Đọc truyện Ông Xã Là Idol Bao Giờ Mình Công Khai – Chương 75
Đến ngày ra mắt phim, 7 giờ tối tất cả các diễn viên trong đoàn làm phim và cả ekip đều đã có mặt.
Khách mời đến cũng rất nhiều.
Cũng như bao buổi ra mắt phim khác, sau khi chụp ảnh thì sẽ tiến vào bên trong nơi tổ chức sự kiện.
Sẽ có những câu hỏi mà phóng viên dành cho diễn viễn, cũng như là ekip.
Vì có Bạch Tử Hàn làm vai chính nên số lượng phóng viên rất nhiều, còn một nguyên do nữa chính là độ hot của couple Hàn – Hân dạo gần đây khiến các phóng viên vô cùng hứng thú.
“Khi quay Thanh Xuân Rực Rỡ Vì Có Em cậu thích nhất là cảnh quay nào?” Một phóng viên đặt câu hỏi cho Bạch Tử Hàn.
“Có lẽ là cảnh bạo lực học đường, nam chính bị một đám học sinh nam trong trường vây quanh, cảm giác bị vùi dập mà không thể phản kháng thật sự rất kinh khủng.” Bạch Tử Hàn nhận lấy mic chậm rãi trả lời.
Vị phóng viên kia có chút thất vọng vì không nhận được câu trả lời như mong muốn, cô ta cứ nghĩ câu trả lời của Bạch Tử Hàn sẽ liên quan đến cảnh quay của anh và Ái Hân, ai ngờ lại là một cảnh không hề dính dáng gì tới Ái Hân.
“Có phải khi đóng phim cậu và Ái Hân diễn rất ăn ý hay không? Cậu có cảm nhận thế nào về bạn diễn lần này của mình?” Một phóng viên khác tiếp tục đứng lên hỏi, mà ý đồ của anh ta cũng giống như người phóng viên vừa nãy.
“Theo tôi nghĩ thì bất kì là bộ phim nào, hay diễn viên nào đi chăng nữa khi đã diễn cùng nhau thì nhất định phải ăn ý thì mới có thể cho ra một bộ phim hay được, đó là điều rất hiển nhiên.
Còn về bạn diễn thì tôi thấy cô ấy cũng giống như bao diễn viên khác tôi diễn cùng, rất nghiêm túc và rất nỗ lực.”
Câu trả lời của Bạch Tử Hàn lại một lần nữa khiến các phóng viên ở đây thất vọng.
Anh trả lời quá khôn khéo, không hề có ý riêng tư hay có cảm nhận đặc biệt nào.
Ái Hân ở bên cạnh trong mắt cũng đã sớm lộ ra thất vọng, thì ra trong mắt anh cô ta cũng chỉ như bao diễn viên khác chẳng có gì đặc biệt.
Không có được câu trả lời lời vừa lòng từ Bạch Tử Hàn phóng viên liền chuyển hướng sang Ái Hân.
“Còn cô Ái thì sao? Cô thấy như thế nào về bạn diễn của mình?”
Ái Hân khẽ vuốt tóc sang một bên, cười duyên dáng một cái rồi mới chậm rãi trả lời.
“Tôi chính là thấy anh ấy đặc biệt đẹp trai, lại còn rất phong độ.
Về diễn xuất thì thật sự khỏi phải bàn, có thể tôi diễn lâu hơn anh ấy nhưng kĩ thuật diễn của anh ấy thật sự ăn đứt tôi.
Tôi còn nhớ một cảnh quay, cảnh đó cần nữ chính phải khóc thật thương tâm, nhưng hôm đó tôi không hiểu sao lại không thể diễn đạt được cảnh đó và Tử Hàn đã giúp tôi, dẫn dắt tôi lấy lại cảm xúc và đưa nó lên cao trào.
Lúc đó tôi diễn nhập tâm tới mức, khi đạo diễn kêu cắt tôi vẫn còn đang khóc huhu và anh Hàn đã phải dỗ tôi một hồi còn cho tôi một cây kẹo, coi tôi giống như một đứa trẻ vậy ” Nói đến đây Ái Hân khẽ cười một tiếng quay sang nhìn Bạch Tử Hàn.
Câu trả lời này liền khiến tất cả các phóng viên ở đây hài lòng.
Bọn họ còn tưởng tượng ra cảnh Bạch Tử Hàn dỗ Ái Hân nín khóc còn cho cô ấy một cây kẹo, nghĩ thôi cũng thấy ngọt ngào.
Bạch Tử Hàn chỉ hơi nhếch môi không nói gì.
Anh căn bản là không hề dỗ cô ta, anh chỉ tùy tiện nói vài câu mà thôi, còn cây kẹo kia là do anh vốn dĩ không thích ăn đồ ngọt, không ho cô ta thì cũng sẽ cho người khác.
Nhưng anh không tiện giải thích ở đây, cũng chẳng buồn giải thích để làm gì.
Hôm nay Ái Hân mặc một chiếc váy khá ngắn, trong lúc trả lời phóng viên cô ta liên tục kéo kéo cái váy của mình tránh để lộ ra những thứ nhạy cảm.
Đạo diễn ở bên cạnh cũng phát hiện hành động này nên liền huých nhẹ vào người Bạch Tử Hàn một cái, rồi nói nhỏ vào tai anh.
“Cậu có áo khoác thì cho cô ấy mượn đi.”
Bạch Tử Hàn lạnh nhạt liếc nhìn Ái Hân.
Dù trong lòng anh thật sự không muốn lắm, nhưng trong tình thế bắt buộc anh đành phải cởi áo khoác của mình ra để lên đùi Ái Hân.
Mọi người trong khán phòng liền ồ lên, liên tục chụp lại khoảnh khắc nảy, còn quay cả clip.
“Cảm ơn.” Ái Hân khẽ cười nói với Bạch Tử Hàn.
Anh chỉ gật đầu một cái rồi quay đi.
Lúc ra về, Bạch Tử Hàn sau khi giao lưu với fan một chút, anh di chuyển ra bãi đỗ xe.
Khi chuẩn bị lên xe thì có một giọng nói gọi anh lại.
“Tử Hàn tiền bối.” Ái Hân chạy đến bên cạnh anh, có chút gấp gáp.
“Có gì không?”
” Áo của anh.” Ái Hân chìa chiếc áo khoác ra muốn trả lại cho anh.
“Không cần.” Dù sao anh cũng không có ý định mặc lại.
“Vậy để em mang về giặt rồi trả lại cho anh sau nhé.” Ái Hân tưởng Bạch Tử Hàn chê bẩn.
“Không cần đâu, nếu có thể thì hãy vứt nó vào thùng rác hộ tôi.” Dứt lời Bạch Tử Hàn lên xe đóng sầm cửa lại.
Ái Hân nắm chặt áo khoác của Bạch Tử Hàn trong tay.
Anh ghét bỏ tới mức không thèm mặc lại chiếc áo này luôn sao, cô ta chưa từng phải chịu loại sỉ nhục này.
Cô ta dậm mạnh chân một cái rồi quay người rời đi, khi đi qua thùng rác liền tiện tay vứt chiếc áo vào đó.
****
Phương Linh sau khi đắp chăn cho bố thì lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, cô muốn ra ngoài hít thở bầu không khí không có mùi sát trùng, cũng không có mùi thuốc.
Điện thoại hiển thị tin nhắn mới từ một nhóm chat, đây là nhóm lập ra cho những ai yêu thích Bạch Tử Hàn, ban đầu cô cũng chỉ tùy tiện vào để biết thêm thông tin về anh, nhờ đó mà những thông tin mới nhất về anh cô đều nắm rất rõ.
Một thành viên trong nhóm đã gửi một đoạn video ngắn, phía dưới là dòng tin nhắn “Aaaa Hàn ca ga lăng quá, đúng là chồng của ta.”
Nội dung video là cảnh Bạch Tử Hàn chu đáo để áo khoác lên để che đôi chân dài trắng muốt của Ái Hân.
Phương Linh chỉ xem một lần rồi thoát ra.
Dạo gần đây có quá nhiều tin tức của anh và Ái Hân, cô xem nhiều tới mức nội dung như thế nào cô đều nhớ như in.
Cô vẫn luôn kìm nén cảm xúc, luôn tỏ ra hiểu chuyện để anh không phải phiền lòng.
Nhưng cô cũng chỉ giống như bao cô gái khác khi yêu thôi, cô cũng biết ghen, cũng biết khó chịu khi thấy bạn trai của mình có tin đồn tình ái với những cô gái khác.
Phương Linh thở dài một hơi cất điện thoại đi.
Truyện Thám Hiểm
****
Phương Linh đứng trước quầy thanh toán tiền viện phí, đếm lại số tiền trên tay rồi đưa cho người thu phí.
“Em thanh toán trước một nửa, đợi vài ba hôm nữa em sẽ thanh toán đủ cho bệnh viện.”
“Không được em ơi, đây đâu được tính là một nữa.” Người thu phí nhăn mày nói.
Tổng tất cả chi phí cô phải trả là gần 100 triệu, mà cô chỉ đưa có 20 triệu thì làm sao có thể nói là một nửa được.
Phương Linh rối rắm, hiện tại cô chỉ có bằng đó mà thôi.
Tiền trong tài khoản cô đã rút hết sạch rồi.
“Chị cho em 3 ngày nữa, em sẽ thanh toán đủ ạ.”
“Nếu không có tiền thì cho bố xuất viện đi, bệnh này chữa kiểu gì thì cũng không thể khỏi được, tốn biết bao tiền bạc thì kết quả cũng chỉ có một thôi.”
“Ai nói không có tiền, bằng này đã đủ chưa?” Tuấn Kiệt xuất hiện từ lúc nào, trên tay cầm một chiếc túi đen để lên quầy thu phí.
Nhân viên thu phí định cầm lấy chiếc túi đó thì bị Phương Linh ngăn lại
“Mình không thể nhận số tiền này.” Phương Linh nghiêm túc nói.
“Mình có cho cậu đâu mà nhận, hiện tại mình cho cậu vay, sau này có tiền thì trả lại cho mình.” Tuấn Kiệt nói với cô.
Phương Linh suy nghĩ một lúc rồi buông ta ra để nhân viên cầm lấy bịch tiền đó.
Cô hiện tại thật sự không biết phải đào đâu ra số tiền lớn như vậy, thôi thì trước mắt vay của Tuấn Kiệt, đợi tình hình của bố ổn hơn thì cô sẽ viết truyện lại để kiếm thêm thu nhập.
*****
Trở về nhà, Phương Linh lập tức ngã lên chiếc giường mềm mại của mình.
Chiếc giường cứng ngắc ở bệnh viện khiến cô chẳng thể có một giấc ngủ ngon.
Cô mở điện thoại lên, vừa hay Bạch Tử Hàn gửi tin nhắn cho cô.
“Em đang làm gì?”
“Đang nhắn tin với anh.”
“Nhớ anh không?”
“Nhớ”
Chỉ cần rảnh rỗi là trong đầu cô là xuất hiện hình bóng anh.
Tính ra cũng đã hai tháng rồi bọn họ chưa gặp nhau, cả hai đều bận bịu nên thời gian để trò chuyện cũng rất ít.
“Có muốn anh sang gặp em không?” Bạch Tử Hàn ngồi trong phòng khách, trên tivi đang phát bộ phim anh đóng.
Nhưng sự chú ý của anh chỉ đặt vào chiếc điện thoại.
Mấy nay anh cũng khá rảnh rỗi, công ty cho anh nghỉ ngơi một thời gian rồi mới tiếp tục dự án mới.
Chỉ cần cô nói có anh nhất định sẽ đặt vé để bay sang nhanh nhất có thể.
Phương Linh nhìn màn hình điện thoại, gõ một dòng chữ rồi lại xóa đi.
Cuối cùng cô chỉ nhắn ba chữ “Không cần đâu”
Cô không muốn anh nhìn thấy tình trạng tồi tệ này của cô.
Bạch Tử Hàn nhìn tin nhắn của cô mi tâm nhíu chặt lại.
Anh đang định trả lời lại thì chuông cửa vang lên.
Bạch Tử Hàn nhìn đồng hồ, muộn rồi còn ai đến tìm anh vậy.
Bạch Tử Hàn đi ra mở cửa, mắt anh hơi híp lại nhìn Lâm Tuyết Ý và bố anh, Bạch Tử Lâm.
“Hai người đến đây làm gì?” Bạch Tử Hàn lạnh nhạt hỏi, anh không có ý định mời hai người họ vào nhà.
“Chuyện gì thì cũng phải để vào nhà rồi nói” Thấy thái độ không mấy thiện trí của anh ông Bạch đương nhiên có chút tức giận, dứt khoát đẩy anh sang một bên rồi đi vào.
Lâm Tuyết Ý nhìn Bạch Tử Hàn một cái rồi đi theo ông Bạch vào bên trong.
“Vào vấn đề chính luôn đi.” Bạch Tử Hàn khoanh tay trước ngực dựa vào ghế nhìn hai người đang ngồi đối diện anh.
” Quay về công ty tiếp quản công việc cho ba.” Bạch Tử Lâm cũng không có ý định lòng vòng.
“Không.” Bạch Tử Hàn không cần suy nghĩ lập tức nói
“Con…” Bạch Tử Lâm liền lập tức nổi giận định mắng anh.
Lâm Tuyết Ý ở bên cạnh ngăn ông Bạch lại, rồi quay sang dịu giọng nói với Bạch Tử Hàn.
“Tử Hàn, dạo này sức khỏe bác không được tốt anh đừng chọc giận bác được không.
Cũng vì tình hình sức khỏe nên bác mới phải đến tận đây để gọi anh về quản lí công ty.
Anh yên tâm, có gì khó khăn em nhất định sẽ giúp một tay.”
Bạch Tử Hàn vẻ mặt vô cảm ngồi đó, đối vời lời của Lâm Tuyết Ý anh một câu cũng chẳng để trong tai chỉ nhìn ba mình, lạnh lùng nói.
“Con thấy ba vẫn còn đủ sức để quản lí công ty thêm một thời gian nữa.
Giờ cũng muộn rồi hai người mau trở về đi.”
Thấy ông Bạch lại chuẩn bị nổi giận Lâm Tuyết Ý liền lên tiếng trước.
“Hay bác về nhà nghỉ ngơi sớm đi, con sẽ nói chuyện với anh ấy.”
Ông Bạch nhìn thằng con trời đánh của mình bằng ánh mắt đầy lửa giận, một lời cũng không nói đứng dậy đi ra khỏi nhà anh.
“Tử Hàn, bác Bạch dạo gần đây sức khỏe thật sự không tốt, anh đừng….” Lâm Tuyết Ý tiến đến gần anh, nhỏ giọng nói giống như một cô gái vô cùng hiểu chuyện.
“Dù ba tôi có mệnh hệ gì đi nữa thì hình như cũng không liên quan đến cô nhỉ? Mời cô Lâm về cho.” Bạch Tử Hàn lạnh lùng nói với cô ta, không hề có chút nể nang nào mà trực tiếp đuổi khách.
“Sao lại không liên quan, em với anh….” Lâm Tuyết Ý nói đến đây thì khựng lại.
Cô ta nhất thời quên mất bọn họ đã hủy hôn, hiện tại đúng là không có chút liên quan gì.
“Tôi không muốn nói lại lần thứ hai.” giọng Bạch Tử Hàn lúc này đã lạnh lẽo thâm trầm khiến người đối diện cũng phải sợ hãi.
Lâm Tuyết Ý nắm chặt túi xách trong tay, dù có chút sợ nhưng phải khó khăn lắm cô ta mới được gặp anh, sao có thể dễ dàng ra về như vậy.
“Anh với cái cô người Việt Nam kia chia tay rồi sao?” Lâm Tuyết Ý lên tiếng hỏi dò.
Bạch Tử Hàn đánh ánh mắt sắc như dao về phía cô ta.
Lâm Tuyết Ý âm thầm nuốt nước bọt, thấy một hồi lâu anh không trả lời liền nói tiếp.
“Chia tay thật rồi sao? Vậy anh và Ái Hân, hai người thật sự có gian tình?”
“Cô cút được rồi.” Bạch Tử Hàn trầm giọng nói, vẻ mặt lúc này của anh thật khiến người ta khó tưởng tượng một Bạch Tử Hàn luôn tươi cười trên sân khấu.
Lâm Tuyết Ý rùng mình một cái, cô ta hiểu rõ Bạch Tử Hàn sắp đến giới hạn, nếu cô ta tiếp tục ở đây thì hậu quả nhất định sẽ không tốt đẹp gì.
“Anh ngủ ngon.” Nói rồi Lâm Tuyết Ý liền nhanh chóng rời khỏi nhà anh.
Đứng ngoài cổng nhìn căn nhà khi cô ta vừa rời khỏi liền chìm vào bóng tối, ánh mắt híp lại đầy nham hiểm.
Nếu anh thật sự chia tay với cô gái ở bên Việt Nam kia để quen Ái Hân thì dễ xử rồi.
Cô ta không thể vươn tay ra ngoài nước, nhưng trong nước thì quá đơn giản..