Ông Xã Hắc Đạo Kế Hoạch Đưa Vợ Yêu Về Nhà

Chương 28: Chạm Mặt Trong Trung Tâm Thương Mại


Bạn đang đọc Ông Xã Hắc Đạo Kế Hoạch Đưa Vợ Yêu Về Nhà FULL – Chương 28: Chạm Mặt Trong Trung Tâm Thương Mại


Trung tâm thương mại cuối tuần cũng khá đông người, nhưng sự xuất hiện của hai cô gái xinh đẹp như Doãn Mạt Hy và Cẩm Linh vẫn có sự thu hút ánh nhìn của mọi người mốt mức độ nhật định.
Đúng là niềm vui mà con gái tự mang lại cho nhau là bất tận.

Hai cô nàng thỏa thích thăm thú các món đồ phụ kiện lạ mắt, thủ các loại váy áo mà mình cảm thấy ưng mắt mà không hề cảm thấy mệt một chút nào.
Không sai khi nói, mua sắm chính là niềm vui của phụ nữ.

Từ người phụ nữ đang buồn, cho đến người đang vui, hay những người đơn giản chỉ là muốn tự thưởng cho bản thân một niềm vui nho nhỏ.
Dù trên tay đã xách đầy hai túi đồ lỉnh kỉnh nhưng vẫn không làm giảm đi tốc độ mua sắm của hai cô nàng.

Trước cửa hàng thời trang, ánh mắt cứ hai người không hẹn mà gặp đều dừng trên chiếc đầm hai dây màu đen bắt mắt.

Doãn Mạt Hy vội vàng lên tiếng.

– Tôi muốn lấy chiếc này.
– Lấy cho tôi chiếc này.

Khi yêu cầu của Doãn Mạt Hy vừa nói ra, cũng là lúc một giọng nói khác vang lên.

Hai thanh âm không giống nhau nhưng lại đều chung một mục đích là chiếc váy hai dây màu đen kia.

Quả thật chiếc váy hai dây màu đen huyền bí, thiết kế đơn giản nhưng mà lại đính kim sa.

Thật sự rất bắt mắt và thu hút đối với người thích phá cách trong việc ăn mặc như Doãn Mạt Hy.
Không ai bảo ai, cả hai người đều quay lại phía chủ nhân của giọng nói.

Khi bốn mắt vừa chạm phải ánh nhìn của nhau, đều toát ra một tia không mấy thích thú.

Phải nói là không ưa gì nhau.

Lam Nhã Huyền nhìn Doãn Mạt Hy bằng ánh mắt nhìn một vật tầm thường, không muốn thấy.

Từ ngày Doãn Mạt Hy vào công ty, một phần vì ganh ghét trước vẻ đẹp tươi mới tự nhiên của cô.

Một phần ganh tị với sự gần gũi mà Âu Dương Chính Thần dành cho cô.

Từ lâu trong mắt Lam Nhã Huyền, cô đã là cái gai cần nhổ bỏ.

Trong cái nhìn của Doãn Mạt Hy đối với Lam Nhã Huyền cũng chẳng khá khẩm hơn.

Sao cô khó biết mấy lời dị nghị khó nghe trong công ty về cô trong suốt thời gian một tháng qua từ đâu mà ra cơ chứ.

Tự hỏi bản thân đã đắc tội gì với ” bà cô nhân bản vô tính” này, mà ngọn giáo dư luận của ả ta luôn chỉa về cô như thế.

Dù không mấy ưa, nhưng cô ả đang nhắm đến thứ mà cô thích đó.

Ít ra cũng tế nghị chào nhau vài câu nhỉ.


Dù sao thì hai người cùng chưa bao giờ ra mặt công kích nhau trực tiếp bao giờ.

Nghĩ vậy Doãn Mạt Hy lên tiếng trước.

– Giám đốc Lam, là chị sao? Thật trùng hợp chúng ta lại cùng nhìn trúng một bộ váy.

– Nếu đã là trùng hợp thì chỉ có thể nói là con mắt nhìn của chúng ta giống nhau thôi.

Vật cũng vậy, mà người cũng vậy, phàm là vật tốt đương nhiên sẽ thu hút cái nhìn của người khác rồi.

Có phải không?
– Giám đốc Lam nói không sai.

Nhưng cái này còn phải xem có gọi hợp duyên không đã nhỉ.

Vật mà, không hợp ấy, có thể cho qua, ném đi lúc nào cũng được.

Nhưng người ấy mà, đã không hợp, cố gắng cũng như không.

Nếu người qua đường nghe được những gì mà hai người nói có lẽ cho rằng bình thường.

Nhưng chỉ người trong cuộc hiểu rõ, nó chẳng đơn giản chút nào, thậm chí chỉ vừa cất lời là cả hai đã muốn dìm chết đối phương bằng nước bọt của mình rồi.

Những lúc mà cảm thấy không khí giữa hai người sắp ngột ngạt đến chết, thì chính là thời cơ tốt nhất để thêm dầu vào lửa hay sao?
Âu Dương Giản Ly cất giọng nhỏ nhẹ khuyên nhủ Lam Nhã Huyền.

Nhưng khi mà máu nóng còn nhiều hơn máu não, thì việc có người khuyên can chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

– Nhã Huyền, cậu đừng nói nữa.

Chẳng phải chỉ là một bộ váy thôi sao? Việc gì hai người phải nói qua nói lại.

Ai mua mà chẳng được, không phải sao?
Có người khuyên vào, Lam Nhã Huyền càng được nê lấn tới.

Thật ra đây mới chính là bộ mặt thật của ả, chỉ là ở công ty ả luôn đóng khung cho mình vào cái hình tượng ngọc nữ đơn thuần để giành sự đồng cảm từ đồng nghiệp trong công ty.

Mà quan trọng nhất là thu hút sự chú ý của Âu Dương Chính Thần.

– Giản Ly, cậu thì hiểu cái gì chứ.

Chỉ là một nhân viên thực tập nhỏ nhoi mà đã thích lên mặt vậy rồi.

Từ bao giờ mà JNP lại có kiểu nhân viên kém về đạo đức như vậy chứ.

– Nhã Huyền à, cậu có nói quá lên không vậy?
– Giản Ly của tôi ơi, cậu chính là quá hiền lành rồi đó.


Mình nói cho cậu nghe, kiểu người mà không tốt về đạo đức, thì có làm thế nào cũng không tốt được công việc đâu.

Có tài mà không có đức thì coi như bỏ.

– Thôi mà Nhã Huyền, cậu bớt nói đi được không? Hình như cô ấy quen với anh mình đó.

– Ý cậu là gì? Là cô ta bám được vào đùi lớn nên không coi ai ra gì sao?
Ôi mẹ ơi! Doãn Mạt Hy gần như nghe luôn được tiếng máu trong cơ thể mình sôi lên sùng sục.

Hai con người trơ trẽn kia đang nói cái gì vậy? Người ta nói có nói xấu người khác thì chọn sau lưng mà nói.

Chứ kiểu công khai nói trước mặt như thế này, nghe ra còn đau hơn bị vả mặt trực tiếp.

Nếu mà cứ cho qua như vậy thì không phải Doãn Mạt Hy cô nữa rồi.

Cô lấy một tay vờ phất phơ trước mũi mình.

Miệng không ngừng nói.

– Cẩm Linh, sao mình ngửi thấy mùi thối ở đâu đây thì phải.

– Cậu nói mình mới để ý, hình như là có thật.

Cẩm Linh cũng nói vào phụ họa cho lời nói của Doãn Mạt Hy.

Có người phụ họa chắc chắn sẽ thích thú hơn rồi.

Cô giả bộ ghé ghé gần về phía Lam Nhã Huyền.

Mũi thì khìn khịt, mặt mày hơi nhăn nhó.

Giọng đầy mỉa mai.

– Thì ra mùi thối đó là phát ra từ chị sao, giám đốc Lam? Bộ sáng nay chị không có đánh răng sao? Lời mà chị nói ra tôi nghe thấy nặng mùi lắm.

Lam Nhã Huyền nghe mà tức đến mức muốn xịt khói đầu.

Gì chứ vẻ bề ngoài lúc nào cô ta cũng vô cùng chăm chuốt.

Hôm nay lại bị Doãn Mạt Hy nói như vậy có điên hay không cơ chứ.

– Doãn Mạt Hy.

Cô đừng có được nước làm tới.

Đừng có rượu mời không uống thích uống rượu phạt.


– Ây dô.

Tôi sợ quá cơ.

Tôi cứ thích uống rượu phạt thì chị làm gì được tôi?
– Mày, ranh con lẻo mép.

Lam Nhã Huyền lúc này không còn muốn kìm nén hành động của mình nữa.

Cô ả giơ tay lên định tát cho Doãn Mạt Hy một cái.

Nhưng nào đơn giản như vậy.

Cô ả nghĩ Doãn Mạt Hy là ai? Cô là một sát thủ đó, giết người cô cũng đã giết rồi, chút trò mèo này có là cái gì.

Cô nhanh chóng bắt lấy cổ tay của Lam Nhã Huyền.

Cả cánh tay của ả cứ bị cô siết chặt giữa không trung như thế mà không thể nào phản kháng.

Chỗ cổ tay bị cô siết chặt ngày càng đau đớn.

Ả nghiến răng nghiến lợi nói.

– Bỏ tao ra, con khốn.

– Haiz, cái miệng của chị chẳng dễ thương chút nào.
Cô giả bộ chép miệng, giọng đầy vẻ tiếc nuối.

Nhưng nghe ra được đầy ý vị mỉa mai và dằn mặt.

– Thứ nhất, tôi không tên là con khốn, tên của tôi là Doãn Mạt Hy.

Thứ hai, đừng cậy mình sống lâu hơn tôi vài năm mà lên mặt, tôi không kính lão đâu, vì tôi cũng chẳng cần đắc thọ.

Tốt nhất chị đừng nên thách thức tôi.

Tôi cũng không biết mình sẽ làm ra điều gì đâu.

– Mày, mày…!muốn làm gì.

Buông tao ra ngay, nếu không hậu quả mày tự gánh.

– Giám đốc Lam, chị đúng là già rồi nên trí nhớ kém, tôi vừa nói rồi, tên tôi là Doãn Mạt Hy.

Chị cứ máy với tao thế này thật sự không hợp với con người thanh lịch như thế này đâu.

Lam Nhã Huyền mắt mày đã xanh dợt vì đau nhưng vẫn cố gắng lên mặt.

Lực đạo mà Doãn Mạt Hy ép lên cổ tay của ả chẳng bình thường chút nào.

Không gì thì cô cũng là một người luyện võ hẳn hỏi, lực đạo chẳng khác gì một người đàn ông.

Thứ phụ nữ chỉ giỏi võ mồm như Lam Nhã Huyền thì làm gì có cửa phản kháng.


Âu Dương Giản Ly chứng kiến tất cả, trong lòng tự nhiên sẽ sinh ra một phản ứng đề phòng với Doãn Mạt Hy ” Người phụ nữ này thật sự không đơn giản chút nào.

Có trách chỉ trách Lam Nhã Huyền ngu ngốc.

Không những chẳng thể làm người ta bẽ mặt, ngược lại còn tự rước nhục vào người”.
Nghĩ là như vậy, nhưng cô ta cũng không thể bỏ mặc Lam Nhã Huyền một mình chịu trận được.

Dù sao, trong mắt cô ta, ả vẫn còn là một con có có thể tiến.

Nếu đổi lại là một nước cờ chết, thì cô ta đã bỏ mặc ả lâu rồi.

Âu Dương Giản Ly giả lả nói với Doãn Mạt Hy.

– Mạt Hy phải không? Có gì từ từ nói, chỉ là chút hiểu nhầm, cho qua đi được không?
Cô quay qua nhìn Âu Dương Giản Ly một cách nghi hoặc.

Đây chẳng phải em gái của Âu Dương Chính Thần sao? Thì ra là có quen với Lam Nhã Huyền.

Nhưng hình như cô không có ý định buông tha cho Lam Nhã Huyền.

Giản Ly cứ ngỡ cô không nhận ra mình thì lên tiếng thanh minh.

– Cô không nhớ tôi sao? Tôi là Âu Dương Giản Ly, em gái của Âu tổng.

Hôm qua chúng ta đã gặp nhau trong phòng làm việc của anh ấy.

– Tôi nhớ chứ, nhưng thì sao? Mồm miệng cô ta không được sạch sẽ, thì tôi sẽ giúp cô ta một chút vậy.

Thái độ từ chối thẳng thừng của Doãn Mạt Hy chẳng khác gì xem Giản Ly chẳng ra gì.

Mà nói chung quy cho cùng, cô cũng chẳng nhọc lòng mà dễ cô ta vào mắt.

Lần đầu gặp đã thấy không được thuận mắt rồi.

Việc này làm cô ta thực sự nóng mặt.

Cẩm Linh thấy sự việc cô chiều hướng đi hơi xa mới khuyên nhủ bạn mình.

– Tiểu Hy, thả cô ta ra đi.

Giữ cô ta lại chỉ làm mất nhã hứng của chúng ta mà thôi.

Doãn Mạt Hy ậm ừ buông tay, cô còn làm động tác phủi tay nhiều lần cảm giác xa lánh.

Hai người rời đi tiếp tục cuộc vui của mình.

Trước khi đi, cô còn hào phóng ném lại cho ả một câu.
– Xem như hôm nay cô may mắn.

Tốt nhật cô nên tránh xa tôi một chút.

Một khi tôi đã điên lên thì bản thân tôi cũng không chắc mình sẽ làm điều kinh khủng gì đâu.

Nhớ lấy..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.