Đọc truyện Ông Xã Là Idol Bao Giờ Mình Công Khai – Chương 63: Chỗ Nàyđau Lắm
Ngay hôm sau trên mạng lại một lần nữa bùng nổ, cái tên Bạch Tử Hàn và Lâm Tuyết Ý vẫn luôn nằm trên hot search.
Thông tin này được phát tán từ một Shine (tên fanclub của BTH).
Bạn nữ này khi thấy story của Lâm Tuyết Ý liền lập tức nhận ra đây là bóng lưng của Bạch Tử Hàn, sau đó liền chụp màn hình và phát tán lên mạng, chưa đến vài tiếng thông tin này đã được đăng lên báo lan truyền rộng khắp.
Fan của Bạch Tử Hàn lại được một phen khóc thét, chưa cần Bạch Tử Hàn lên tiếng xác nhận thì trong lòng bọn họ đã sớm nhận định anh và Lâm Tuyết Ý đang hẹn hò rồi.
Hai chứng cứ đều quá rõ ràng, muốn phủ nhận cũng khó.
Phương Linh cả đêm mất ngủ, ngày hôm sau cũng dậy rất sớm.
Cô sau khi ăn sáng thì lại đi vòng quanh nhà làm đủ thứ việc như quét sân, dọn nhà, đánh cờ với bố để có thể quên đi cảm giác khó chịu trống rỗng trong lòng, nhưng sau khi không còn việc gì làm nữa cô lại ngồi thẫn thờ trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay trời âm u, không còn trong xanh như ngày hôm qua nữa, có lẽ trời sắp mưa.
Điện thoại để trên bàn rung lên, là Gia Mỹ gọi đến, Phương Linh điều chỉnh tâm trạng một chút rồi mới nghe điện thoại.
“Sao hôm nay lại gọi điện cho mình thế này?” Phương Linh khẽ cười nói vào điện thoại.
Hình như đã lâu rồi bọn họ không cùng nhau đi mua sắm, ăn uống, rồi đi chơi đây đó.
Thực sự có chút hoài niệm.
Bên kia truyền đến giọng nói điềm đạm của Gia Mỹ.
“Cậu vẫn ổn chứ?”
Phương Linh hơi khựng lại, có chút không hiểu.
“Cậu nói vậy là sao?”
“Chuyện cậu và Hàn ca yêu nhau mình đã sớm biết rồi.” Gia Mỹ chậm rãi nói, nếu là trước kia cô ấy đã sớm hét toáng lên rồi, chỉ là hiện tại đã khác, có quá nhiều chuyện xảy ra khiến cô không còn sự nhiệt huyết như trước nữa.
Phương Linh vô cùng kinh ngạc, sao cô ấy lại biết được, rõ ràng cô không hề tiết lộ gì cả.
“Sao…cậu biết được?”
“Mình làm bạn với cậu lâu như vậy, chỉ cần nhìn một sợi lông mình cũng có thể nhận ra đó là cậu, bức ảnh Hàn ca đăng trên Instagram mình nhìn lướt qua cũng sẽ nhận ra đó là cậu.” Gia Mỹ khi xem bức ảnh đó cô ấy cũng đã rất kinh ngạc, trong lòng thật rất kích động muốn gọi điện cho Phương Linh để làm một màn tra hỏi.
Nhưng cuối cùng cô vẫn làm như không biết gì, chuyện này cứ để cậu ấy tự nguyện nói với cô thì hơn.
“Thì ra là vậy.” Phương Linh cúi thấp đầu nhỏ giọng nói.
Đúng vậy, bọn họ chơi thân như vậy sao có thể không nhận ra nhau chứ.
“Cậu phải tin tưởng Hàn ca, anh ấy không phải là kẻ một chân đạp hai thuyền, chuyện Hàn ca với Lâm Tuyết Ý ở chung chắc chắn là bịa đặt.” Gia Mỹ an ủi cô bạn mình, dù sao cô cũng thuộc fandom của Bạch Tử Hàn theo dõi anh cũng đã lâu, cô tin tưởng con người anh rất tử tế, sẽ không phải là loại tra nam.
“Ở chung? Sao cậu lại nói vậy?” Phương Linh chỉ nghe vào tai câu cuối cùng Gia Mỹ nói, cái gì mà ở chung?
“Cậu chưa đọc tin tức trên mạng sao?”
“Mình cúp máy chút nhé.” Dứt lời Phương Linh lập tức cúp điện thoại rồi vào Facebook.
Không cần cô phải tìm kiếm lâu, vừa mở lên bài viết liên quan đến Bạch Tử Hàn liền xuất hiện ở ngay đầu bảng tin với dòng tiêu đề được viết in rất nổi bật “Bạch Tử Hàn với bạn gái đang sống chung?”
Bên dưới là hình ảnh story được một bạn fan nữ chụp lại, nhân vật chính trong bức ảnh là tấm lưng một người đàn ông, bóng lưng này rất quen thuộc cô nhìn một chút liền biết là Bạch Tử Hàn.
Đây rõ ràng là ban công ở nhà, anh thật sự đã đến tìm Lâm Tuyết Ý sao? Anh thật sự làm như vậy?
Phương Linh cô gắng tìm điểm khác biệt để có thể tự an ủi rằng đó không phải anh, nhưng tất cả đều rất giống.
Lúc này Gia Mỹ gọi điện lại cho cô, Phương Linh cứng nhắc để điện thoại lên tai nhưng không nói gì, lúc này trong đầu cô chỉ còn hình ảnh anh và Lâm Tuyết Ý quấn quýt thân mật do chính cô tưởng tượng ra.
“Cậu vẫn ổn chứ?” Gia Mỹ lo lắng hỏi.
“Mình…không sao.” Phương Linh gượng gạo nói.
Cô thật sự không sao thật sao?
“Cậu hãy tin tưởng Hàn ca, anh ấy…”
“Mỹ, mình khó chịu quá…”Phương Linh đưa tay để lên ngực, chỗ này đau như có hàng ngàn mũi dao cứa qua khiến nó chảy máu đầm đìa, đau thấu tâm can.
Giọt nước mắt lăn theo gò má rơi xuống, thoáng chốc cả gương mặt đã ướt đẫm, tiếng cô nức nở truyền qua điện thoại Gia Mỹ có thể nghe rõ.
Gia Mỹ vô cùng lo lắng, vội nói.
“Đừng khóc, mọi chuyện còn chưa sáng tỏ mà, cậu bây giờ lập tức gọi điện cho anh ấy hỏi rõ ràng, mình tin Hàn ca sẽ không phản bội cậu.”
Gia Mỹ càng nói càng gấp gáp, nhưng tiếng nức nở bên kia vẫn chưa dừng lại.
“Mình sẽ đến nhà cậu, đợi mình nhé.” Gia Mỹ vừa nói vừa đi vào phòng thay đồ lấy đại một chiếc áo khoác rồi chạy ra ngoài, cô vừa ra đến cửa thì Vũ Tân Thành đi vào, trên người mặc bộ âu phục thẳng thớm.
Sao anh lại về giờ này?
Gia Mỹ cũng không thèm liếc qua anh ta một cái mà tránh người sang một bên đi ra ngoài, nhưng cổ tay cô nhanh chóng bị Vũ Tân Thành nắm lại.
“Em đi đâu?”
“Tôi ra ngoài có chút việc, anh buông tôi ra.” Gia Mỹ lúc này đang rất lo lắng cho Phương Linh, cô vùng tay muốn thoát khỏi bàn tay của anh, nhưng không được.
“Việc gì?” Vũ Tân Thành nhíu mày hỏi.
“Anh không cần biết, anh mau buông tôi ra được không?” Gia Mỹ gắt giọng nói.
“Không nói, em đừng hòng đi đâu.” Vũ Tân Thành lạnh lùng nói, rồi kéo Gia Mỹ vào trong nhà, sau đó tiện tay đóng cửa lại.
“Vũ Tân Thành, tôi là vợ anh chứ không phải là phạm nhân, tôi muốn đi đâu làm gì là việc của tôi anh không có quyền ngăn cản.” Gia Mỹ vô cùng tức giận, thời gian qua bọn họ đã dày vò nhau quá nhiều, cô thậm chí còn không muốn nói chuyện với anh nữa vì chỉ cần cô mở miệng thì chắc chắn bọn họ sẽ cãi nhau.
Hiện tại Phương Linh đang cần cô, cô phải lập tức đến đó vậy mà người đàn ông này lại không cho phép cô đi khiến cô vô cùng tức giận.
“Em còn biết em là vợ tôi đấy à? Có người vợ nào như em hay không? Cả ngày không nói không rằng, em có thể giao tiếp với người giúp việc nhưng lại chưa từng nói với tôi quá ba câu, có người vợ nào như vậy sao? Còn nữa, người ta đồn tôi có tình nhân bên ngoài em nghe được nhưng lại không hề có biểu hiện gì, nếu là người vợ khác thì đã sớm nổi điên lên rồi.
Có người vợ nào lại nhân lúc chồng ngủ định cầm dao giết chồng chưa?” Vũ Tân Thành lạnh lùng nói một tràng dài, cô khó chịu, anh không khó chịu sao.
Gia Mỹ ngồi phịch xuống ghế, cô ngước lên nhìn Vũ Tân Thành, cũng lạnh lẽo không kém anh là bao, nước mắt lăn dài trên má cô.
“Tất cả đều không phải tại anh hết sao?” Chính anh đã hủy hoại tình yêu của cô dành cho anh, hủy hoại tất cả những gì tốt đẹp giữa hai người họ.
Nếu có thể cô không muốn gặp gỡ anh nữa, không gặp sẽ không thương, cũng sẽ không hận.
Vũ Tân Thành nắm chặt hai tay, đi thẳng về thư phòng đóng sập cửa lại.
****
Phương Linh ngồi bó gối bên cạnh cửa sổ, ngoài trời mưa rồi, ông trời cũng thật hiểu lòng người.
Nước mắt cũng giống như nước mưa vậy từng giọt từng giọt nối đuôi nhau rơi xuống.
Thì ra tình yêu lại kì diệu như vậy, có thể khiến ta ở trên thiên đường nhưng cũng có thể khiến ta ngã xuống địa ngục.
Cô chưa từng trải qua cảm giác này, nhưng nếu có thể cô không muốn trải nghiệm nó chút nào, thật sự quá đau đớn.
Cô muốn gọi điện cho Bạch Tử Hàn nhưng lại không biết phải nói gì, cô vẫn muốn nghe anh giải thích nhưng lại chẳng biết mở lời làm sao.
Cô cảm thấy tình yêu giữa cô và anh quá mong manh, mong manh tới mức chỉ cần một cơn gió ngang qua cũng có thể khiến nó đứt làm đôi.
Cô cứ nghĩ bản thân mình rất cao thượng nhưng thực chất cô không hề cao thượng như vậy, cô cũng biết ghen, cũng thấy khó chịu khi anh ở bên cô gái khác, dù là anh đang làm việc đi chăng nữa cô cũng không thích.
Có phải hay không thật sự như lời Tuấn Kiệt đã nói bọn họ chỉ có thể vô tình chạm vào nhau nhưng không thể dung hòa.
Cô có phải hay không đã đặt niềm tin vào mối quan hệ này quá nhiều?
***
Bạch Tử Hàn cầm ipad trên tay, chỉ đọc lướt qua rồi ném cho Trương Định.
“Lập tức cho người xóa đi.” Bạch Tử Hàn lạnh lùng phun một câu, không ngờ Lâm Tuyết Ý có thể nhân bất cứ cơ hội nào để khiến mọi người hiểu lầm hai bọn họ thực sự đang yêu nhau.
“Không thể xóa được nữa, tốc độ lan truyền quá nhanh, bây giờ xóa cũng vô ích.” Trương Định nhún vai nói, xóa bài này thì bài khác lại mọc lên mà thôi.
Anh ta thấy tin tức này cũng chẳng có gì bất lợi cả, trai tài gái sắc rất xứng đôi, trên mạng cũng đã bắt đầu đẩy thuyền hai người bọn họ.
Bạch Tử Hàn buồn bực đá vào chiếc ghế bên cạnh, Lâm Tuyết Ý cô ta càng ngày càng quá đáng rồi, thấy anh không nói gì là định làm tới sao.
Bạch Tử Hàn rút điện thoại ra gọi vào cái tên quen thuộc nhưng đổ chuông một hồi lâu nhưng không có ai bắt máy, anh lại tiếp tục gọi, gọi rất nhiêu lần nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng chuông dài vô tận.
Bạch Tử Hàn suýt thì ném điện thoại vào tường, cô nhất định đã nhìn thấy tin tức đó, có phải đã hiểu lầm rồi không.
“Anh Trương, có thể dời lịch quay lại một tuần không?” Bạch Tử Hàn đột nhiên quay sang Trương Định hỏi một câu.
“Cái này phải hỏi đạo diễn.” Lịch quay phim anh ta không tự quyết định được.
“Tôi mặc kệ, một tuần tới tôi có chút việc không thể đến quay phim anh giúp tôi nói với đạo diễn một tiếng.” Bạch Tử Hàn vỗ vai Trương Định một cái rồi nhanh chóng rời đi.
“Này, cậu đừng có mà tùy hứng như vậy được không?” Trương Định nói lớn về phía Bạch Tử Hàn rời đi, anh ta không đuổi theo bởi vì anh ta biết rõ chắc chắn sẽ không thể ngăn cản được Bạch Tử Hàn