Bạn đang đọc Ông Xã Hắc Đạo Kế Hoạch Đưa Vợ Yêu Về Nhà FULL – Chương 80: Đi Chơi Với Mẹ
Quãng thời gian này, Doãn Mạt Hy gần như dành hết thời gian của mình ở lại Tôn gia chăm sóc cho Tôn phu nhân.
Một phần, hôn lễ của hai người đã được Âu Dương phu nhân và anh lo một cách chu toàn, hai nữa cô muốn vun đắp tình cảm với mọi người trong gia đình nhiều hơn nữa, bù đắp cho những tháng ngày xa nhau.
Còn đối với Âu Dương Chính Thần, quảng thời gian này có thể là quãng thời gian mất liêm sỉ nhất cuộc đời anh.
Để có thể ngày ngày ở bên cạnh cô, Âu Dương Chính Thần gần như dọn thẳng sang biệt thự Tôn gia ở.
Ngoài thời gian làm việc ở công ty, thời gian còn lại đều ở cùng với cô.
Mặc dù Tôn Hồng Lỗi cũng chẳng thích đâu.
Từng là đối thủ với nhau cả thời gian dài, sao có thể ngày một ngày hai mà ưng nhau liền được.
Nhiều lúc thì hắn nói bóng nói gió, nhiều lúc hắn đuổi thẳng thừng, nhưng vẫn không qua được độ dày mặt và chai lỳ của Âu Dương Chính Thần.
Nhất định là không đi.
Lâu dần đâm ra chán, hắn cũng chẳng buồn nói.
Cứ vậy mà Doãn Mạt Hy đã ở lại Tôn gia được một tháng, chỉ còn một tháng nữa là đến hôn lễ của cô và anh.
Tiết trời cũng đã chuyển dần sang thu.
Cái nóng bức oi ả của ngày hè bây giờ cũng không còn quá gay gắt nữa, mà thay bằng cái nắng nhẹ, pha chút gió hanh đủ làm hồng đôi má thiếu nữ, đặc trưng của khí hậu mùa thu.
Đối với cả Tôn gia, trong vòng mười bảy năm qua, chưa bao giờ có được giờ phút vui vẻ và yên bình đến vậy.
Nhưng vui nhất có lẽ là Tôn phu nhân.
Bà bây giờ không còn điên điên khùng khùng như trước đây nữa.
Ngày ngày có con gái trò chuyện và bầu bạn, nỗi đau cũng dần khuây khỏa.
Đúng là tâm bệnh thì chỉ có tâm dược mới có thể điều trị được mà thôi.
Và Doãn Mạt Hy chính là liều thuốc duy nhất chữa được bệnh của bà.
Hôm nay là một ngày thời tiết khá chiều lòng người, nắng nhẹ vương trên từng tán cây, kẽ lá, như dệt nên bức tranh thu thơ mộng.
Giữa một vườn hoa thạch thảo đầy thơ mộng, chiếc xích đu màu trắng như điểm tô thêm vào bức tranh đầy màu sắc ấy.
Doãn Mạt Hy ngồi tựa trên xích đu, cả khuôn mặt tựa hồ xa xăm nghĩ ngợi điều gì.
Thiếu nữ giữa vườn hoa màu tím, tóc xõa nhẹ, mặc gió cứ mơn trớn, trêu đùa nhìn càng thêm ý vị.
Tôn phu nhân tay mang theo một đĩa trái cây bước về phía cô.
Khuôn mặt bà bây giờ chỉ còn lại sự dịu dàng của một người mẹ, dành cho đứa con gái mãi bé bỏng trong mắt mình.
Bà dịu dàng vuốt những lọn tóc bị gió xoã tung của cô, yêu chiều nói.
– Sao vậy con gái? Có chuyện gì mà ngồi đây thẫn thờ vậy?
Cô ôm lấy bà, dụi cả đầu vào ngực bà mà nhõng nhẽo.
– Mẹ à, mẹ ở nhà lâu vậy có thấy chán không?
– Sao vậy? Ở nhà với mẹ lâu quá con thấy chán sao?
Cô vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, chỉ sợ bà hiểu lầm rồi buồn lòng.
– Không phải, ở bên mẹ con vui còn không hết, sao chán cho được.
Con chỉ muốn đưa mẹ ra ngoài đi dạo.
Dù sao cũng lâu vậy rồi, mẹ chưa đi đâu.
– Con bé này, mẹ không sao.
Chỉ được cái dẻo miệng.
Cô ôm lấy bà mà nũng nịu như một đứa trẻ.
Từ nhỏ do thất lạc cô thiếu thốn tình cảm gia đình.
Mặc dù Hoắc Bân rất yêu thương cô, và Việt Lãng, Cẩm Linh đối với cô rất tốt, nhưng tình thương của mẹ là thứ cô thiếu.
Bây giờ vừa hay, cô đã tìm được mẹ, mà đối với mẹ, thì con cái mãi vẫn chỉ là đứa trẻ.
– Vậy mai con đưa mẹ ra ngoài chơi nhé.
Tiện thể con giới thiệu cho mẹ bạn thân của con luôn.
Chắc chắn mẹ cũng sẽ thích cô ấy cho xem.
– Được, vậy mai rồi chúng ta đi.
– Mẹ là nhất.
Yêu mẹ.
Cô hào hứng thơm lên má bà một cái rõ kêu.
Chút hành động tùy hứng này của cô, nhưng đối với bà lại vô cùng ấm áp.
Trái tim già nua và cằn cỗi của bà như có một dòng nước ấm áp đang bao phủ lấy.
Sáng hôm sau, Doãn Mạt Hy thức dậy từ rất sớm.
Trong lòng có vui, có háo hức sao có thể ngủ được lâu.
Sau bữa sáng, Âu Dương Chính Thần và Tôn Hồng Lỗi đều phải đi làm.
Cẩm Linh theo lịch đã hẹn, cứ thế lái xe thẳng đến Tôn gia đón người.
Doãn Mạt Hy, Tôn phu nhân và Cẩm Linh ai cũng đều hào hứng.
Tôn phu nhân lại càng vui, bà không những tìm được con gái, mà còn được gặp gỡ với bạn thân của cô, biết nhiều hơn về cuộc sống của cô trong mười bảy năm mê con xa cách.
Nghe những gì mà Cẩm Linh kể về việc đã phải trải qua trong quá khứ của Doãn Mạt Hy, bà càng tự nhủ sẽ yêu thương cô nhiều hơn, bù đắp cho những tháng ngày đã qua của cả hai người.
Chỉ trong buổi sáng, cô và Cẩm Linh đưa bà đi thăm quan viện bảo tàng, đi dạo phố, đi xem phim.
Ba người, hai trẻ một già, mà đều hồ hởi như nhau, giữa họ gần như chẳng còn khoảng cách tuổi tác..
Chỉ khi đã mệt, và đói, họ mới chịu dừng lại cuộc vui để dùng cơm.
Doãn Mạt Hy đưa Tôn phu nhân và Cẩm Linh đến quán ăn quen thuộc của Thím Phượng.
Đều là chỗ quen biết, vừa thấy hai cô gái, thím Phượng đã lên tiếng chào trước.
– Tiểu Hy, Tiểu Linh, hai đứa mới tới à? Còn vị phu nhân này là?..
Doãn Mạt Hy vui vẻ kéo tay Tôn phu nhân lại để hai người cùng làm quen.
– Thím Phượng, đây là mẹ cháu đó.
Mẹ, còn đây là thím Phượng, trước đây thím từng chiếu cố con rất nhiều.
Tôn phu nhân tuy xuất thân danh giá, nhưng lại vô cùng thân thiện.
Bà chủ động đưa tay mình ra, lên tiếng chào trước.
– Chào chị, tôi là mẹ của Tiểu Hy, cảm ơn chị đã chiếu cố con bé.
– Chào chị, không có gì.
Tôi có giúp được con bé gì đâu, chỉ là con bé này nói quá lên thôi.
Thím Phượng cũng vui thay cho Doãn Mạt Hy, bà vốn rất quý cô.
Giờ thấy cô tìm được mẹ mình cũng vui thay.
Bà hồ hởi nói.
– Chúc mừng Tiểu Hy tìm được mẹ nhé.
Vậy hôm nay mọi người ăn uống thoải mái đi.
Hôm nay thím mời.
– Vậy cảm ơn thím trước nhé, bọn con không khách sáo đâu.
Thím cứ cho bọn con như cũ là được.
– Rồi, ngồi vào bàn đi, chờ thím một chút.
Rất nhanh, đồ ăn đã được mang lên.
Nhìn những đĩa đồ ăn vẫn còn bốc hơi nóng lên nghi ngút thật là hấp dẫn.
Thím Phượng cũng rất nhiệt tình cùng ba người ngồi lại uống vài ly và ăn chung bữa cơm.
Không khí vô cùng náo nhiệt, cứ mỗi người tranh nhau nói mỗi câu, nói mãi chẳng hết chuyện.
Đến khi ăn xong mà chuyện vẫn còn chưa hết.
Nhưng được cái như vậy ai cũng vui.
Ăn xong ba người chào thím Phượng cùng rời đi, cũng chẳng quên cảm ơn thím vì bữa ăn thím mời.
Tuy chẳng đắt đỏ cao sang, nhưng là cả tấm lòng mà thím muốn gửi.
Chân tình chính là thứ có tiền cũng chẳng mua được.
Không hiếm có, nhưng khó tìm..
Trong sự hứng khởi dâng cao, cả ba người tiếp tục cuộc dạo chơi của mình, đích đến chính là trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại mà ba người đang mua sắm chính là của Tôn thị.
Hôm trước Tôn Hồng Lỗi nói muốn tặng cô thẻ VIP mua sắm thoải mái, cô không nhận vì lúc đó cô không muốn lợi dụng tấm lòng của người khác.
Nhưng bây giờ, hắn đã là anh trai cô rồi, tội gì mà cô không nhận cơ chứ.
Thế là ôi trời mẫu mã, kiểu dáng rồi màu sắc.
Từ quần áo, cho đến kính mắt, túi xách, rồi phụ kiện đi kèm, cả ba người cứ tùy ý mua sắm.
Chẳng mấy chốc mà trên tay cả ba đầy những túi to, túi nhỏ.
Người có hời nhất trong cuộc đi chơi này hẳn là Cẩm Linh rồi.
Cô nàng còn trêu chọc Doãn Mạt Hy.
– Kể ra tớ cũng có mắt nhìn người lắm đó chứ, phải không Tiểu Hy?
– Sao cậu lại nói vậy?
Cô híp mắt vẻ nghi hoặc nhìn Cẩm Linh, còn Cẩm Linh lại khúc khích cười, sau đó mới trả lời câu hỏi của cô.
– Tớ có mắt nhìn người nên mới chơi chung với cậu.
Bây giờ cậu có một ông chồng, và một ông anh trai là người thống trị cả cái nền kinh tế của thành phố này.
Chơi với cậu, chẳng phải tớ cũng được hưởng phúc ké hay sao?
– Cậu,…!cậu, còn dám trêu tớ.
Có tin tớ cho đống đồ trên tay của cậu trở về chỗ cũ hay không?
– Xin lỗi Tiểu Hy, tớ sai rồi.
Nhưng giờ tớ thèm kem, chúng ta đi ăn kem được không?
– Coi như tớ đại lượng.
Chúng ta đi.
Điểm đến tiếp theo chính là quán kem trên tầng 4 nằm trong khu trung tâm thương mại luôn rồi.
Hai cô nàng đều chọn được mùi vị mà mình yêu thích.
Còn về Tôn phu nhân, Doãn Mạt Hy đã chôn cho bà vị giống với mình.
Cả ba vui vẻ thưởng thức ly kem mát lạnh.
Vị ngọt lan tỏa trong khoang miệng và hương thơm trái cây thật sự kích thích giác quan.
Mọi mệt mỏi và nóng nực sau cuộc đi chơi đều như bị thổi bay đi hết.
Bất chợt, Doãn Mạt Hy lên tiếng.
– Mẹ và Cẩm Linh ngồi đây chờ con một lát nhé.
Con vào nhà vệ sinh một chút.
– Ừ, được rồi, đi đi.
Cô rời đi, Cẩm Linh và Tôn phu nhân vẫn vui vẻ thưởng thức nốt ly kem của mình, mà không hề hay biết rằng.
Từ lúc họ vào quán vẫn có người âm thầm quan sát mình.
Doãn Mạt Hy chỉ vừa đi đằng trước, ngay lập tức đã có người đi theo cô đằng sau.
Trong vô thức, cô không thể biết, nguy hiểm đang cận kề với mình..