Đọc truyện Ông Xã Là Idol Bao Giờ Mình Công Khai – Chương 90
“Đột nhiên em nhớ ra ở nhà có chút việc, chị cho em xin nghỉ hôm nay nhé.” Phương Linh quay sang nói với bà chủ, phản ứng đầu tiên của cô chính là trốn tránh.
Cô không có cách nào để đối diện với anh một cách tự nhiên được.
“Không được, em pha chế đồ uống ngon như vậy sao có thể vắng được.” Bà chủ lập tức từ chối.
Quán của bà đắt khách cũng nhờ một phần của Phương Linh, cô pha chế rất ngon, rất hợp khẩu vị của học sinh, sinh viên, lại còn xinh đẹp nên quán lúc nào cũng nườm nượp khách ra vào.
“Nhưng mà…..” Phương Linh bối rối không biết phải làm sao.
“Coi như em giúp chị lần này đi, chị sẽ suy nghĩ đến việc tăng lương cho em.”
Phương Linh bất đắc dĩ đành phải đồng ý ở lại.
Chưa đến một tiếng sau trước cửa quán liền xuất hiện ba chiếc ô tô màu đen chuyên dành cho nghệ sĩ, người nổi tiếng.
Một đoàn người bước xuống xe, đếm sương sương cũng phải gần 50 người.
Cách xung quanh quán khoảng 10 mét đã sớm bị chặn lại để không ai có thể đi vào ảnh hưởng đến việc quay.
Phương Linh kiên quyết chôn chân ở sau quầy pha chế, đưa lưng về phía cửa.
Nhìn thì giống như là đang chuyên tâm làm việc, nhưng thực chất là đang căng thẳng đến độ đổ mồ hồi.
“Bạch Tử Hàn đến rồi, thật sự là Bạch Tử Hàn kìa, đẹp trai quá đi.” Đồng nghiệp tên Trang kích động tới mức đưa tay lên che miệng, ánh mắt dán chặt vào Bạch Tử Hàn đang tiến lại gần.
“Ôi Từ Khôn, Lý Hiện, a còn có Đặng Luân nữa cũng đẹp trai không kém.
Linh, chị mau ra đây đi, ngàn năm có một đó.” Trang quay sang Phương Linh đang đứng sau quầy thúc giục cô mau đi ra xem.
Nhưng Phương Linh vẫn kiên trì giữ nguyên động tác cũ.
Một người trong đoàn ekip tiến đến chỗ bà chủ, người này chắc có lẽ là đạo diễn, bên cạnh ông ta còn có một phiên dịch viên.
“Chào chị, rất hân hạnh được gặp chị.” Đạo diễn Từ đưa tay ra muốn bắt tay với bà chủ quán.
Bà Kim liền vội bắt lấy tay ông ta, cười niềm nở.
“Chúng tôi cũng rất vinh dự được đón tiếp mọi người.”
Bạch Tử Hàn đi vào trong quán, còn chưa kịp nhìn không gian xung quanh thì đã bị một cô gái chạy đến chìa tờ giấy nhớ và một cây bút ra nói bằng thứ tiếng anh bập bẹ.
“Có thể kí không?” Trang ngượng ngùng thốt ra một câu tiếng anh không chuẩn lắm.
“Được.” Bạch Tử Hàn cầm lấy bút kí tên mình lên tờ giấy.
Chỗ Bạch Tử Hàn đứng gần ngay cạnh quầy pha chế, nên Phương Linh có thể nghe rõ giọng anh.
Đã bao lâu rồi cô không được nghe giọng nói ngoài đời thật của anh, trầm thấp, ấm áp và vô cùng nam tính.
Tay cô đang cầm chiếc cốc giấy khẽ bóp chặt lại.
Trang sau khi nhận được chữ kí của Bạch Tử Hàn liền sung sướng tới mức cả người run rẩy.
Sau đó liền tiếp tục xin chữ kí của Thái Từ Khôn, Lý Hiện và Đặng Luân.
Bốn người họ đi đến ngồi xuống chiếc bàn có view đẹp nhất trong quán.
Ekip đang chuẩn bị máy quay, trang thiết bị để chuẩn bị cho việc quay.
“Chúng tôi muốn quay về đồ uống ở Việt Nam, qua tìm hiểu trên mạng thì tôi thấy cà phê sữa đá ở đây rất ngon, có một bạn fan của chương trình đã bình luận dưới video của chúng tôi là quán cô đây có đồ uống tên là “Hương vị tình yêu”, chúng tôi muốn quay về hai loại đồ uống đó.” Đạo diễn Từ nói với bà Kim.
“Được chứ, tôi sẽ lập tức bảo nhân viên pha chế.”
“Chúng tôi có thể quay quá trình chứ.” Đạo diễn Từ đề xuất.
“Có thể, có thể.” Bà Kim cười không khép được miệng, dẫn theo người quay phim lại gần chỗ quầy pha chế nơi Phương Linh đang đứng.
” Cô ấy là người pha chế ở đây.” Bà Kim chỉ vào Phương Linh đang đứng quay lưng về phía họ.
“Có thể bảo cô ấy quay người lại được không?” Đạo diễn Từ.
Bà Kim lập tức tiền lại gần Phương Linh, huých vào người cô một cái.
“Mau quay lại đi, cơ hội ngàn năm có một đó, được lên tivi biết đâu lại được nổi tiếng đấy.”
Phương Linh thật sự muốn nói một câu “Em xin nhường cơ hội này cho người khác.”
Bà Kim thấy cô cứ đứng đực ra liền liên tục kéo áo thúc giục cô mau quay người lại.
Phương Linh nhắm mắt, hít thở sâu một hơi rồi lại mở mắt ra.
Thôi được rồi, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên đi, muốn đến đâu thì đến.
Phương Linh quay người lại đối diện với ống kính.
“Cô gái cô giới thiệu một chút về bản thân đi.” Đạo diễn Từ ở đối diện nói với cô bằng tiếng anh.
“Xin chào, tôi là Phương Linh, nhân viên của quán đồ uống Hạnh Phúc.” Phương Linh ngượng ngập nói.
“Cô đừng run, cứ nói thoải mái tự nhiên” Đạo diễn ở bên ngoài nhắc nhở cô.
Phương Linh hít sâu một hơn, cố gắng tự nhiên nhất có thể, nói lại “Xin chào, tôi là Phương Linh nhân viên pha chế của quán đồ uống Hạnh Phúc.” Dứt lời liền nở một nụ cười tiêu chuẩn.
“Cắt, rất tốt!” Đạo diễn từ búng tay cái tạch rồi quay sang nói với người phim.
“Bây giờ cậu sẽ quay quá trình cô ấy làm.”
“Ok”
Đạo diễn Từ đi đến chỗ đám người Bạch Tử Hàn.
” Các cậu cùng ra chỗ quầy pha chế chúng ta bắt đầu quay.”
” Quay chương trình này xong tôi có cảm giác bản thân sắp thành con heo rồi.” Đặng Luân xoa xoa cái bụng đùa giỡn nói.
“Hôm qua tôi cũng vừa cân, kết quả tăng hai kí.” Thái Từ Khôn cũng cười cười đáp lại, chắc anh sẽ phải bắt đầu tập gym lại thôi.
“Cũng may tôi là khách mời nên chút đồ ăn đó không khiến tôi tăng lên cân nào.” Bạch Tử Hàn xỏ tay vào túi quần nhàn nhạt nói.
“Mặt tôi hình như cũng to lên một chút.” Lý Hiện đưa tay lên sờ sờ mặt mình, vẻ mặt thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Trang đứng cách đó không xa lén cầm điện thoại lên chụp một tấm, chắc tại mọi ngày cô không khẩu nghiệp cũng không sân si ai nên mới có thể may mắn nhìn tận mắt bốn nam thần đẹp trai ngoài đời thật.
Bốn người họ cùng tiến đến quầy pha chế.
Phương Linh đang chuẩn bị dụng cụ thì nghe thấy tiếng bước chân đang tiến gần đến phía sau cô.
Trái tim lập tức đập một cách mãnh liệt trong lồng ngực như muốn bay ra ngoài, chiếc cốc trên tay suýt thì bị cô làm rơi.
Máy quay bắt đầu nhấn quay.
Thái Từ Khôn là người lên tiếng trước, anh đi đến khu vực để các dụng cụ và nguyên liệu đã được Phương Linh bày ra sẵn.
“Đồ uống hôm nay của chúng tôi sẽ là gì?”
Phương Linh nuốt nước miếng một cái, chậm rãi nói “Cà phê sữa đá và một ly nước đặc biệt chỉ có ở tiệm của chúng tôi, nó mang tên”Hương vị tình yêu”” Phương Linh nói lưu loát bằng tiếng anh.
Bạch Tử Hàn đang tò mò xem mấy thứ đồ trên quầy thì động tác bỗng khựng lại, trong phút chốc anh quay người lại, dù chỉ nhìn thấy một góc mặt nhưng Bạch Tử Hàn vẫn có thể nhận ra đó là ai.
Giọng nói này có lẽ đến lúc chết anh cũng không thể nào quên.
“Hương vị tình yêu? Tên này là cô tự nghĩ ra sao?” Đặng Luân ở bên cạnh cũng thấy khá hứng thú với cái tên này.
“Đúng vậy, vào một ngày quán vắng khách, bỗng nhiên trở nên rảnh rỗi liền nghĩ ra.” Phương Linh khẽ cười bắt tay vào làm.
Trước tiên cô sẽ làm một ly cà phê sữa đá rất phổ biến ở đường phố Việt Nam.
Đọc truyện tại * T R U м t г ц у e n.
OгG *
Bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo thoăn thoắt, vì đã làm quen tay nên cô làm rất nhanh, thoáng chốc đã cho ra bốn ly cà phê thơm phức.
“Cô làm nghề này lâu chưa?” Bạch Tử Hàn tiến đến sau lưng cô cất giọng hỏi.
Phương Linh đang để cốc cà phê lên đĩa, nghe thấy giọng anh tay liền run một cái, cà phê liền văng một chút lên tay cô.
“Cũng không lâu lắm, khoảng gần hai năm gì đó.” Phương Linh cố gắng lấy lại bình tĩnh trả lời anh.
“Nhìn cô có chút gầy, cuộc sống chắc cũng không dễ dàng gì?” Bạch Tử Hàn như vô tình lại như cố ý nói.
Phương Linh cười ngượng ngập một tiếng, trả lời anh “Cũng bình thường thôi, đủ ăn, đủ mặc là được rồi.”
Bạch Tử Hàn chỉ hơi nâng khóe môi, không tiếp tục hỏi nữa.
Phương Linh đem bốn cốc cà phê để lên bàn rồi quay trở lại chỗ pha chế, làm đồ uống thứ hai.
“Thật tò mò hương vị tình yêu sẽ có hương vị như thế nào?” Lý Hiện chuyên chú nhìn thao tác của Phương Linh, có vẻ rất hứng thú.
“Ở đây chắc ai cũng từng yêu rồi, Luân cậu nói xem, tình yêu sẽ có hương vị như thế nào?” Lý Hiện quay sang nói với Đặng Luân đang ở gần đó
“Ngọt ngào, khi yêu đương thật sự rất ngọt ngào.” Đặng Luân xoa xoa cằm nói.
“Còn cậu?” Lý Hiện hỏi Thái Từ Khôn.
“Tình yêu rất phức tạp tôi thật sự không biết phải diễn tả như thế nào?”
“Tử Hàn, cậu nói xem?”
Bạch Tử Hàn vân vê chiếc cốc anh vừa tiện tay cầm lên, ánh mắt như có như không hướng đến bóng lưng nhỏ nhắn có chút gầy gò cách anh chưa đến 5 bước chân.
“Hương vị của tình yêu với tôi nó có đủ ngọt bùi đắng cay, hỗn tạp vô cùng.
Ngọt ngào khiến cho người ta hạnh phúc, nhưng khi nếm phải vị đắng thì chính là đau đến tận cùng.”
“Cạch” chiếc thìa trên tay Phương Linh rơi xuống đất.
Cô vội cúi xuống định nhặt lên, nhưng đã có người nhanh tay hơn nhặt nó lên rồi chìa ra trước mặt cô.
Phương Linh nhìn Bạch Tử Hàn đang gần trong gang tấc, ánh mắt anh sâu thẳm sắc bén như đang muốn xuyên thấu qua cô vậy.
Cô nhận lấy chiếc thìa từ tay anh muốn nhanh chóng rút lui thì tay cô lại bị anh nắm lại.
Phương Linh khó hiểu nhìn anh, không biết anh định làm gì.
“Nhìn cô thế này tôi thật sự rất vui đấy.” Bạch Tử Hàn cười lạnh một tiếng, thấp giọng nói chỉ đủ để hai người nghe thấy.
Phương Linh khó tin nhìn anh, cô vội đứng bật dậy.
Dù vẻ mặt thản nhiên như không có gì, nhưng thực chất trong lòng đã trở nên lạnh lẽo đến cùng cực..