Đọc truyện Ông Xã Là Idol Bao Giờ Mình Công Khai – Chương 87
Rất nhanh đã đến ngày cưới, trong nhà đặc biệt nhộn nhịp, người người đi lại ai cũng vui vẻ nói chuyện.
Phương Linh ngồi trước bàn trang điểm, thợ trang điểm đang tô tô vẽ vẽ trên mặt cô.
Chỉ còn một tiếng nữa cô sẽ phải lên xe hoa về nhà chồng rồi.
Sau khi thay váy cưới Phương Linh nhìn bản thân ở trong gương, cô lúc này vô cùng xinh đẹp, rất giống như trong giấc mơ hồi cô còn nhỏ.
Chiếc váy trắng tinh khôi bồng bềnh, mái tóc dài được làm xoăn gợn sóng thả tự do phía sau, trên đầu cài một chiếc khăn voan cũng màu trắng, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ nhưng vẫn không che được vết thâm mờ nhạt dưới quầng mắt.
So với tất cả các cô dâu khác, thay vì vui mừng, hồi hộp thì trong lòng cô lại nặng nề đầy suy tư.
Lúc này cửa phòng được mở ra, là Gia Mỹ.
“Linh, cậu hôm nay thật sự rất xinh đẹp.” Gia Mỹ vừa nhìn thấy cô liền lập tức khen ngợi.
“Cậu cũng rất xinh đẹp.” Phương Linh nhìn Gia Mỹ một lượt, hôm nay cô ấy mặc một bộ váy màu xanh nhạt chỉ dài qua đầu gối, thiết kế đơn giản nhưng lại vô cùng sang trọng.
“Bây giờ vẫn còn kịp, nếu cậu muốn bỏ trốn mình sẽ giúp cậu.” Gia Mỹ nhìn vào mắt Phương Linh nghiêm túc nói.
“Cậu xem phim nhiều quá nên bị nhiễm rồi sao?” Phương Linh đưa tay ấn vào trán cô ấy một cái.
Mấy cái tình tiết bỏ trốn rồi cướp dâu gì đó chỉ có ở trong phim mà thôi.
“Mình nói thật.” Gia Mỹ vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc không hề có ý đùa giỡn.
Khóe môi cô dần hạ xuống, bàn tay khẽ nắm chặt lấy tà váy.
“Một khi mình đã quyết thì sẽ không thay đổi.” Phương Linh nhìn gương mặt được trang điểm tỉ mỉ trong gương, đôi mắt đượm buồn không hề giống dáng vẻ của một cô dâu.
“Đồ ngốc nhà cậu, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho người khác không quan tâm đến bản thân đau đớn thế nào.” Gia Mỹ ngồi xuống đối diện cô, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô.
Sau khi về nước Phương Linh đã kể cho cô nghe toàn bộ, nghe xong cô đã không kìm được mà ôm cô bạn mình khóc nức nở.
Cô ấy thật đúng là đồ ngốc, nhưng nếu đặt cô trong hoàn cảnh như vậy có lẽ cô cũng sẽ làm giống như cô ấy.
“Nỗi đau của mình không bằng một phần mười nỗi đau của anh ấy.” Phương Linh cúi thấp đầu nhìn bàn tay của Gia Mỹ đang đặt trên tay cô che giấu đi khóe mắt đã đỏ ửng.
Cô sẽ không bao giờ quên Bạch Tử Hàn của ngày hôm đó đã khổ sở như thế nào, đã bỏ lòng tự trọng để cầu xin tình yêu từ cô như thế nào.
Tất cả vẫn khắc rõ trong tâm trí cô khiến mỗi tối cô chẳng thể ngủ ngon
“Đồ ngốc nhà cậu, sao lại chọn cách tàn nhẫn như vậy, không phải nói chia tay là được rồi sao?” Gia Mỹ khẽ trách móc, chỉ tưởng tượng thôi cô ấy cũng có thể cảm nhận được phần nào tâm trạng của Hàn ca khi biết sự thật.
“Cứ để anh ấy hận mình đi, như vậy có lẽ sẽ khiến anh ấy quên mình lâu một chút.” Phương Linh nói đến sau giọng càng nhỏ dần rồi biến mất.
Gia Mỹ lúc này đã không thể kìm nổi nước mắt, cô ôm lấy Phương Linh khóc một trận.
Cô thương cho thần tượng của mình, nhưng lại càng đau lòng cho Phương Linh, cô ấy đã phải chịu quá nhiều mệt mỏi rồi.
“Dù thế nào cũng phải hạnh phúc nhé.”
******
Đúng giờ lành nhà trai đã có mặt ở dưới nhà.
Tuấn Kiệt khoác trên mình bộ vest lịch lãm, trên ngực còn cài một bông hoa nhỏ, trên tay cầm một bó hoa hồng.
Sau khi hoàn tất thủ tục rước dâu, mọi người cùng di chuyển đến nơi tổ chức lễ cưới.
Ở đây đã được chuẩn bị sẵn từ hoa tươi đến cổng chào, tất cả đều rất lộng lẫy, một đám cưới mơ ước của rất nhiều cô gái.
Ông Tuấn dù sức khỏe vẫn rất yếu nhưng vẫn cố dắt con gái bước từng bước vào lễ đường.
Bước chân ông run rẩy, nhiều lần suýt ngã nhưng bằng một sức mạnh vô hình nào đấy ông vẫn có thể tận tay trao con gái cho người đàn ông sẽ gắn bó với cô cả đời.
“Con bé là món quà duy nhất mà thượng đế đã ban tặng cho bố, là tai sản quý giá nhất của bố, thế nên hãy yêu thương và bảo vệ con bé nhé.” Ông Tuấn để tay con gái vào tay Tuấn Kiệt.
Phương Linh không giấu nổi nước mắt, cô quay sang ôm lấy bố thật chặt.
“Được rồi, mau cầm tay chồng con đi.” Ông Tuấn đẩy nhẹ cô ra rồi xoay người đi xuống dưới.
Tuấn Kiệt cầm tay cô đi nốt đoạn đường còn lại.
Trao nhẫn, uống rượu giao môi, chụp ảnh cùng người thân bạn bè, tất cả đều diễn ra rất suôn sẻ.
Chỉ là từ đầu tới cuối người đáng nhẽ sẽ hạnh phúc nhất lại chưa từng nở một nụ cười.
Xong tất cả các thủ tục Phương Linh lấy lí do mệt mỏi nên đi về trước để Tuấn Kiệt ở lại tiếp đón khách.
“Vậy sao được, mẹ biết con mệt mỏi nhưng không thể để chú rể đơn phương độc mã ở đây được.” Bà Loan kéo lấy tay Phương Linh không cho cô rời đi.
“Bây giờ cũng còn gì đâu chứ thiếu con thì cũng có sao.” Phương Linh nhíu mày nhìn mẹ.
Khách khứa đều đang ăn uống, ăn xong rồi về cần gì đến cô đâu.
“Sao lại không sao, con phải cùng Tuấn Kiệt đi từng bàn một uống rượu mừng của mọi người “
Phương Linh chỉ thấy đầu đau nhức.
“Nhưng con thật sự rất mệt.”
“Con….” Bà Loan đang định nói thì Tuấn Kiệt từ đâu đi đến cạnh Phương Linh.
“Cứ để cô ấy về đi, một mình con lo được.” Tuấn Kiệt mỉm cười khẽ nói với bà Loan.
Phương Linh quay sang nhìn Tuấn Kiệt rồi lại lặng lẽ cúi đầu xuống.
Người mà cô nghĩ sẽ nắm tay đi đến suốt đời thì lại không thể ở bên, người mà cô cho rằng cả đời này chỉ có thể làm bạn lại trở thành chồng của cô.
Số phận đúng là biết trêu người mà.
“Con đừng chiều chuộng nó như thế kẻo nó lại ngồi lên đầu đấy.”
“Không sao đâu mẹ, chắc cô ấy cũng mệt lắm rồi.” Tuấn Kiệt quay sang nhìn cô, ánh mắt anh hơi ảm đạm đi một chút.
Cuối cùng Phương Linh cũng được trở về nhà trước như ý muốn.
Bước vào phòng tân hôn với tông màu đỏ chói mắt, trên chiếc giường lớn được đặt giữa phòng còn rải vô số cánh hoa hồng đỏ, trên sàn cũng vương vãi rất nhiều cánh hồng.
Phương Linh âm thầm thở dài một hơi, cô không thích hoa hồng vì nó quá bắt mắt và nổi bật, cô thích những loài hoa có màu sắc nhạt một chút.
Đêm khuya Tuấn Kiệt mới trở về, nhìn thấy cô đã thay đồ đang nằm trên giường ngủ thiếp đi, căn phòng được anh thuê người trang trí làm đêm tân hôn giờ đã trở lại như ban đầu, cánh hoa hồng và cả ga giường màu đỏ đã không còn nữa.
Anh nở nụ cười chua chát đi đến bên cạnh giường ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô.
Cô đã trở thành vợ của anh điều mà anh không thể nào ngờ tới.
Lúc ở bệnh viện nghe cô đột nhiên muốn kết hôn với anh, lúc đó anh đã lập tức đồng ý mà không hề suy nghĩ.
Anh biết rõ cô chẳng hề yêu anh, cũng chẳng hề mong muốn đám cưới này, nhưng anh vẫn muốn cố chấp giữ cô ở bên mình, chỉ cần cô không thuộc về người khác là được.
Sự cố chấp của anh có thể đổi lấy hạnh phúc ở sau này không?
Tuấn Kiệt cúi xuống hôn lên trán cô, rồi lại di chuyển xuống đôi môi mềm mại mà anh đã khao khát rất lâu.
Phương Linh tay để trong chăn âm thầm nắm chặt lại.
Đêm nay sao lại dài như thế….
******
Thời gian cứ thế chảy trôi thoáng chốc đã được hai năm.
Một khoảng thời gian không quá dài nhưng đủ để thay đổi một số chuyện.
“Linh, hôm nay cuối tuần rồi cho bản thân nghỉ ngơi một hôm đi, mình dẫn cậu đi mua sắm được không?” Gia Mỹ ôm lấy cánh tay Phương Linh muốn lôi kéo cô đi chơi.
Cô bạn này của cô lúc nào cũng chỉ biết đi làm, đi làm, hơn một năm qua chưa từng thấy cô ấy nghỉ ngơi cho tốt.
“Cuối tuần quán đông khách mình không nghỉ được đâu.” Phương Linh lắc đầu từ chối.
Bà chủ chỗ cô rất khó tính, xin nghỉ nhất định sẽ bị nghe chửi.
“Cậu thật là….”Gia Mỹ thở dài một hơi, không tiếp tục lôi kéo Phương Linh đi chơi với mình nữa.
“Cậu không thể quay lại viết truyện như trước kia được sao?” Gia Mỹ khẽ nói.
Phương Linh chỉ cười trừ một cái nói “Mình đã mất đi cảm hứng để viết rồi chắc sẽ không thể tiếp tục viết được nữa.
“
Cô cũng đã từng thử nhưng lại cảm thấy văn phong và tình tiết không được hay như trước nữa, các độc giả đều nói tay nghề của cô đi xuống rồi.
Sau khi xin việc ở các công ty không được cô đành phải cất chiếc bằng đại học đi, xin vào làm ở quán đồ uống.
Bố cô đã mất sau đám cưới của cô một tuần, mẹ cô vì quá đau lòng cũng sinh ra bệnh, hai năm này sức khỏe đặc biệt yếu nên cô phải chăm chỉ làm việc thì mới có tiền mua thuốc thang cho mẹ, còn cả tiền trước đó cô vay người ta để trả viện phí cho bố nữa.
Gia Mỹ không biết phải làm sao để khiến cô bạn mình bớt khổ nữa, cô cho cô ấy tiền cô ấy không nhận.
Phương Linh từ chối tất cả mọi sự giúp đỡ, cô ấy nói “Mình còn trẻ, sức khỏe dồi dào sao có thể nhận sự giúp đỡ của người khác để sống được.”
Phương Linh đúng là cô gái ngốc, ngốc đến đáng thương.
Phương Linh đi đến chỗ làm việc.
Sau khi thay đồ cô liền lập tức tất bật với công việc, quán nằm gần ngay cổng trường đại học nên có rất nhiều học sinh sinh viên đến đây, cuối tuần thì lại càng đông.
“Linh, mang đến bàn 12 một cốc trà đào và một ly trà sữa dâu nhé.”
“Dạ.”
Phương Linh nhận lấy hai cốc size lớn để lên đĩa rồi mang ra bàn 12.
“Của quý khách đây.”
Khi cô đang định quay người rời đi thì vô tình nghe thấy cuộc đối thoại của hai cô gái.
“Mày ơi, biết gì chưa? Bạch Tử Hàn sắp về Việt Nam rồi đó.”
“Thiệt hả?”
“Công ty của anh ấy cũng đã xác nhận rồi, hình như là quay show gì đó.”
“2 năm trước tao không thể mua được vé vào xem anh ấy biểu diễn, nhất định lần này phải xin được chữ kí.”
Nghe thấy ba chữ Bạch Tử Hàn, hai tay cô khẽ run chiếc đĩa trên tay liền rơi xuống đất phát ra một tiếng chói tai.
ngôn tình ngược
Người cũ ngỡ đã quên, nhưng khi nghe thấy tên của họ mới phát hiện thật ra bản thân chưa từng quên, chỉ là đã bị nén xuống tận sâu đáy lòng mà thôi..