Đọc truyện Ông Xã Là Cha Nuôi – Chương 27: Chính Là Nhờ Ông Ban Phước Đấy!
“Tôi không sao, cha nuôi đang ở đâu? Tôi muốn gặp ông ấy.”
Uyên Kha mỉm cười ngượng ngạo, ý nghĩ vừa rồi trong đầu cô chỉ là vô tình thoáng qua, không phải cô cố ý đâu.
Thật lòng mà nói thì…cô suy nghĩ như vậy chắc không sai sự thật đâu nhỉ? Đường Vũ Thuần đúng là “kẻ ác mà còn được sống lâu” trái với đạo lí luân thường đó chứ.
Kiên Vũ Trấn đứng dậy, anh cho hai tay vào túi quần: “Đi thôi, tôi dẫn cô đi gặp hắn.
Vũ Thuần đang nằm nghỉ ở phòng bên cạnh.”
Uyên Kha gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cô đặt chân xuống giường, từ từ đứng dậy.
Đầu hơi choáng váng đột ngột khiến cơ thể Uyên Kha vốn yếu ớt như muốn ngã.
Bác sĩ Kiên đứng bên cạnh liền nhanh tay đỡ lấy cô.
“Cảm ơn.
Tôi có thể tự đi được.” Uyên Kha không quen bị người khác chạm vào người, huống hồ đây còn là một người đàn ông chưa từng gặp mặt.
Cô tinh ý né tránh bàn tay của anh ta, rồi tự thân mình đứng vững trở lại.
Kiên Vũ Trấn chợt buồn cười, cô nhóc này giống hệt tên mặt lạnh bên kia.
Mỗi lần bị thương nặng đều không cho anh ta đỡ, cuối cùng lại thành ra ngã chổng vó vì đứng không nổi.
Cơ mà ít ra cô vẫn còn biết nói lời cảm ơn rồi mới từ chối sau.
Về phía tên mặt lạnh thì quá đáng hơn, hắn trực tiếp dùng sức lực còn chưa kịp hồi phục hay nói cách khác là “trói gà không chặt” đá một phát vào chân Kiên Vũ Trấn, may mà anh ta né được.
Kết quả Đường lão đại mất mặt té như em bé mới tập đi chứ sao, haha, thật buồn cười quá đỗi!
Hai người họ một trước một sau đi sang phòng khách sạn bên cạnh, từ sự việc tối hôm qua, Uyên Kha được người của cha nuôi đem về đây.
So với khách sạn mà đoàn làm phim chuẩn bị thì có thể nói khác xa một trời một vực.
Chỉ cần nhìn sơ qua cấu trúc và thiết kế thì cô thừa biết đây chính xác là một khách sạn cao cấp.
Kiên Vũ Trấn dừng chân trước cửa phòng, anh giơ tay gõ vài tiếng.
“Vào đi.”
Có giọng nói quen thuộc cất lên.
Cạch!
Cánh cửa phòng được mở ra, Uyên Kha cùng Kiên Vũ Trấn đi vào trong.
Cô nhìn thấy Đường Vũ Thuần đang ngồi dựa vào đầu giường, trông hắn có vẻ như vừa tỉnh dậy cách đây không lâu.
Hắn cởi trần, xung quanh bụng được băng bó trắng toát, gương mặt vẫn nhợt nhạt thiếu sức sống như lúc cô cứu hắn từ dưới nước lên.
Kế bên chiếc giường, Vệ Ảnh cung kính đứng cạnh chờ mệnh lệnh, trông thấy Kiên Vũ Trấn và cô bước vào, Vệ Ảnh cúi đầu chào rồi biết ý đứng sang một bên nhường đường.
Uyên Kha nhìn cha nuôi, ông ta cũng đang nhìn lại cô.
Hay nói đúng hơn, từ lúc cô đi vào đây, Đường Vũ Thuần luôn quan sát cô tỉ mỉ từ đầu đến đít.
Lão cha già này, vẫn không bỏ được cái máu dê là sao nhỉ? Nhìn cái gì mà nhìn, tôi vừa cứu ông một mạng đấy, không khéo ông lại biến thành con ma da luôn rồi.
Lúc đấy chỉ còn đường xuống đáy sống để trở thành lão đại của hàng loạt những loại ma da khắp các con sông, kênh đào, cống, mương thôi.
Đừng có mà nhìn tôi như kiểu, tôi phải đội ơn ông rồi dùng thân báo đáp nhé.
Ở đó mà ăn dưa bở à!
“Ây da, Vũ Thuần, cậu xem.
Cô con gái bé nhỏ đến thăm cậu đây này.” – Nam Phó Hàm không biết chui từ đâu ra, đứng ngay đằng sau lưng, dọa cô hết hồn một trận, xém chút nữa là hú lên rồi.
Anh ta có thể đi đứng phát ra tiếng động không? Kiểu âm hồn không tán này, thích hợp để mô tả loại người như anh ta và cha nuôi lắm đấy.
Đường Vũ Thuần không thèm để ý đến lời gã đùa giỡn.
“Tạm thời không có chỗ nào đáng lo ngại.
Chỉ cần chú ý tẩm bổ cơ thể là được.” – Kiên Vũ Trấn tiến lên một bước để quan sát vết thương cho Đường Vũ Thuần.
“Tẩm bổ ư? Tên Thuần Thuần này mà cũng cần tẩm bổ? Này, cậu nói sai hay do tôi nghe nhầm vậy?”
Nam Phó Hàm ngã người ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn đặt cạnh bàn trà, hắn bắt chéo chân rồi thư thái cầm lấy trái táo cắn một miếng thật lớn.
Kiên Vũ Trấn quay sang nhìn gã đàn ông quen biết hơn chục năm nay, ra vẻ chẳng bận tâm gã như Đường Vũ Thuần: “Tôi đâu có bảo tên mặt lạnh tẩm bổ, ý tôi nói là nói con gái nuôi của cậu ta kia kìa.
Đem đồ ngon bồi bổ cho tên mặt lạnh suốt ngày bị thương thì chẳng khác nào đem vứt đồ tốt, phí phạm lắm.”
Nam Phó Hàm nhún vai: “Xem như cậu biết thức thời.”
Tuy nói thì nói vậy thôi, nhưng khi nghe tin Đường Vũ Thuần bị tập kích bất ngờ rồi còn trúng đạn.
Bọn họ đều lo sốt vó lên, Cố tổng hay bận rộn trong nước xa xôi cũng đích thân phái trực thăng riêng đưa Kiên Vũ Trấn sang đây gấp.
Nam Phó Hàm thì bỏ luôn cuộc họp mặt quan trọng để phóng đến đây xem tình hình ra sao.
Ngay khi nhìn thấy Đường Vũ Thuần bị trúng hai viên đạn cùng một chỗ lại khá sâu.
Hắn tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, ra lệnh toàn bộ thuộc hạ truy lùng gắt gao kẻ đứng đằng sau chuyện này.
Có điều tình hình bấy giờ vẫn chưa thu hoạch được thông tin gì hữu ích.
“Được rồi.
Mau đưa Kha nhi về phòng nghỉ ngơi đi.” – Đường Vũ Thuần lười nhác nhìn hai người họ cảnh cáo.
Đừng để anh nóng, anh nóng là anh cho các chú ăn đạn như anh đấy! Sau đó ba đứa mình nằm chung giường, khỏi ai càu nhàu, nhỉ?
“Cha nuôi, con khỏe rồi.
Con muốn quay về làm việc.” – Uyên Kha vội lên tiếng, cô đã mất tích gần một ngày rồi.
Không biết liệu Kim Bích và mọi người có đang lo lắng không.
Cô không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến kế hoạch của đoàn làm phim.
Vả lại người bị thương nặng vốn chẳng phải cô, cô cảm thấy mình nên tránh xa ông ta ra một chút, kẻo lại gặp nguy hiểm như tối qua.
“Tiểu thư, hiện tại cô chưa thể rời khỏi đây.”
“Tại sao?”
Vệ Ảnh từ tốn giải thích: “Chắc tiểu thư không biết, bọn người hôm qua hành động lớn mật như vậy vì chúng biết rõ đây không phải địa bàn của lão đại.
Nếu tiểu thư muốn an toàn, người nên ở cạnh lão đại thì hơn.”
“Tôi…”
“Kha tiểu thư, theo tôi thấy cô nên chấp nhận sự sắp xếp này đi.
Đợi khi chúng tôi bắt được kẻ chủ mưu thì tôi sẽ nói Vũ Thuần giúp cô.” – Kiên Vũ Trấn hiểu rõ tính khí Đường Vũ Thuần, việc hắn đã quyết thì khó mà thay đổi.
Anh ta đành ra mặt nói vài câu để tránh đôi bên giằng co lời qua tiếng lại.
“…”
Thú thật trong lòng Uyên Kha chẳng hề thoải mái.
“Được rồi, được rồi.
Y tá Kiên, cậu mau đem cô nhóc này về phòng đi.”
“Bác – sĩ – Kiên, chứ không phải y tá.” – Kiên Vũ Trấn cố nhấn mạnh từng chữ một.
Nam Phó Hàm vừa nhai táo vừa gõ nhịp nhịp lên bàn, ra chiều rất hưởng thụ: “À tôi quên mất, cậu lấy được tấm bằng bác sĩ rồi nhỉ?” – Nói xong, gã còn nhe răng cười nham nhở.
– “Thật ngại quá, tôi không nhớ.”
“Tôi đã là việc trưởng rồi.” – Kiên Vũ Trấn thật muốn nhảy đến sút một phát cho trái táo trên tay anh ta văng đi.
Chuyện từ đời cũ rích nào rồi mà gã vẫn cứ nhớ dai thường xuyên đem ra chọc anh ta.
“A~ ngại quá ngại quá, quên xíu ý mà.
Đừng giận nha chàng y tá.”
Thật đúng là “điếc không sợ súng”.
Nếu người nào được hỏi rằng họ có ấn tượng gì về Nam lão đại thì mười người hết thảy mười người trong giang hồ đều đáp, mặt anh ta rất dày và tính anh ta cũng rất nhây.
Sở thích lớn nhất chỉ có thể là chọc ngoáy người khác.
Đặc biệt là Kiên Vũ Trấn.
Tất nhiên họ chỉ dám truyền tai nhau thôi, chứ nói trước mặt gã Nam thiếu bề ngoài cợt nhả bên trong thâm hiểm, thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Kiên Vũ Trấn không thèm so đo với người như Nam Phó Hàm.
Việc gã ta giỏi nhất chính là chọc ghẹo anh không tha.
Tốt nhất là “tai không nghe, mắt không thấy, tim không đau”.
“Tôi đưa cô về phòng.”
Uyên Kha đành miễn cưỡng đi theo Kiên Vũ Trấn rời khỏi.
Cô biết mình không có cách nào khác để phản đối lão cha nuôi.
Sau khi nhìn thấy Kiên Vũ Trấn đưa Uyên Kha đi, Nam Phó Hàm ném lõi táo trơ trọi vào thùng rác trong góc phòng, gã nhịn không được bèn hỏi:
“Tôi nói này nhé Thuần Thuần…” – Trông thấy Đường Vũ Thuần lừ mắt trừng mình, Nam lão đại mặt không biến sắc từ tốn nói tiếp.
“Bình thường cậu không làm người khác mất mạng đã là đặc xá cho người ta lắm rồi.
Lần này cậu bị người ta đuổi giết ngược lại đến mức tàn tạ như vậy.
Còn nhớ năm xưa một mình cậu….!E hèm, đừng nói với tôi bởi vì cô bé kia nên cậu mới chọn cách chạy trốn để lâm vào hoàn cảnh này nhé?”
Nam Phó Hàm nhận ra mình nói hớ, nhanh chóng chuyển qua câu hỏi khác.
Ai chẳng biết cách đây mấy năm về trước, lúc gã mới gia nhập hắc đạo trở thành Nam lão đại không lâu.
Ngay sau đó, vào cái đêm định mệnh kia, Đường Vũ Thuần đã từng gây náo loạn thành phố S đến nỗi chấn động cả hai giới hắc bạch đạo.
Bản thân Nam Phó Hàm còn cảm thấy Đường Vũ Thuần không hề khác với cái danh xưng “con quỷ hút máu người” mà sau này các ông trùm lớn nhỏ đã đặt cho cậu ta là mấy.
Chuyện năm đó giờ đây cũng trở thành điều cấm kị trước mặt vị Đường thiếu gia đây.
Đường Vũ Thuần không trả lời.
Nam Phó Hàm nói đúng tâm tư hắn rồi.
Nếu không phải vì ngày hôm qua bởi sự có mặt của Kha nhi ở đó, hắn chắc chắn sẽ xử lý hết đám người kia.
Có điều, hắn không muốn đem Kha nhi ra để mạo hiểm.
Tuy vẫn có cơ hội thắng nhưng hắn cũng không muốn tồn tại bất cứ khả năng nào có thể khiến Uyên Kha bị thương, dù chỉ là một xác suất nhỏ nhất đi chăng nữa.
Trở về căn phòng nơi Uyên Kha đang nằm.
Kiên Vũ Trấn đưa cho cô một ly nước và một viên thuốc màu trắng.
“Cô uống đi.
Nó sẽ giúp đầu cô đỡ đau hơn đấy.”
Do lúc rơi xuống sông, đầu Uyên Kha va chạm mạnh với cửa xe nên tụ thành máu bầm.
Đó cũng là lý do khiến cô đau đầu từ khi tỉnh lại đến giờ.
Uyên Kha không từ chối mà cầm lấy ly nước rồi uống thuốc.
Dù rằng Kiên Vũ Trấn là người của cha nuôi, anh ta cũng xem như là bác sĩ chữa bệnh nên cô đành phải nghe lời vậy.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
“Cô nằm nghỉ đi, tôi nghe điện thoại một chút.”
Nói rồi, Kiên Vũ Trấn rút chiếc điện thoại từ trong túi, đi ra ngoài ban công nghe.
Uyên Kha nhìn theo bóng anh ta rồi cầm ly nước lên uống tiếp vài ngụm.
Cộp! Cộp!
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa từ phía bên ngoài.
Cô xỏ chân vào đôi dép lê rồi chậm rãi đi ra xem.
“Ai đấy?”
“Phục vụ phòng ạ.
Tôi tới đưa thức ăn.”
Uyên Kha thông qua lỗ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, cô trông thấy nam phục vụ của khách sạn đẩy theo một chiếc xe toàn đồ ăn.
Chắc là do ông ta gọi đồ ăn cho cô.
Nghĩ đến đó, Uyên Kha tháo chốt an toàn, xoay tay cầm mở cửa ra.
Sau đó cô đi từng bước vào trong rồi ngồi lên trên giường.
Nam phục vụ cúi thấp đầu đẩy chiếc xe tiến đến giữa căn phòng, anh ta đeo chiếc khẩu trang màu trắng che nửa gươngmặt.
“Kiên Vũ Trấn, có thức ăn ai gọi này.”
Kiên Vũ Trấn đang nghe điện thoại thì ngay lập tức quay phắt đầu lại.
Anh ta vội hét lên với cô:
“Uyên Kha, mau nằm xuống.”
Ngay sau đó, nam nhân viên phục vụ nhanh như chớp lôi từ phía dưới nắp đậy thức ăn ra một khẩu súng giấu trên đĩa.
Hắn bắn liên tục về hướng ban công, nơi Kiên Vũ Trấn đang đứng.
Uyên Kha sau khi nghe tiếng hét, liền phản ứng kịp thời lăn xuống góc khuất bên trong chiếc giường để tránh.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh chóng cứ như là nằm mơ vậy.
Kiên Vũ Trấn khó khăn né tránh, may sao có tấm rèm cửa dài che khuất tầm nhìn nên tên nam phục vụ không nhắm trúng anh được.
Chiếc cửa kính cũng bị bắn đến mức vỡ ra thành từng mảnh rơi xuống.
Rầm!
Vệ Ảnh phá cửa lao vào, giơ tay cầm lên khẩu súng lục nhắm một phát bắn vào đầu tên phục vụ từ đằng sau.
Vì trúng điểm chí mạng nên tên đó ngã xuống bất động, hai mắt vẫn mở trừng trừng như chưa kịp biết chuyện gì xảy ra.
Uyên Kha từ từ đứng dậy khỏi chỗ trốn, cô trông thấy cặp mắt kia đang nhìn chằm chằm vào mình.
Uyên Kha giống như người mất hồn, trong đầu cô dần dần xuất hiện thêm một cặp mắt khác.
Một cặp mắt cứng đờ chết trong đau đớn vô cùng mà cô đã được chứng kiến vào năm sinh nhật 16 tuổi.
Uyên Kha lao ra khỏi phòng, mặc cho Kiên Vũ Trấn gọi cô.
Cô mở cửa xông thẳng vào phòng.
Nam Phó Hàm ngồi bên trong, nhìn thấy mặt Uyên Kha căng thẳng nên nháy mắt gã biết điều mà trốn đi: “Ờm…cậu nghỉ ngơi đi cho vết thương mau lành.
Tôi sang bên kia xử lý.”
Chờ Nam Phó Hàm đi khuất, Đường Vũ Thuần mới ngẩng đầu nhìn vào cô con gái.
“Tôi muốn trở về khách sạn cũ.”
“…”
“Tôi muốn quay về tiếp tục làm việc.”
Nói đúng hơn là cô muốn tránh xa khỏi hắn.
Càng xa càng tốt!
Hai mắt Uyên Kha đỏ ửng, cô cố gắng kìm nén để mình đừng khóc.
Vốn dĩ cô không muốn phải chứng kiến cảnh từng người một chết trước mặt mình nhưng cứ ở gần ông ta, cô lại càng gặp những cảnh máu me đầm đìa.
Đường Vũ Thuần đúng thật là một con người nguy hiểm, chỉ toàn sự chết chóc bao trùm ông ta.
“Con sẽ an toàn nếu bên cạnh ta.” – Đường Vũ Thuần lạnh lùng cắt ngang.
“An toàn? Cái mà ông cho rằng an toàn chính là xem mạng người như cỏ rác sao? Muốn giết ai thì giết?”
“Con nói sai rồi.
Ta đang bảo vệ con.”
Uyên Kha cười đầy xem thường, khá khen cho hai chữ “bảo vệ”.
“Người mà ông cần tiêu diệt đáng ra nên là ông mới đúng.
Đường Vũ Thuần, ông chẳng hề thay đổi gì cả.
Đừng cố giả vờ mình là người lương thiện trước mặt tôi nữa.
Cách đây mấy năm, tôi đã tận mắt kiểm chứng rồi.
Ông chính là một con quỷ, một con quỷ đội lốt người.”
Uyên Kha gần như nghiến răng nói ra mấy từ cuối.
Đáy mắt Đường Vũ Thuần kẽ dao động dữ dội, có vẻ hắn đang rất tức giận bởi câu nói vừa rồi của cô.
“Chính ông, tất cả những gì kinh khủng nhất xảy ra trong cuộc đời tôi hai ngày nay và cả suốt mấy năm qua, chính là nhờ ông ban phước đấy! Đường Vũ Thuần, tôi chán ghét ông, cực kì cực kì chán ghét.”