Đọc truyện Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi – Chương 54
Lại qua nửa tháng, tiểu Tô được lấy lương thì mang về đưa cho tiểu Tú, tiểu Tú nhìn số tiền trong tay cảm thấy lo lắng. Trước kia hay định lượng tiền mặt là mấy vạn, hiện tại cầm mười mấy đồng cảm thấy thật ít ỏi, với lại xây nhà sắp xong thì hai vạn đồng tiền cũng gần hết, vì vậy tiểu Tú cảm thấy lo lắng.
“Tiểu Tô a, anh xem nhà ta lại sắp hết tiền rồi, hay là chúng ta lại bán trái cây trong không gian. Em đã tính rồi, chờ anh đi bán trái cây về thì em cũng sắp sinh, đến lúc đó trong tay có tiền trong lòng không còn lo lắng em cũng yên tâm ở cữ.” Tiểu Tú lôi kéo tiểu Tô vào không gian, ngồi dưới gốc cây nói.
Tiểu Tô sờ sờ đầu, anh kiếm được bao nhiêu tiền đều đưa cho tiểu Tú, cho nên khi tiểu Tú nói muốn kiếm tiền, tất nhiên anh cũng nghĩ biện pháp kiếm tiền: “Ừ, đợi ngày mai anh gọi điện thoại cho chiến hữu, xem bọn họ còn muốn lấy trái cây không.” Mặc dù anh Hứa đã nói, có trái cây thì bán cho anh nhưng vẫn phải hỏi lại một chút.
Ngày hôm sau, tiểu Tô liên lạc với anh Hứa: ” gần đây mọi người sống tốt không?” Anh Hứa vừa thấy là tiểu Tô gọi, trái tim liền nóng lên, lúc trước mua số trái cây kia mọi người phản ứng rất tốt, ngay cả vợ mình cũng thích, đặc biệt là khi mình lấy được một túi cà chua cho cô ấy.
” anh nói này tiểu Tô, có phải em lại có đồ tốt gì không?” Anh Hứa rất mong chờ. Tiểu Tô cười hắc hắc hai tiếng: ” Em lại có chút trái cây muốn bán, nghĩ đến thăm các anh tiện thể kiếm chút tiền mua sữa cho con.” Tiểu Tô nói xong thật ngại quá, nhưng anh Hứa nghe lại rất hài lòng.
“Hảo tiểu tử, mới nghe cậu kết hôn không lâu giờ đã sắp có con trai ôm rồi” Anh Hứa lớn tiếng cười hai cái: ” Cậu có trái cây gì, bao nhiêu cân?” Tiểu Tô cũng không khách khí, đem số lượng ngay hôm qua quan sát nói ra.”Trái cây thì giống đợt trước nhưng số lượng thì em chưa biết, nếu anh lấy thì em sẽ xem xem có bao nhiêu.”
” Cậu có bao nhiêu thì mang đến đây cả đi. Xem lần này tiểu tử ngươi có thể cung cấp loại nào, cái khác thì không cần nói nhiều.” Vì vậy chuyện này cứ quyết định như vậy. Lúc về nhà tiểu Tô lại mua thật nhiều bao bố mang về. Chỉ là, tiểu Tô nghĩ đến một điều, lúc trước là mua một ngàn túi đừng đồ ở vài cửa tiệm, lần này cẩn thận tránh những cửa tiệm đó mà đi tiệm khác mua một ngàn cái túi. Chỉ cần không gian vẫn còn thì vẫn cần dùng đến số túi này.
Một ngàn túi không phải ít, tiểu Tô đành phải mượn một chiếc xe đẩy tay, mất nhiều sức lực mới mang về được. Tiểu Tú nhìn thấy tiểu Tô đầu đầy mồ hôi cười: ” sao anh ngốc vậy, chỉ cần để em đi cùng em chuyển vào không gian luôn, không cần tự mang về như vậy.”
Tiểu Tô lúc này mới nhớ tới: “Lần sau đi, lần sau anh sẽ mang em đi cùng, lần này anh cũng đã mang về đến nơi rồi.” Vợ chồng son thừa dịp bà Hảo không chú ý liền vào không gian, tiểu Tú lại chỉ huy trái cây tự hái xuống, tự đóng gói. Sau đó chờ tiểu Tô liên lạc xe lửa để giao hàng.
Tiểu Tú bụng lớn nên đứng lâu liền đau lưng, vì vậy liền lấy hai quả táo.Ngồi ở trong sân của căn nhà trong không gian nhìn cây nho, tiểu Tú lại ngứa tay, lúc đầu tưới một vò rượu trắng, sau lại thêm rượu vàng, nhớ ở bên ngoài còn có một ít rượu gạo lúc làm tiệc rượu, tiểu Tú liền muốn đem rượu xách đi vào tưới cho cây nho.
Nhưng tiểu Tú không biết lại có biến hóa gì, tựa như nhận được một món quà tặng chứa ở trong hộp, trước khi mở ra không biết có gì, có thể là cái hộp Pandora, cũng có khả năng là chứa hòm bảo bối. Không gian hiện tại đã rất tốt. Có cái ăn, uống còn kiếm tiền được nên vẫn để một thời gian nữa hẵng làm việc này.
Liên lạc được xe lửa, tiểu Tú liền thừa dịp buổi tối đem trái cây chuyển vào như lúc trước, vợ chồng son lưu luyến không rời cáo biệt. Tiểu Tô vuốt tiểu Tú cái bụng nhỏ, nói: ” Em ở nhà chờ anh, anh rất nhanh sẽ về.” Tiểu Tú gật đầu một cái, vẫy tay tạm biệt tiểu Tô.
Xe lửa chạy, lần này đồ ở ba toa xe, để cho tiện coi chừng đồ, tiểu Tô ngồi ở toa giữa . Có kinh nghiệm lần trước, lần này tiểu Tô chuẩn bị rất đầy đủ. Một cái đệm sợi bông nhỏ, lại thêm một cái áo khoác ngoài dầy, còn có một phíc nước, hơn nữa còn có đủ trà đến khi xuống tàu.
Ngồi xe lửa từ Tô Châu đi phải mất ba ngày bốn đêm mới đến nơi. Ngày thứ nhất, gió êm sóng lặng, tiểu Tô vẫn ngồi trên đệm bông nghĩ tới tiểu Tú. Bình thường ở chung một chỗ không cảm thấy gì nhưng khi xa nhau thật không quen. Lúc xe lửa sắp vào trạm tiểu Tô đi qua hai toa kia nhìn đồ. Bây giờ mặc dù vẫn tương đối thái bình, nhưng là cũng cần chú ý một chút.
Khi tiểu Tô lại đi đến toa thứ ba phát hiện có chút không đúng, nhưng không nhìn ra không đúng ở đâu, vì vậy lại kiểm tra một lần mới trở về toa giữa. Chờ tiểu Tô ăn xong lương khô dựa lưng vào buồng xe thì mới phát hiện ra chỗ không đúng. Các túi ở trong không gian đều tự thắt nút theo cách đặc biệt, cùng theo một dạng, nhưng ở toa thứ ba có mấy túi thắt khác giống như thắt nút thòng lọng rồi. Nhất định là có người động tới những túi này rồi.
Chỉ là lúc xe lửa chạy đều khóa bên ngoài, mình mới vừa rồi mở cửa cũng không thấy có ai, chẳng lẽ vừa mới bắt đầu đã có người đi vào làm cái gì? Trái lo phải nghĩ, tiểu Tô quyết định khi vào trạm tiếp sẽ quan sát cẩn thận. Bây giờ ngủ một chút để dưỡng sức mới được. Lại một lần nữa nghỉ ngơi chứ, tiểu Tô sờ soạng gậy thép phòng thân, sau đó cẩn thận kéo ra một chút, nghĩ kỹ xem rốt cuộc là ai ở bên trong.
Đang lúc tiểu Tô kiểm tra thì có cảm giác có người xông ra đánh mình, theo bản năng giơ tay lên đỡ, trong bộ đội học Cầm Nã Thủ cứ như vậy thuận tay đánh ra. Người nọ cứ như vậy bị tiểu Tô bắt được, tiểu Tô định thần nhìn lại, lại là một đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi. Xem ra cũng không phải người tốt.
Bây giờ đã tháng mười rồi, tiểu tử này vẫn mặc trường sam, hơn nữa còn rách nát, một đôi mắt đầy tia máu: “Ngươi mau buông ta ra! Mới vừa rồi tiểu gia ta không có chú ý mới mắc bẫy của ngươi.” Tiểu Tô đối với tiếng kêu gào của tiểu tử kia không để vào mắt. Một tay giữ chặt, kéo hắn rồi quan sát trong toa hành khách này số trái cây tổn thất, nhìn một vòng, tiểu Tô phát hiện tổn thất còn ít, may mới chỉ mất khoảng mười cân.
Xem qua tình trạng tổn thất, tiểu Tô liền mang hắn ra ngoài, đem toa xe khóa lại, tiểu Tô đem hắn dẫn về toa giữa. Đem tiểu tử ném vào xong tiểu Tô tự nhiên từ trong túi lấy ra một miếng bánh cùng một miếng thịt ăn. Tiểu Tô mới vừa rồi quan sát qua, xe lửa cũng đã đi một ngày một đêm rồi, này trong toa xe lửa chỉ có quả táo, cái khác cũng không có. Nếu như tiểu tử này lúc xuất phát đã núp ở trong buồng xe, vậy hẳn là sẽ thấy thèm thịt trên tay mình.
Vừa ăn vừa tiểu Tô còn chậc chậc bình luận: ” Thịt lần này thật ngon, nếu được hâm lại một chút thì rất tuyệt. Về nhà nhất định phải ăn một chén thịt kho, khi đó chỉ có nước thịt này mình cũng có thể ăn được hai chén cơm!” Tiểu Tô ăn một miếng khen ngợi ba tiếng, từ từ liền ăn hết canh thịt và bánh.
“Này, tiểu gia cũng muốn ăn thịt!” Bị ném đến trong góc, tiểu tử thấy tiểu Tô ăn thịt là nước miếng không nhịn được chảy ra. Ba bước thành một bước đi qua, đứng trước mặt tiểu Tô nói hắn muốn ăn thịt. Ở trong bát còn một ít thịt nhìn rất ngon. Đây là tiểu Tô cố ý muốn trêu chọc hắn, đem thịt để trước mặt hắn hồi lâu .
“Làm sao tôi phải cho cậu ăn?” Tiểu Tô vừa dọn dẹp vừa nhớ tới: “Thịt này là vợ tôi chuẩn bị cho tôi ăn trên đường. Tôi còn không so đo với cậu làm sao lại ở trong toa xe đâu đấy, cậu đến từ đâu. Muốn ăn thịt có thể, cậu trước hết đem tiền táo trả cho tôi tôi sẽ suy nghĩ!”
Tiểu tử nuốt nước miếng, cũng không lên tiếng, liền nhìn chằm chằm tiểu Tô đem thịt cất đi, sau đó thừa dịp tiểu Tô xoay người dọn dẹp những vật khác xông lên đoạt thịt. Hai ba ngụm liền đem ăn thịt hết, hơn nữa ngay cả nước thịt cũng ăn hết. Sau đó hài lòng muốn xem phản ứng của tiểu Tô.
Thật ra thì bằng bản lĩnh của tiểu tử đó không thể thắng được tiểu Tô đã được rèn luyện trên chiến trường, chỉ là tiểu Tô cố ý nhường một chút thôi.