Đọc truyện Ông Xã Không Thuần, Bà Xã Lưu Manh – Chương 42: Đoạt thức ăn của Hạo Tử(*)
(*) Nhân vật này sắp
xuất hiện, tên là Trịnh Hạo thôi nhưng bản cv để vậy nên TG giữ nguyên
là Hạo Tử với lại để thế này đỡ gượng hơn, có lẽ do cách xưng của người
TQ hay thêm bớt từ vào tên.
– Xin chào, đây là hồ sơ của tôi. –
Bằng tốc độ nhanh nhất tìm được địa điểm ghi danh, Mạc Bảo Bối vội vàng
hai tay dâng hồ sơ lên.
– Vừa lúc danh sách còn dư lại chỗ cho
người cuối cùng, nhanh chóng điền xong bảng rồi đến đợi ở khu so tài. –
Nhân viên làm việc vui vẻ nhận lấy tư liệu, nhìn điều kiện phù hợp, lập
tức thành lập hồ sơ cá nhân của Mạc Bảo Bối rất nhanh trong máy tính.
Sau khi ghi danh xong, Mạc Bảo Bối đi theo hướng dẫn viên tiến vào khu đợi
cuộc so tài. Mà Lộ Bán Hạ cũng chỉ có thể ở lại bên ngoài chờ đợi, chờ
đợi tranh tài bắt đầu và cố gắng trợ giúp Mạc Bảo Bối.
Người tới
đây so tài trừ mười du khách có mặt, còn lại là thành viên cũng có chút
thực lực và kinh nghiệm của câu lạc bộ xe, thậm chí cũng có tay đua xe
chuyên nghiệp, bên cạnh của bọn họ không thiếu đội cổ động viên, cho nên bên ngoài người ta tấp nập.
Lộ Bán Hạ
bởi vì chưa quen những gì liên quan tới cuộc sống nơi đây. Rất nhanh đã
bị đám đông chen ra bên ngoài. Giơ tay lên nhìn thời gian cách tranh tài còn tới một giờ, cộng thêm Mạc Bảo Bối ghi danh tham gia cuối cùng được sắp xếp thi trận sau cùng, cho nên cô còn rất nhiều thời gian, tức thì
nhún nhún vai, dứt khoát lùi ra bên ngoài.
Lộ Bán Hạ một thân
quần dài màu xanh nhạt hợp áo sơ mi tay dài và nón cói dùng che nắng,
lùi ra bên ngoài đi ngược lại bày ra thân hình duyên dáng và diện mạo
diễm lệ, nhanh chóng đưa tới cái nhìn chăm chú của rất nhiều chàng trai
trẻ tuổi tính tình cởi mở, có vài người thậm chí còn huýt gió với cô.
Nâng tay phải lên, hàm răng cắn ngón tay dùng điện thoại và ngón út, ngón
tay chỉa vào đầu lưỡi, thổi hơi, thời gian ngắn ngủi tiếng huýt sáo có
lực từ trong miệng Lộ Bán Hạ phát ra.
Phương thức Lộ Bán Hạ huýt
gió khác biệt với người khác, người bình thường đều dùng ngón cái và
ngón trỏ, nhưng cô có thói quen đeo ngón tay giả (cái ngón dùng điện
thoại cảm ứng, search gg) thì ngược lại, lợi dụng đuôi ngón tay dùng
điện thoại và ngón út tiến hành phụ trợ, tiếng huýt sáo của cô đưa tới
rất nhiều tiếng cười và tiếng reo hò của mọi người, nhưng cô lại giống
như không hề nhìn thấy, cười tránh ra.
Mua một chai nước uống ướp lạnh, Lộ Bán Hạ tìm được một góc an tĩnh ngồi nghỉ ngơi.
Lộ Bán Hạ vừa mới ngồi xuống không bao lâu, một chiếc Cayenne màu lửa đỏ
từ dưới chân núi theo đường núi quanh co mà lên, Lộ Bán Hạ trên chỗ cao
vừa lúc thấy rõ, trong mắt lộ ra vẻ đau thương.
Mặc dù mấy ngày
nay cô biểu hiện giống như trước kia, nhưng trong lòng khổ sở chỉ có
chính cô biết. Lúc nhớ tới vẫn còn đau lòng. Sau khi Lưu Chí Viễn đi tù, Lộ Bán Hạ cũng đã chủ động giao nộp Cayenne màu đỏ lại cho cơ quan xử
tham ô, hi vọng tăng thêm tội danh của Lưu Chí Viễn.
Nhớ tới bản
thân đã từng sai lầm, Lộ Bán Hạ cười khổ không thôi, nếu hạ quyết tâm
muốn giải thoát ra ngoài, vậy thì, hãy quên đi những ký ức đó và bắt đầu lần nữa.
Lúc Lộ Bán Hạ uống đồ uống lạnh chạy vào trong góc yên
lặng hóng mát, cuộc so tài trong vùng đã bắt đầu như dầu sôi lửa bỏng,
tiến hành khỏi động nóng người rồi. Khi bóng dáng nhỏ nhắn của Mạc Bảo
Bối tiến vào trong sân, tất cả mọi người chú ý tới cô bé này, dù sao
trong đám người dự thi mười phần ** đều là phái nam, tay đua xe phái nữ
lác đác có thể đếm được không nhiều hơn mười.
Khi người khác đều
đang điều chỉnh xe, Mạc Bảo Bối lại mở máy điều hòa không khí ngủ gật.
Thời hạn ghi danh đến mười giờ hết hạn, cô còn phải đến trước thời gian
ghi danh một chút xíu, cho nên sáu giờ sáng sớm cũng đã rời giường, cô
rất buồn ngủ, phải nuôi dưỡng tinh thần mới có thể phát huy bản lĩnh.
Trong radio trước mặt sân đấu bình luận viên nói lời văn hoa cảm xúc mãnh liệt, lại thành bài hát ru con cho Mạc Bảo Bối.
Người đua xe sát bên nhìn thấy nhếch miệng lên cười một chút, sau đó lòng tin mười phần khởi động hệ thống, cố gắng điều chỉnh xe đến trạng thái tốt
nhất, hai mắt lại không nhịn được nhìn Mạc Bảo Bối lâu hơn.
Theo
thời gian đưa ra, tổ đua xe thứ nhất đã bắt đầu rồi, trận đấu vòng loại
này tổng cộng chia làm vì 25 tổ, mỗi tổ sáu người. Đấu loại đơn giản
thôi, trong thời gian quy định đến điểm cuối, bởi vì tốc độ là cốt yếu
nhất.
Mạc Bảo Bối đã biết quy tắc tranh tài, đối với tốc độ như
vậy hoàn toàn là một đĩa đồ ăn, cho nên cũng không quá nghiêm túc đi
tranh tài, dù sao vừa mới bắt đầu cô cũng không muốn tạo ra danh tiếng
gì, đến lúc đó rước lấy phiền toái không cần thiết. Đợi cô vào trận
chung kết sẽ lại tung bản lĩnh ra, đến lúc đó vô địch cũng đã trở thành
sự thật rồi, sẽ tiết kiệm được rất nhiều phiền toái.
Đấu loại vòng thứ nhất trôi qua cũng đã đào thải phần lớn tay đua, chỉ còn lại ba mươi sáu người chia làm 6 tổ tranh tài.
Vòng tranh tài thứ hai vẫn dựa theo thứ tự mã số sắp hàng, sắp xếp thời gian và địa điểm xong xuôi sau đó mọi người tản ra, đoàn tay đua có thể tự
do hoạt động, ăn bữa trưa và nghỉ ngơi, tranh tài vòng ba tiếp đến tới
buổi trưa mới bắt đầu.
Sau khi Mạc Bảo Bối giao xe và chìa khóa xe cho nhân viên làm việc bảo quản xong, lập tức đi ra ngoài tìm kiếm Lộ Bán Hạ.
Vòng quanh hai vòng trước sau vẫn không nhìn thấy Lộ Bán Hạ, Mạc Bảo Bối bất đắc dĩ một mình đến phòng nghỉ cho tay đua. Lúc tiến vào trong sân cô
lại không thể mang những vật khác, điện thoại di động đã giao cho Lộ Bán Hạ cất giữ rồi, cho nên cô hoàn toàn không cách nào liên lạc với Lộ Bán Hạ, cộng thêm nhân số tại hiện trường thật sự là quá nhiều, Mạc Bảo Bối cũng đành phải thôi, dù sao Lộ Bán Hạ đã khôi phục tâm tình, không ai
có thể ức hiếp cô ấy.
Cầm thẻ mã số đua xe đi nhận đồ uống và
phần cơm nhanh, Mạc Bảo Bối nhìn phòng nghỉ ngơi tạm thời đầy ắp người,
thở dài, đi tới bên cạnh.
Bởi vì bị vây lại, cho nên khu phục vụ
cuộc so tài và phòng nghỉ ngơi tạm thời xây dựng phía sau vừa vặn là sau lưng Ngũ Chỉ Sơn, tạm thời rào lưới sắt ước chừng đến một mét rưỡi.
Mạc Bảo Bối cầm thức ăn nhanh và đồ uống từ khe hở lưới sắt dịch ra
ngoài, sau đó lui về phía sau mấy bước nhảy vọt lật người ra khỏi vòng
vây, tìm cái bóng cây trực tiếp ngồi trên đất.
– Ha ha. . . . . . – Một tiếng cười trầm thấp từ bên cạnh Mạc Bảo Bối truyền đến, Mạc Bảo
Bối cúi đầu ăn cơm nghi ngờ ngẩng đầu lên.
Bữa ăn sáng còn chưa
kịp ăn nữa, Mạc Bảo Bối đã sớm đói đến nỗi ngực dán vào lưng, đang lúc
ăn như hổ đói nghe tiếng đàn ông xa lạ, lập tức cảnh giác nhìn lên, chỉ
thấy một người đàn ông mặc quần áo thể thao màu trắng đang nhìn cô.
– Em rất đói bụng sao? – Người đàn ông cười hỏi, lộ ra hàm răng, da thịt
màu lúa mì làm nổi bật lên hàm răng của anh ta, vô cùng trắng.
– Anh là ai? – Mạc Bảo Bối nuốt thức ăn vào trong miệng, nhấp một hớp đồ uống.
– Trịnh Hạo, tay đua xe thứ 149. – Giọng Trịnh Hạo đơn giản có lực, thoạt nhìn tràn đầy ánh mặt trời, cũng không để ý quần áo màu trắng trên
người, ngồi trên đất giống hệt Mạc Bảo Bối.
Mạc Bảo Bối liếc mắt
nhìn Trịnh Hạo, cảm thấy là một người không có tính chất uy hiếp, lập
tức yên tâm lại nghiêm túc ăn cơm, không thể không nói mặc dù điều kiện
đơn sơ, nhưng thức ăn của đơn vị chịu trách nhiệm vẫn vô cùng ngon.
Trịnh Hạo cười nhìn Mạc Bảo Bối, cũng không nhiều lời, yên tĩnh ăn cơm.
– Vừa rồi anh hỏi tôi vấn đế gì? – Mạc Bảo Bối ăn xong thức ăn trong tay
rồi, cảm thấy còn chưa đủ no bụng, bắt đầu thấy thèm thức ăn của Trịnh
Hạo.
– Em rất đói bụng sao? – Trịnh Hạo hỏi lần nữa.
–
Đúng, tôi rất đói. – Mạc Bảo Bối lớn tiếng trả lời, sau đó liền long
lanh nhìn hộp cơm trong tay Trịnh Hạo, không chớp mắt một cái nào nhìn
chằm chằm, lộ ra ánh mắt khát vọng.