Ông Xã Khó Hiểu

Chương 9


Đọc truyện Ông Xã Khó Hiểu – Chương 9

Editor : Lam Lam

Nghe thấy Nhan Tương Tương thấp giọng nói ra những lời mềm mại, trong ánh mắt tràn đầy tình ý, thổ lộ yêu anh say đắm, hô hấp Phó Hạo Phong trở nên dồn dập, trái tim lại gấp rút đập.

“Tương Tương……” Nhẹ buông tiếng thở dài, tình cảm của anh mênh mông như biển rộng, cũng không thể kiềm chế nữa mà hôn cô, vòng tay ôm chặt cô thu lại, giống như hận không thể khảm cô vào trong tim mình, hòa máu thịt của cả hai làm một.

Tương Tương cũng nhiệt tình đáp lại anh, tay nhỏ bé cũng vội vã kéo quần áo của anh.

Quần áo rơi bên này một cái, bên kia một cái, hai người rất nhanh trở nên trần trụi, hai tay của bọn họ không ngừng vuốt ve trên người đối phương, cảm nhận nhiệt độ trên thân thể của người mình yêu.

Thật nóng, thật thoải mái, càng khát vọng muốn nhiều hơn……

Nhan Tương Tương bị đè trên giường lớn, thân thể mềm mại xinh đẹp nhuộm màu hồng, giống như một bữa tiệc lớn đã dọn sẵn món ngon chỉ chờ anh thưởng thức mà thôi.

“Tương Tương, nơi này của em đã ướt…… Rất ướt……”

Cô nghe được tiếng cười xen lẫn vào giọng nói trầm thấp của anh, mặc dù trong lòng cảm thấy rất thẹn thùng, nhưng khát vọng kích tình lại khiến cô trở nên to gan, giống như một đóa hoa hồng nở rộ, vừa xinh đẹp vừa tản ra mùi hương mê người dụ dỗ anh.

“Đi vào…… Hạo Phong, đi vào bên trong em đi, em muốn anh……”

Thở dài, bàn tay nhỏ bé của cô bắt đầu lần mò xuống, cầm lấy nơi nóng bỏng trìu mến kia an ủi.

“Ôi trời……” Cổ họng Phó Hạo Phong phát ra tiếng rên rỉ, nơi giữa hai chân nháy mắt trở nên cứng rắn.

Người phía dưới đã chủ động nâng cao mông, đưa hoa tâm ướt át về phía anh, thắt lưng anh thấp xuống, theo tư thế đó mà cắm vào trong hoa huy*t của cô, khiến cho nơi đó càng mở rộng ra như đóa hoa, mùi thơm nồng nàn càng đậm.

“Ừ hừ……” Nhan Tương Tương cảm nhận được sự dồn nén và mở rộng mang đến cảm giác kỳ lạ.

Tuy rằng thân thể bị anh dùng phương thức thân mật ‘cắm’ ở trên giường nhưng linh hồn đã bay rất cao, thật cao, đặc biệt là khi anh bắt đầu dùng sức ra vào, thăm dò thân thể của cô, cô có cảm giác mình đã bay rất cao lên chín tầng mây…

Không bao giờ hay không ai có thể mang đến cho cô cảm giác dễ chịu như vậy, tất cả của cô đều là của anh.

Yêu một người, quá trình cũng rất hạnh phúc và chua xót, cay đắng ngọt ngào đầy đủ, nhưng cô vẫn tin tưởng bản thân, vẫn yêu anh, vì anh mà quý trọng mỗi một khắc, bọn họ nhất định phải ở chung một chỗ, đã như vậy, vậy thì phải vui vẻ bên nhau cả đời này.

“Em yêu anh…… Hạo Phong, em yêu anh……”

Cô không chịu nổi mà rên rỉ, một lần lại một lần, quá nhiều kích tình khiến cho cô vui sướng chảy nước mắt.

Cô học được cách thổ lộ với anh, cách tỏ tình, tất cả chỉ vì anh.

Tay nhỏ bé của cô được mười ngón tay thon dài của cô quấn quít nắm lấy, đặt ở hai bên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Phó Hạo Phong cho cô một nụ hôn dài triền miên.

Cách thức anh chiếm đoạt cô từ từ biến đổi, mỗi một lần sâu nặng rồi dây dưa, thong thả đi ra đi vào, dường như muốn hành hạ cô, khiến khoái cảm ngọt ngào này kéo dài mãi, anh chưa có thẳng thắn đáp lại lời thổ lộ của cô, nhưng lại dùng thân thể yêu cô, yêu rất sâu đậm.

Cuộc yêu nóng bỏng này sớm đã khiến hai người trên giường bốc hơi.

Ái dịch của cuộc yêu ướt át, cứ để như vậy mà ôm nhau, nhận được sự thỏa mãn trong thân thể của nhau, cũng nểm trải cảm giác cào trào vô cùng mất hồn ngọt ngào…


Sau đó hồi lâu, cô đạt cao trào mà thét chói tai, rốt cuộc anh cũng phóng thích.

Những dòng trắng tràn đầy sinh mệnh nồng đậm rơi vào trong nơi sâu kín của cô, chạy về phía vườn hoa ấm áp của phái nữ…Nhưng mà lần này, Nhan Tương Tương còn loáng thoáng cảm giác được có cái gì ở trong bụng cô kết hợp, có một đứa bé khỏe mạnh sắp ra đời…

Cô cảm động rơi nước mắt, cho đến khi anh nghiêng người kiên nhẫn mút lấy từng giọt nước mắt của cô, cô mới mỉm cười ngủ…

Kịch liệt yêu nhau một hồi, Nhan Tương Tương mệt mỏi thiếp đi, cô nằm mơ.

Trong mơ, cô ôm một bảo bối nhỏ đáng yêu, cô đang cười đùa với bé con, chọc bé con cười khanh khách, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm toe toét cười.

Cô cũng cười, cười rất vui vẻ, trong lồng ngực tràn đầy nhu tình.

Bé con xinh đẹp kia khiến cô trỗi dậy tình mẫu tử, khiến cô muốn những điều tốt nhất cho con, muốn đưa tất cả những đồ tốt nhất trên thế giới đến trước mặt bé con…Đột nhiên, vốn đang chìm trong mộng thoáng qua, cô khẽ giật mình, ý thức có gì đó không đúng.

Bị đánh thức dậy, lười biếng mở mắt.

Gương mặt nam tính quen thuộc dựa vào bên tai cô, khi cô khẽ lơ đãng run lên, Phó Hạo Phong mới chợp mắt tí nhanh chóng nhận ra, mở mắt ra, nhìn thẳng cô.

Nhan Tương Tương dứt khoát nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, đối mặt với anh.

Hai người gối đầu lên gối, hơi thở giao nhau, chóp mũi cũng sắp đụng đối phương, một loại cảm giác ấm áp, thân mật lan tràn xung quanh.

Phó Hạo Phong không có mở miệng nói, nhưng từ ánh mắt của anh, Nhan Tương Tương nhìn ra được sự nghi ngờ của anh.

Cô cười dịu dàng, giọng nói trầm thấp chứa vẻ thần bí, lẩm bẩm nói:”Nói cho anh biết, em mới vừa nhớ tới một chuyện, là chuyện của anh…”

Anh khẽ cau mày.“Chuyện gì?”

“Ưm……” Mặt cô đỏ hồng, mím mím môi mới nói:“Có một lần anh Ký Đường gặp em trên đường, vừa lúc anh ấy đến công ty bàn chuyện làm ăn với anh nên thuận tiện đi chung xe đến tìm anh…anh nhớ không?”

Nghe thấy cái tên Ngô Ký Đường lại khiến anh không vui, ánh mắt Phó Hạo Phong hơi sa sầm, khẽ hừ một tiếng.

“Về sau không nên đi cùng xe. Ai biết anh ta có ý định gì? Rất nguy hiểm.”

Ai ai, quả là một người nhỏ mọn! Nhan Tương Tương thầm thở dài, rồi lại cảm giác được mùi vị ngọt ngào mãnh liệt trong lòng.

Cô trừng mắt nhìn anh, biểu tình cười khẽ đáng yêu.

“Anh lại nghĩ gì vậy? Anh rốt cuộc có muốn nghe em nghĩ tới chuyện gì không?”

“Anh đang nghe.” Giọng nói lạnh lùng.

“Lần trước, em ở trong phòng nghỉ ngơi riêng ngủ thiếp đi, sau đó anh…Anh nói xong công việc, đi vào, anh, anh…chúng ta ở đó….”

“Chúng ta ở trong phòng làm chuyện ân ái, yêu tới yêu lui mấy lần, tất cả quá trình anh đều nhớ rõ, vì thể lực em yếu ớt không ngừng đạt cao trào nhiều lần mà ngất xỉu, không phải em muốn nói chuyện này chứ?” Anh nhanh chóng nói hết, bằng không nghe cô ấp úng thì cũng không biết lúc nào mới có thể nói xong.

“Anh — anh –” Cho dù là sự thật nhưng khuôn mặt Nhan Tương Tương đỏ ửng như cũ đến hai lỗ tai cũng vậy.


Cắn cắn môi, cô hừ một tiếng, lấy dũng khí nói hết những lời xấu hổ ra: “Ưm… Đúng đó, em muốn nói chính là chuyện này, em còn muốn nói chính là, anh, anh khi đó có chút mất khống chế, trở nên rất dã man, hơn nữa không nhịn được liền… Bắn ở bên trong, không có phân vân chuyện ngừa thai —— ” hơi ngừng lại, dừng ba giây, mới tiếp tục nói: “Em không hiểu, chẳng qua nghĩ rằng anh không nhịn được, bây giờ rốt cuộc đã hiểu ra… Nhưng thật ra bởi vì khi đó anh ăn dấm chua của em và anh Ký Đường, còn tức giận không kiềm chế, không thể khống chế mình, tối nay cũng giống như vậy, anh cũng đang ghen, có đúng hay không? “

Thật ra khi anh ghen rất đáng yêu, nhưng vừa nghĩ tới ngày đó bộ dạng cuồng dã của anh trong phòng nghỉ, cô vẫn bị dọa sợ, cảm giác mình giống như con mồi dưới vuốt của chim ưng, bị anh nuốt hết tất cả vào bụng, ngay cả mảnh vụn cũng không còn!

Tâm sự bị đoán trúng, mặc dù Phó Hạo Phong đã cố gắng bình tĩnh nhưng nhiệt độ vẫn tăng vọt lên, khiến cho làn da màu đồng của anh nhuộm lên một tầng đỏ sậm.

Nhìn thấy bộ dạng cô cười khúc khích, anh vừa thích lại có chút thẹn quá thành giận, hai cánh tay mạnh mẽ ôm lấy thân thể yểu điệu của cô, lật người đè lên trên cô, hơn nữa còn rất cố ý chen hai chân vào, để cho cô không thể khép lại hai chân mình.

Nhan Tương Tương nhìn anh nhăn mũi, tiếp tục vuốt râu hùm. “Hừ, sớm biết như vậy, em đã xin anh Ký Đường giúp đỡ.”

“Giúp chuyện gì?” Anh híp mắt lại.

“Đương nhiên là giúp đỡ em diễn kịch rồi, để cho anh ăn dấm chua nhiều một chút, em cũng không cần khổ sở cầu xin anh như vậy.”

Nghe vậy, khuôn mặt anh tuấn của Phó Hạo Phong lập tức tối sầm, càng hít hai mắt lại, hàm dưới căn cứng.

Tám phần là sự tức giận, thân thể nặng nề đè trên người cô, cô bị giữ chặt không thể động đậy.

Nhan Tương Tương buồn cời, biết không nên chọc ghẹo anh như vậy.

Ai da! Ông xã lại chất vấn cô, hết lần này đến lần khác cô rất yêu anh, không nỡ để anh giận, không thể làm gì khác hơn là nói ngọt, nói lời dễ nghe an ủi anh.

“Hạo Phong… Anh biết không? Nhìn anh ghen, trong lòng em rất vui.” Giọng nói mềm mại giống như đang hát, thấp giọng ngân dài, tay nhỏ bé cũng vòng qua lưng to lớn của anh.

“Rốt cuộc em đã biết, thì ra anh cũng để ý đến chuyện này, giông như em để ý chuyện của anh. Trước đó, thấy anh với Diệp tiểu thư kia đi cùng một chỗ, trong lòng em chịu không nổi, còn có vị chua xót, em ghen, mà anh cũng không có cách nào tự ràng buộc… Hạo Phong, trong lòng anh, xem em rất quan trọng, một người rất quan trọng, em phát hiện cảm thấy rất vui vẻ…”

Cô vui vẻm bởi vì bọn họ vừa ý, quan tâm lẫn nhau.

Cô vui vẻ, bởi vì cô yêu anh, hơn nữa nói không chừng trong tương lai sắp tới, người đàn ông cô yêu sẽ nói một tiếng – Anh yêu em.

Trong phút chốc, trong lòng Phó Hạo Phong như bị gió thổi đi.

Vốn dĩ đang bị đặt dưới tầng chót của thế giới, cảm thấy tức giận đến sắp nổ tung, không nghĩ tới mặt xấu trong lòng được cô gái nhỏ dịu dàng nói mấy câu thật lòng vuốt ve, tất cả lửa giận đều bị hóa thành nước.

“Tương Tương, anh…. Anh đối với em cũng….” Anh phải nói điều gì đó, thổ lộ hết những tình cảm thành ngôn ngữ.

Nhưng mà anh ko có sở trường nói những lời yêu này, không có cách nào để nói trôi chảy!

“Anh cũng thế nào?” Khuôn mặt nhỏ nhắn Nhan Tương Tương nghiêng qua, tò mò hỏi.

“Anh cũng…… Rất vui vẻ.” Ai, anh thật sự ko giỏi ăn nói.

Một tràng tiếng cười thanh thúy từ môi của Nhan Tương Tương vang lên, cô cười rất vui vẻ, thân thể không khỏi chà sát lên thân thể của thon dài mạnh mẽ của anh.

Trong phút chốc, ko khí xung quanh lại nóng lên, bầu không khí kiều diễm lại vây quanh hia người trên giường.


Bọn họ đều cảm nhận được, thân thể dán chặt bắt đầu biến hóa, than thể cô mềm mại hơn, ươn ướt, còn than thể mạnh mẽ của anh trở nên cứng rắn hơn, nồng đậm dục vọng.

“Hạo Phong, yêu em…. Làm cho em cũng yêu anh…..”

Cô lẩm bẩm, lời nói nhỏ nhẹ mềm mại, nhiệt tình với anh, hai chân kẹp chặt hai bên hông anh bị đẩy ra, chủ động đưa nơi ướt át của phái nữ gần anh, vuốt ve anh.

“Tương Tương…….” Bảo bối của anh….. Phó Hạo Phong cảm giác huyết dịch toàn thân đều tập trung tại nơi nam tính kia, khiến anh lại một lần nữa trở nên rắn chắn, khát vọng vùi trong thân thể của cô.

Anh thuận theo sự khát vọng và cầu xin của cô, thắt lưng hạ thấp xuống, vật nam tính nóng bỏng thẳng tiến vào trong tiểu huyệt mật ngọt kia. Đưa tới tiếng rên rỉ vui vẻ, mà nơi đó cũng vội vã hút lấy anh để cho anh chuyển động thắt lưng, cừa thống khổ lại vừa hưởng thụ cực độ.

Khi nào thì có thể mất đi hứng thú với cơ thể của cô?

Khi nào thì có thể ôm cô vào lòng, còn có thể kiềm chế bản thân mình.

Khi nào thì có thể mất cảm giác khi thấy một cái nhíu mày, một nụ cười của cô ấy.

Phó Hạo Phong nghĩ, vĩnh viễn anh cũng không làm được mà cũng không muốn như vậy.

Cô gái nhỏ này đã sớm đoạt lấy tim của anh, mà anh thì ra cũng chỉ là người đàn ông bảo thủ, trong lòng chiếm giữ cô, đối với cô cực kỳ bá đạo, chủ nghĩa làm chồng nhét đầy ngực, không cho phép người đàn ông khác đến gần cô, càng không thể dễ dàng tha thứ khi cô mỉm cười với người đàn ông khác.

Cô chỉ có thể là của anh, chỉ có một mình anh.

Cô là của anh.

Anh sẽ nói với cô những lời này, chẳng qua là cho anh thời gian luyện tập, lần sau đi… Lần sau, nhất định anh sẽ bày tỏ, đáp lại tình cảm của cô.

Về phần hiện tại, bọn họ đang ôm ấp lẫn nhau, chuyện gì không quan trọng, chỉ cần đi vào biển lửa mãnh liệt, để cho giác quan và linh hồn hòa vào làm một, thưởng thức tư vị ngọt ngào.

“Tương Tương, đi theo anh, chúng ta cùng nhau bay đi.”

“Hạo Phong…. Ôm chặt em….”

Anh dùng sức ôm cô, cũng thực hiện lời hứa dẫn cô đi ngao du thiên đường, cùng nhau thưởng thứ tư vị làm lòng người say mất hồn…

Sau khi kết thúc, toàn thân giống như hoàn toàn gột rửa, tâm trìh Phó Hạo Phong trước nay chưa từng buông lỏng như vậy.

Mấy ngày nay, luồng không khí lạnh tràn vào, vừa đến Đài Bắc đã thấy mùa đông đến lại còn liên tục mưa dầm, mặc dù như vậy, nhưnng vị tổng giám đốc vẫn duy trì tâm tình như cũ, trước mặt mọi người môi mỏng lạnh nhạt thậm chí sẽ cong lên, lộ ra nụ cười sâu xa.

Mà nụ cười mang theo cảm giác thần bí đó chỉ có mình anh mới biết rõ ý nghĩa.

Về phần Nhan Tương Tương, qua năm mới, nghỉ đông cũng kết thúc.

Học kỳ mới lại bắt đầu, mặc dù không có nhiều môn học nhưng lịch học không tập trung, dường như từ thú hai đến thứ sáu đều có lịch, ngoài ra cô còn cùng Kiều Mạn Tuyền cũng giúp giáo sư hoặc trợ lý làm chút nghiên cứu hoặc công việc văn thư, cho nên ngày ngày phải tới trường.

Sau 4h kết thúc thời gian trà chiều, cô cùng Kiều Mạn Tuyền đến trạm, một mình đi dọc theo lối đi bộ tản bộ.

Nên đi chỗ nào đây?

Như có chút nghi ngờ tự hỏi bản thân, thật ra thì đã sớm muốn biết mình muốn đi đâu.

Không muốn về nhà một mình, muốn có người phụng bồi cô, mặc dù mỗi tối đều gặp mặt, nhưng cô hy vọng có thể đi nhanh để nhìn thấy anh, đó là người mà cô yêu nhất.

Lắc cái đầu nhỏ, khóe môi cô mang theo nụ cười ngọt ngào, tiện tay gọi taxi, chạy thẳng đến chỗ của Phó Hạo Phong.

10 phút sau, taxi dừng trước tập đoàn Long Thịnh. Bảo vệ nhận ra cô nên giúp cô đi thang máy riêng thẳng đến tầng cao nhất.

Trong thang máy có một mặt kính, cô thấy gương mặt đỏ bừng trong kính, làm bộ nhăn nhó nhăn mặt nhăn mũi, lại lè lưỡi.


“Nhan Tương Tương ơi là Nhan Tương Tương, không nghĩ tới cô lại say mê ông xã đến cấp độ này, thật đáng xấu hổ!” Cô thấp giọng tự giảng giải với mình trong kính, ngay sau đó không nhịn cười được, khóe mắt cũng mang hơi thở mùa xuân.

Vài giây trôi qua, cửa thang máy “Đinh” một tiếng rồi mở ra.

Cô đi ram hát hiện một người trợ lý mà Phó Hạo Phong tương đối en trọng đứng trước thang máy nghênh đón, tám phần là vừa nhận được thông tin bảo vệ truyền lên.

Cô mỉm cười với anh ta.

“Tôi đến tìm Hạo Phong, anh ấy đang bận sao?”

“Tổng giám đốc đang bàn chuyện với khách, chắc cũng gần xong rồi.”

“Không sao, vậy tôi ở đây chờ anh ấy, đừng vào quấy rầy Hạo Phong, anh cũng bận rộn, không cần thiết để ý đến tôi.” Nhan Tương Tương mới nói tới đây thì cửa phòng làm việc của tổng giám đốc đột nhiên bị dùng sức kéo ra, một dáng người đỏ rực lao ra.

Diệp Lâm Đạt?

Mắt hạnh Nhan Tương Tương mở to, trong lúc nhất thời giật mình tại chỗ, nói không lên lời.

Vẻ mặt Diệp Lâm Đạt hổn hển, cất giọng hét cực cao, cô không để ý bây giờ là lúc người ta đang làm việc, càng quản không được trong phòng thư ký riêng có mấy người nhìn chằm chằm vào cô, dù sao đại tiểu thư cô không vui, không mắng thì không thoải mái –

“Phó Hạo Phong, anh đi chết đi! Cha tôi sẽ không nghe lời anh, ông ấy chỉ mình tôi là con gái, tôi là người thừa kế duy nhất, trong tương lai tài sản ông ấy cũng là của tôi, của tôi! Anh đừng mở tưởng được như ý! A a – -” Thét chói tai, giẫm chân, người phụ nữ xinh đẹp này như bị tâm thần, gào thét om sòm, biến thành ma nữ đáng sợ.

Trời ạ! Đã xảy ra chuyện gì?

Nhan Tương Tương ngây ngốc nhìn một màn này,cũng thấy anh bị mỹ nữ mắng đang thong dong đi ra khỏi phòng làm việc, lãnh đạm mở miệng: “Đại tiểu thư Diệp, cô tốt nhất có thể bảo đảm cô có biện pháp thừa kế tất cả tài sảncủa cha cô. Dĩ nhiễn nếu cô không tới quấy rất, thậm chí không xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi có thể suy tính lại – – Tương Tương?”

Đột nhiên nhìn thấy cô gái nhỏ của anh xuất hiện ở đây, bộ dạng Phó Hạo Phong lạnh lùng không khỏi ngẩn ra.

Bị anh kinh ngạc gọi một tiếng, Diệp Lâm Đạt đang nổi trận nôi đình đồng thời đưa mắt tới nhìn Nhan Tương Tương đang yên lặng đứng ở một góc.

Nhất thời, Nhan Tương Tương trở thành mục tiêu mà mọi người chú ý.

Trái tim cô đập thình thịch, lúng ta lúng túng lên tiếng: “Ách….. Em, em……. Sao hai người lại cãi nhau? Có việc gì từ từ nói, không cần ầm ĩ như vậy, không tốt lắm……” Ai, cô là người theo chủ nghĩ hòa bình, loại chuyện lỡn tiếng ầm ĩ không phải sở trường của cô.

Nói thì chậm, làm thì nhanh, bỗng nhiên trong lúc đó, Diệp Lâm Đạt lại đi về phí cô.

Diệp Lâm Đạt không muốn làm gì cả, mục tiêu của cô ta là muốn dùng thang máy, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ quỷ quái này nhưng vừa lúc Nhan Tương Tương đứng bên cửa thang máy, khi Diệp Lâm Đạt xông tới, cô cũng không phản ứng kịp, thân thể gầy gò liền bị Diệp Lâm Đạt cố ý đẩy mạnh.

“A!” Nhan Tương Tương hoảng sợ, trợ lý ở bên cạnh nhanh chóng đưa tay vịn cô, nhưng do lực đẩy mạnh nên một cánh tay nhanh hơn, vững vàng ôm cô suýt ngã nhào.

Lúc này cửa thang máy nhanh chóng đóng lại, người gây chuyện thừa dịp chạy đi, nhung Phó Hạo Phong chắc chắn, họ Diệp nhất định sẽ vì chuyện này mà trả giá thê thảm.

“Hạo Phong, em….. Em không sao…..” Giọng nói nho nhỏ truyền ra từ trong lòng anh.

Nhan Tương Tương bị ôm vào phòng tổng giám đốc, Phó Hạo Phong không buông cô, mà là ôm cô một đường đến trong phòng nghỉ ngơi riêng.

Bị đưa đến giường lớn trong phòng nghỉ ngơi, cô được anh cởi giày ra, lúc này cô ngập ngừng muốn nói chuyện nhưng thoáng nhìn mặt ông xã tối sầm, tất cả lời muốn nói đều nghẹn ở cổ họng đều không nói ra được.

Bỗng nhiên, cô cả kinh, mắt hạnh chớp chớp, tay nhỏ bé chủ động duỗi ra, xoa gò má đến lỗ tai anh, nơi đó xuất hiện một đường vết thương nhỏ giống như bị trầy, rỉ ra một tia máu.

“Anh bị thương, đang chảy máu….” Không chút suy nghĩ, cô nhanh tay lấy khăn giấy trong túi sách ra, cẩn thận lau lên vết thương kia.

Nếu cô không đề cập thì Phó Hạo Phong cũng không có cảm giác gì.

Anh ôm thân thể gầy gò của cô vào trong lòng, làm cho cô ngồi ở trên đùi anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.