Đọc truyện Ông Xã Là Lưu Manh Giả Danh Tri Thức – Chương 57: Nhớ muốn chết!
Chỗ này rất tối, lại còn có mùi ẩm mốc rất khó chịu. Nhiễm Cách bắt đầu cảm thấy hối hận, tại sao lại đi theo một người đàn ông lạ mặt chứ? Ngộ nhỡ hắn giết người diệt khẩu thì sao…
Kết cấu căn hầm này càng ngày càng kì lạ, giống như một rễ cây to lớn, sau đó lại đâm ra những rễ nhỏ, chính là những căn phòng trước mặt.
Thật không nghĩ tới, chỉ một căn phòng lại có nhiều bí mật như vậy. Nếu bị bắt mà bỏ trốn vào đây thì cũng sẽ có chút hi vọng không bị tìm thấy.
Nhiễm Cách nghiêng đầu, nhìn người đàn ông nhàn nhã bên cạnh, ấp úng:
“Này, tôi…”
“Chị dâu!”
Nhiễm Cách sửng sốt, Hoa Mỹ từ một căn phòng sáng đèn chạy ra, hắn đã đổi quần áo sang áo sơ mi và quần tây như thường ngày.
“Thì ra anh ở dưới này.”
Hoa Mỹ cười khì, hắn nhìn sang Phàn Khôi rồi ra vẻ ghét bỏ, “Đến bây giờ mới đưa chị dâu đến, tên chậm chạp.”
Phàn Khôi khẽ thở dài, lạnh lùng đáp, “Đúng thời gian Boss quy định.”
“Hừ…” Hoa Mỹ bĩu môi.
Nhiễm Cách nhướng mày, sao giọng điệu này…
“Hoa Tuyệt?”
“Phàn Khôi” hơi cứng người, sau đó cúi đầu nhận lỗi, “Lúc nãy mạo phạm đến phu nhân, xin ngài thứ lỗi.”
Hoa Mỹ: “Ngọt miệng lắm tên mặt lạnh.”
Nhiễm Cách: “Thuật dịch dung?”
Hoa Tuyệt: “Đây là mặt nạ của Triêu phu nhân cho tôi.”
“Triêu phu nhân?” Nhiễm Cách thắc mắc, người này nghe danh lạ nha, hình như cô chưa gặp bao giờ thì phải.
Hoa Mỹ cười khì, “Chị dâu vào trong sẽ biết.”
Nhiễm Cách đi theo Hoa Mỹ, Hoa Tuyệt vào căn phòng sáng đèn đó.
Căn phòng này như một khoảng trời khác vậy, ở ngoài tăm tối bao nhiêu thì bên trong lại rực rỡ ánh sáng bấy nhiêu. Ở góc phòng là một chiếc giường đơn, đối diện là tivi cỡ lớn. Nhiễm Cách thầm than, ở chỗ này cứ như là một khách sạn quy mô nhỏ ấy, chỉ trách người ở đây không biết kinh doanh gì cả,
Trong lúc cô than thở thì một người đã đứng trước mặt cô.
“Hi, nhớ tôi không?”
Nhiễm Cách ngạc nhiên, “Hệ Tĩnh!”
Hệ Tĩnh hai tay chống hông, miệng nở nụ cười rực rỡ, vừa định nhắc tới chuyện thiếu một chầu nhậu thì người đàn ông mặc vest đen bên cạnh đã đi đến, ngăn cách hai người.
“Cái gì thế Triêu Hàn Diễm, tránh ra cho tôi bàn chút chuyện với Nhiễm tiểu thư nào.” Hệ Tĩnh bất mãn chu chu môi, nhưng Triêu Hàn Diễm vẫn lạnh lùng giữ chặt tay cô, lại không cho cô cơ hội tiếp cận Nhiễm Cách.
Triêu Hàn Diễm nhíu mày, “Vị tiểu thư này, xin c…”
Nhiễm Cách nghiêng đầu hỏi Hoa Tuyệt, “Đây là Triêu phu nhân đó sao?”
Hoa Tuyệt gật đầu, “Phải.”
Nhiễm Cách “ồ” một tiếng, ra vẻ khách khí hỏi Triêu Hàn Diễm, “Vậy đây là ngài Triêu đi, ngài và vợ đến đây giúp chúng tôi sao?”
Hệ Tĩnh: “Triêu phu nhân cái đ…”
Triêu Hàn Diễm che miệng Hệ Tĩnh, thái độ hòa hoãn đôi chút vì câu “Triêu phu nhân” của cô, “Tiện đường mà thôi.”
Không phải Hệ Tĩnh đòi đến đây thì còn lâu hắn ta mới đến chỗ xó xỉnh này.
“Chị dâu ơi.”
Hoa Phong từ phòng bên cạnh chạy ra, vừa giơ hai tay định ôm chị dâu thì lại nhớ tới vị ngồi bên kia đang sa sầm mặt nên thôi. Hai mắt hắn lóe sáng:
“Hôm nay chị dâu đẹp quá!”
Nhiễm Cách bật cười, “Cảm ơn,”
“À, Boss đang ở bên kia, chị mau qua đi.” Hoa Phong nói với vẻ mặt sợ sệt.
Nhiễm Cách: “Sao thế? Anh ấy xảy ra chuyện gì ư?”
Hoa Phong: “Chị dâu qua rồi biết.”
Cô gật đầu, ra vẻ bình thản đi tới căn phòng bên kia nhưng thật ra bước chân lại không che giấu nổi dáng vẻ vội vàng của cô.
Kết cấu căn phòng bên kia không khác gì bên đây, chỉ khác ở chỗ trên giường có một người đàn ông mặc quần tây, áo sơ mi đen, cánh tay thon dài gác lên trán, che giấu sự mệt mỏi nơi đầu mày.
Nhiễm Cách ngẩn người, cô đứng bất động chăm chú nhìn anh.
“Còn đứng đó làm gì?” Người đàn ông mắt vẫn nhắm, nhưng giọng nói khàn khàn cất lên lại cho cô biết anh không hề ngủ như bề ngoài.
Cô mỉm cười, chạy tới bên giường rồi leo lên người anh, áp mặt xuống hõm cổ anh.
“Anh yêu…”
Hoa Nguyệt Dã lúc này hơi giật mình, tựa hồ như không nghĩ cô lại chủ động một cách nhiệt tình như vậy. Anh đưa tay siết chặt lấy hông cô, để cô cố định trên người. Ôm thân thể mềm mại thân thuộc trong lòng làm cảm giác bất an mấy ngày nay của anh liền biến mất.
“Nhớ anh không?”
Nhiễm Cách vẫn chúi mặt ở hõm cổ anh, tham lam ngửi mùi hương nam tính của anh, thở dài, “Nhớ muốn chết!”
Tim nhảy thịch một cái, Hoa Nguyệt Dã đổi tư thế để cô nằm xuống, cúi đầu hôn cô.
Đôi môi mát lạnh áp xuống, ban đầu chỉ là hôn nhẹ qua, nhưng nỗi nhớ khôn nguôi mấy ngày qua lại khiến anh nóng nảy hơn. Hoa Nguyệt Dã cạy miệng cô, đầu lưỡi ấm nóng cuốn lấy hương vị ngọt ngào của cô gái nhỏ.
Môi lưỡi giao hòa, trong không khí chỉ còn tiếng hít thở và hương vị ngọt ngào của đôi tình nhân trên giường.
Nhiễm Cách rùng mình một cái, sau đó liền quyết định đưa tay lên ôm cổ anh khiến cho nụ hôn sâu lại càng sâu hơn.
Tay Hoa Nguyệt Dã vuốt ve vòng eo thon nhỏ của cô, ánh mắt tối sẫm. Không được, anh không thể mất lí trí như vậy được, nhưng trái tim anh lại không nghe thấy lời ấy. Cuồng nhiệt, dồn dã, ấm nóng như vậy, anh không cưỡng lại được.
“Dã… Nguyệt Dã… Dừng lại…”
Nhiễm Cách thở hổn hển, hai tay yếu ớt đẩy anh ra. Ánh mắt cô mơ màng nhìn người đàn ông trước mặt. Cổ áo xốc xếch, tóc rối bù nhưng điều đó vẫn không ảnh hưởng đến vẻ ngoài tuấn tú của anh.
“Tiểu Cách, sao vậy?” Hoa Nguyệt Dã cảm thấy cô không đúng, ánh mắt hơi lo lắng.
“Em… em không thở nổi…” Nhiễm Cách mặt đỏ bừng.
“Vậy em thở đi, anh hôn em là được rồi.” Mặt Hoa Nguyệt Dã vẻ đương nhiên, toan cúi xuống hôn cô liền bị bàn tay trắng nõn chặn lại.
Cô trừng mắt, “Đứng đắn chút đi, em còn có việc muốn hỏi anh.”
Hoa Nguyệt Dã bất mãn, mắt mở to, miệng chúm chím lại, “Tiểu Cách…”
“Ngừng.” Nhiễm Cách nhắm chặt mắt, “Đừng giở trò đáng yêu đó với em, em không bị mắc bẫy đâu.”
“Tiểu Cách à, anh nhớ em như vậy mà em lại không để ý tới anh.”
Nếu bọn Hoa Phong ở đây, khẳng định sẽ bị anh làm cho sợ hãi. Tên này là ai, Boss bọn họ không có… dẹo như vậy nha! Boss rất lạnh lùng, rất đáng sợ luôn đó!
Nhiễm Cách thở dài, cô mở mắt nhìn anh chăm chú, ngập ngừng nói, “Vậy… chỉ hôn một cái nữa thôi đó.”
Hoa Nguyệt Dã như cún con được thỏa mãn, mắt anh sáng rực, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô, “Xin tuân lệnh, thưa phu nhân.”
Nói rồi lại không cho Nhiễm Cách phản kháng, trực tiếp chặn miệng cô.
Anh nhớ em nhiều như vậy, hôn làm sao có thể bù đắp được nỗi nhớ ấy chứ? Anh chỉ muốn cột em ở bên người, như vậy đi đâu cũng có thể thấy em, không sợ em chạy khỏi tầm mắt của anh rồi!
Hoa Nguyệt Dã hôn cô thật sâu, hai người quấn quít bên nhau tận hưởng khoảng thời gian quý báu này.