Ông Xã Hoàng Thất Chuyên Sủng Tiểu Tâm Can Mơ Hồ

Chương 2: Duyên phận


Đọc truyện Ông Xã Hoàng Thất Chuyên Sủng Tiểu Tâm Can Mơ Hồ – Chương 2: Duyên phận

Trời xanh mây trắng đang nhàn nhã bay bỗng, trong bầu không khí hài hòa này như lộ ra dáng vẻ lười biếng.

Trước cửa trường học “Học viện Nhân Gia”, một cô bé dáng người nhỏ nhắn xinh xắn ngọt ngào đáng yêu đang đi về phía ngược lại những bạn học khác, cô vẫy vẫy tay, giọng nói mềm mại được phát ra từ cánh môi hồng: “Bye, ngày mai gặp lại…!”

Nói xong, đôi chân cô bé nhẹ nhàng bước đi trên đường, trong miệng hừ phát ra tiếng cười nhỏ, nụ cười rực rỡ như hoa tường vi ở trên khuôn mặt trắng nõn càng thêm sáng lạn, những lọn tóc uốn theo tiết tấu của cô mà như có như không mà khiêu vũ.

Dáng vẻ đáng yêu như vậy, tự nhiên là nhân vật nữ chính mơ hồ của chúng ta rồi —— Bạch Chỉ Ưu!

Bạch Chỉ Ưu quẹo vào trong một hẻm nhỏ, tiện tay từ trong túi xách của mình lấy ra một que kẹo, thoáng cái ngậm vào trong miệng, nhai nhai mùi vị thật ngọt.

Đi tới đi tới, bước của cô càng thả chậm, bởi vì cô loáng thoáng thấy được sau lưng hình như có máy bóng đen vẫn đi theo cô.

Cô cắn môi dưới hồng trơn bóng của mình một cái, bàn tay cầm túi xách càng thêm dùng sức, cô quyết định chắc chắn, xoay người ném túi xách ra phía sau, nhanh chân bỏ chạy, trong miệng còn la hét: “Cứu mạng! Bớ người ta cứu mạng!”


Sau đó người ăn mặc âu phục màu đen bị túi xách Bạch Chỉ Ưu quăng trúng, chỉ sửng sốt một chút, liền vội vàng đuổi theo cô.

Dù sao một đám đàn ông một mét chính, chạy không được mấy bước đã túm Bạch Chỉ Uư lại.

Bạch Chỉ Ưu cảm giác gáy của mình bị gậy điện chạm vào, ngay sau đó liền mất đi tri giác.

Bên kia ——— An Cẩn Dật vừa nhận được một cuộc điện thoại, nói là vị hôn thê của anh bị bắt cóc rồi, cần lấy một nghìn vạn mĩ kim đi đổi người?

An Cẩn Dật cảm thấy có chút buồn cười, đồng thời cũng rất kinh ngạc, vị hôn thê của anh? Anh làm gì có vị hôn thê?

Anh suy nghĩ một chút, mấy ngày trước bởi vì cự tuyệt một đám thiên kim hoàng thất, tiểu thư quý tộc thổ lộ, thuận miệng nhàn nhạt mà nói một câu: “Tôi đã có vị hôn thê.”

Điện hạ hoàng thất tôn quý có vị hôn thê đúng là một chuyện kinh động cỡ nào, vì vậy thoáng cái liền chấn động lên, đủ kiểu người đi lên hỏi thăm là ai.

Lúc đó anh chỉ tùy tiện nói một người trong trường học, còn nói vị hôn thê họ Bạch…

Khi đó anh chỉ nghĩ như vậy thôi, bởi vì khi bọn họ ở nước Y, gần như không có người họ Bạch, vì vậy chỉ tùy tiện nói ra một người mà bọn họ không tìm được thôi, không nghĩ tới thật sự có người họ Bạch?!

An Cẩn Dật nghĩ đến, khóe miệng nở nụ cười nghiền ngẫm, anh ngược lại muốn mở mang kiến thức một chút, ai có lá gan lớn đến dám bắt cóc “Vị hôn thê” của anh! Thuận tiện cũng hiểu biết một chút về vị hôn thê mà anh chưa từng gặp mặt!


Bây giờ đã là mười một giờ đêm, đợi đến lúc Bạch Chỉ Ưu mở mắt ra lần nữa, thì phát hiện mình ở một nơi xa lạ, xung quanh tối đen như mực, cô không thể nhìn thấy rõ cái gì cả.

Chỉ một lát sau, có người mở đèn sáng lên, ánh sáng bất ngờ lại để cho Bạch Chỉ Ưu không thích ứng mà nhíu mày, Có 5, 6 người mặc âu phục màu đen đeo kính râm, ánh mắt đang thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Bạch Chỉ Ưu.

Bạch Chỉ Ưu bị khí thế kia hù dọa, không nhịn được rụt cổ một cái, giọng nói mềm mại khẽ run: “Anh, mấy anh là ai? Tại sao phải bắt tôi tới đây?”

Một người đàn ông trong đó hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Ai kêu có một vị hôn phu có thân phận tôn quý? Vậy chỉ có thể coi như số mệnh cô không tốt, có đôi khi quá chói mắt, sẽ chọc người ta muốn hủy diệt.”

Bạch Chỉ Ưu nghe nói đến mơ mơ màng màng, cô là một đứa cô nhi nha, ở đâu ra một vị hôn phu chói mắt, có điều khi nghe hết, trong lòng của cô phát lạnh, có một dự cảm không tốt!

“Píp píp píp ——” bên ngoài phòng vang lên tiếng kèn, mấy người đàn ông mặc âu phục ăn ý mà liếc nhau: “Cậu ta đến rồi!”

Bọn họ túm Bạch Chỉ Ưu lên, đi đến bên cạnh lan can lầu hai.

“Phanh ——” cửa bị đạp ra, ánh trăng yếu ớt chiếu trên mặt đất, đầu tiên là xuất hiện bóng dáng của một người đẹp trai, tiếng bước chân càng rõ ràng, một chàng trai tuyệt đẹp xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, khuôn mặt tinh xảo như một tác phẩm được điêu khắc, đôi đồng tử yêu mị mang theo chút thờ ơ, cái mũi thẳng đứng có một khí chất vương giả, cánh môi nhếch lên như châm chọc người đời, cả người tản mát ra một khí chất tà ác bất cần đời, rõ ràng là đang cười, lại làm cho người ta không rét mà run.


Đôi mắt tà mị nhìn về phía lầu hai, đập vào mi mắt là một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, lúc này nơi khóe mắt đã tràn ngập hơi nước, vẻ mặt mang theo chút sỡ hãi, đôi môi khẽ nhếch lên thoạt nhìn như đang sững sờ, ngốc đến đáng yêu! An Cẩn Dật nghĩ vậy.

“Hửm, là ai dám động tới vị hôn thê của An Cẩn Dật rồi hả?”

“Tiền đâu?” Người đàn ông trực tiếp mở miệng.

An Cẩn Dật nhún nhún vai, ném cặp da đang cầm trên tay xuống mặt đất, “Tiền đây, mau trả lại vị hôn thê đáng yêu cho tôi, đừng dọa tiểu tâm can bé nhỏ của tôi.”

Giọng nói kia muốn có bao nhiêu mập mờ thì có bấy nhiêu.

Lúc này Bạch Chỉ Ưu vẫn không hiểu là họ đang diễn cái quái gì, nhưng mà trong lòng cô cũng có chút sợ sệt, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía An Cẩn Dật.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.