Đọc truyện Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi – Chương 43: Nở hoa
Buổi tối hôm đó Lý Lệ vẫn ngủ trong phòng tiểu Tú, khi cô nhìn tiểu Tú cùng tiểu Tô dắt tay nhau thì trái tim Lý Lệ khẽ đau, người đàn ông này rốt cuộc không phải thuộc về mình. Có lẽ mình nên dũng cảm một chút, trực tiếp nói cho anh biết anh là người mình yêu, mà không phải theo đuổi cách một tầng sa, như vậy biểu đạt mịt mờ.
Ban đêm Lý Lệ không ngủ được, dứt khoát cuộn chăn ngồi dậy. Cuộc tình của mình đã tan vỡ. Thì ra tình yêu của mình chỉ như một giấc mộng. Lần này có thể đến gặp Tô Chính, thật sự là tìm được sự giải thoát. Chuyên của mình và Tô Chính đã là quá khứ rồi, vấn đề cần giải quyết bây giờ là việc hôn sự ở trước mắt.
Đêm trước khi đi, mẹ Lý Lệ đã từng nói với Lý Lệ: “Lý Lệ, đợt nghỉ này ra ngoài đi giải sầu cũng tốt . Con cũng trưởng thành rồi, sau khi trở về, liền để mẹ giới thiệu đối tượng cho con đi! Mẹ biết không ít người tốt đâu.” Đối với lời mẹ nói, Lý Lệ gượng cười. Ý tứ trong lời của mẹ Lý Lệ hiểu, cho con đi xem một chút, đợi khi trở về con đã chết tâm, con phải nghe lời mẹ mai mối! Ngày mai, ngày mai trở về thôi, đã tận mắt thấy hạnh phúc của anh, vậy thì không cần do dự rời đi thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Lệ hướng vợ chồng tiểu Tô tạm biệt: “Tô Chính, hôm nay em về đây, đã làm phiền anh. Em còn muốn đi du lịch mấy chỗ khác.” Tiểu Tô cũng không giữ lại, cũng đã từng là quân nhân nên tiểu Tô biết quân nhân rất khó xin nghỉ được, ngày nghỉ cũng ít. Mặc dù Tô Châu có rất nhiều cảnh đẹp, nhưng lại không có người có thể cùng cô ấy du lịch.
“Ừ, một lát nữa anh sẽ đi xem giúp em xem có vé xe không, nếu như không có vé xe em phải ngủ giường cứng nhà anh một đêm nữa thôi.” Tiểu Tô khẽ mỉm cười cùng Lý Lệ nói giỡn.”lúc về, nếu liên trưởng có hỏi, em giúp anh nói cùng liên trưởng anh vẫn khỏe. Nếu có cơ hội anh sẽ mang vợ lên đó thăm mọi người”.
Tiểu Tú đứng ở một bên nghe bọn họ nói chuyện, mặc dù tiểu Tú có thể cảm thấy Lý Lệ có hảo cảm với tiểu Tô, nhưng hảo cảm đó đã không còn như quá khứ .”Lý Lệ còn muốn đi chỗ khác du lịch sao? Tôi còn muốn chuẩn bị cho cô một chút đặc sản đấy. nhưng nếu đi luôn chắc không kịp rồi.”
Nhìn tiểu Tú nói chuyện, Lý Lệ trong lòng vẫn có chút không thoải mái, vẫn cho là vợ Tô Chính chỉ là một thôn cô bình thường, nhưng sau khi thấy tiểu Tú, Lý Lệ mới phát hiện thôn cô này cũng không đơn giản. Mặc dù mới biết tiểu Tú một buổi tối, nhưng cái gì nên biết cũng biết. Tiểu Tú là một người có văn hóa, những thứ này từ cách cô ấy đối đãi mình có thể nhìn ra. Đổi lại nếu như là mình, nữ chiến hữu của chồng mình đến chơi, coi như không có tình cảm nam nữ, dù sao trong lòng vẫn sẽ bốc lên mùi dấm .
“Chị dâu cũng không cần gì, nếu được thì cho em một lời chúc phúc thôi!” Chúc phúc em sớm tìm được một người chồng như ý. Tô Chính em thích anh, nhưng anh không yêu thích em, anh hiện tại đã đính hôn, mà em cũng tới nhìn rồi, tân nương rất đẹp rất hợp với anh, nhưng trong lòng em vẫn không thoải mái được, không thể chúc phúc cho hai người được, bí mật phá hư tình cảm hai người em cũng không làm được. Hiện em rất đau lòng, cần thật nhiều lời chúc phúc.
Tiểu Tô đưa Lý Lệ đi trạm xe, đi trên đường không nói gì, nhưng trước khi lên xe hai người rất trịnh trọng bắt tay nhau: “không biết đến lúc nào mới gặp lại, em hãy bảo trọng!” Lý Lệ trước khi lên xe không nói được một câu. Tiểu Tô đem bao lớn bao nhỏ gì đó mang lên xe.
“Ừ, gia đình anh cũng bảo trọng, có cơ hội lên bộ đội thăm chúng tôi một lần.” Tiểu Tô cũng có chút thương cảm. Đợi xe đò rời đi trạm xe còn đứng bên đường nhìn xe đi xa sững sờ.
Lúc về nhà đi ngang qua tiệm chụp hình, lòng tiểu Tô liền động, lần trước Lý Lệ hỏi tiểu Tô muốn hình nhìn, tiểu Tô lúc này mới phát hiện ra trong nhà không có một tấm hình , thật sự là sơ suất quá. Buổi tối đi ngủ, tiểu Tô cùng tiểu Tú thương lượng: “Tú, ngày mai chúng ta với bà Hảo cùng đi chụp tấm hình gia đình đi!”
Tiểu Tú lúc này mới nhớ tới, mình kết hôn, nhưng ngay cả đám tấm hình kết hôn cũng không có chụp, cũng quên mất. Còn nhớ rõ trước kia thấy người ta lúc kết hôn còn đi chụp bộ ảnh cưới nữa. Bây giờ không có điều kiện, nhưng là cũng không thể cũng không có tấm hình gia đình! Vì vậy ngày hôm sau, tiểu Tú thức dậy rất sớm.
Chọn áo len đỏ có họa tiết hoa nhỏ mặc với quần nhung đen, như vậy một than tiểu Tú hỉ khí mười phần, nhưng là cũng hết sức quê mùa. Lúc đầu bà Hảo không muốn đi chụp hình , nhưng lại không chịu được tiểu Tú làm nũng: “bà Hảo, bà phải đi với chúng con, về sau một năm chúng ta chụp ảnh gia đình một lần, hiện tại nhà chúng ta có ba người, đợi có bảo bảo đó chính là một nhà bốn người hoặc là năm người rồi.”
Tiệm chụp hình không lớn, đồ đạc bên trong cũng đã cũ kỹ. Hình trong tiệm chụp hình chỉ có dáng người thôi, trước khi chụp tiểu Tú thuận tiện hỏi: “Sư phụ hình này là hình đen trắng hay đã có màu sắc rực rỡ rồi?” Sư phụ nói: “Tiểu cô nương, chỗ của tôi chỉ có ảnh trắng đen, ảnh có màu sắc rực rỡ cô phải đến thành thị lớn mới có.”
Vì đền bù tiếc nuối không có ảnh cưới, tiểu Tú cùng tiểu Tô chụp ảnh hai người, trong hình tiểu Tô cười có chút cứng ngắc, nhưng tiểu Tú cười thật ngọt ngào. Chụp hai người xong, bắt đầu chụp ảnh gia đình. Bối cảnh là ở bồn hoa, bà Hảo ngồi một mình ở trên ghế thái sư, tiểu Tú cùng tiểu Tô một trái một phải đứng sau lưng bà Hảo. Một nhà ba người cười rất vui vẻ!
Đến lúc mọi người hết bận, tiểu Tú cùng tiểu Tô nói một chút chuyện ở Trấn Giang. Phòng ốc cỏ tranh đã rách nát, bà lão đã già, đèn dầu mờ tối, còn có một đứa bé nhỏ. Mặc dù trước khi đi tiểu Tú để lại cho bà lão không ít thứ, hơn nữa đã lưu lại rồi một chút tiền, nhưng trong lòng tiểu Tú vẫn thấy thương xót.
Nghe lời tiểu Tú miêu tả, tiểu Tô đi đi lại lại trong phòng, một lúc sau tiểu Tô mới ngồi vào chỗ của mình viết một phong thư thật dài cho liên trưởng. Trong thư viết nội dung gì tiểu Tú không biết, cũng không có hỏi tới. Cứ như vậy từng ngày từng ngày trôi qua, đầu mùa xuân lại chuẩn bị cày bừa vụ xuân. Mà dự định của tiểu Tú có chếch đi một chút.
Cái thời đại này cơ hội buôn bán rất nhiều, nhưng mọi người lại không nắm được! Tiểu Tú biết một cơ hội buôn bán. Đó chính là hoa cỏ, cây xanh. Lúc này hoa cỏ và cây xanh là mặt hàng bắt đầu có người mua, trong những ngày sau này hầu hết tất cả các công ty đều mua ít hoa cỏ và cây xanh về để trang trí và tăng sự có mặt của cây xanh trong công ty. Mà bây giờ, loại kinh doanh dường như không có, nên phải tranh thủ làm trước người khác thì sẽ kiếm được một khoản không ít.
Mà tiểu Tú hiện tại có một ưu thế tuyệt đối, đó chính là không gian bí mật, chỉ có không gian đó mới có thể trồng những loài hoa hay cây cảnh mà trồng ở ngoài không thể sống! Hơn nữa còn là chuyện một vốn bốn lời. Tiểu Tú tính toán từng bước từng bước một, trước trồng một chút hoa lan quân tử, lan điếu, cây xương rồng, cây trúc … Làm một mô hình bồn hoa nhỏ trước.
Tiểu Tú còn tính, không riêng trồng hoa cỏ và cây xanh mà còn trồng ít thuốc, mình không trồng những dược liệu bình thường mà trồng những thứ quý hiếm . Hiện tại sâm trên núi càng ngày càng ít, như vậy mình trồng sâm đi. Mua nhân sâm làm giống, trồng trong không gian, mỗi loại trồng một hai mẫu. Loại tốt thường lâu thu hoạch, phải cần 8 đến 10 năm. Lúc đó ở bên ngoài sâm trên núi đã gần hết! Đến lúc đó, lại có một khoản tốt để thu vào.
Tiểu Tú nghĩ trái nghĩ phải, cảm giác ngày hạnh phúc cách mình không xa. Vì vậy cùng tiểu Tô hai người là càng làm càng mạnh hơn. Mà bà Hảo thấy ăn cơm xong, tiểu Tô cùng tiểu Tú liền ở phòng không ra ngoài, ngày nào cũng như vậy bà cũng không quản, trong lòng bà Hảo, hai người tình cảm tốt là tốt rồi, cho nên mong đợi tiểu Tú sớm một chút có đứa bé. Bà Hảo đã mong làm cụ lâu lắm rồi!
Tiểu Tô cùng tiểu Tú ở trong phòng không phải chơi không, đều là cố hết sức làm lụng. Tiểu Tô không biết lấy giống ở đâu, từng chút một gieo xuống, mới đầu gieo hai ba hạt cây một chỗ, hiện tại cây đã lên cần cấy riêng ra, nếu không cây sẽ sinh trưởng kém.
Lúc rảnh rỗi, tiểu Tô cùng tiểu Tú trao đổi với nhau. Thường thường mới vừa nói một chút về cuộc sống, tiểu Tô liền lấn trên người, vừa hôn vừa ôm kết quả chính là hai người lại lăn đến cùng nhau. Mỗi lần mới nói một chút, đã mất không ít thời gian, tiểu Tú nổi giận không để cho tiểu Tô lại gần mình nhưng cũng chỉ được mấy ngày!
Tục ngữ nói thật hay, có cày cấy sẽ có thu hoạch. Một ngày tháng tư, tiểu Tô mua cá về, trầm trồ khen ngợi bà Hảo nấu canh ngon. Bà Hảo nấu canh cá, mùi canh cá ngon vô cùng. Vừa đặt lên bàn, tiểu Tô múc cho tiểu Tú một bát, lại múc cho bà Hảo một bát, tiếp theo chính mình tự ăn một bát.
Bưng canh cá lên thì tiểu Tú liền có chút không dễ chịu lắm, cảm giác mùi vị này thật khó chịu. Vì tiểu Tô múc canh cá nên tiểu Tú mặc dù không muốn ăn nhưng vẫn bưng lên uống một hớp, nhưng canh cá này vào trong miệng còn chưa thấy cái tư vị gì thì tiểu Tú liền một hớp toàn bộ nôn ra, không chỉ thế chỉ cần ngửi thấy mùi canh cá là đã muốn nôn.
Tiểu Tú ngồi xổm ngoài phòng nôn mãi không dứt, tiểu Tô tự nhiên cũng không muốn ăn cơm tiếp, cũng đứng bên cạnh tiểu Tú, giúp đỡ vỗ lưng xoa ngực, còn lấy nước cho tiểu Tú súc miệng. “Em làm sao vậy, đi bệnh viện khám một chút xem thế nào?”. Tiểu Tú cũng cảm thấy canh cá này mấy ngày trước vẫn ăn được mà hôm nay lại như thế.
Bà Hảo cũng đi theo ra ngoài, cười híp mắt nhìn tiểu Tú cùng tiểu Tô, nghe tiểu Tô nói muốn đi bệnh viện, gật đầu nói: “Tiểu Tô, con mang nó đi viện xem một chút đi!” Vì vậy tiểu Tô cũng không tiếp tục ăn cơm, hỏi người mượn chiếc xe đạp liền mang theo tiểu Tú chạy thẳng tới bệnh viện. Chờ lúc gặp bác sĩ xong tiểu Tô liền cười không ngậm được miệng.