Đọc truyện Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi – Chương 39: Ôn tình
Tiểu Tô thể lực hơn người nên tiểu Tú vừa hưởng phúc lại vừa khổ sở, cho nên sáng hôm sau thức dậy thì mặt trời đã lên cao. Tiểu Tú rửa mặt xong, lúc xuống bếp ăn sáng, thấy bà Hảo cười tươi như hoa, tiểu Tú thẹn thùng không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể nhanh chóng ăn xong bát cháo, sau đó nói qua với bà Hảo một tiếng: “Bà Hảo,con đi thu thập một hành lý đây.” Rồi xoay người rời đi. BàHảo gật đầu, ngồi ở trước bàn nghe đài nhỏ đang hát kịch.
Trở về phòng trong, tiểu Tú gấp quần áo xong lại muốn dọn dẹp ít đồ, mặc dù nói đi mấy ngày rồi về , mang vài một bộ quần áo là được. Nhưng dọn dẹp một lúc liền thấy eo thật mỏi, như muốn gãy ra. Nghĩ tới nguyên nhân, tiểu Tú đã cảm thấy đỏ mặt. Không biết tiểu Tô có sức lực tốt hay tiểu Tú sức chịu đựng kém. Rõ ràng hai người mới cùng nhau, tiểu Tô đã có bản lãnh làm cho tiểu Tú liên tiếp kêu không chịu nổi.
Buổi sáng, tiểu Tú liền đem drap giường cất đi. Bây giờ mặc dù không thịnh hành là phải đem lạc hồng cho nhà chồng nhìn, nhưng cái drap giường đơn này tiểu Tú vẫn muốn cất đi. Thu thập quần áo xong, tiểu Tú suy nghĩ một chút phải đem theo một chút tiền. Đến đó cần mua chút đồ cho đứa bé, trên tay phải có nhiều tiền hơn một chút. Còn đồ thì tiểu Tú đều bỏ hết vào không gian rồi.
Trong căn phòng nhỏ ở không gian, đồ dùng hàng ngày đầy đủ hết, có ăn có mặc, ở trong đó một năm rưỡi cũng được nữa là. Đồ nào quan trọng tiểu Tú cũng để ở trong không gian . Tựa như lúc trước mua tem con khỉ. Để ở bên ngoài tiểu Tú không yên tâm, sơ ý một chút sẽ bị nấm mốc, hoặc là bị chuột cắn, đến lúc đó tiểu Tú có khóc cũng không kịp . Mới vừa rồi tiểu Tú xem lại một lúc, tiền trong người đã gần hết.
Tiểu Tô đưa cho bà Hảo tiền lễ bà đều đưa lại cho tiểu Tú, tốn hơn một trăm đồng tiền mua thức ăn, còn lại tiểu Tú cầm hết. Hiện tại kinh tế trong nhà đều dựa vào tiểu Tô . Năm ngoái nuôi heo còn phải nuôi hơn nửa năm nữa mới có thể bán, năm ngoái trồng cây ăn quả cũng cần ít nhất một năm mới ra quả. Nếu chỉ lo ăn mặc, tiểu Tú cảm thấy chút tiền còn lại cũng đủ. Nói cho cùng rau củ không phải mua vì đã có trong không gian, chỉ cần mua chút thịt cá. Nhưng bà Hảo đã lớn tuổi, chỉ sợ xảy ra chuyện gì thôi.
Đến trưa tiểu Tú đã xếp xong đồ, cũng dọn dẹp xong. Tiểu Tô buổi trưa không về ăn cơm, chỉ có hai người bà Hảo với tiểu Tú ăn. Ăn cơm được một lúc bà Hảo nói với tiểu Tú: ” Tiểu Tú, bà Hảo muốn cùng con thương lượng một chuyện.”
“Bà Hảo, có chuyện gì vậy ạ?” Tiểu Tú đang ăn thức ăn trong chén. Đúng là đồ của mình trồng trong không gian so với bên ngoài trồng thì ăn ngon hơn.
“Tiểu Tú, con xem, hiện tại nhà họ Tô cũng chỉ có một người là tiểu Tô, nhà chúng ta cũng chỉ có hai người. Ông cha thường nói đông con nhiều cháu là có phúc. Bây giờ trong nhà quá ít người. Con cùng tiểu Tô cũng đã đính hôn. Con sinh mấy đứa thì cho một đứa mang họ của con? Như vậy cũng coi như nhà họ Lý chúng ta có người lo hương khói sau này.” Bà Hảo cười cười nhìn tiểu Tú.
Bà Hảo biết tiểu Tú hiểu được , đã gả cho tiểu Tô, như vậy đứa bé thứ nhất phải mang họ Tô. Nhưng đứa tiếp theo sẽ cho làm con thừa tự cho nhà họ Lý, Nhà họ Lý cũng có người lo hương khói. Thật ra thì tiểu Tú đối với ý tưởng này cũng không phản đối. Họ Tô hay họ Lý thì đều là con mình, nhưng là bà Hảo lại rất coi trọng. Bà chỉ sợ sau khi trăm tuổi không có người nào để tang, tiết Thanh Minh không có người nào viếng mồ mả. “Bà Hảo, chuyện này con muốn cùng tiểu Tô thương lượng một chút. Trước khi con đi Trấn Giang sẽ trả lời bà có được không?” Tiểu Tú không sao cả, nhưng cũng không thể tự quyết định, giữa vợ chồng có việc gì cũng phải cùng nhau thương lượng.
Bà Hảo cũng hiểu chuyện này không thể gấp được, cho nên cũng gật đầu: “Không vội , con cùng tiểu Tô thương lượng thật tốt với nhau đi, bà không thúc giục con đâu.” Ăn xong cơm trưa, dọn dẹp xong, tiểu Tú đi ngủ luôn, dưỡng sức ngày mai còn lên đường.
Tiểu Tô hôm nay bận bịu cả ngày, dậy sớm. Tới xưởng sản xuất thịt đi làm, vừa đến nơi, liền bị người khác kéo đi đi họp. Họp chuyện gì? Tất nhiên là yêu cầu nhân viên tìm thêm nhiều nơi cung cấp, hiện tại thịt của xưởng buôn bán càng ngày càng tốt, nên lại cần càng nhiều heo sống. Huống chi hiện tại xưởng không chỉ bán thịt heo sống, còn khai thác những loại sản phẩm mới. Cho nên liền cần nhiều heo hơn.
Nhưng hầu hết mọi người cho là làm công nhân là công việc chính, về nhà làm ruộng cũng là công việc chính, nhưng rất ít người nuôi heo. Bình thường mỗi nhà chỉ nuôi một hai con để lễ mừng năm mới thịt. Rất ít người nuôi nhiều. Cho nên xưởng sản xuất bây giờ thiếu heo sống nghiêm trọng. Không mua được heo sống, xưởng liền không kịp quay vòng.
Vì vậy nhiệm vụ của mỗi nhân viên thu mua cũng nặng. Lần này đi họp mỗi nhân viên thu mua sẽ có định mức nhiệm vụ. Mỗi người cần mua bao nhiêu con heo đều phân công rõ ràng. Hoàn thành tốt thì có tiền thưởng, làm không được sẽ phải trừ tiền lương!
Tiểu Tô cũng được phân nhiệm vụ, số lượng cũng không nhiều, tiểu Tô tính toán qua, số heo ở nhà đủ để mình hoàn thành nhiệm vụ rồi. Vì vậy liền phân tâm nghĩ cái khác . Nhớ tới bộ dạng của tiểu Tú tối hôm qua, tiểu Tô đã cảm thấy mình ngồi không yên. Tất cả mọi người đều biết ăn thịt rất ngon, ăn một lần liền muốn ăn lần thứ hai, lần thứ ba. Tiểu Tô bây giờ đang còn trẻ, mới được nếm qua tư vị đó, dĩ nhiên là không quên được rồi.
Tiểu Tô lấy cớ muốn đi ra ngoài tìm nguồn cung cấp, cùng đội trưởng đội thu mua chào hỏi qua là được rồi. Đội trưởng liền cho đi , nhân viên thu mua vốn luôn phải ra ngoài tìm nguồn cung cấp. Mà tiểu Tô là do xưởng trưởng tiến cử. Từ xưởng trưởng mới được điều đến xưởng sản xuất thịt chưa bao lâu, đội trưởng đội thu mua đang muốn tìm cơ hội cùng Từ xường trường tiếp xúc nhiều hơn, nên giữ quan hệ tốt, về sau sẽ được quan tâm hơn.
Trở về trong thôn, tiểu Tô đến những nhà nuôi heo xem qua một lượt, bàn bạc một chút số heo cần mua, vài ngày nữa sẽ trở lại mua luôn. Hàng xóm láng giềng đều là tôi giúp anh, anh giúp tôi . Nuôi heo chính là muốn kiếm vài đồng tiền , bán cho ai cũng là bán? Còn không bằng bán cho người quen biết, một mặt bán được heo, mặt khác cũng gia tăng tình hàng xóm. Nói chuyện xong cũng đã qua ăn giờ cơm trưa. Tiểu Tô một lòng muốn về nhà xem tiểu Tú, vì vậy liền đi trở về.
Đến nhà, bà Hảo đang phơi rau ngâm, nhìn thấy tiểu Tô trở lại, bà liền nói: “Tiểu Tô, sao bây giờ đã về rồi, có chuyện gì sao?”
Tiểu Tô vừa đi vào trong phòng bếp vừa nói: “Bà Hảo, con làm việc cả buổi sáng, đến bây giờ còn chưa ăn cơm, con ăn cơm trước đã.” Bà Hảo thấy tiểu Tô đến bây giờ vẫn chưa được ăn cơm. Thì để xuống rau ngâm đang làm định giúp tiểu Tô hâm lại cơm. Tiểu Tô khoát tay nói: “Bà Hảo, bà cứ làm việc đi, con tự ăn cũng được.” bà Hảo cũng làm tiếp việc của mình. Trong tủ bếp cũng chỉ còn một ít cải trắng xào, cơm đã nguội. Tiểu Tô liền xới cơm, xào lại cải trắng rồi ăn.
Ăn cơm xong, tiểu Tô không nhìn thấy tiểu Tú liền hỏi bà Hảo: “Bà Hảo, tiểu Tú đi rồi ạ, không phải nói ngày mai mới đi sao?” Bà Hảo chỉ chỉ phòng tiểu Tú “Nó ở trong phòng, con đi xem một chút đi.” Mặc dù tiểu Tô biết bà Hảo không có ý gì khác, nhưng nhìn đến khuôn mặt tươi cười của bà vẫn cảm thấy ngượng ngùng, gật đầu một cái liền tiến vào. Rón rén đi vào rồi cẩn thận đóng cửa phòng. Tiểu Tô giống như kẻ trộm âm thầm vào phòng tiểu Tú.
Trên giường tiểu Tú đang bọc chăn ngủ say, hé ra khôn mặt nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, thấy vậy tiểu Tô lại muốn nhào tới. Hồi tưởng lại tư vị tối hôm qua, trong đũng quần tiểu Tô đã dựng lên lều trại. Tiểu Tô một bên nghĩ, bây giờ là ban ngày, bà Hảo đang ở bên ngoài, ban ngày làm chuyện như vậy thật không tốt. Mặt khác thân thể đang kêu gào, nhào tới, nhào tới! đấu tranh liên tục, cuối cùng cũng không nhịn được.
Tiểu Tô khóa cửa lại, lại đem rèm cửa sổ kéo xuống, xong rồi liền cởi quần áo chui vào trong chăn của tiểu Tú.