nói cái gì mà khiến cho Hứa gia đồng ý hôn sự của cô với Hứa Mạch. Nhưng Hứa Mạch đột nhiên tỉnh lại quả thật rất khác thường, cũng rất quỷ dị.

Rõ ràng ban đầu hắn đã tự mình hỏi qua bác sĩ, xác suất Hứa Mạch tỉnh lại cực kì nhỏ bé! Thật chẳng lẽ là kỳ tích? Lâm Hồng Tín không tin! 


“Nếu không thì chúng ta lại đi tìm Tiểu Du nói chuyện? Tôi luôn cảm thấy giống như Tiểu Du có hiểu lầm với chúng ta. Lần trước trở về nhà, không nói hai lời liền trực tiếp hỏi tôi có phải nó không phải là con ruột của chúng ta không, mở miệng liền hỏi về di vật mà cha mẹ ruột để lại, xém chút nữa tôi không phản ứng kịp.” Đến lúc này, Tôn Uyển Đình mới có thể bình tâm mà nhớ lại “nhất cử nhất động”(*) của Lâm Du.

(*) Mỗi một việc làm

Nghe Tôn Uyển Đình nói, một dòng suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lâm Hồng Tín, gấp giọng hỏi: “Lần trước là ai nói với Tiểu Du nó không phải con ruột của chúng ta?”

“Nó nói là người hầu của Hứa gia. Lúc đấy tôi bị hù dọa đến choáng váng, cũng không hỏi kỹ. Bây giờ nghĩ lại, đúng là có vấn đề. Khi không tại sao người hầu của Hứa gia lại nói về chuyện đấy? Coi như họ bàn tán về Nhất Thiến sau lưng chúng ta, thì cũng xì xào chuyện chúng ta dạy dỗ không nghiêm, ai lại vô duyên vô cớ nhắc tới thân thế Tiểu Du?” Tôn Uyển Đình càng nói càng kinh hãi, “Ông nói.. có khi nào.. Tiểu Du.. đã phát hiện?”

“Không thể nào! Đừng tự mình dọa mình!” Bị Tôn Uyển Đình nói, Lâm Hồng Tín lạnh cảngười, khiển trách Tôn Uyển Đình xong, sắc mặt xanh mét rời khỏi nhà.

Không đúng, chuyện này khẳng định có cái gì đó sai sai! Không lí nào Tiểu Du lại vô duyên vô cớ muốn di vật của anh trai cùng chị dâu. Hắn phải đến căn nhà lúc bọn họ còn sống nhìn một chút!

Nhìn bóng lưng Lâm Hồng Tín biến mất ngoài cửa, Tôn Uyển Đình càng lúc càng bất an, vội vàng gọi điện thoại cho Lâm Nhất Thiến.

“Hứa Mạch, con đã nghĩ kĩ chưa?” Đối với hôn sự của Hứa Mạch và Lâm Du, Hứa Chấn Thiên không phản đối, cũng chẳng tán thành. Nhưng nếu như Hứa Mạch đã quyết định, ông sẽ tôn trọng.

“Vâng, con đã suy nghĩ kĩ rồi ạ.” Hứa Mạch gật đầu một cái, cười nhẹ nhìn về Hứa Chấn Thiên, “Ông nội, Lâm Du là ông giữ lại, con tin tưởng mắt nhìn người của ông sẽ không sai.”

“Không hối hận?” Đánh giá vẻ mặt Hứa Mạch, Hứa Chấn Thiên hỏi lại. Đứa nhỏ Lâm Du này, sai thì chắc chắn không sai. Nhưng có thích hợp hay không là do duyên phận.

“Ông nội, ông biết tính con mà. Con không phải người ăn nói lung tung. Chuyện này con đã nghĩ kĩ mọi thứ rồi mới ra quyết định. Con với Lâm Du dù không phải là tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt, nhưng khoảng thời gian con ngủ mê man không thấy mặt trời, Lâm Du luôn ở bên con! Phần ân tình này không có cô gái nào bì kịp. Cho nên, người vợ này, con nhất định cưới!” Hứa Mạch bình tĩnh nhìn Hứa Chấn Thiên, kiên định nói. Mặc dù hắn có chút giấu giếm nguyên nhân hắn muốn cưới Lâm Du, nhưng nhiêu đó đã đủ để thuyết phục Hứa Chấn Thiên rồi.


Lúc Hứa Mạch chưa tỉnh, người đầu tiên mà hắn muốn gặp nhất chính là Lâm Du. Nhưng đến khi hắn vất vả tỉnh lại, Lâm Du lại không có ở đó.

Ngày hôm ấy, thẳng đến cuối cùng, quản gia cũng không thể liên lạc với Lâm Du. Lâm Du một mình đi Mỹ, điện thoại di động lại tắt, đoán chừng không nghĩ tới việc liên lạc cùng Hứa gia, hoặc là không biết nên báo bình an với ai. Vậy nên, cứ như vậy mà cắt đứt liên lạc.

Thời điểm biết chuyện này, lòng Hứa Mạch tràn đầy thất vọng, hận không thể lập tức bay qua nước Mỹ tìm Lâm Du. Bất đắc dĩ là tình trạng cơ thể của hắn lúc đó không cho phép, không có biện pháp bay đi tìm Lâm Du.

Mặc dù cuống cuồng trong lòng, Hứa Mạch cũng chỉ có thể chấp nhận. Bất quá hắn vẫn nhờ Tần Khả Tâm chạy tới nước Mỹ trước, chiếu cố Lâm Du. Được bà gật đầu đồng ý, hắn mới hơi yên lòng một chút.

Trong mấy ngày đó, Hứa Mạch suy nghĩ rất nhiều. Từ lúc sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên hắn biết được cái gì gọi là đứng ngồi không yên, mỏi mắt mong chờ. Thậm chí có vài lần hắn tưởng tượng, nếu như Lâm Du không trở lại, hắn nên làm cái gì? Chẳng lẽ thật sự như Lâm Du nói, bọn họ cứ như vậy mà bỏ lỡ?

Chỉ cần vừa nghĩ tới giọng của Lâm Du khi nói chuyện với hắn, tâm Hứa Mạch liền thương yêu không ngớt. Có trời mới biết khi đó hắn muốn tỉnh lại biết bao, muốn chính miệng nói cho Lâm Du biết rằng, những chuyện kia không có khả năng xảy ra! Có hắn ở đây, nhất quyết sẽ không để cho cô ủy khuất hay khó chịu dù chỉ một chút!

Cũng may, cuối cùng Lâm Du vẫn trở lại.

Khi thấy Lâm Du đang ở trong phòng của hắn, một khắc kia, lòng Hứa Mạch như đánh trống, trăm hoa đua nở. Không cần bất cứ kẻ nào nói cho hắn biết, hắn đã biết chắc chắn, đời này của hắn… khẳng định là… nằm trong tay Lâm Du rồi.

“Không hối hận là tốt rồi.” Hứa Chấn Thiên khẽ thở dài một cái, tầm mắt lướt qua Hứa Mạch rơi vào cửa phòng của Lâm Du, “Trước đây là ông không công bằng với Lâm Du, ông nội thiếu nó một câu xin lỗi. Nếu như nó thật sự trở thành người Hứa gia, con phải che chở cho nó thật tốt, đừng để cho nó chịu ủy khuất.”

“Ông nội yên tâm, con hiểu rồi.” Hứa Chấn Thiên là trưởng bối, lại có dự tính giữ lại Lâm Du giúp hắn, tận đáy lòng Hứa Mạch sinh lòng cảm kích.

Trong lòng Hứa Mạch rất rõ ràng chuyện giữa hai người Hứa Hoán và Lâm Du. Thật ra không phải là Hứa Chấn Thiên lựa chọn tin tưởng Hứa Hoán, mà là không cách nào tin tưởng lời Lâm Du nói, hắn – một người thực vật lại hồi tỉnh… Để rồi cuối cùng chỉ có thể bi thương, tuyệt vọng, lòng tràn đầy mất mác nhìn hắn nằm ở trên giường không nhúc nhích!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.