Đọc truyện Ông Xã Hấp Dẫn Mê Hoặc Vợ – Chương 5
Quần áo lộng lẫy, ngọc xanh biết bao vây khắp nơi, đây là buổi tiệc nhân vật xí nghiệp nổi tiếng tụ tập dặm chén. . . . .
Đêm nay, Đông Ánh Thần và Trần Tín Vĩ cùng đi ra dự một cuộc tiệc rượu, không nghĩ tới ở đây nhìn thấy Đỗ Thiên Hải.
Bên cạnh hắn vẫn không thiếu mỹ nữ làm bạn, đang kéo một cô gái kiều diễm động lòng người, cùng mấy vị đàn ông trung niên nói chuyện với nhau.
Một ánh mắt lần lượt thay đổi, Đỗ Thiên Hải cũng nhìn thấy cô, xa xa nhìn cô cười một tiếng ——
Đông Ánh Thần lập tức phớ lờ……dáng vẻ nói rõ không muốn cùng hắn “Quen biết nhau”. Dù sao năm đó cô tổ chức hôn lễ đơn giản, bình thường cũng ít xuất hiện chung, đa số những người không có hỏi thăm, giới thiệu, hẳn là cũng không biết cô là Đỗ phu nhân.
Bất quá Đỗ Thiên Hải không “biết điều” như vậy, vừa kết thúc nói chuyện đi tới phía cô, càng muốn tìm cô nói chuyện một chút.
“Gần đây chúng ta dường như đặc biệt có duyên.” Khóe miệng hắn mang ý cười, đánh giá cả người cô ăn diện trang nhã cao quý——
Một bộ lễ phục màu đen cổ tròn, thiết kế đơn giản, đường nét gọn gàn, nhưng vừa lúc làm nổi bật làn da trắng của cô, một chút khí chất lạnh lẻo kiêu ngạo. Không quá nhiều trang sức, mắt cô như ánh sao, mặt như Bạch Ngọc, cả người tản mát ra một ánh sáng ngọc tự nhiên quang mang, giống như viên bảo thạch hấp dẫn lấy ánh mắt của hắn. . . . . .
Mặc dù mỹ nhân băng sơn mặc một bộ lễ phục đen, nhưng so với người khác cô thật là bình dị gần gũi, thuận mắt nhiều.
“Đúng vậy a, quả nhiên ở nơi nào có giao tế phóng túng liền tương đối dễ dàng gặp anh.” Trên mặt cô nở nụ cười với hắn, không nghĩ tới mình được một vị khách hàng mời, khó lắm mới xuất hiện được trong trường hợp xã giao long trọng, nghĩ đến nơi này có thể tìm được một số khách hàng sang, là thương nhân phát triển, không ngờ tới có thể gặp hắn và bạn gái của hắn ở đây. . . . . .
“Bạn gái tối nay của anh rất đẹp.” Tầm mắt của cô nhìn về phương xa, giọng nói bình tĩnh nhìn cô gái kia đang cười nói…
“Thưởng thức của anh luôn luôn không thấp.” Vẻ mặt hắn tự hào nhìn chăm chú vào môi son mặt phấn trước mắt, phong thái xinh đẹp của bà xã, cảm giác ánh mắt nhìn người của mình quả thật không kém, hơn nữa hồi tưởng những cô gái đảm nhiệm gặp gỡ nhiều lần, cũng là nóng bỏng, rất xinh đẹp. . . . . .
Bất quá, câu này nói ra từ miệng “Đỗ phu nhân” hình như không thích hợp lắm?
Hắn nghĩ Đông Ánh Thần xác nhận hiểu lầm thân phận cô gái kia, Chris cũng không phải là đối tượng hắn gặp gỡ, mà là quản lý mới nhậm chức “Long Đằng” cần tạo quan hệ xã hội, hắn chẳng qua là giúp anh hai đưa cô ta ra ngoài lộ mặt, thay cô giới thiệu một chút với mấy nhân vật có uy tín, sau này có việc gì cũng dể giúp đỡ.
Nhưng cho dù là hiểu lầm, Đông Ánh Thần nhiều lần chính mắt thấy chồng công khai kéo cô gái khác mà không ăn giấm chua, tức giận, còn có thể cười khen ngợi người khác, có thể cũng quá khoan hồng độ lượng, hào phóng quá … hay không?
Không thể phủ nhận, hắn lần trước ở trước mặt cô cùng Kay thân mật trêu chọc, thậm chí cố ý vui đùa, nói chuyện thân mật, trong đó cũng có ý muốn cố ý kích thích cô, khiêu chiến dễ dàng tha thứ của cô.
Nhưng cô hoàn toàn không có phản ứng, thường thì ngược lại kích thích hắn, bởi vì ở trong mắt cô dường như hắn không cảm giác được sự hiện hữu của mình, để cho hắn cảm thấy rất không sảng khoái. . . . . .
Cô gái này tuyệt đối không quan tâm hắn?
“Lần trước vị kia vị tiểu thư Kay kia, lại nói chia tay với anh nhanh như vậy sao?” Nghe được Đỗ Thiên Hải ở trước mặt cô khen tài chọn lựa phụ nữ của mình thức, Đông Ánh Thần liền không nhịn được, châm chọc hắn đổi tình nhân quá nhanh làm cho cô ngay cả tên cũng không kịp nhớ kỹ!
Mới cách xa nhau hơn một tuần lễ, bên cạnh hắn vừa đổi một người, đào thải một cái tên. Thay cũ đổi mới, phảng phất giống như một cây châm ghim vào trong lòng cô, lòng của cô cũng dần dần tê dại được không cảm giác được đau đớn. . . .
Ánh mắt cô lạnh nhạt, chẳng hề để ý nở nụ cười, thật làm trong lòng Đỗ Thiên Hải không thấy thoải mái.
“Thật ra thì anh và cô ấy ở chung một chỗ, bình thường không có nói chuyện, chỉ là dùng những phương thức khác trao đổi.” Hắn nhếch môi cười một tiếng, giọng nói lỗ mảng ở bên tai của cô.
Hạ lưu! Cô nhìn chằm chằm hắn, trong mắt vừa kinh vừa giận, cảm thấy người đàn ông này thật là không biết xấu hổ đến nỗi làm cho cô không muốn mở miệng mắn.
Ngửa đầu uống cạn ly Champagne, cô uống hết một hơi, để cho mình buông lỏng, tĩnh táo. . . . . .
Cô tức giận?! Hắn nhìn thấy vẻ mặt cô bị chọc giận, khó có thể trên mặt cô nhìn thấy cảm xúc rõ ràng như thế, trong lòng lại có chút vui mừng, cảm thấy giống như vừa chém phá một khối hàn băng ngàn năm cho nên rất vui vẻ.
Hắn uống một hớp Champagne, cười một tiếng thảnh thơi, cảm thấy thu hoạch lần này thật là vui sướng.
Lúc quay đầu, Đỗ Thiên Hải bỗng nhiên liếc thấy một người hắn không thích, đang ngẩng đầu nơi xa nhìn quanh bốn phía, giống như đang tìm kiếm người khác. . . . . .
“Cũng là vị thư ký kia. . . . . . Anh thấy hắn vẫn thường đi theo bên cạnh em, giống như hai người rất thân nhau nhỉ.” Khóe miệng nụ cười không mất, trong lời nói hắn có một ít khinh thường.
Chương 5.2
“Em trả tiền lương cho anh ấy, dĩ nhiên anh ấy sẽ đi với em.” Cô mím môi, tức giận nói.
“Anh đây cho em mượn nhiều tiền như vậy, có phải em theo anh nhiều thêm một chút hay không?” Hắn suy luận theo lý, không khỏi muốn cùng Trần Tín Vĩ tranh giành cao thấp.
“Thần kinh.” Cô lạnh nhạt nhìn một cái, bỏ qua một bên đầu lúc đó lại phát hiện Trần Tín Vĩ đang nơi xa hướng ngoắc tay với cô, muốn cô đi qua, dường như muốn giúp cô giới thiệu người nào.
Cô lập tức để ly trống không xuống, hướng hắn đi tới ——
Chợt tới một đạo lực bắt được cô tay của cô! Đông Ánh Thần quay đầu lại, phát hiện là Đỗ Thiên Hải giữ cô lại.
Cô nhướng lông mày nhỏ nhắn, hỏi thăm dụng ý của hắn.
“Anh không thích thấy bà xã của anh đi về phía người đàn ông khác.” Hắn trực tiếp nói, ngay lúc kích động hắn theo bản năng kéo tay cô, không muốn nhìn thấy cô đi tới bên cạnh người đàn ông khác.
Cô nở nụ cười nhàm chán, cảm thấy người này rất không giải thích được!
“Vậy thì không nên nhìn, hãy ngó qua chỗ khác.” Cô hất tay của hắn ra, đi về phía Trần Tín Vĩ.
Ánh mắt nhìn theo bóng lưng cô dứt khoát rời đi càng kéo càng xa, trong lòng Đỗ Thiên Hải thoáng chốc hiện lên một loại cảm giác giống như đã từng quen biết, xúc động một đoạn trí nhớ. . . . . . Tầng tầng lớp lớp hình ảnh, chôn một vết thương tàn khốc, với lại hắn không muốn nhớ lại đau lòng. . . . . .
Hắn nắm chặt ly rượu trong tay, nhìn Đông Ánh Thần từ trong tay thư ký nhận lấy một ly rượu, cùng một đôi giống như vợ chồng trao đổi danh thiếp, nâng chén đàm tiếu.
Nụ cười trên môi hắn từ từ thu lại, ánh mắt cũng từ dịu dàng chuyển lạnh chợt xoay người, hắn đi về phía bạn gái của mình, đột nhiên cảm giác được mình cũng đã không thể chịu được trải qua thời gian dài cảm giác bị cô không để ý, không thể để cho cô tiếp tục đối với mình thì làm như không thấy——
Cô là bà xã của hắn, hắn không cho phép cô đưa lưng về phía hắn, đi về phía người đàn ông khác!
Không bao lâu thời gian, Đỗ Thiên Hải ở một nơi ồn ào trong hội trường tìm được Đông Ánh Thần và Trần Tín Vĩ, bọn họ đang đứng ở một ngóc ngách giao tiếp vui vẻ trò truyện ——
“Anh vẫn tốt chứ, không nghĩ tới Đỗ tiên sinh và bạn bè lại tới tham gia tiệc rượu này.” Trần Tín Vĩ chủ động chào hỏi, vẻ mặt vẫn tồn tại một chút khách sáo và xa cách, cũng có chút địch ý.
Thật ra thì từ hắn phát hiện Đỗ Thiên Hải mang theo bạn gái cùng nhau đến buổi tiệc này, thì có chút lo lắng chuyện lần trước có thể lần nữa tái diễn hay không, hại tâm tình Đông Ánh Thần vừa lành lại bị ảnh hưởng.
“Chris không phải là bạn gái của tôi, là quản lý công ty của tôi, nơi này kinh nghiệm phong phú cho nên đưa cô ấy đến. Trần thư ký nếu không ngại có thể cùng cô ấy nói chuyện một chút, hẳn là sẽ có không ít thu hoạch.” Đỗ Thiên Hải mỉm cười đề nghị, nhưng trong lòng lại đối với Trần Tín Vĩ kia tự cho mình là mình bảo vệ cô thật đúng là không thể chấp nhận.
Hừ, người này cho là hắn là ai vậy! Cô là “Đỗ phu nhân”, là người phụ nữ của Đỗ Thiên Hải. Hắn là cái thá gì. . . . . .
Chương 5.3
Đông Ánh Thần nghe được Đỗ Thiên Hải nói, không khỏi hướng trong đám người liếc Chris một cái, âm thầm đối với vị tiểu thư kia cảm thấy có ý không tốt. . . . . .
Thì ra là cô ta không phải là người tình mới của ông xã cô! Vậy hắn mới vừa rồi làm sao không nói rõ ràng, hại cô hiểu lầm thân phận của đối phương, trong lòng thật ra còn len lén ăn một thìa dấm. . . . . .
“Nếu có cơ hội, tôi sẽ.” Trần Tín Vĩ khiêm tốn tiếp nhận đề nghị của hắn, nhưng không ai nghe được đây là một câu khách khí..
“Làm sao có không có cơ hội. Trần bí thư, vậy phiền anh đưa Chris về nhà, hai người các ngươi ở trên xe có thể nói chuyện một chút.” khuôn mặt hắn tươi cười, lập tức thay bọn họ an bài cơ hội.
Đông Ánh Thần và Trần Tín Vĩ đồng thời nhìn về phía hắn, kinh ngạc với an bài bất thình lình của hắn.
“Về phần bà xã của tôi. . . . . . tôi tự mình đưa về được.” Đỗ Thiên Hải một tay lấy kéo lấy bà xã đến bên người, ôm chặt vòng eo thon thả, nhẹ ngửi hương thơm gò má, rồi sau đó nhìn Trần Tín Vĩ lộ ra một nụ cười đắc ý, có ý đồ khoe khoang chỉ có mình, một người duy nhất có thể quang minh chánh đại như vậy ôm lấy cô, hôn cô, không chỉ có hợp tình hợp lý, còn hợp pháp.
Con ngươi Trần Tín Vĩ thu vào, thần sắc trên mặt nghiêm túc. . . . . .
“Anh đang đang làm gì ở đây?” Cô nghiêm mặt thấp giọng hỏi hắn, khẽ đẩy tay hắn, đối với này động tác đột ngột này cảm thấy không được tự do.
“Chúng ta về nhà đi, bà xã.” Hắn nhẹ nhàng nói, ôm bà xã đi ra ngoài.
Đông Ánh Thần còn không kịp mở miệng nói đừng, chỉ quay đầu nhìn thư ký một cái, liền thuận theo ông xã rời đi.
Mọi người chung quanh đã có người chú ý tới động tác thân mật của bọn họ, bắt đầu bàn luận xôn xao.
Hai vợ chồng cùng nhau đi ra hội trường, lên một chiếc xe đậu gần đó, chạy nhanh về nhà . . . . .
“Tại sao muốn như vậy?” Xe vừa lên đường, cô liền thiếu kiên nhẫn mở miệng hỏi hắn, không rõ hắn vì sao tự tiện làm chủ đột nhiên kéo cô ra, tuyệt không tôn trọng bản thân cô có đồng ý hay không.
“Danh thiếp đã trao đổi, lời khách sáo cũng nói xong, em lại không thích trường hợp này, ở lại làm chi?” Giọng nói hắn như là đương nhiên, thật ra thì hắn vẫn chú ý nhất cử nhất động của cô, cô vốn không thích hợp trong những bữa tiệc xã giao như thế này, còn len lén ngáp một cái……..
Nhìn hồi lâu, cô giống như nói chuyện bình thường với Trần Tín Vĩ mà thôi, lúc này không đi thì đợi khi nào mới đi!
Cứ quanh quẩn bên người cô, thật là càng nhìn càng chướng mắt. . . . . .
“Muốn ở lại bao lâu là việc của em, hơn nữa anh làm sao có thể xem Tín Vĩ là tài xế?” Cô làm bộ mình không có bởi vì hắn chú ý mà cảm thấy vui vẻ, huống chi thái độ hắn mới vừa rồi đối đãi Trần Tín Vĩ thật sự không đủ lễ phép, muốn người ta giúp đỡ đưa người ít nhất cũng phải chờ đối phương gật đầu đồng ý, đâu có người nào nhờ vả mà cứ như ra lệnh!
Cô thấy người này cá tính ngang ngược càn rỡ như vậy, vốn lấy mình làm trung tâm.
“Một người đưa một, hắn có lỗ sao?” Tay hắn để lên đầu gối, lơ đễnh nhắm mắt dưỡng thần. Trời sanh hắn kêu ngạo, không có thay đổi.
“Anh. . . . . .” Thôi, không nói với hắn nữa, tổn thương nhất định là mình, dù sao tính cách của hắn không phải chỉ có hôm nay mới biết được.
Hai người một đường im lặng về đến nhà, mới đi vào phòng khách, điện thoại di động của cô nhận được cuộc gọi của Trần Tín Vĩ điện tới ——
“Tín Vĩ.” Cô gọi tên của thư ký.
Sau lưng cô lập tức ra có một đạo ánh mắt sắc bén.
“. . . . . . Tôi không sao, đã đến nhà, còn anh?” Cô nhẹ giọng nói cảm ơn, hỏi thăm tình huống đối phương.
Trong ánh mắt vừa xông lên một chút đố kị. . . . .
“Vậy anh về rồi à, còn có chuyện vừa rồi thật không không biết xấu hổ, Thiên Hải anh ấy ——”
Lòng đố kị đốt hướng điện thoại di động của cô. . . . . . Hắn nhanh chóng đọat lấy ——
“Chúng tôi cần nghỉ ngơi.” Hắn nói xong đem pin trong điện thoại di động đều lấy ra, ném trên ghế sô pha, để xem hắn làm sao gọi tới! Đi theo giọng nói hộp thư nói chuyện phiếm sao. . . . . .
“Đỗ Thiên Hải! Anh rốt cuộc là làm sao?!” Cô khó có thể tin nhìn chằm chằm hắn, nghĩ thầm hắn tối nay rốt cuộc là gặp phải chuyện gì, làm sao lại “gây loạn” với cô? Còn lấy. . . . . . Không đúng, là “Hủy đi” điện thoại của cô!
“Đỗ phu nhân, thái độ của em đối với ông xã và thư ký cũng không kém nhiều lắm.” Hắn nhếch môi cười lạnh, kéo cổ tay của cô, mắt lộ ra hàn quang ngó chừng khuôn mặt cô, nhớ tới cô đối với tên kia nói chuyện rồi cùng nhau vui mừng giọng lời nói nhỏ nhẹ, đối với hắn ngược lại giống như chủ nợ vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lẽo, trong lòng liền nổi trận lôi đình. . . . . .
“Anh cảm thấy anh phải được lễ ngộ hơn mới đúng.” Hắn nhéo lên người cô, vội vàng không kịp chuẩn bị liền hôn môi của cô, hung hăng phát tiết căm hận và bất bình trong lòng, muốn chứng minh mình so với người đàn ông kia có quyền lợi đáng được cô coi trọng, đáng để cô đối xử tử tế. . . . . .
Hắn cuồng dã vơ vét hết sạch đôi môi chưa kịp chuẩn bị của cô, lưỡi anh liếm lên môi cô rồi cái lưỡi mềm mại đó không ngừng quấn lấy cô, muốn hấp thu nhiệt tình của cô và được cô đáp lại. . . . . .
“A . . . . .” Cô đột nhiên bị kéo vào một trận gió lốc trời đất cuồng quay, khi hắn kịch liệt dây dưa nụ hôn nóng bỏng đang lúc cô giãy dụa để hít thở, nhưng không thoát khỏi được hơi thở đốt người của hắn, mơ màng từ từ rơi vào màn sương, ý thức tan rã. . . . . .
Cô không tự chủ nhắm lại mắt, tay quàng ở cổ áo của hắn, bàn tay trắng nõn xoa cổ của hắn, chạm đến một sợi dây chuyền lạnh như băng. . . . . .
Mơ hồ – ý thức đột nhiên gắn kết, lý trí của cô tỉnh lại đột nhiên dùng sức đẩy hắn ra.
Lần này đổi lại phản ứng hắn không kịp, bị cô đẩy ra mấy bước.
“Vẻ mặt tại sao đáng sợ như thế? Em vẫn là người của anh, không phải là của Trần thư kỳ.” Hắn vỗ về đôi môi, giọng mỉa mai nhìn vẻ mặt cô không biết nói sao, cảm thấy được tôn sùng cho nên có chút không tình nguyện, bởi vì hắn còn ý khác. . . . .
Nhưng vừa nghĩ tới tên kia, hắn nổi giận đùng đùng trong bụng!
“Anh ấy dĩ nhiên không thể nào hôn em!” Cô kích động địa rống to, hắn tức giận không có đạo lý cử động, cũng tức giận mình lại bị hắn hôn đến hoảng hốt, thiếu chút nữa đáp lại nụ hôn của hắn!
Đỗ Thiên Hải nhìn cô nói xong tin chắc như thế, tức giận hơn là cô quá ngốc cái gì cũng không biết, không có nhìn ra tên kia đối với cô có tình cảm ——
“Trên lý luận là không thể nào, nhưng người nào có biết trong lòng hắn có muốn hay không, có lẽ. . . . . .”
“Đừng đem mỗi người đàn ông đều hạ lưu như nhau!” Cô rốt cục mắng ra miệng, trong lòng cảm giác muốn nhổ một bải nước miếng trút tức giận, bất quá cũng ý thức được mỗi câu nói của hắn dường như hướng về quan hệ của Trần Tín Vĩ và cô, giọng nói sặc mùi ghen tị. . . . . .
Không thể nào! Những đều cô suy đoán đều là lừa gạt, người đàn ông này làm sao có thể vì cô ghen ghét dữ dội, nhiều lắm là chủ nghĩa đàn ông thôi, lo lắng gặp được cô ở ngoài.
“Xem ra em đối với hắn đánh giá rất cao nha, bởi vậy chẳng phải là anh phải lo lắng cho địa vị của mình khó giữ được.” Hắn ăn dấm chua cố gắng nói. Nghe được cô giúp tên kia nói chuyện, còn nghĩ hôn ông xã coi là hành động hạ lưu, hắn thật là tức đến lỗ mũi muốn phun ra khói.
“Anh không cần lo lắng, bởi vì em và anh cùng với hành vi thường ngày hoàn toàn không giống nhau, cho nên chỉ cần hôn nhân chúng ta vẫn tồn tại một ngày, em sẽ không làm những chuyện giống như anh.” Cô hứa với hắn, khuyên hắn không cần lo sợ những chuyện không đâu. Mặc dù ông xã phong lưu, nhưng cô cũng sẽ không học theo, làm người vợ hồng hạnh xuất tường, tùy tiện đạp hư danh tiếng của mình.
Xem đi, cô cũng biết hắn chỉ là sợ cô cho hắn cắm sừng, căn bản không phải là quan tâm cô mà.
“Anh làm chuyện gì?” Hắn biết rõ còn cố hỏi. Thật ra thì vừa nghe cô nói thật đúng làm hắn yên tâm không ít, bởi vì hắn hiểu Đông Ánh Thần là một người hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nói được sẽ làm được.
Huống chi cô nói như vậy, cũng đại diện cho cô đối với Trần Tín Vĩ căn bản không có cảm giác gì, chẳng qua là cái tên kia một mình tự nguyện thôi.
“Nghĩ không ra có thể đi tìm tạp chí, báo chí, bên trong hẳn là có không ít về các tin tức của anh, bất quá có thể muốn tìm cũ một chút cũng có, bởi vì tình yêu Đỗ nhị công tử đã không phải là tin tức nóng nữa.” Cô lạnh lùng nói xong một hơi, tức giận xoay người đi về phía gian phòng.
Cô không muốn ở lại đối mặt với người đàn ông vừa ghê tởm vừa không biết xấu hổ này! Hắn suốt ngày ở bên ngoài vui chơi, lại còn có mặt ngược lại hoài nghi nhân cách hành vi thường ngày của cô?! Thật là khiến cô có cảm giác chịu nhục, tức chết. . . . . .
Đỗ Thiên Hải phát hiện, mình dường như luôn là nhìn bóng lưng của cô gái này, ánh mắt không tự chủ đi theo bước tiến của cô di động, đọc lấy những lời trong lòng của cô. . . . . .
“Thì ra em vẫn rất quan tâm anh.” Hắn nhếch môi mỉm cười, cảm thấy tâm tình cũng theo khóe môi tung bay lên, còn so với bóng lưng lạnh như băng. . . . . .
Cô thở hổn hển quay lựng lại thoạt nhìn làm sao có nhìn thấy cảnh vui trước mắt a!
Tốt, hắn đã quyết định ——
Chương 5.4
“Có thật không? Sẽ giúp anh xác nhận một lần. . . . . .”
Trong phòng làm việc, Đông Ánh Thần nhận được điện thoại do ngân hàng gọi tới, dường như nghe được đáp án rất kinh hoàng, lòng cô tràn đầy nghi ngờ cúp điện thoại, nhưng ngay sau đó liền nhấn điện thoại gọi cho Đỗ Thiên Hải ——
“Anh đang ở đấy giở trò quỷ gì?” Cô mở đầu liền đặt câu hỏi, giọng nói hung dữ.
“Cái gì giở trò quỷ?” Đầu kia máu lạnh hỏi.
“Ngân hàng nói em gửi tiền tiết kiệm chuyển qua cho anh tất cả đều hoàn trở lại trương mục của em, anh không biết sao?” Cô mới không tin hắn có không biết chuyện.
“Đó ~~ cái kia a. . . . . .” Đỗ Thiên Hải “Đó” thật lâu sau một tiếng mới bừng tỉnh đại ngộ giống như tuyên bố: “Anh không có ý định thu tiền của em nữa.”
“Tại sao?” Cô lạnh lùng hỏi.
“Bởi vì anh không nỡ nhìn bà xã suốt ngày vì kiếm tiền trả nợ mà bận rộn công việc, cho nên quyết định giúp em giảm bớt gánh nặng, làm cho em sau này mỗi ngày trôi qua dễ dàng một chút.” Hắn lấy giọng nói thành khẩn vừa nói đáp án hài hước.
“Không được.” Cô nghiến răng nghiến lợi hỏi hắn nữa một lần, không có tâm tình nghe lời nói nhảm của hắn!
“Bởi vì anh rất hài lòng lão bà của anh, cho nên không nỡ để em rời đi, quyết định ở lại bên cạnh anh sinh cho anh một cục cưng.” Hắn nói ra làm cô ngây người như phỗng, học theo cô nói rõ ràng từng chữ còn cường điệu mấy chữ cuối cùng.
Nói đi nói lại, hắn chính là không nỡ xa cô, thật rất không muốn cho cô rời đi, giọng nói vui vẻ rót vào trong tai cô như lửa đổ thêm dầu, làm cho cô tức sùi bọt mép ——
“Đỗ Thiên Hải!” Cô gầm nhẹ cảnh cáo, cô mới không muốn cả đời ở bên cạnh hắn trải qua cuộc sống hành hạ con người, uất ức không vui, nhìn hắn trong lòng cất giấu một người phụ nữ lại suốt ngày tại bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. . . . . .
Kia quả thật là phán cô ở tù chung thân!
“Anh đang nghe.” Hắn tâm bình khí hòa lên tiếng, trong lời nói nghiêm chỉnh, thế giới hòa bình.
“Em muốn trả tiền lại cho anh.” Cô cho thấy mình không có nguyện ở lại, một lòng chỉ nghĩ sớm một chút trả hết khoản tiền nợ này, kết thúc này đoạn nghiệt duyên.
“Anh không nhận.” Hắn đơn giản nói lời cự tuyệt, càng muốn cô thiếu hắn cả đời.
“Nhận lấy.” Ngữ khí mang tính uy hiếp bắt buộc hắn.
“Anh không thu.” Hắn có khí phách.
Chương 5.5
“Có người trả tiền lại anh còn không thu, anh có bệnh sao!” Cô không nhịn được mở miệng mắng, cảm thấy người đàn ông này căn bản là có chủ tâm đối nghịch với cô !
“Vợ chồng mà nói tiền bạc sẽ tổn thương tình cảm. Em nhìn xem em không phải hiện tại vì tiền ở nổi giận sao?” Hắn dịu dàng dùng giọng lưu manh trấn an tim của cô, hoàn toàn không theo lửa giận nhảy múa của cô.
“Em với anh có tình cảm sao?” Cô nổi giận đùng đùng chất vấn hỏi, chẳng lẽ hắn đã quên hai người ban đầu kết hôn nguyên nhân là vì lợi, mà không phải là yêu. Hơn nữa hiện tại làm cho cô nổi giận là không là tiền, mà là hắn!
“Hiện tại bắt đầu bồi dưỡng không được sao.” Hắn lành lạnh nói. Chỉ cần là hắn muốn lấy được, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay, hoặc là chắp tay cho người ta. . . . . .
Duy chỉ có đối với cô nàng này, Đỗ Thiên Hải có một loại ham muốn giữ lấy cả mình cũng nói không rõ ràng lắm, vì vậy chỉ cần vừa nghĩ tới cô và hắn ly hôn, sau có thể sa vào lòng một người đàn ông khác, cùng mơ ước tiểu tử của cô. Trong tim của hắn liền bắt đầu sinh một cổ căm phẫn ghen, càng không muốn buông tay cho cô đi!
“. . . . . .” Trầm mặc im lặng, cô nắm chặt cái loa, trong lòng một mảnh không nói gì rất khổ sở. . . . . .
Nghe một chút người đàn ông này đang nói cái gì, hắn lại đem lời nói được dễ dàng đơn giản như thế, thật giống như hắn thật yên tâm còn có tiếc nuối, tính toán thật tình cùng với cô. . . . . .
Ma quỷ! Hắn rõ ràng chẳng qua là nhìn trúng cô có thể cho hắn được tự do, chưa bao giờ ầm ĩ, cho nên mới muốn cho cô vĩnh viễn canh giữ vị trí không có bất cứ ý nghĩa này đối với hắn, thay hắn ngăn chặn một số phiền toái không cần thiết.
Người đàn ông ích kỷ này! Căn bản không hiểu được cuộc sống giả câm vờ điếc đã làm cho cô đau lòng mình đầy vết thương, thừa nhận quá nhiều đau đớn. . . . . .
“Em muốn trả tiền lại.” Cô lắng đọng đau lòng, hờ hững nhắc lại lập trường của mình không thay đổi.
“Anh không thu.” Hắn cũng giữ vững quyết định của mình.
“Anh nhận lấy cho em!”
“Không thu.”
“Đỗ Thiên Hải. . . . . tên khốn kiếp này! Không để cho em trả tiền tại sao cho em mượn tiền?! Ngại tiền quá nhiều thì lấy đi làm việc thiện, không nên theo em dây dưa không rõ, em chịu đủ rồi. . . . . .” Cô giận không kềm được rống to, hướng về phía cái loa bão tố phát ra một chuỗi tiếng mắng, hung hăng chà xát hắn một bữa.
Mắng xong, cô đóng sầm điện thoại, giống như đã trút giận xong ngồi phịch trên ghế ngồi, nội tâm từ từ chuyển làm một trận phiền muộn.
Nghĩ đến cái người điên kia nói muốn cùng cô ở chung cả đời, vĩnh viễn không rời, cô thật là quá mệt mỏi rồi, không muốn nữa. . . . . .
“Cô khóc sao?” Mấy tiếng gõ cửa, Trần Tín Vĩ đi vào phòng làm việc, đã thấy hốc mắt của cô có chút hồng.
“Không có.” Cô lập tức lên tinh thần, đem chuyện vừa rồi ném sang một bên.
“Là bởi vì chồng của cô sao, hắn lại làm cái gì?” Cho dù cô không nói, hắn cũng đoán được người làm cho cô đau buồn là ai. Mặc dù cô luôn cố gắng che giấu tâm tình của mình, vốn dĩ bọn họ ở chung một thời gian dài, chỉ cần cẩn thận để ý sẽ phát hiện, tất cả chỉ vì người đàn ông kia mà tinh thần chán nản. . . . . .
“Thật không có.” Cô nghiêm chỉnh phủ nhận, không quá thích hắn lấy giọng phê phán hỏi tới chuyện riêng của cô. Mặc dù cô biết hắn là từ quan tâm, nhưng công cùng tư trong lúc này cô vẫn muốn giữ lại vừa phải..
“Có chuyện gì?” Cô lấy công việc làm trọng giọng hỏi hắn.
“Mới vừa rồi cha của cô gọi điện thoại, kêu cô điện trả lời.” Thấy cô có chút không vui, Trần Tín Vĩ cũng biết điều lui về một bước, không hề hỏi thêm câu nào, chỉ đem phần quan tâm kia lần nữa thu vào đáy lòng.
“Tốt, tôi biết rồi, anh đi làm đi.”
Sau khi Trần Tín Vĩ rời đi, hai vai cô suy sụp, chống cái trán, đại khái có thể đoán được cha muốn nói với cô cái gì.
Chương 5.6
Cha cô là một người tương đối trọng nam khinh nữ, từ nhỏ đến lớn đối với con gái đãi ngộ khác biệt rõ ràng, thậm chí quyết ý đem công ty giao cho người con trai không có hứng thú tiếp quản, cho đến khi công ty gặp phải nguy cơ đóng cửa, mới mở miệng muốn cô trở về cứu hỏa. Mà em trai của cô cũng là thừa dịp cô tiếp nhận công ty, trở lại nhà trường nghiên cứu công việc hắn yêu thích.
Gần nửa năm nay công ty vận chuyển buôn bán rất có khởi sắc, cha cô lại có muốn con trai trở lại tiếp nhận công việc, mỗi lần gọi điện thoại tới là kêu cô giúp đỡ khuyên em trai trở lại. Em trai không muốn trở lại, cha cô ngược lại hoài nghi cô không phải là tính toán muốn đem công ty của em trai chiếm lấy. . . . . .
Có có đôi khi, áp lực công việc lớn đến cô cảm thấy thở không nổi, hoặc là mệt đến mở mắt không ra, đã từng hối hận mình ban đầu cần gì phải phải tốn công như vậy, để khiến cho tâm lực quá mệt mỏi, riết không phải là người. Nhưng đối mặt với hai người thân duy nhất ở cõi đời này, cô luôn ngoan ngoãn bỏ mặc cảm xúc của mình. Huống chi hơn nữa cô thiếu Đỗ Thiên Hải. Nếu như hiện tại đem công ty ra ngoài, làm sao ở trong ngắn hạn trả hết nợ số tiền kia cũng là vấn đề lớn. . . . .
Ai, nghĩ đến những thứ này làm cho lòng người phiền việc nhà cũng phiền, đầu của cô cũng biến thành gấp đôi gấp ba. . . . .
Điện thoại một đầu khác ——
“Ha ha ha. . . . . .” Mới vừa bị cô hung hắng cúp điện thoại, màng nhĩ cũng thiếu chút nữa bị phá vỡ . Đỗ Thiên Hải trong lúc này đang ngồi ở phòng làm việc của mình giơ hai chân, ngửa đầu cười to.
“Chuyện gì như vậy vui mừng?” Đỗ Thiên Vân còn chưa bước vào phòng làm việc đã nghe đến tiếng cười sảng khoái của em mình.
Thân là tổng tài “tập đoàn Long Đằng”, thấy phó tổng tài ngồi ở trong phòng làm việc cười đến vui vẻ như vậy, nên chờ mong hắn là lấy được vụ làm ăn lớn gì. . . . . .
“Ánh Thần mới vừa rồi mắng em một trận, xem ra là rất giận a.” Đỗ Thiên Hải vui vẻ đắc ý nói. Cùng công việc hoàn toàn không liên quan.
“Chọc phu nhân của em tức giận còn vui vẻ như vậy nha!” Đỗ Thiên Vân kéo cái ghế đối diện ngồi xuống, đẩy mắt kiếng trên sống mũi. “Em làm cái gì?”
Đương nhiên, Đỗ Thiên Hải là lãng tử vĩnh viễn cũng là bị hoài nghi có làm chuyện xấu, ngay cả vốn anh em cùng cha cũng nghi ngờ đưa ánh mắt về phía hắn.
“Em kêu cô ấy không cần trả tiền lại.” Hắn dựa vào phía sau một chút, trên mặt tiếp tục nở nụ cười.
Lần này, hắn sẽ không để cho người phụ nữ của hắn rời khỏi hắn, quyết tâm muốn cô vĩnh viễn đợi ở bên cạnh hắn.
Đông Ánh Thần cho hắn cảm giác với các cô gái khác hoàn toàn không giống nhau, luôn để cho hắn đặc biệt để ý. Mặc dù hắn vẫn không thể trăm phần trăm khẳng định đó là đại diện cho mình đối với cô động chân tình hay không, nhưng ít ra hắn có thể xác định mình là đối với cô tràn đầy hứng thú, cho nên ở trải qua một đêm sau khi tự hỏi, hắn mới quyết định trước đó phải tìm cách cho cô ở lại, sau đó nghĩ cách làm cho cô chấp nhận ở bên cạnh hắn. . . . . .
“Em trai của anh đối với bà xã của mình thật là hào phóng.” Đỗ Thiên Vân cố ý dùng giọng hâm mộ chế nhạo hắn, thế nhưng câu nói đầu tiên đem mấy ngàn vạn số tiền xóa bỏ, thật khẳng khái.
Bất quá thật ra thì trong lòng hắn thật có chút kinh ngạc em trai hắn biết ra quyết định này, bởi vì hắn cũng hiểu được số tiền kia đại diện cho ý nghĩa gì. Xem ra em trai lãng tử của hắn đã chuẩn bị “Hoàn lương”.
“Không cần tiêu khiển em, anh hai, em tình nguyện làm người hào phóng chút, cũng sợ đợi đến bà xã bỏ nhà trốn đi lúc đó lại hao tổn tâm trí. “Đỗ Thiên Hải lập tức cười mị.
Xem thái độ anh hai bây giờ mới thảnh thơi, cùng với ban đầu bà xã anh rời nhà trốn lúc vẻ đó mặt sầu thảm thật là không thể so sánh nha.
“Hừ hừ hừ, chớ ở trước mặt anh nhắc tới bốn chữ kia.” Thật không may mắn! Đỗ Thiên Vân ghét trừng mắt nhìn em trai một cái, cảm thấy hắn thật là ….
Hôm nay hắn và vợ hắn như là keo như sơn, tình cảm rất tốt!
“Yên tâm đi, bất kể bà xã của em rời nhà trốn đi mấy lần, anh cũng sẽ giúp em khuyên cô ấy trở lại.” Hắn vỗ ngực bảo đảm.
Một quyển hồ sơ dầy cộm nặng nề bay nhanh về phía hắn ——
“Ha ha ha. . . . . .” Hắn nhanh nhẹn đón lấy, lần nữa ngửa đầu cười to.
Vừa nghĩ tới Đông Ánh Thần vĩnh viễn cũng không thể rời bỏ hắn, hắn thật là muốn không vui cũng rất khó nha! Wow ha ha. . . . . .