Ông Xã Khó Hiểu

Chương 7


Đọc truyện Ông Xã Khó Hiểu – Chương 7

Nhan Tương Tương tỉnh lại do cảm thấy nóng.

Cả người cô nằm trong lòng của người đàn ông quen thuộc.

Lúc ngủ, Phó Hạo Phong ôm lấy cô giống như trẻ con, hai cánh tay anh giữ chặt lấy cô, một tay vòng qua người, một tay ôm thắt lưng cô. Hai chân của anh khóa cô lại, tư thế ôm cô giống như trẻ con ôm khư khư món đồ chơi yêu thích, sợ bị giành mất nên phải ôm thật chặt món đồ chơi trước ngực.

Đã qua buổi trưa rồi nhỉ?

Nhan Tương Tương suy nghĩ không biết hai người đã dây dưa trong phòng ngủ bao lâu rồi.

Cô từ từ xoay người lại trong lòng anh, nhìn thẳng vào gương mặt anh tuấn ma mị kia, cảm nhận hơi thở của hai người hòa vào nhau, anh hít thở, cô cũng vậy, tần số giống nhau, phù hợp.

Tay nhỏ bé lặng lẽ di động, lặng lẽ chạm lên mặt anh, cô nhìn kỹ ngũ quan của anh, cảm giác đau đớn lại trỗi dậy lần nữa.

Anh chìm vào giấc ngủ ngon, trên trán xuất hiện nếp nhăn nhàn nhạt, hai bên khóe mắt cũng có nếp nhăn.

Có thể thấy được lần này đi công tác ở Mỹ, nhất định anh không chỉ liên tục làm việc 24 giờ một ngày mà là 48 giờ, công việc như ngựa không dừng vó mới mệt mỏi như vậy.

Anh cần nghỉ ngơi thật tốt, ngủ một giấc thật ngon mới phải, kết quả cô thấy một màn ngoài sân bay giận dỗi anh, ầm ĩ về nhà, sau đó hai người lại ‘quấn lấy nhau không ngừng nghỉ’ như vậy.

Nghĩ đến hình ảnh ‘quấn lấy nhau’ lúc nãy, từ trên giường đến tiếp tục trong phòng tắm, Nhan Tương Tương càng nghĩ càng thẹn thùng, hơi nóng khắp người lại bốc lên, trong lỗ chân lông cũng rỉ ra tầng mồ hôi mỏng, toàn thân cô đỏ như tôm luộc.

Anh chưa bao giờ kịch liệt như vậy, giống như muốn cắn nuốt cả người cô, không chỉ muốn chiếm đoạt cơ thể của cô mà ngay cả linh hồn của cô nữa. Mặc dù giờ phút này kích tình cuồng dã đã không còn nhưng trong cơ thể cô vẫn còn lưu lại sức lực của anh, giữa hai chân càng nhớ mỗi lần anh dùng sức đi vào, như muốn dùng hết sức lực đi vào lòng cô, sâu hơn nữa.

Ai, đã nói rồi, anh đã sớm để lại dấu vết khó phai trong lòng cô, hòa vào trong linh hồn của cô, cả đời này cô không cách nào có thể dứt bỏ anh, yêu là yêu, chưa từng ủy khuất mới đúng…

“Em yêu anh…” Cô thấp giọng nói, đầu ngón tay lướt nhẹ qua trán, lòng bàn tay nhẹ nhàng dán trên gò má anh tuấn của anh.

Anh thật là nóng, nhiệt độ còn nóng hơn cô rất nhiều, ngay cả cô nằm vùi trong khuỷu tay của anh cũng thấy nóng hừng hực.

“Ơ?” Càng nghĩ càng thấy không ổn.

“Hạo Phong…… Hạo Phong?” Cô gọi, gọi ông xã đang bất tỉnh, bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ mặt của anh.

Ôi trời! Anh đang phát sốt!

Hiểu ra mọi chuyện, Nhan Tương Tương vội vàng ngồi dậy từ trong ngực của anh, động tác giãy dụa rốt cuộc đánh thức người đang mờ mịt vì phát sốt.

Hai mắt Phó Hạo Phong mở ra, cánh tay theo phản xạ muốn thu lại, không chịu bỏ ra.

Trả lời anh là đôi mắt đỏ hoe, Nhan Tương Tương đau lòng, tự trách tại sao mình lại vô ý như vậy, ngay cả lúc anh ngã bệnh, cô cũng chậm chạp mới nhận ra.

Thật ngốc! Nhan Tương Tương, mày thật là ngốc chết đi được!

“Anh đang phát sốt, thân thể rất nóng.” Nghẹn ngào, cô dịu dàng mỉm cười, giống như hai người vẫn tốt đẹp như cũ, chưa xảy ra bất kỳ chuyện gì không vui.

Ánh mắt Phó Hạo Phong trầm lắng, trong chớp mắt chăm chú nhìn cô.

Nhan Tương Tương khẽ thở dài trong lòng, tay nhỏ bé trấn an anh, dịu dàng nói:”Trước em lấy nhiệt kế đo nhiệt độ giúp anh nha, rồi gọi điện thoại nói bác sĩ Triệu đến đây một chuyến…Anh có khát không? Em rót nước cho anh uống, được không?” Hơi dừng một chút, thấy ông xã không có động tĩnh gì, cô không khỏi hôn nhẹ lên khóe miệng của anh, giọng nói có chút cầu xin.

“Hạo Phong, anh không buông tay, làm sao em có thể đi đây?”

Phó Hạo Phong nhắm mắt lại, cánh tay giữ lấy cô cũng buông ra.

Quả thật anh rất mệt mỏi, vì có thể trở về Đài Loan sớm nên anh đã tập trung mấy ngày ngắn ngủi giải quyết thỏa đáng hết tất cả công việc, mấy người chủ quản cao cấp cũng bị anh làm liên lụy.

Lao động quá sức, quá độ nên kết quả khiến cho cơ thể luôn luôn khỏe mạnh cũng báo động.

Thật ra lúc anh ở trên máy bay đã biết mình hơi sốt rồi, nhưng bởi vì cảm thấy tình hình không nghiêm trọng mấy, chỉ tùy tiện nuốt vài viên thuốc. Không nghĩ tới Diệp Lâm Đạt lại dây dưa, sau đó lại bị cô gái nhỏ của mình hiểu lầm, bệnh trạng đột nhiên nặng hơn.


Cổ họng đau buốt, cả người vừa nóng vừa lạnh, hơn nữa đầu óc giống như bị ngấm nước nặng nề khiến cả việc di chuyển của anh cũng cảm thấy khó khăn.

Cô gái mềm mại trong lòng chạm nhẹ lên gương mặt anh rồi rời khỏi, anh ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào tự nhiên tỏa ra từ người cô, vì cả người khó chịu nên chuyển động cũng chậm chạp.

Bên này, Nhan Tương Tương gọi điện thoại đến bác sĩ gia đình, nói sơ tình trạng bệnh của ông xã cho bác sĩ Triệu, cũng thúc giục đối phương mau tới.

Cô rót một ly nước ấm rồi trở lại đầu giường, khẽ vuốt gò má của ông xã, cố hết sức nâng đầu anh lên, thấp giọng dỗ:”Hạo Phong, tới uống chút nước.”

Phó Hạo Phong tương đối nghe lời, hé môi, để cô nghiêng ly nước từ từ vào cổ họng khô rát của anh.

“Bác sĩ Triệu đã dặn dò, nên cho anh uống nhiều nước một chút, từ từ, coi chừng bị sặc.”

Động tác cô làm vô cùng tỉ mỉ, liên tục để cho anh uống xong hai ly nước to rồi mới dừng lại.

Lau miệng anh xong lại để cho anh nằm trên gối.

“Mệt mỏi thì nhắm mắt lại ngủ một chút đi, chờ chút bác sĩ Triệu sẽ đến.” Đầu ngón tay mềm vuốt nhẹ mắt của anh, ý muốn anh chợp mắt nghỉ ngơi.

Thấy dường như anh lại ngủ thiếp đi, Nhan Tương Tương nhanh chóng đứng đậy đi vào phòng tắm dọn dẹp, thay quần áo, rồi dọn dẹp lại vẻ xốc xếch trong phòng.

Cô trở lại bên giường muốn xem tình hình của anh. Lại phát hiện người vốn đang nhắm mắt ngủ chẳng biết từ lúc nào lại mở mắt ra, nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của cô.

“Anh…Ừ…có phải muốn uống nước không?” Cô hỏi, không đợi trả lời, đã bận rộn xoay người đi rót nước giúp anh.

Bỗng nhiên gian, bàn tay nóng hổi lộ ra từ trong chăn, nắm lấy cổ tay xinh đẹp của cô.

Nhan Tương Tương giương mắt, bước chân muốn rời đi dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn không hiểu nhìn anh.

“Thật xin lỗi.” Môi mỏng trắng bệch của anh thấp giọng nói ra.

“Cái, cái gì?” Mắt hạnh mở to.

“Thật xin lỗi…… Tương Tương, thật xin lỗi……”

“A?” Lần này, cô thật sự bị hù dọa, trong ngực cô như bị cái gì bóp lấy, khiến cô vừa đau vừa ấm áp.

Anh…… Anh xin lỗi cô! Anh lại nói xin lỗi cô!

Đột nhiên đến bây giờ lần hiểu lầm này không rõ là người nào có lỗi với người nào!

Vừa mới bắt đầu là cô cảm thấy ủy khuất, một lòng bị ngấm dấm chua, quyết tâm phải làm rõ ràng.

Sau khi nghe anh giải thích mặc dù cáu kỉnh nhưng cô vẫn tiếp thu, biết thái độ cô chất vấn lại tổn thương tới anh, để anh cảm thấy không được tin tưởng.

Bọn họ đều có lỗi…… Sai ở chỗ là quá quan tâm đối phương sao?

Lặng lẽ rơi nước mắt, nghĩ tới anh đang sinh bệnh, trong lòng Nhan Tương Tương càng khó chịu, mếu máo, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

Sức lực giữ lấy tay cô hơi chặt, cô không giãy dụa nhiều, theo lực kéo của anh rơi xuống người anh, mặc cho hai cánh tay anh vòng quanh mình.

“Thật xin lỗi…… Đừng, đừng khóc ……” Giọng Phó Hạo Phong khàn khàn áy náy.

Kéo người mình yêu nhất vào trong ngực, anh trầm tĩnh nói.

Lập tức, cảm giác mệt mỏi lại ập tới, anh thở dài lần nữa, nhẹ hôn lên tóc của cô, cả người đột nhiên buông lỏng, rốt cuộc lại ngủ.

Phó Hạo Phong hiếm khi ngã bệnh, nhưng lần này bệnh cũng khiến anh phải ở nhà suốt ba ngày.

Mấy ngày liên tục edit + đọc truyện sắc, máu dự trữ sắp hết :))


Trừ ngày đầu tiên phát sốt, tình hình tương đối nghiêm trọng, phải truyền nước biển và uống thuốc, sau đó nhiệt độ của anh cũng từ từ hạ xuống, không còn nguy hiểm nữa.

Đến ngày hôm sau, anh đã hết sốt, chẳng qua vẫn còn choáng váng và hơi lạnh người.

Đến ngày thứ ba, bản tính cuồng công việc của anh lại trỗi lên. Mặc dù bị bác sĩ bắt buộc phải ở nhà nghỉ ngơi nhưng anh cũng có thể lén lút dùng máy tính ở nhà xem tin tức kết hợp xử lý công việc.

Có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền vào phía trong phòng, có thể tưởng tượng được bộ dạng đi lại ưu nhã của người đó.

Phó Hạo Phong đang dựa lưng vào đầu giường kiểm tra một phần văn kiện khẽ nhíu mày, động tác nhanh chóng vứt văn kiện xuống ghế salon còn mình trượt vào, nằm trong chăn.

Khi cửa phòng bị đẩy ra, lúc bước chân nhẹ nhàng kia bước vào trong phòng, anh còn đúng lúc ho khan mấy tiếng, còn cố ý nhấn mạnh mình vẫn còn bệnh, cần sự quan tâm dịu dàng của cô.

Được rồi, anh thừa nhận, thật ra hôm nay anh có thể đến văn phòng làm việc nhưng vẫn lười biếng làm bệnh nhân trong chăn, nói đi nói lại, hoàn toàn là vì muốn hưởng thụ sự chăm sóc ân cần và dịu dàng của bà xã.

Mặc dù có hơi xấu hổ nhưng vì cô, chuyện khác anh không thèm để ý, dù sao anh đã cố gắng làm việc nhiều năm như vậy, bây giờ cho phép mình được quyến luyến sự dịu dàng của cô cũng không có gì quá đáng.

Nghe thấy tiếng anh ho, Nhan Tương Tương vừa bước vào phòng đã bắt đầu lo lắng.

Cô đặt mâm cháo cá lên bàn trà trước, ngồi xuống đầu giường, tay nhỏ bé kéo chăn bông ra dường như muốn xem anh thế nào, đỏ mặt nghiêng người nhìn gương mặt tuấn tủ của ông xã.

“Hạo Phong, có phải còn khó chịu lắm không? Cổ họng và ngực có còn đau không?”

Vì lo lắng nên cô nhíu mày, nhẹ nhàng lau mặt cho anh, sau đó xác định nhiệt độ bình thường rồi dùng tay vuốt ngực anh lên xuống, cho là như vậy sẽ giảm bớt cơn ho của anh.

Thiếu chút nữa Phó Hạo Phong đã mở miệng thở dài, đôi mắt xinh đẹp đen nhánh nhìn chằm chằm, thấy gương mặt cô đỏ ửng lên.

Nhan Tương Tương bị đôi mắt thâm thúy kia nhìn chăm chú, hô hấp hơi bất ổn, cắn môi nói:”Sáng nay anh chưa ăn gì, nhất định rất đói bụng…Buổi trưa em theo vú Ngô vào phòng bếp nấu một ít cháo cá cho anh, vú Ngô nói cháo này có thể bồi bổ cơ thể, anh ăn nhiều một chút…”Ai, sao anh còn nhìn cô chằm chằm? Trên mặt cô có gì sao?

Theo bản năng cô muốn chạm mặt mình, một bàn tay đột nhiên giữ lấy tay của cô.

Trong nháy mắt, trong lòng Nhan Tương Tương đập rộn lên, vẻ mặt ngạc nhiên, bộ dạng có chút không hiểu.

“Mấy ngày nay em chăm sóc anh, em ngủ không ngon.” Đột nhiên Phó Hạo Phong lên tiếng, ánh mắt sâu xa.

“Em chăm sóc anh là việc nên làm, chúng ta là…vợ chồng mà, vợ chồng vốn nên quan tâm lẫn nhau…” Cô nhỏ giọng ngập ngừng, gò má như hoa hồng nở rộ, khẽ rụt cổ lại khiến người ta có cảm giác loạn nhịp, thương xót vẻ đẹp yếu ớt.

Phó Hạo Phong cảm giác bụng dưới căng thẳng, sự khát vọng với bà xã lại hăng hái nổi lên.

Khẽ hắng cổ họng, anh trầm giọng nói:”Ngày đó, anh…biểu hiện không tốt. Có làm em bị thương không?”

Đầu tiên Nhan Tương Tương không rõ, ngay sau đó hiểu rõ ý của anh, vội vàng lắc đầu.

“Không có chuyện gì, em không sao.”

“Anh nói hôm đó anh quá thô bạo, mất khống chế, làm những chuyện kia với em“ hơi dừng lại. “Cơ thể em có cảm thấy khó chịu không? Anh có làm em đau không?”

“Hả?” Không nghĩ anh lại hỏi chuyện này! Nhan Tương Tương nhanh chóng nâng mi lên, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng như phát sốt.

“Còn rất đau sao?” Anh cố chấp hỏi, không lấy được câu trả lời không chịu dừng.

“Thật ra thì…ách…rất tốt…” Cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn nói, cô nhìn anh, tạm nghỉ rồi nói tiếp:”Không có đau, nhưng động tác anh quá nhanh, em, em theo không kịp, rất mệt, thở rất nhanh, sau đó hoa mắt choáng váng, toàn thân tê tê giống như bị giật điện, không rõ ràng lắm…còn nữa, lúc anh dùng sức quá nhiều, sẽ hơi đau nhưng đau đớn đơn thuần, giống như có vật gì trong thân thể em nổ tung…” Ôi! Mẹ ơi!

Rốt cuộc cô đang nói gì vậy?

Thật là xấu hổ!


Cô đột nhiên cắn cắn cánh môi như hoa không chịu nói tiếp, ánh mắt như thỏ con không dám nhìn anh.

Phó Hạo Phong không cho phép cô né tránh, dùng sức kéo người cô, trong chớp mắt đã thành công kéo cô lên giường, đè dưới thân thể cường tráng của mình.

Hô hấp Nhan Tương Tương hơi loạn, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng ngây thơ, đôi mắt trong trẻo.

Cô thở dài trong lòng, lòng bàn tay mềm mại dán lên gò má của anh, nói:”Hạo Phong, em muốn nói cho anh biết, em…Em không phải không tin anh.”

Nghe vậy, đột nhiên hai mắt Phó Hạo Phong tỏa sáng, không ngờ cô lại nói tới chuyện này.

Ngọn lửa lại vọt lên thiêu đốt anh, sức lực ôm cô lại tăng thêm, giống như vẫn chưa ôm chặt sẽ khiến người trong lòng bỗng nhiên bốc hơi biến mất.

Anh không nói lời nào, lặng im chờ đợi, nơi ngực trái lại lặng lẽ đập nhanh.

Rốt cục, Nhan Tương Tương hít một hơi thật sâu, cố lấy dũng khí tiếp tục nói:”Em chỉ thấy vị tiểu thư họ Diệp kia dáng dấp xinh đẹp như vậy, lại tự tin như vậy, hơn nữa cô ấy rất thích anh, thích vô cùng…Thấy anh và cô ấy cùng một chỗ, em rất đau lòng. Trong lòng tràn đầy ghen tuông, vừa đau vừa chua xót…Là em suy nghĩ lung tung, em không có không tin tưởng anh.”

“Em ghen tị?” Nghe xong, lòng anh nhẹ đi.

“Ừ.” Đã đến nước này, cô còn có thể che giấu gì nữa?

Cô đã thổ lộ rõ tâm ý của mình. Cô yêu anh. Nếu cô yêu anh nhiều thấy có người phụ nữ khác xuất hiện bên anh, dĩ nhiên cô rất khó chịu.

Cười khổ, cô thở dài. “Không ngờ tư vị ghen tuông khó chịu như vậy, bị nghẹn đến không thể ngừng khóc.”

Phó Hạo Phong dùng mũi cọ nhẹ lên mũi cô, thấp giọng hỏi:”Em nói em tin anh. Mặc dù em ghen nhưng vẫn tin anh?”

“Đúng.” Nhan Tương Tương không chần chừ trả lời. “Hạo Phong, em tin anh. Mỗi một câu anh nói, làm bất cứ chuyện gì, em đều tin anh.”

“Cho dù anh nói dối, em cũng tin anh sao?” Ông xã quả quyết như thế, đối mặt với người trong lòng, đáy lòng vẫn cất giấu cảm giác bất an kỳ lạ, nhưng vẫn cứng rắn muốn tìm hiểu rõ.

Nhan Tương Tương khẽ chớp mắt, lại thở dài.

“Ai, em biết rõ ý của em mà, còn muốn em bảo đảm thế nào chứ? Cuối cùng thì…tóm lại là em tin anh, biết anh rất tốt với em, vĩnh viễn sẽ như vậy, anh là người duy nhất trên đời này không có khả năng tổn thương em.” Vẻ mặt ngượng ngùng đáng yêu như thế, hai gò má mịn màng hồng hồng, đôi môi đỏ, ánh mắt như nước. “Mà em vĩnh viễn sẽ đối tốt với anh, cố gắng có thể đối tốt với anh.”

Tình cảm điên cuồng đang cuồn cuộn trong lồng ngực Phó Hạo Phong

Huyết dịch toàn thân anh như sôi trào, đến mức anh không tự chủ được mà rung động, sợ phụ lòng cô, cũng quá đỗi vui mừng vì mình có được cô.

Nhìn chăm chú vào dung nhan xinh đẹp như hoa, anh mở miệng nhiều lần, rốt cuộc cũng nói:”Em từng nói, em yêu anh.”

“A?” Sao lại đột nhiên nói chuyện này? Nhan Tương Tương hơi giật mình, trong mắt đầy xấu hổ như bị phát hiện.

“Anh nghe rất rõ ràng, em muốn phủ nhận?” Giọng nói sa sầm.

“Không, không có…… Em không có phủ nhận.” Nhưng mà cũng không tự nhiên khi vấn đề này bị đưa ra bàn luận. Nhan Tương Tương lại lặng lẽ thở dài trong lòng.

Nghe vậy, Phó Hạo Phong vừa lòng, khóe môi cong lên, ánh mắt lại sâu xa, hơi dỗ dành cô nói:”Tương Tương, nhìn anh, nói cho anh nghe một lần nữa. Nói đi, anh muốn nghe.”

“Em…em yêu anh.” Hơi thở cô trở nên rối loạn. Bởi vì bàn tay xấu xa của anh đã lén lút đốt lửa trên thân thể yểu điệu, mềm mại của cô.

“Nói đi, anh muốn nghe.”

“Em yêu…Em yêu anh…… Hạo Phong, em yêu anh……”

“Nói đi.”

“Em yêu anh, em yêu anh…… Hạo Phong…… Ừ hừ…… A –” Bàn tay dài trượt vào váy của cô, tiếp tục trượt xuống phía trong bắp đùi, vuốt ve nơi nhạy cảm, ngượng ngùng kia, mà thủy triều của cô cũng lặng lẽ tràn ra, trong nháy mặt mùi động tình nồng đậm, vô cùng mê người dẫn dụ người ta.

Phó Hạo Phong sẵn lòng tiếp tục xâm nhập.

Anh tiến lại gần môi, lấy phương thức vô cùng thân mật, nóng bỏng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nói những lời yêu.

Ngón tay của anh hết sức thành thục kéo quần lót của cô ra, để cho quần lót dính ái dịch treo bên mắt cá chân của cô.

Anh hôn môi cô, đồng thời cũng âu yếm cô.

Khi đầu lưỡi của anh đoạt lấy cái miệng nhỏ thơm tho, tiến vào bên trong mềm mại ngọt ngào, ngón tay thô ráp cũng đồng thời dò vào giữa hai chân cô, xuyên qua, chậm rãi đẩy vào, cảm giác đầu ngón tay mình hoàn toàn bị hút lấy thật chặt, thật ấm áp.


Cảm giác kia thật sự quá tốt đẹp, có thể quyến rũ bất kỳ tâm tư vô hạn!

“A a…… Hạo, Hạo Phong……” Nhan Tương Tương chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, lẩm bẩm giống như con mèo con bị thương, dù sao miệng của cô cũng bị chặn lại, chiếc lưỡi thơm tho nhiệt tình dây dưa, khiến tất cả âm thanh cũng trở nên mơ hồ khe khẽ.

Rốt cuộc, Phó Hạo Phong cũng rời khỏi đôi môi sưng đỏ của cô, dọc theo chiếc cằm tinh thế đi xuống cái cổ trắng.

Anh khẽ cắn đầu vai ấm của cô, một tay đẩy áo lót cô lên thật cao, động tác thuần thục cởi áo lót ra, ngay sau đó, đầu của anh chuyển sang nụ hoa non nớt, hít lấy mùi thơm mê người của cô, giống như trẻ con há mồm mút lấy nụ hoa đứng thẳng của cô.

“Hạo Phong…… Ưm, cháo, cháo của anh, sẽ lạnh mất…” Nhan Tương Tương nhẹ lắc thân thể mềm mại, còn muốn cố gắng kéo lấy tia lý trí cuối cùng.

Phó Hạo Phong làm sao còn có thể chờ đợi?

Anh ước gì có thể nuốt cô vào trong bụng để ‘đỡ thèm’!

“Lạnh thì cứ để lạnh.” Anh hơi ngồi dậy, đưa tay cởi áo ngủ của mình ra, ánh mắt phát sáng vẫn tập trung nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn mê loạn của cô.

“Nhưng mà…nhưng mà bây giờ mới là buổi trưa…” Đến lượt cô, quần áo còn lại của cô cũng bị anh nhanh chóng cởi hết sạch, hai người trở nên trần trụi.

Khóe miệng Phó Hạo Phong nhếch lên. Lồng ngực cường tráng lại đặt lên người cô.

“Anh muốn em.” Hơi nóng của anh phả vào trong miệng cô, giữ lấy vật nam tính đang gác giữa hai chân cô. “Tương Tương, anh chỉ muốn có mình em thôi.”

“A a –” Cô ngửa đầu, kìm lòng không nổi muốn ngồi dậy, lửa nóng hừng hực đốt vào, anh đoạt lấy cô trong nháy mắt cảm nhận được cơ thể của cô vui sướng.

Cô cố gắng hôn đáp lại, cố gắng đuổi theo tốc độ của anh, tay nhỏ bé học theo phương thức của anh, vuốt ve làn da nóng như lửa, hai chân kẹp chặt anh.

Nhiệt độ của Phó Hạo Phong lại tăng lên, nóng rần rần, nhưng lần ‘phát bệnh’ này tuyệt đối là vì lửa dục vọng. Cơ thể anh giống như bị biến thành một ngọn lửa, điên cuồng muốn đốt cháy tất cả.

Anh châm lửa cô, đồng thời cũng bị cô thiêu đốt.

Lúc này, trên giường lớn thẳng thắn dây dưa, chăn và gối đều bị rơi trên thảm, chỉ còn lại hai thân thể trần trụi đầy mồ hôi, một nam một nữ triền miên, rên rỉ trầm bổng trong phòng, ngay cả không khí cũng muốn nổ tung.

Anh nói, anh muốn cô, chỉ cần cô mà thôi.

Tuy rằng không nhắc tới chữ ‘yêu’, nhưng đối với Nhan Tương Tương mà nói, như vậy đã đủ rồi.

Cô không thể yêu cầu đột nhiên anh yêu cô, nhưng cô tin anh, biết anh đối với mình thế nào, trong lòng có cô, quan tâm cô, trước mắt có thể cùng anh đi đến bước này đã rất thỏa mãn rồi.

Rất thỏa mãn…Thỏa mãn đến mức khiến cho trong lòng cô tràn đầy cảm động, đôi mắt không nhịn được mà ẩm ướt…

“Hạo Phong…… Hạo Phong……” Đáp lại đòi hỏi của anh, thủy triều ấm áp trong cơ thể không ngừng chảy ra, thấm ướt lấy vật mạnh mẽ của anh.

“Tương Tương, còn nữa…… Anh muốn em vui vẻ.” Phó Hạo Phong nói nhỏ bên tai cô, ngũ quan cực kỳ anh tuấn.

Anh thay đổi tư thế muốn cô, để cho cô nằm sấp, bản thân mình lại đè lên lưng trắng mịn của cô.

Vịn mông cô, nơi cứng rắn kia chậm chạp chen vào, khi đã hoàn toàn đi vào, chiếm đoạt cô lần nữa khiến cô rên rỉ.

“Thật sự muốn có con sao?” Anh chống đỡ mông, không để cho thân thể nặng nề đè lên cô, để eo cô hạ thấp xuống rồi bắt đầu chuyển động.

Đột nhiên ông xã thấp giọng hỏi khiến Nhan Tương Tương khẽ xúc động.

Cô nghiêng khuôn mặt đỏ hồng, ngập ngừng muốn mở miệng trả lời.

Nhưng mà, anh thật đáng giận, đột nhiên tay nắm chặt hông của cô, mãnh liệt rút ra rồi đâm vào khiến những lời cô nói tan thành mảnh vụn.

“Hạo, Hạo Phong…… Con…Em muốn có con…A a –“ Cả người vui mừng khôn xiết, cô bị anh liên tục chạm vào nơi sâu nhất, ái dịch phun ra, cô thỏa thích gào thét, nơi nữ tính kia không ngừng co rút, càng mút chặt hơn, gấp rút khiến anh muốn phóng thích.

Anh phát ra tiếng gầm hung tợn, bắp thịt căng cứng, đồng thời phía dưới cũng xiết chặt.

Anh tiến vào nơi sâu thẳm của cô, cho phép mình phóng ra, nhanh chóng bắn ra trong cô, nhiệt độ nóng hổi không ngừng trong thân thể cô.

Hoan ái dày đặc cũng chậm rãi buông xuống, bao vây lấy hai người.

Anh liên tục hôn vào gò má cô, mang theo vẻ nhẹ nhàng mà quý trọng, anh cúi đầu nói một câu với cô:”Vậy sinh con đi.”

Nhan Tương Tương vùi trong lòng ông xã, tinh thần và đôi mắt mệt mỏi, nhưng khóe môi khó có thể giấu sự vui vẻ mà cong lên, cười vô cùng thỏa mãn…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.