Đọc truyện Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi – Chương 20: Đêm trước ngày đính hôn
Mặc dù tiểu Tú không thể xuống sông chơi đùa, nhưng tiểu Tô thì có thể, anh mặc bộ áo mưa liền quần, đi theo hàng xóm láng giềng cùng nhau mang
lưới quét một góc từ đông sang tây, vớt lên được vô số cá. Không biết vì đang có chuyện tốt trong lòng, hay là cảm thấy chuyện đánh lưới rất thú vị mà tiểu Tô cười rất vui vẻ.
Tiểu tú thấy tiểu Tô chơi vui vẻ thì tự mình về nhà trước, vài ngày nữa sẽ đính hôn, trong nhà còn có rất nhiều chuyện còn làm chưa xong. Bà Hảo cặm cụi thu xếp, thoáng chốc cả hai nhà đều đã quét tước xong, không mất công khách đến uống rượu lại cảm thấy chủ nhà là người lười, nhà có việc vui mà không chịu dọn dẹp sạch sẽ. Cho nên tiểu Tú bỏ ra hai ngày đem mọi ngóc ngách trong nhà, cả phía trước phía sau đều quét tước một lần. Ngay cả mạng nhện nơi góc cửa, tới dụng cụ trang trí cũng đều được lau chùi qua.
Chờ tiểu Tú bận rộn tổng vệ sinh xong, tiểu Tô mới kéo một túi lưới cá trở về. Sau đó dùng vẻ mặt quang vinh dùng bút nói chuyện với tiểu Tú: “Tú, có thiệt nhiều cá. Mọi người nói vì muốn giúp chúng ta làm tiệc rượu, cho nên cố ý cho nhiều một chút !” Tiểu Tú cúi đầu nhìn một chút, đúng thật là cố ý chăm sóc, phỏng chừng tới ba bốn ký cá lớn, chắc khoảng hai mươi con. Vì thế mắt tiểu Tú lóe sáng.
Trước đưa cho tiểu Tô một chén nước, sau đó tiểu Tú ôm hai con cá chạy đi rửa sạch. Tiểu Tô bưng chén trà đi theo sau tiểu Tú, ngồi xổm bên cạnh xem
tiểu Tú làm việc, vỗ vỗ bả vai tiểu Tú, khoa tay múa chân hỏi: “Hai con
cá này nên làm món gì?”
Tâm tình của tiểu Tú hiện đang vô
cùng tốt : “Một con cá hai món ăn! Đầu cá đem nấu canh, mình cá thì đem
ướp muối, mấy ngày nữa nướng cá muối ăn!” Buổi tối, ba người giải quyết
sạch sẽ hai cái đầu cá lớn, ngay cả canh cá cũng ăn rất nhiều, ngay cả
bà Hảo cũng nói hôm nay ăn nhiều hơn bình thường.
Ngày mười
hai tháng chạp, bà Hảo mời đầu bếp sang nhìn trước. Lúc bấy giờ, khi mời khách thường phải chú ý đến lượng lớn cá và thịt, bình thường ăn không
được bao nhiêu dầu mỡ, vì thế đi ăn tiệc là thời điểm tốt nhất để bổ
sung dầu mỡ. Theo lời mọi người nói, không phải gia đình nào cũng làm
tiệc đính hôn thật lớn, nhưng lần này là do bà Hảo bắt buộc cho nên đành phải làm thật hoành tráng.
Ngày mười ba, thợ giết heo đến,
đem con heo trong chuồng kéo ra ngoài, dưới sự trợ giúp của tiểu Tô và
đồ đệ tiến hành làm thịt rất lưu loát, giữa sân đã bày hai cái bếp lớn,
bây giờ trên bếp cũng có sẵn hai nồi liên tục đun nước, có nước sôi thì
mới cạo lông heo được, sau khi cạo sạch lông thì bắt đầu dùng nước muối
xát lên để thịt được sạch hơn, ngâm khoảng mười phút rồi rửa lại bằng
nước lần nữa. (Di: ta chém, chém rất mạnh á nha =_=)
Nhờ dao của thợ giết heo, tiểu Tú tiện thể chặt lấy một ít xương để hầm canh.
Sau khi rửa sạch heo, tiểu Tô bắt đầu rửa tiếp phần bên trong. Ruột già
được rửa sạch, xử lý tốt sau đó đem đi làm ruột già kho tàu là ngon
nhất. Đến giờ cơm tối, tất cả hàng xóm láng giềng đến giúp đỡ đều ở lại
nhà tiểu Tú ăn cơm, ruột già kho tàu, canh xương hầm, cải trắng xào, tuy rằng đồ ăn không nhiều lắm, nhưng đủ để ăn no, sau khi ăn xong càng
hăng hái giúp đỡ.
Buổi tối mười bốn tháng chạp, các chiến
hữu của tiểu Tô đến, có khoảng mười mấy người đàn ông, những người này
mang vẻ mặt nhuốm màu mệt mỏi xuất hiện ở cửa lớn, tiểu Tô thiếu chút đã rơi nước mắt, anh nhanh chóng phi đến ôm chặt họ một hồi lâu, sau đó
kéo bọn họ vào nhà ngồi. Tiểu Tú mang bồn rửa mặt sang, lấy luôn cả khăn mặt mới tinh, rót nước ấm, mời họ tẩy rửa bớt bụi bặm trên người.
Sau khi tiểu Tô vào nhà luôn luôn nở nụ cười ngây ngô, đợi đến lúc tiểu Tú
lui ra sau nhà làm việc tiếp, bọn họ mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận
.”Đội trưởng, vợ của tiểu Tô nhìn cũng xinh lắm, nhưng mà nếu so sánh
với vợ của em thì vẫn kém một chút.”
“Các cậu toàn là lũ thê nô. Tôi cảm thấy vợ của tiểu Tô khá tốt.” Từ lúc bọn hắn vào nhà đến
giờ, vợ của tiểu Tô làm việc không ngừng, đầu tiên là rót nước cho mọi
người uống ấm bụng, lại múc nước cho họ rửa mặt, làm xong vài việc lại
bắt đầu thu xếp cơm chiều.
Ngày mai là ngày chính rồi, trong nhà còn nhiều đồ ăn, nhưng tiểu Tú không biết phải nấu bao nhiêu cơm
mới đủ, cô lo lắng trong chốc lát rồi quyết định nấu một nồi thật lớn.
Tiểu Tô đã từng nói qua người trong bộ đội ai cũng ăn rất khỏe, cho nên
cứ chuẩn bị nhiều một chút cho chắc. Vừa xử lý đồ ăn xong, bà Hảo lại
tới thúc dục, tối hôm nay tiểu Tú phải tắm rửa nhanh, sau đó đi ngủ sớm
một chút, ngày mai mới có tinh thần chào hỏi khách khứa.
Tắm xong, bà Hảo kêu tiểu Tú đi ngủ. Nhưng mà lúc này tiểu Tú làm sao ngủ
được? Thấy bà Hảo canh giữ trước giường, tiểu Tú đành phải giả bộ ngủ,
qua một hồi lâu mới thấy bà Hảo giúp tiểu Tú chỉnh lại góc chăn. Chờ bà
Hảo đi ra ngoài, tiểu Tú liền đi vào vườn. Tuy rằng đã là tháng mười hai rồi, nhưng giàn nho ngoài vườn vẫn bé như thế.
Ra khỏi
vườn, tiểu Tú đứng nhìn chung quanh, vườn này không có bốn mùa rõ ràng,
nhiệt độ không khí vẫn luôn là như vậy, cho nên rất nhiều loại đồ ăn đều có thể tìm được ở chỗ này. Rau hẹ, đậu cô-ve, bí đao, cà chua, đậu
tương, cà tím. . . . . . Tuy rằng các nhánh dây leo đều lủng lẳng quả,
nhưng nếu có thể đem mấy thứ này chuyển ra ngoài, như vậy tiệc đính hôn ngày mai sẽ rạng rỡ không ít . Nhưng nếu quả thật đem những này này ra
ngoài, tiểu Tú sẽ không biết phải giải thích lai lịch mấy thứ này ra
sao. Cho nên đành phải bỏ cuộc, tốt nhất vẫn là tìm thứ gì ăn.
Ngâm mình trong ôn tuyền, tiểu Tú gặm cà chua mới hái, chờ ăn xong hai quả
cà chua, tiểu Tú cũng đi lên. Ngày mai còn một trận đánh ác liệt phải
đương đầu cơ mà! Vừa nghĩ tới việc ngày mai sẽ có gần trăm người tới
tham gia tiệc đính hôn, tiểu Tú cảm thấy không thoải mái!
Mặt khác, lúc này tiểu Tô đang cầm một chén nước cùng chiến hữu nói chuyện. Mặc dù lấy trà thay rượu là không tốt, nhưng ai cũng hiểu không thể để
chú rể say rượu trước ngày đính hôn được .
“Tiểu Tô, Lý Lệ
nói ngày mai cũng sẽ đến. Vốn hôm nay cô ấy định đi cùng bọn tôi, nhưng
mẹ cô ấy không đồng ý, đành phải đợi ngày mai.” Đội trưởng vừa há mồm ăn thịt nướng tiểu Tú làm, vừa cung cấp chút tin tức cho tiểu Tô.
Trước kia ở bộ đội, khi huấn luyện tiểu Tô không cẩn thận bị thương, đến
phòng y tế thì gặp Lý Lệ. Sau lần đó, Lý Lệ thường xuyên đến tìm tiểu
Tô, thỉnh thoảng mang một ít này nọ, cũng có đồ ăn. Người sáng suốt vừa
nhìn là biết Lý Lệ có ý với tiểu Tô, nhưng tiểu Tô vẫn không tỏ thái độ
gì. Mà khi tiểu Tô đính hôn Lý Lệ muốn tới, bọn họ không biết cô ấy có ý gì bởi vì Lý Lệ là một cô gái khá nóng nảy.
Một đêm trôi
qua rất nhanh, sáng sớm hôm sau tiểu Tú tỉnh dậy, thức dậy sớm cùng
tiểu Tú còn có hai cô gái khác. Hai cô gái đó chính là người giúp đỡ cô
dâu, bình thường đều do những người chị em tốt đảm đương. Mà tiểu Tú đã
đến nơi đây lâu như vậy, đương nhiên cô cũng sẽ có tình cảm tốt với vài
người, một người là tiểu Mai nhà chú Lý cuối thôn, còn người nữa là chị
tiểu Yến đầu thôn đông.
Tiểu Mai và tiểu Yến đã qua từ sớm,
giúp đỡ tiểu Tú chuẩn bị quần áo. Chiếc áo mà bà Hảo may cho tiểu Tú màu đỏ viền hoa có lót bông, còn quần là màu đen làm bằng vải nhung. Tóc
tiểu Tú dài ngang lưng, được tiểu Mai và tiểu Yến tết thành hai bím hai
bên, quấn thành kiểu bánh quai chèo, đuôi tóc giấu trong dây buộc, mặt
của tiểu Tú cũng được thoa một lớp kem dưỡng da. Mùi kem dưỡng da thoang thoảng rất dễ chịu. Chỉ cần trang điểm một chút đã khiến tiểu Tú thay
đổi hoàn toàn, nhìn xinh hơn trước rất nhiều.
Hôm nay tiểu
Tú chỉ cần cười là được rồi, những chuyện khác đều không cần cô lo. Mấy
ngày trước bà Hảo đã bàn bạc kỹ với một bà bác, hôm đính hôn, tất cả mọi việc đều do bà ấy sắp xếp. Bình thường bà ấy cũng rất hay giúp đỡ xử lý mọi việc trong tiệc cưới, cho nên rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực
này. Giao cho bà ấy, mọi người đều yên tâm.
sssssssssssssss