Đọc truyện Ông Xã Em Là Đại Sắc Lang! – Chương 32: Cấu kết
Lái xe về biệt thự Mỹ gia cũng là lúc đồng hồ điểm 3 giờ chiều, thư ký Lục cởi áo khoác đắp lên người cho Nhiễu Chi.
Bế cô ta đi vào nhà rồi đi thẳng lên lầu 2, mở cửa bước vào phòng, anh đặt cô xuống giường
– Ưm, về đến rồi sao? Nhiễu Chi dụi mắt ngồi dậy, ngáp dài
Áo khoác rớt xuống để lộ thân hình quyến rũ. Thư ký Lục liếm mép, ngồi cạnh cô ta, đưa một mảnh giấy và nói
– Đây là kết quả, đọc đi.
Nhiễu Chi nhận lấy, đôi mắt lướt nhanh trên dòng chữ ngay ngắn
“Tên: Loan Phi Yến
Tuổi: 26
Cha là Loan Phúc Lợi, mẹ là Huỳnh Hồng An, em gái cùng cha khác mẹ là Lý Tiểu Nhi
Người yêu: Ưng Hoàng Thuận
Sở thích: ăn chơi, đi du lịch”
– Đều là những thông tin cần thiết, xem ra, cô có thêm kẻ thù rồi đấy, Mỹ tiểu thư. Thư ký Lục cười nói
Nhiễu Chi nhếch nhẹ môi, cô ta đứng lên, tay cầm mảnh giấy cho vào thùng rác
– Biết nhà ả chứ? Nhiễu Chi hỏi, giọng đều đều nhưng có chút khinh thường
– Tất nhiên. Thư ký Lục bắt chéo chân, hai tay chống ra đằng sau
– Tôi đi thay đồ, chuẩn bị xe. Cô ta cầm một bộ quần áo khá quyến rũ, đi vào phòng tắm
Thư ký Lục đang mỉm cười, bỗng mặt đen sì, ánh mắt lạnh lẽo, nụ cười biến thành cái nghiến răng, tay bấu chặt vào drap giường
” Tôi rốt cục là thua hắn chỗ nào, tại sao em lại không yêu tôi chứ?”
Buổi chiều, tại biệt thự Ưng gia, trong căn phòng ngủ nhuộm một màu đen tối, nữ nhân thân hình lõa lồ quyến rũ nằm trong lòng nam nhân to lớn khó chịu nhúc nhích
– Ưm, nặng quá à ~~~. Tiểu Nhi lười biếng nói, tay đẩy nhẹ Hoàng Thuận
– Bảo bối à, dậy thôi. Hoàng Thuận chân gác lên hông cô, chống cằm nhìn con mèo nhỏ đang khó chịu giãy giụa
– Dậy gì chứ? Em đang ngủ mà. Cô bực bội nói, tay kéo chăn lên che luôn cái đầu
– Sẽ bị ngộp thở đấy, dậy nhanh nào, chúng ta đi chơi mà, em không muốn đi sao? Hoàng Thuận nhẹ nhàng kéo chăn xuống, tay vuốt ve lưng trần
– Đi chơi sao? Lúc này Tiểu Nhi mới ló đầu ra, hai mắt sáng trưng chớp chớp nhìn anh
– Ừ, chúng ta sẽ đi chơi, bảo bối thích không? Anh hỏi, tay xoa nắn mông cô. Tiểu Nhi gật đầu, cô hất tung chăn ra, rồi ngồi dậy đi lấy quần áo mà thay
Hoàng Thuận mỉm cười, anh cũng ngồi dậy, sửa sang lại âu phục cho chỉnh tề rồi xuống phòng khách trước
Biệt thự Bạch gia…
– An Nhi à, em có thể nhanh hơn một chút được không? Hắc Phong thân mặc bộ vest trắng lịch lãm, mái tóc bảy ba đứng ngoài cửa phòng, lưng dựa vào tường, khoanh tay, khuôn mặt có phần nghiêm nghị, nhưng giọng thì lại lười nhác
– Chờ một chút đi, làm gì gấp thế? Bạch Chi An tay cầm cây son đỏ, thoa lên môi một lớp mỏng rồi cất vào tủ, sau đó lấy bình nước hoa Pháp xịt khắp người
– Aizz, trễ rồi đó, Thuận không có thích chờ lâu đâu. Hắc Phong cau mày nói
“Cạch”
Cánh cửa phòng ngủ mở ra, Chi An thân mặc váy ngắn màu đỏ không tay, khuôn mặt được đánh một lớp son phấn khá mỏng, mái tóc đen dài được búi gọn lên cao, chân mang đôi giày cao gót màu đỏ, tay cầm ví da màu nâu, xoay người một vòng, cô nhìn ông anh hai đang trề môi than vãn, hỏi
– Đẹp chứ? Trông em có quyến rũ không?
– Quyến rũ cái gì? Không chừng đến đó em sẽ bị con mèo nhỏ của Thuận cắn cho đấy. Hắc Phong cốc đầu em gái mình một cái rồi đi trước
Chi An chu môi hờn dỗi lẽo đẽo theo sau. Bước ra xe Bugatti veyron đang đậu trước cửa, hai anh em cùng ngồi hai ghế chính, Hắc Phong thắt dây an toàn xong, khởi động xe và phóng nhanh ra đường lớn
Tiểu Nhi thay đồ xong, cô chạy xuống phòng khách, nhanh nhẹn nhảy lên người anh
Hoàng Thuận giật mình, anh búng trán cô một cái
– Nguy hiểm lắm biết không? Sau này không được như thế nữa!
– Ay da, em biết rồi mà. Tiểu Nhi phồng má phụng phịu
Anh mỉm cười rồi dắt cô ra xe, lái đến nhà hàng lần trước – Nhà hàng Châu Phúc
Đến nơi, Tiểu Nhi nắm tay Hoàng Thuận cùng bước xuống xe. Chi An đứng từ xa nhìn thấy anh, liền vui mừng chạy đến
– Thuận! Chi An kêu tên anh, không giấu nổi sự vui mừng
Tiểu Nhi thấy Chi An ăn mặc có phần hơi hở hang, liền sợ vì vẻ quyến rũ của cô ấy mà khiến Hoàng Thuận mê mẩn, cô nhanh tay lẹ chân chắn ngang người anh, khiến Chi An ôm nhầm người
– Bạch tiểu thư xin hãy buông ra, Tiểu Nhi không thích cái ôm này a!
Cô nói, giọng dịu dàng, tay đặt lên bắp tay Chi An, nhẹ nhàng đẩy cô ra
Chi An có phần hơi ngạc nhiên, nghe lời cô liền từ từ thả lỏng tay, lùi bước rời khỏi cô
– Ơ, cô là…? Chi An nhìn Tiểu Nhi, hết vui mừng lại đến ngạc nhiên
– Tôi là Lý Tiểu Nhi, chào cô. Tiểu Nhi giọng dịu dàng nhỏ nhẹ, rất lịch sự lễ phép trước người vao quý và tự hạ thấp cái tôi
– Ơ ừm, chào…cô, tôi là Bạch Chi An, rất vui được gặp. Chi An không ngại bắt lấy bàn tay nhỏ đang lơ lửng giữa không trung
Một cỗ ấm áp truyền đến, đánh thức con người đang rơi vào trạng thái kinh ngạc
Chi An nhìn Tiểu Nhi từ trên xuống, cô mặc chiếc đầm xanh lục trắng dài đến đầu gối, nơi tay áo phồng lên ôm sát bắp tay nhỏ, chân mang đôi giày búp bê xanh lục óng ánh, chiều cao khá tốt, thân hình xinh đẹp tự nhiên, làn da trắng trẻo mịn màng, khuôn mặt nhu mì nhỏ nhắn, đôi mắt nâu to tròn long lanh, sóng mũi cao, hai má phấn nộn hồng hào, bờ môi căng mọng nước, cộng thêm mái tóc nâu hạt dẻ dài suôn mượt khiến cô trông rất xinh đẹp va dịu dàng thục nữ!
Không khỏi ngạc nhiên với vẻ đẹp thuần khiết của cô, Chi An miệng thầm khen ngợi Tiểu Nhi
Cô mỉm cười nhẹ, nụ cười ngọt ngào hớp hồn Chi An
– Whoa, anh Thuận à, vợ tương lai của anh thật đẹp a ~~. Chi An vỗ tay khen ngợi
– Quá khen! Dù sao em cũng rất đẹp đấy! Hoàng Thuận khoác vai Tiểu Nhi nói
Cô chu môi phụng phịu, tay nhỏ đánh mạnh vào lồng ngực anh
– Khen Tiểu Nhi đẹp! Cô bực dọc nói
Hoàng Thuận biết con mèo nhỏ của mình là đang ghen, liền dỗ ngọt
Hắc Phong ôm eo Vĩnh Hi, cùng mọi người đi đến, Thành Quang nói
– Cậu trễ thật đấy!
– Xin lỗi, tại đường hôm nay hơi đông xe một chút. Hoàng Thuận gãi đầu nói
– Hi Nhi đi cùng chúng ta không sao chứ? Tiểu Nhi hỏi
– Ý em là sao? Nghiên Phong hơi ngạc nhiên về câu hỏi của cô
– À ừm, em…em chỉ tò mò chút thôi. Tiểu Nhi cúi thấp đầu, nhỏ giọng
Mọi người nhìn biểu hiện của cô. Chi An bỗng nhiên bắt lấy cánh tay Tiểu Nhi, kéo cô ra khỏi người anh, hỏi
– Tiểu Nhi mấy tuổi?
– À ừm, tôi…tôi 24. Tiểu Nhi có phần ấp úng trả lời
– Vậy sau này phải gọi An Nhi là chị đấy nhé! Chi An cười nói
– Hả? Tiểu Nhi không hiểu liền hỏi lại
– Chị năm nay 26 tuổi, không phải là lớn hơn em sao? Chi An cười hỏi
Tiểu Nhi gật nhẹ đầu, cô chỉ nở nụ cười nhẹ.
– Vậy…đã đặt thức ăn xong chưa? Hoàng Thuận hai tay đút vào túi quần hỏi
– À, vừa mới đặt nên chắc hơi lâu, hay chúng ta đi đâu đó chơi chút đi. Hắc Phong nói
– Cũng được, đến công viên gần đây. Nghiên Phong gật đầu, cả bọn cùng kéo nhau đến công viên đối diện
Quán Bar Ảo Mộng…
Ánh đèn đầy màu sắc khiến cả không gian trở nên sinh động, kết hợp với tiếng nhạc ồn ào xập xình vang lên mang đến bầu không khí tươi vui và náo nhiệt. Những cô gái với những trang phục mang phong cách táo bạo và style đang nhảy múa đung đưa cơ thể theo nền nhạc, những nam nhân với trang phục công sở, hay trang phục giản dị ngồi ôm những cô nàng quyến rũ, vừa nói chuyện vừa uống rượu. Những rapper sung sức cầm micro cất lên những bản nhạc rap vang dội khắp không gian, mang vai trò tăng sự hào hứng cho những con người đang reo hò bên dưới sàn nhảy
Đó là bọn họ, còn Loan Phi Yến cô thì sao?!
Một thân mặc váy ngắn cũn cỡn màu đen hai dây, tay lắc lắc ly rượu whiskey, đôi mắt xuất hiện một tầng sương mờ ảo, đôi môi đỏ khẽ nhấp từng miếng rượu.
Dáng ngồi trông rất ngạo nghễ, nhưng có phần quý phái và sang trọng, thật đúng là quý tộc có khác!
– Thêm chai nữa! Giọng nói vô cùng bực bội vang lên, nam phục vụ vội vã chạy đi lấy thêm một chai rượu rồi đem đặt lên bàn, sau đó nhanh chóng rời đi
– Uống một mình thì hơi buồn đấy, tôi có thể…uống cùng cô không? Nhiễu Chi mặc váy đỏ hai dây ngắn cũn cỡn, tay lắc lắc ly rượu nho Pháp đi đến cùng thư ký Lục tay mang một giỏ tiền đô
– Cô là…
Phi Yến nhìn Nhiễu Chi, có chút ngạc nhiên khi lần đầu được nhìn thấy dung mạo của cô ta
– Tôi là tình đầu của anh Thuận, kẻ thù hiện tại là Tiểu Nhi, cô có muốn hợp tác với tôi không? Nhiễu Chi thẳng thắn đi vào vấn đề chính
Cô ta vốn là người không thích vòng vo nhiều lời
– Dựa vào đâu tôi có thể hợp tác cùng cô? Phi Yến cau mày hỏi, có chút thích thú
– Dựa vào việc tôi và cô hiện tại có chung kẻ thù! Nhiễu Chi nhếch mép nói
– Xì, sau này cũng là kẻ thù, sao tôi phải…? Phi Yến chưa nói hết câu, thư ký Lục đã đặt lên bàn cô ta một giỏ xách màu đen to đùng
– Nghe nói gia đình cô đang trên bờ vực phá sản, nếu không muốn chết, thì hợp tác với tôi. Ngược lại, tôi sẽ giúp gia đình cô. Được chứ?
Một điều kiện quá hợp lí, đánh trúng vào tâm lí của Phi Yến. Nói thật là hiện tại gia đình cô ta đang trên bờ vực phá sản vì cổ phiếu công ty bỗng nhiên tụt xuống một cách bất thường không rõ nguyên do, cộng với việc các tập đoàn trước đều hủy bỏ mối làm ăn với tập đoàn họ, hiện tại công ty đang lâm vào tình thế khó khăn và rất cần một số tiền lớn để có thể giải quyết chuyện này
Nhếch nhẹ môi, cô ta hỏi
– Số tiền này là bao nhiêu?
– 50 tỷ. Nhiễu Chi đáp, một số tiền lớn dư sức giúp đỡ công ty
– Tốt, tôi sẽ hợp tác với cô. Nếu như, cô chịu giúp gia đình tôi. Phi Yến trầm giọng, ánh mắt sắc bén
– Tất nhiên, rất vui được gặp cô, sau này mong có thể giúp nhau! Nhiễu Chi đưa tay ra, Phi Yến bắt tay cô ta, miệng nhếch lên, tạo thành nụ cười nửa miệng
Thư ký Lục đứng bên cạnh, dù không thích tham gia nhưng buộc phải tham gia!
Và những chuyện tồi tệ kinh khủng sắp xảy ra, liệu Tiểu Nhi có vượt qua được hay không?
Mọi người hãy tiếp tục theo dõi những phần sau nhé!