Ông Xã Không Thuần, Bà Xã Lưu Manh

Chương 4: Lão tử 《Đạo Đức Kinh 》


Đọc truyện Ông Xã Không Thuần, Bà Xã Lưu Manh – Chương 4: Lão tử 《Đạo Đức Kinh 》

Mạc Bảo Bối thở phì
phì nhìn ba người tự làm quen, vui vẻ nói chuyện phiếm cười đùa, không
biết sao trong lòng lại có một luồng lửa di động, nhưng cố nén không
phát tiết ra ngoài.

Cầm cái ly lên, uống một hơi cạn sạch trà bưởi bên trong.

– Tiểu Tứ, đến, cho tôi một ly Mao Đài cực phẩm 30 năm. – Mạc Bảo Bối tức giận là muốn uống rượu nhỏ giọng hầm hừ.

Mao Đài cực phẩm 30 năm này trừ giá tiền đắt đỏ, quan trọng là số lượng quý hiếm, mặc dù trên thị trường chỉ niêm yết giá ở 7350, nhưng trên thực
tế ngay từ lúc mới vừa đưa ra thị trường đã bị những nhóm người trong
nghề đặt không còn hàng. Yến Ngộ còn một chai này là vì Viên Bân tốn
hơn vạn nguyên mới mua được từ trong tay người khác tặng cho Mạc Bảo Bối làm quà tặng tốt nghiệp trung học. Mạc Bảo Bối
sợ Mạc Trường Thắng cũng mê rượu uống trộm không dám để ở nhà, vì vậy
gửi ở Yến Ngộ, thỉnh thoảng có lúc muốn uống thì uống một ly.

Nhân viên phục vụ Tiểu Tứ tay chân nhanh nhẹn chạy vào trong quầy rượu, giúp Mạc Bảo Bối rót đầy một ly Mao Đài cực phẩm 30 năm, bưng cho Mạc Bảo
Bối, sau đó rất cung kính lui ra. Có điều sau khi đi, ánh mắt thỉnh
thoảng nhìn về phía bàn của Mạc Bảo Bối, chỉ sợ Mạc Bảo Bối mang khí lưu manh nặng nề ức hiếp khách quý của ông chủ mình.

– Bảo Bối, em
vẫn nên uống trà bưởi đi, Mao Đài quá. . . – Ross ngồi ở đối diện Mạc
Bảo Bối, mắt thấy Tiểu Tứ bưng Mao Đài cực phẩm tới, khuyên nhủ muốn nói rượu nặng độ dễ say, cô gái nhỏ vẫn không nên uống rượu mạnh quá.

Nhưng lời Ross nói chưa nói xong, rượu Tiểu Tứ vừa mới bưng tới lập tức bị
Mạc Bảo Bối uống một hớp xuống bụng, lại còn khiêu khích nhìn Ross.


– Anh nói không uống thì không uống sao, lão tử của tôi cũng không trông
nom tôi như vậy. – Cuộc đời Mạc Bảo Bối hận nhất là người khác quản đông quản tây với cô, tính khí cô dữ dằn, yêu chuộng tự to, chuyện tình càng không cho phép thì càng muốn làm, nhất là nhìn
thấy trong mắt Ross có ý vị không thể giải thích, không biết vì sao cô
chỉ muốn phản kháng.

– Lão tử? Em đang chỉ Lý Nhĩ thời Xuân Thu
sao?《Đạo Đức Kinh》 của ông ấy chính là báu vật của văn hóa Trung Quốc.
Anh đã từng có vinh dự đọc qua, viết vô cùng hay, có điều tại sao ông ấy muốn quản em? Chẳng lẽ em cũng thích 《Đạo Đức Kinh》của ông ấy sao? –
Ross là một người say mê Trung Quốc chân chính, tất cả văn hóa Trung
quốc anh đều rất yêu thích. Thấy Mạc Bảo Bối nói nhân vật lịch sử, cảm
thấy hứng thú hỏi. (*)

(*) Trong tiếng Trung quốc một từ mang
nhiều nghĩa. Ở đây Mạc Bối Bối dùng với nghĩa là cha, nhưng Ross hiểu
lầm thành Bồ tát Ca Diếp Lý Nhĩ (biết thêm thông tin ở đây
http://sacmauphatphap.blogspot.com/2010/06/lao-tu-ly-nhi.html)


Cái tên. . . người nước ngoài này, anh đang châm chọc tôi hay là sao
đây? – Mạc Bảo Bối bị ba chữ《Đạo Đức Kinh》làm giận đến phát run. Trước
nay luôn luôn có một số khuôn khổ cũ cho rằng cô gọi ba mình như vậy là
không lễ phép, nhưng trời sinh cô tính tự do luôn hành động tùy ý, Mạc
Trường Thắng lại càng theo con gái của mình. Lúc này bị một người ngoại
quốc nhắc tới, nhất thời lập tức cảm thấy nổi giận đùng đùng, thấy một
người nước ngoài cũng dám mượn văn hóa Trung Quốc để châm chọc cô, thật

sự là rất đáng hận.

Ross vô tội nhìn Tề Giai, không biết mình đến tột cùng đắc tội với Mạc Bảo Bối ở chỗ nào, sao lại chọc cho cô mất hứng như thế.

– Lão tử này không phải lão tử kia. – Viên Tử cười trộm nói.

– Anh không cần để ý, cậu ấy chính là núi lửa nhỏ, tùy thời có thể bộc
phát, quen là tốt thôi. – Tề Giai cười nói, không nhìn Mạc Bảo Bối tức
giận.

– Mấy người đúng là làm tôi tức chết. – Hôm nay Mạc Bảo Bối gặp đối tượng hẹn hò luôn bài xích, vốn đã không vui vẻ còn bị bạn tốt
chân ngoài dài hơn chân trong làm hại, tâm tình không tốt vỗ bàn chuẩn
bị đi.

– Này, cậu đi đâu vậy. – Tề Giai nhìn Mạc Bảo Bối cầm túi chuẩn bị đi, hỏi.

– Phim vẫn chưa bắt đầu đâu, còn hơn nửa tiếng, đợi lát nữa hãy qua đó. – Viên Tử đơn thuần cho là Mạc Bảo Bối muốn đến rạp chiếu phim sớm.

– Không xem, không có tâm trạng, tớ về nhà trước, hôm nào các cậu lại nhà tớ chơi đi, mẹ già nhà tớ mang quà tặng cho các cậu, nhớ tự mình tới
lấy, nếu không tất cả tức thì thuộc về tớ. – Mạc Bảo Bối bỏ lại một câu, đạp giày cao gót xoay eo nhỏ thon đi.

Nhìn bóng lưng xinh đẹp rời đi, Ross bất đắc dĩ nhún nhún vai:

– Thật sự rất xin lỗi, hình như anh làm bạn tốt của các em mất hứng.


– Không có vấn đề gì, thời điểm anh không xuất hiện, bọn em cũng thường
cãi nhau ầm ĩ như vậy, anh không cần bận tâm. – Tề Giai an ủi, không
muốn trong lòng Ross có cảm giác áy náy.

– Đúng vậy, tính khí của Bảo Bối nhà chúng em mặc dù nóng, tuy nhiên cậu ấy rất thiện lương,
phát cáu tới cũng nhanh đi cũng nhanh. Anh không nhìn thấy cậu ấy đi còn băn khoăn quà tặng dì Lý mang từ Maldives về cho chúng em à. – Viên Tử
cười sảng lãng nói, bắt đầu bay bổng về phần quà tặng chưa từng thấy
kia.

– Vậy thì tốt, Bảo Bối vừa mới uống rượu, anh đi đưa cô ấy về, các em tiếp tục. – Ross đứng dậy, mỉm cười.

– Vậy cũng tốt, cô nàng này uống rượu thì tốt nhất không nên cho cậu ấy
lái xe, nhất là bây giờ cậu ấy đang nổi nóng, trở về không nên có chuyện gì mới tốt. – Tề Giai gật đầu một cái, chỉ sợ Mạc Bảo Bối sẽ đi đua xe.

– Hẹn gặp lại lần sau. – Ross tao nhã, lễ độ nói.

Lúc đi tới quầy rượu, Ross đưa một tấm thẻ cho Tiểu Tứ, căn dặn:

– Bàn của bạn tiểu thư Mạc đều coi như ở trong thẻ này, lần sau tôi đến lấy lại, giúp tôi bảo quản mấy ngày.

– Vâng, ngài Ross đi thong thả. – Tiểu Tứ nhận lấy thẻ tín dụng của Ross, khẽ khom lưng tiễn Ross đi.

Vừa mới ra khỏi cửa chính Yến Ngộ, vừa vặn em trai nhỏ ở bãi đậu xe đang
lái xe đến bên người Mạc Bảo Bối, Ross sải bước đi tới cạnh Mạc Bảo Bối.

Mạc Bảo Bối liếc Ross một cái, vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại thấy Ross
tự nhiên bước trước cô một bước nhận lấy chìa khóa xe trong tay em trai
nhỏ ở bãi đậu xe, lập tức trợn mắt trừng trừng nhìn Ross.


– Cô gái xinh đẹp, mời lên xe. – Ross kéo cửa xe chỗ kế tay lái ra, khom lưng mỉm cười.

– Tránh ra, tôi không cần anh tiễn. – Mạc Bảo Bối hít sâu một hơi.

– Em mới uống rượu, lúc anh tới nhìn thấy ở giao lộ thứ ba phía trước có
cảnh sát giao thông đang bắt người uống rượu điều khiển xe. – Ross dịu
dàng như gió, không bị giọng điệu cứng rắn của Mạc Bảo Bối ảnh hưởng đến chút nào.

Mạc Bảo Bối thở phì phì nhìn Ross, bất đắc dĩ chui vào cửa xe, bởi vì cô tức giận hoặc là tâm trạng không tốt có thói quen đua xe. Đã nhận được vô số giấy phạt, điểm trừ nhiều đến không thể trừ nữa, lại một lần nữa thì bằng lái của cô có thể sẽ bị treo, vì vậy không dám mạo hiểm, như thế nào cũng phải chịu qua năm nay, chỉ có thể đến sang
năm mới có điểm để đi mạo hiểm nữa.

– Tốt nhất anh nói là sự
thật, nếu không anh chờ tôi xử lý anh đi. – Mạc Bảo Bối nhìn Ross ngồi ở chỗ ngồi tài xế, âm trầm cảnh cáo.

– Thắt chặt dây an toàn, như vậy có vẻ an toàn hơn. – Ross kề sát Mạc Bảo Bối, kéo dây an toàn bên phải cô ra, gài chặt.

Mạc Bảo Bối nhìn Ross đột nhiên đến gần, kinh ngạc một chút, rất nhanh trấn tĩnh lại, bình tĩnh nhìn Yến Ngộ từ từ lùi lại ngoài cửa xe.

Một tay Ross đặt trên mặt xe (phần gần kính, trước vô lăng trong xe), một
tay nắm vô lăng, ánh mắt nhìn thấy ngực Mạc Bảo Bối phập phồng có phần
dồn dập, khóe miệng khẽ giương lên. Mạc Bảo Bối có phản ứng với việc bản thân đến gần, nhận thức này làm cho tâm tình anh càng thêm vui vẻ.

Không đè nén được tim khiến trong lòng Mạc Bảo Bối rối loạn, miệng lưỡi không hề lanh lợi nữa, yên lặng ngồi nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, cảm thấy
phiền não không giải thích được.

Thời điểm đi ngang qua giao lộ thứ ba, quả thật thấy có cảnh sát giao thông đang kiểm tra, lúc này Mạc Bảo Bối mới bĩu môi.

– Anh không lừa em chứ! – Ross cười nói, gió ngoài cửa xe thổi vào, trên
trán có một lọn tóc tán lạc, thoạt nhìn tuấn lãng phóng khoáng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.