Đọc truyện Ông Xã Không Thuần, Bà Xã Lưu Manh – Chương 12: Buổi hẹn Shangri-La
Mạc Bảo Bối một thân
váy màu xanh dương nhạt càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cô. Vải
chiffon khiến trong quá trình cô đi lại thể hiện rõ phóng khoáng, mềm
mại. Thiết kế eo cao làm hai chân cô thoạt nhìn càng thêm thon dài. Nút
thắt nơ con bướm cùng màu trên bả vai khiến cô nhìn hoạt bát, đáng yêu.
Đạp giày cao gót thủy tinh Lý Tố Tố mới mua cho cô, Mạc Bảo Bối đứng bên
cạnh xe Ross không nhịn được dậm chân, không nói gì thúc giục động tác
của Ross nhanh một chút.
Tạm biệt với vợ chồng nhà họ Mạc xong
mới đuổi theo Mạc Bảo Bối, Ross nhìn thấy hành động của Mạc Bảo Bối lúc
này cười cầm khóa điều khiển mở khóa xe, sau đó sải dài chân tăng nhanh
bước chân đi tới bên người Mạc Bảo Bối, mở cửa xe.
Mạc Bảo Bối ngồi vào ghế kế bên tay lái, đầu tiên là chán ghét nhìn xe Ross một vòng, sau đó dẫu môi.
– Em mất hứng? – Sau khi Ross ngồi vào ghế lái, vừa giúp Mạc Bảo Bối thắt dây an toàn vào, vừa nhướng mày hỏi.
– Không thích xe Cayenne của anh thôi! – Lần đầu Mạc Bảo Bối nhìn thấy
chiếc xe đậu bên cạnh chiếc Mazda đỏ rực của mình thì tâm tình đã không
được tốt. Bởi vì cô ngoại trừ không thích Ross, cũng thật sự không thích xe nhập khẩu. Nhìn Porsche Cayenne Hybrid 2011 kiểu mới đưa ra thị
trường, diễn, đàn đôn Mạc Bảo Bối cố gắng làm cho tâm
tình mình ôn hòa một chút.
– Tại sao? – Ross kỳ quái hỏi, nếu như đơn giản chỉ vì cô thích đồ sản xuất trong nước, cũng không đến mức
nhìn thấy xe nhập khẩu thì tức giận như vậy. Nếu đúng như vậy mà nói, xe nhập khẩu đi đầy ngoài đường Mạc Bảo Bối tức giận thế nào chứ.
– Bởi vì tôi từng xảy ra một đoạn tình cảm không mấy vui vẻ với Cayenne. – Mạc Bảo Bối cười như không cười nói xong, làm người ta không nhìn ra
thật giả.
– Tình cảm với Cayenne? Nhưng Cayenne chỉ là loại xe
thôi mà? – Ross nghe không hiểu ý tứ qua loa trong lời Mạc Bảo Bối nói,
nghiêm túc vừa hỏi, vừa khởi động xe.
– Một đoạn tình cảm làm người ta cực kỳ tức giận. – Mạc Bảo Bối hồi tưởng lại chuyện kia, trong lòng đã cảm thấy nội thương.
– Nếu là những chuyện không vui, cứ quên đi! – Ross nhìn thấy cảm xúc của Mạc Bảo Bối có hơi âm u, không có sức sống giống lúc trước, dịu dàng
nói.
Mạc Bảo Bối không nói thêm gì nữa, tự mình đắm chìm trong
suy nghĩ của bản thân. Nhớ tới người bạn mình cho là rất đơn giản, thuần khiết, thiện lương, cuối cùng lại vì một chiếc xe Cayenne mà bỏ qua tôn nghiêm phụ nữ, đi làm tiểu tam của người ta. diễn ?đàn lê quý? đôn
Trong lòng Mạc Bảo Bối lập tức cực kỳ rối rắm, một mặt là thương tiếc cô ấy, mặt khác cũng bắt đầu đánh giá lại đối với nhân cách của người này.
Ngồi trên ghế da trong xe Cayenne, nhìn Ross vô cùng thuần thục điều chỉnh
hệ thống tuần trình, mở ra BOSE âm hưởng (tra thêm gg để biết thêm thông tin ^^), khúc nhạc đàn tranh êm ái liền chậm rãi truyền liên tiếp bên
trong xe.
Mạc Bảo Bối nghe âm nhạc, thư hoãn một hơi, quyết định không suy nghĩ thêm về chuyện làm cô buồn bực, rối rắm nữa.
Hệ thống Porsche Traction Management tốt, khiến cho hành trình vô cùng ổn
định. Ngồi trong xe nếu như không xem cảnh vật ngoài cửa sổ, còn tưởng
rằng xe căn bản chưa từng khởi động, Mạc Bảo Bối hết sức thoải mái ngồi
trong xe, rất nhanh đã tới trước khách sạn Shangri-La.
Giao chìa khóa cho em trai ở bãi đậu xe, Ross ga lăng dìu Mạc Bảo Bối đi vào bên trong khách sạn Shangri-La.
– Hoan nghênh ngài Ross, hoan nghênh tiểu thư Mạc. Phòng bao độc lập ngắm cảnh đêm ngài đặt trước ở lầu hai mươi tám, mời theo tôi đến phía này! – Vừa tiến vào đại sảnh khách sạn đã có người dẫn đường cười khom người,
hỏi thăm.
Người dẫn đường mặc váy dài mỉm cười đi phía trước chỉ
dẫn phương hướng giúp họ, dẫn dắt bọn họ đi tới thang máy chuyên dụng,
nhấn nút tầng hai mươi tám.
Thang máy chậm rãi lên cao, từ tầng
trệt lên trên, bên ngoài thang máy lắp đặt thủy tinh trong suốt xuất
hiện cảnh đêm mỹ lệ của thành phố X.
Ross vào thời điểm tính toán đã cố ý lựa chọn phòng theo chủ đề cốt yếu là Mạc Bảo Bối thích Trung
Quốc. Thiết kế trong phòng có phong cách cổ điển, người thiết kế khéo
léo dung nhập yếu tố hiện đại vào, cổ kính nhưng không tách rời cái mới, kết cấu chặt chẽ mà không lộ vẻ mất tự nhiên, trang trí nhìn như đơn
giản nhưng theo chi tiết phóng to thể hiện ra dịu dàng.
Mạc Bảo
Bối đi tới trước mặt cửa sổ sát đất, nhìn cảnh sắc bên ngoài. Thành phố X sáu giờ rưỡi chỉ có vài ngọn đèn sáng, nhưng ngắm mặt biển vô tận phía
bên ngoài một chút khiến lòng của Mạc Bảo Bối lập tức rộng mở, thông
thoáng.
– Mắt nhìn của anh cũng không tệ lắm. – Mạc Bảo Bối quay đầu lại, cười nói.
– Chủ tịch Mạc đề cử quả thật không tệ, chắc hẳn món ăn ở đây cũng sẽ làm người ta mong đợi. – Ross cười trả lời, nhận lấy thực đơn nhân viên
phục vụ phòng đưa tới.
– Anh thật tin tưởng lời của ông ấy, thoạt nhìn anh cũng không có ngây thơ vậy chứ? – Mạc Bảo Bối vừa tới gần Ross vừa nói, giọng nhạo báng, nhưng lại nhìn ra được tâm tình thoải mái rất nhiều, đã không còn địch ý như trước.
– Bảo Bối, lời này thật
đúng là kỳ quái, vì sao nói như vậy? – Mặc dù Ross nói được tiếng Trung
Quốc rất tốt, tuy vậy vẫn không theo kịp suy nghĩ Mạc Bảo Bối. Ngôn ngữ
Trung Quốc tinh diệu, anh thủy chung không thể nào hiểu thấu đáo. Thấy
Mạc Bảo Bối nói như vậy, còn tưởng rằng Mạc Bảo Bối chỉ đơn thuần cảm
thấy anh không ngây thơ, có phải có chút phức tạp không.
– Thôi,
coi như tôi chưa nói, bụng của tôi đói, ăn cơm trước đi, nếu không tôi
sợ đến lát nữa tôi ăn không vô. – Mạc Bảo Bối nhận lấy thực đơn, nghiêm
túc xem, lo lắng cho bản thân ở chung với Ross lâu tới lát nữa sẽ bị
giận đến ăn không vô..
Ross nghe vậy, lại cảm thấy lẫn lộn một hồi, nhưng thấy Mạc Bảo Bối chăm chú chọn món ăn nên cũng không hỏi nhiều nữa.
Ross là một người phụng hành văn hóa Trung Quốc, lại càng phụng hành văn hóa dân tộc ăn không nói ngủ không nói. Một bữa cơm vượt qua trong yên
lặng, càng làm Mạc Bảo Bối vui lòng, nhẹ nhõm.
Sau một bữa cơm,
thành phố đêm bắt đầu, đèn neon ven đường bắt đầu sáng lên, đèn mỗi hộ
gia đình lập lòe, hoạt động chương trình giải trí ở bờ biển cũng mở
rộng, ánh đèn chói lọi, lấp lánh cả tòa thành thị.
Đèn trên lầu
cao nhấp nháy trong màn đêm, phảng phất một con đường rực rỡ thông lên
bầu trời. Mạc Bảo Bối mang một cái ghế ngồi trước cửa sổ lớn sát đất
nhìn về phía xa, nhìn thành phố muôn màu muôn sắc đang ở trước mắt.
– Ross, anh 33 tuổi đã lên tới vị trí hiện tại, nói rõ anh cũng không
phải một người đơn giản, tôi không thích hợp với anh, trong lòng anh hẳn rất rõ ràng. Hơn nữa tôi mới 19 tuổi, tôi không thể nào kết hôn sớm vậy được, cho dù chờ tôi tốt nghiệp cũng phải hơn ba năm, mà anh đã 33 tuổi đến tuổi nên cưới gả rồi, anh không thể chờ tôi. – Mạc Bảo Bối quyết
định không hề ầm ĩ, nóng nảy như đứa bé nữa, nghiêm túc thảo luận với
Ross vấn đề giữa bọn họ.
– Có thích hợp hay không, không ở cùng
nhau sao em biết? – Ross ngồi bên cạnh Mạc Bảo Bối, nhìn khuôn mặt dưới
ánh đèn lờ mờ có phần mộng ảo của cô, trong mắt thể hiện cưng chiều
không bỏ sót.
– Anh không chơi nổi, mà tôi cũng không muốn lãng
phí thời giờ của anh. Anh đại khái có thể tìm người thích hợp với số
tuổi với anh, trong thành phố X không phải chỉ có một mình tiểu thư nhà
quan tôi. – Mạc Bảo Bối nói thẳng.
– Anh biết rõ, nhưng em là
người duy nhất anh cảm thấy thích hợp, anh không muốn chơi, anh nghiêm
túc. – Ross nhìn Mạc Bảo Bối, thâm tình khẩn thiết nói.
Trong
phòng to lớn, ánh đèn mờ nhạt chập chờn, đèn thủy tinh cỡ lớn, một bóng
dáng cao lớn và một bóng dáng nhỏ nhắn đè lên nhau, thông qua đèn thủy
tinh lóe lên, kể ra một chuyện tình tuyệt mỹ