Bạn đang đọc Ông Xã Đáng Yêu Của Nữ Tổng Tài Lãnh Huyết: Chương 3.2
-“Này vì sao cháu ta lại làm cô dâu của ngươi ??? “ Ông nội im lặng 1 hồi lâu bây giờ mới lên tiếng.
-“ Vì sao a, … đơn giản là cháu đi làm còn anh ấy sẽ ở nhà nấu ăn… như vậy anh ấy sẽ làm vợ còn cháu sẽ làm chồng. Đơn giản như vậy thôi !!!” Cô thẳng thắn trả lời.
-“ Ờ nhỉ …!!! Như vậy cũng hợp lý…” Ông nội vuốt râu gật đầu.
Sau 1 hồi trầm tư suy nghĩ, hắn cuối cùng mở mắt to tròn nhìn cô rồi…. Gật đầu cái rụp. Cô thấy hắn đồng ý , mặt mày hớn hở gỡ sợi dây chuyền trên cổ xuống rồi tháo sợi dây chuyền ra lấy cái nhẫn xuống. Cầm lấy nhẫn đeo lên ngón áp út của hắn rồi mỉm cười nói.
-“ Như vậy từ bây giờ anh là vợ tôi rồi đấy. Anh sẽ không bao giờ thoát khỏi tay tôi đâu.” Cô nhìn hắn rồi nở 1 nụ cười vô cùng nham hiểm.
Tuy hắn không hiểu cô nói gì nhưng tự nhiên người hắn chợt ớn lạnh.
Từ ngày cô cầu hôn hắn tới nay cũng được 1 tháng. Thương tích trên người cô đa số đã ổn định. Nhưng mà cô vẫn lười không muốn rời khỏi nơi này, nơi này rất là tuyệt nha, không ồn ào không khói bụi mọi thứ đều là từ thiên nhiên.
Nhưng công việc của cô không cho phép cô ở lâu như vậy. Cô đành phải từ biệt Ông nội cùng người chồng vô cùng đáng yêu của cô. Tuy là rất tiếc nuối nhưng biết làm thế nào bây giờ… Cô không thể đưa hắn theo được vì cô sợ hắn sẽ bị thương. Cô sẽ giải quyết mọi thứ thật nhanh chóng rồi sau đó sẽ tới đón người chồng đáng yêu này.
-“ Ân Ân, Ân Ân đi đâu ??? Bao giờ Ân Ân sẽ về ???” 2 tay hắn nắm chặt cánh tay cô, Đôi mắt hắn rưng rưng như muốn khóc mấp máy môi nhìn cô hỏi.
-“ Nguyệt Nguyệt ngoan, ta sẽ sớm quay lại. Nhớ là phải nghe lời Ông Nội nghe chưa .”
Cô Nhìn hắn cười sủng nịnh nói. Ôi người chồng này thật là đáng yêu chết mất, hắn mà như vậy nữa thì làm sao cô có thể đi được đây Ajzzz….
-“ Ân Ân nhớ là về sớm nha….. hức hức…. Nguyệt Nguyệt sẽ nhớ Ân Ân lắm …hức hức….” Hắn ôm cô sụt sịt khóc.
Nhìn hắn như vậy cô rất là thương tâm nha. Ajzzz mà biết sao bây giờ, cô cũng có muốn như vậy đâu chứ. Nhưng giờ cô phải đi rồi, cô sẽ rất nhanh quay lại và rước hắn về nhà mình, như vậy cô sẽ không phải nhớn thương hắn nữa rồi.
-“ Con đi đây, từ nay chồng con nhờ Ông nội chăm sóc hộ. Con sẽ sớm quay lại đón 2 người. Nguyệt Nguyệt nhớ phải ngoan ngoãn nha, Ân Ân sẽ sớm quay lại. “ Cô nhìn hắn nuối tiếc xoay người bước đi.
-“ Ân Ân…Nguyệt Nguyệt….. sẽ ….ngoan a… Ân Ân…nhớ…nhớ về sớm…gặp …gặp Nguyệt Nguyệt nha…” Hắn vừa khóc vừa nói nhìn cô bước đi. Không hiểu sao hắn cảm nhận được có gì đó thiếu thiếu…
Cô đau lòng khi nghe hắn khóc nhưng lại không giám quay đầu lại, vì cô không chắc là mình có thể đi được hay không nữa.