Đọc truyện Ông Xã Không Thuần, Bà Xã Lưu Manh – Chương 40: Gặp lại người đàn ông đáng ghét
Khách sạn nằm ở vịnh
Hải Đường, vừa vặn nằm trong một danh lam thắng cảnh, cảnh quan tự
nhiên, bờ cát 17 cây số được rừng mưa nhiệt đới vây quanh trùng điệp,
hấp dẫn rất nhiều du khách.
Đây là một khu nghỉ dưỡng, nhà ăn
trong khách sạn trang trí nhiều chủ đề khác nhau, còn có các cơ sở giải
trí, bao gồm golf, bóng bàn, bowling, hồ bơi, cùng với hội quán dưỡng
sinh đa chủ đề, có thể an dưỡng nghỉ ngơi rất tốt.
40 phút đường
xe đã đến khách sạn, hành lý cũng đã được người của khách sạn đem vào
phòng trước đó rồi. Nhân viên khách sạn bưng thức uống giải khát mát mẻ
lên, áp chế khí nóng vẫn còn bốc lên trên người. Mạc Bảo Bối và Lộ Bán
Hạ đi thay trang phục trên người trước, thuận tiện tắm rửa sạch sẽ, đổi
một bộ quần áo thoải mái đi tới nhà ăn.
Buổi trưa ăn trên máy
bay, bữa ăn của máy bay thật sự khiến Mạc Bảo Bối khó có thể nuốt xuống, nếu không phải dựa vào mấy thanh chocolate để chống chịu, cô đã sớm đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi.
Tháng tám ở Tam Á cũng không phải mùa đông đúc, cho nên người ở khách sạn cũng không phải quá nhiều, thế
nhưng tiếng động trong khách sạn vẫn vô cùng sôi động như cũ. Dọc theo
đường đi đi ngang qua mấy cơ sở giải trí và phòng cà phê đều chật đầy
người, Mạc Bảo Bối không nhịn được than thở.
Khách sạn kiệt xuất
có thể vẫn như thường vào mùa kinh doanh không chạy nhất định là một nơi bán rượu ngon, nếu không chi phí đắt đỏ như vậy ai bằng lòng tiêu tốn.
Thật may là cô còn nhỏ có tiền gửi ngân hàng, số tiền đó có thể tiêu hết được.
Viên Tử sắp xếp khách sạn vì thời gian tương đối gấp gáp
cho nên chỉ có thể đặt được nơi không cao lắm, nhưng không ảnh hưởng họ
ngắm cảnh biển, chẳng qua khoảng cách từ khách sạn đến đường lớn xa một
chút mà thôi.
Nguyên nhân là khu nhà ở đây theo phong cách nhà
vườn, mỗi tòa nhiều nhất 6 tầng, cho nên phân bố tương đối rộng, mang
đến chút gánh nặng trong lòng cho người lười đi ăn cơm, nhất là người
lười như Mạc Bảo Bối, băng qua n hành lang lớn, cộng với đường thủy như
mê cung, rốt cuộc đã đi đến nhà ăn.
Nếu đi tới Tam Á, phải lựa
chọn đại tiệc hải sản, mặc dù cũng không phải Mạc Bảo Bối đặc biệt thích ăn hải sản, nhưng ra bên ngoài đương nhiên là phải nhập gia tùy tục,
nếu không ăn thịt thì chỉ cần ở nhà là có thể ăn được loại thịt tốt rồi.
Bởi vì mới hơn bốn giờ chiều, chưa tới thời gian đi ăn, cho nên trong nhà
ăn chỉ có số ít người đói không chịu được giống như họ ở đây, rất dễ
dàng tìm một vị trí có cửa sổ. Bên ngoài phòng ăn là hồ bơi ngoài trời
chia thành từng phần riêng.
Chọn tôm hùm, sò điệp, nhím biển,
nghêu lụa, ốc vòi voi, ngoài ra còn có một con cá mú, để người nhà bếp
đi chế biến, Mạc Bảo Bối lập tức hưng phấn cầm máy ảnh SLR của cô lên
bắt đầu suy xét.
– Wow, một đại đội mỹ nữ, một so một đều hấp
dẫn! – Điều chỉnh ống kính một chút, chuyển trạng thái chụp có tầm nhìn
thích hợp nhất, Mạc Bảo Bối vừa nhìn qua camera vừa than thở.
– Wow, lại có người cởi bikini dây ra phơi nắng nữa, quả nhiên là người nước ngoài, vô cùng phóng khoáng!
Mạc Bảo Bối hưng phấn quan sát qua từng cái một, gặp phải cái cảm thấy hứng thú nhìn lâu mấy lần, tùy tiện cho ý kiến bình luận, hoàn toàn coi
camera trở thành ống nhòm để sử dụng.
– Bán Hạ Bán Hạ, cậu nhìn
ra ngoài hướng 4 giờ, một đôi tình nhân mặc bikini màu đỏ thẫm, lần đầu
tiên tớ nhìn thấy bikini cũng có đồ đôi , ôi. . . . . .
Mạc Bảo
Bối hưng phấn gọi Lộ Bán Hạ quan sát, Lộ Bán Hạ không cưỡng được cô, dù
sao cũng trong lúc rãnh rỗi, tức thì ngẩng đầu quay ra ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy một đôi tình nhân đang trong nụ hôn nóng bỏng.
Tầm mắt vừa mới quay lại, cười nhạt trên mặt Lộ Bán Hạ lập tức cứng lại.
Là người đàn ông đó, thật là vận khí không tốt. Lộ Bán Hạ làm như không hề nhìn thấy, không nhìn thẳng vào Lâm Thiên Vũ.
Lộ Bán Hạ có thể làm thành không hề nhìn thấy, nhưng Lâm Thiên Vũ lại lập
tức chú ý đến hai người từ lúc hai người mới bước vào nhà ăn. Nguyên
nhân có ba cái, thứ nhất là do âm thanh kêu gào của cô gái đó ban tặng,
nào có cô gái nào nhìn thấy phải nữ giới thì hưng phấn như vậy, thứ hai
chính là đồ các cô mặc, nghỉ ngơi ởTam Á lại có thể mặc kín đáo vậy, nửa người dưới váy dài còn phải kết hợp với áo khoác ống tay dài, thứ ba
chính là Lâm Thiên Vũ từng gặp họ, hơn nữa hóa thành tro anh cũng nhận
được.
Hai cô gái đáng ghét này, lại có thể làm hại anh ở dưới ánh nắng chiếu chói chang dữ dội hơn nửa giờ, cuối cùng vẫn không gọi được
xe, vẫn là xe riêng của anh được sửa xong tài xế quay lại đón anh.
Nhớ tới vừa mới chật vật không chịu nổi, Lâm Thiên Vũ liền nhíu mày, từ trước đến giờ anh chưa từng bị làm tức như vậy.
Quyên tiền sao? Rất tốt, rõ ràng dám can đảm không nhìn sự hiện hữu của anh.
Lâm Thiên Vũ vẫy vẫy tay, gọi quản lý nhà ăn, nói mấy câu ở bên tai của ông ta.
– Bán Hạ, cậu làm sao vậy? – Mạc Bảo Bối xem xong rồi cảm thấy không còn
hứng thú cất máy ảnh, nhìn thấy Lộ Bán Hạ có hơi kỳ quái lập tức hỏi.
– Không có gì, hải sản tới rồi, ăn đi! – Lộ Bán Hạ không dám nói người
đàn ông kia cũng ở trong nhà ăn này, tránh cho Mạc Bảo Bối tức giận còn
chưa tiêu chạy đi đánh người.
– Nghe mùi bay lên cũng không tệ
lắm, khởi động. – Mặc dù không đặc biệt thích ăn, nhưng bụng trống không khiến cho cô cảm thấy hải sản này quả thật chính là mỹ vị đến cực điểm, Mạc Bảo Bối ăn đến say sưa ngon lành.
– Chậm một chút, cũng
không có người giành với cậu. – Lộ Bán Hạ uống nước buồn cười nói. Cô
không có kén chọn, cho nên bữa ăn máy bay cô vẫn ăn được, vì vậy không
thấy đói bụng, ăn một chút đã no rồi.
– Tiểu thư, đây là cá
napoleon(*) chưa kịp bưng lên, là ngài Lâm đặc biệt căn dặn đưa lên cho
hai vị, hi vọng hai vị thích. – Quản lý mang theo cá napoleon vừa mới
chế biến xong, cung kính nói.
(*) Cá napoleong nguyên gốc cv tên tiếng Anh là Wrasse Humphead
Mạc Bảo Bối không giải thích được hỏi:
– Ngài Lâm nào?
Lộ Bán Hạ dĩ nhiên biết ngài Lâm kia là vị nào rồi, chỉ là không ngờ anh
ta sẽ làm như vậy. Không biết đến cùng anh ta có ý gì nên không nói lời
nào, tục ngữ nói không sai, địch không động ta không động.
– Ngài Lâm Thiên Vũ. – Quản lý nhà ăn trả lời xong hết, lập tức lui xuống, chỉ sợ Mạc Bảo Bối hỏi vấn đề gì nữa ông không biết trả lời như thế nào mới phải.
Mạc Bảo Bối dứt khoát đứng lên tìm chung quanh, hết nhìn
đông tới nhìn tây nhìn nhà ăn, rốt cuộc nhìn thấy Lâm Thiên Vũ ở phía
sau một gốc cây.
– Ôi trời, ngài Lâm thật sự là hào phóng, cá
napoleon cũng không phải là thứ có thể ăn được dễ dàng thế này, lão nhân gia tôn quý đương nhiên ăn được, nhưng loại người thô thiển chúng tôi
ăn sợ đau bụng.
Mạc Bảo Bối bưng cái dĩa cá napoleon lên, vừa nói vừa đi tới trước bàn ăn của Lâm Thiên Vũ, trả một dĩa napoleon lại cho
Lâm Thiên Vũ. Cô sẽ không nhận loại vàng đỏ nhọ lòng son của người hối
lộ đâu. Cô đường đường là con gái tốt dân tộc Trung Quốc, tuyệt không bị người ta hối lộ.
Lộ Bán Hạ chỉ nhìn cũng không hề tham dự, nhàn nhã uống nước. Ban ngày ra quá nhiều mồ hôi, cô cần bổ sung dưỡng khí
nhiều hơn một chút mới được.
– Tiểu thư, cô. . . . . .
–
Oh, tiểu thư đang ngồi trên đài, anh muốn mang ra ngoài thì phải đến
quán đêm. Mạc Bảo Bối cố ý vặn vẹo lời nói của Lâm Thiên Vũ, trực tiếp
cắt đứt, một người phẩm hạnh như thế nào một cái là đã có thể nhìn ra,
người Lâm Thiên Vũ này rõ ràng đã có mục đích mà đến.
Mạc Bảo
Bối sẽ không tin tưởng một người rõ ràng mới cắn răng nghiến lợi với
mình, mấy giờ không thấy mà có thể đối tốt với mình như vậy, rõ ràng
chính là chồn chúc tết gà —— không có tâm tốt.