Đọc truyện Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi – Chương 17: Việc vặt
Mua heo con, chọn cây ăn quả, tiểu Tú và tiểu Tô xoay như chong chóng, tuy
nhiên dù thế nào thì mỗi ngày tiểu Tú vẫn bắt tiểu Tô đến chỗ lão sư phụ tiến hành châm cứu, mặc kệ mảnh vườn nhà mình có thể trồng được tuyết
thảo hay không, châm cứu có lợi cho việc khôi phục nên không thể thiếu dù chỉ một lần. Vì thế khoảng thời gian bận rộn trôi qua nhanh chóng.
Bây giờ trong chuồng đã có 1 lớn sáu nhỏ, bởi vì heo con còn nhỏ, cho nên tiểu Tô đã nhốt chung tất cả vào một chỗ. Mấy ngày nay, buổi tối tiểu Tú đều tự mình lấy cớ đi tiểu đêm nhìn tình hình của đám heo con, trên thực tế là vụng trộm đem đám heo con đó đuổi ra mảnh vườn phía sau để tiến hành cải cách thể chất, không chỉ như thế, nước uống của heo con cũng đã được tiểu Tú để sẵn ngoài vườn. Trải qua quá trình chăm sóc tỉ mỉ như thế, sau này đám heo con đó trở nên như thế nào, tất cả chỉ có thể do ông trời an bài.
Tiểu Tú vẫn thích ăn nho, mặc dù trong vườn có một giàn nho lớn như thế, nhưng nho kia vừa nhỏ lại có màu xanh, hơn nữa một tháng chỉ có thể thu hoạch một lần, vì thế để có thể che dấu việc bí mật ăn nho trong tương lai, tiểu Tú ra giàn nho bẻ lấy hai cành, sau đó đem trồng trước cửa nhà, chờ đến khi nho lớn, xách cái ghế ra, ngồi dưới gốc nho vươn tay hái ngon lành thoải mái.
Cây ăn quả giống đã được chở về, vì muốn sau này phát triển tốt hơn, hàng
trên cùng chỉ trồng ba đến năm cây, sau đó phía sau trồng thêm bảy đến
tám cây một hàng. Nghe nói có cây đào, cây lê, cây hồng, cây cam, cây
bạch quả. . . . . . Ít nhất là ba đến năm cây, nhiều nhất là bảy đến tám cây, đây chính là hình thức chiếm hơn phân nửa đất nhà tiểu Tú và tiểu
Tô.
Sau khi trồng xong số cây ăn quả đó, tiểu Tú đau lưng
nằm lỳ ở trên giường rên rỉ, nhưng khi vừa nghĩ tới số cây ăn quả đó có
thể ăn từ mùa hè đến mùa thu, muốn ăn lúc nào có thể hái lúc ấy thì tiểu Tú cảm thấy đáng giá. Đương nhiên lúc chọn giống cây ăn quả tiểu Tú
cũng vụng trộm mua thêm mấy cây, đều trồng tại mảnh vườn nhỏ. Tiểu Tú đã tính kỹ rồi, trồng tại mảnh vườn chung coi như hoa quả bình thường để
bán, trồng trong mảnh vườn nhỏ coi như vật phẩm trong nhà, tất nhiên là
quý hơn!
Đang lúc tiểu Tú đang nghĩ ngợi vui vẻ, tiểu Tô
bước vào, vừa đến gần thì nhìn thấy tiểu Tú nằm lỳ ở trên giường hữu khí vô lực, nên chủ động giúp tiểu Tú xoa bóp, tiểu Tú cũng không thèm tính toán nằm hưởng thụ, không để ý xem tiểu Tô ăn mất bao nhiêu đậu hũ của
mình, từ bả vai đến eo, lại từ thắt lưng đụng đến hai bắp chân, tóm lại
là tiểu Tú thư thái, tiểu Tô mệt mỏi.
Bà Hảo biết mấy ngày
nay tiểu Tú mệt mỏi, nên làm trứng chần nước sôi cho tiểu Tú ăn, bà Hảo
cảm thấy gần đây tiểu Tú gầy đi, da cũng đen hơn, rất đau lòng cho nên
muốn tẩm bổ cho tiểu Tú. Làm xong trứng,dựa theo khẩu vị của tiểu Tú mà
bỏ thêm chút đường vào nước, cẩn thận bưng đến cho tiểu Tú ăn.
Nhưng vừa thoáng thấy tiểu Tô đang ra sức giúp tiểu Tú mát xa, nhất thời bà
Hảo không biết mình nên đi vào hay phải xoay người rời đi. Tiểu Tô và
tiểu Tú có xứng đôi không? Suy nghĩ cẩn thận vấn đề này một lúc, bà Hảo
quyết định vẫn bưng chén trứng vào chờ tiểu Tô mát xa cho tiểu Tú xong,
khi đó trứng chần nước sôi đã nguội từ lúc nào. . . . . .
Bà Hảo đành phải đi đổ thêm nước sôi cho nóng, sau đó đút cho tiểu Tú ăn,
bà Hảo do dự hỏi: “Tiểu Tú, quan hệ giữa con và tiểu Tô tốt lắm à?”
Tiểu Tú đói bụng nên rất ngoan, nuốt liên tục, đang lúc cắn miếng trứng,
nghe bà Hảo hỏi như vậy, cũng không ngẩng đầu lên trả lời: “Chứ còn gì
nữa ạ, người của tiểu Tô rất được, con rất thích.” Nghe tiểu Tú nói
thích, bà Hảo gật đầu, chờ tiểu Tú ăn xong rồi liền thu bát chạy lấy
người. Mà người luôn luôn sơ ý như tiểu Tú căn bản không chú ý tới vẻ
mặt của bà Hảo.
Bà Hảo về phòng lại bắt đầu lo lắng đến vấn
đề tiểu Tú và tiểu Tô có phải là một đôi hay không. Thành thật mà nói,
đối với bà Hảo, tiểu Tú và tiểu Tô vốn như ruột thịt của mình, tiểu Tú
ngoan, tiểu Tú như tri kỷ khiến bà Hảo rất thích, bà Hảo vẫn cho rằng
cho dù con gái của mình không qua đời, sinh được cháu gái thì ũng chỉ
được như thế.
Còn tiểu Tô, bà Hảo đã nhìn từ nhỏ đến lớn,
tuy rằng lúc nhỏ rất khỏe mạnh, nhưng cũng là một đứa nhỏ có số khổ, sau khi trở về từ trong bộ đội luôn giúp đỡ mình chạy đông chạy tây, nhìn
ra được là một đứa nhỏ có thể chịu được cực khổ. Tuy rằng tai không nghe được gì, nhưng chỉ cần hai người đều thật lòng thì cũng không phải là
vấn đề lớn. Hơn nữa tiểu Tú cũng nói thích tiểu Tô. Nếu không lần khác
đi tìm hiểu xem ý của tiểu Tô, nếu tiểu Tô cũng thích tiểu Tú, vậy như
vậy là chắc rồi!
Mặc dù bà Hảo lớn tuổi rồi, nhưng vẫn rất
có phong thái bốc đồng của tuổi trẻ, sau khi quan sát tiểu Tú và tiểu Tô ở chung trong hai ngày, cảm thấy ý tưởng của mình có thể khẳng định, vì thế quyết định tìm tiểu Tô nói chuyện. Sự trao đổi giữa bà Hảo và tiểu
Tô không có vấn đề gì. Tiểu Tô chăm chú nhìn xem bà nói cái gì, sau đó
lại chậm rãi đem ý nghĩ của mình nói cho bà Hảo. Hai người bọn họ trao
đổi từ sau bữa cơm trưa. Trước khi bắt đầu bà Hảo phái tiểu Tú đi đổi ít bột về, nói là buổi tối ăn mì sợi.
“Tiểu Tô, con cảm thấy
tiểu Tú nhà bà như thế nào?” Bà Hảo đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo
luẩn quẩn, trực tiếp hỏi luôn.
Tiểu Tô thấy bà hỏi như vậy,
mặt ửng đỏ, sau khi suy nghĩ cẩn thận một chút thì nói: “Tiểu Tú tốt
lắm.” Nhưng ngoại trừ câu tiểu Tú tốt lắmthì tiểu Tô không chịu nói
nhiều hơn. Bà Hảo cảm thấy tiểu Tô đường đường là một người đàn ông lại
ăn nói vụng về như vậy, hơn nữa người trẻ tuổi mà da mặt mỏng, ngượng
ngùng như vậy liền cười cười thả tiểu Tô đi. Mà tiểu Tô thì tuy đầu bốc
hơi nước nhưng trong lòng lại tràn đầy vui mừng.
Ra cửa,
tiểu Tô đứng dưới mặt trời ngẩn người, trong lòng nghĩ đến tất cả những
lời bà Hảo nói…, tiểu Tú có tốt không? Tiểu Tú có tốt không? Tiểu Tú
có tốt không? Tiểu Tú tốt lắm! Đã rất lâu rồi không có cảm giác cái gọi
là nhà . Cha mẹ mất sớm, mình cũng tham gia quân ngũ rất sớm. Dựa vào
thói quen sống cuộc sống tập thể, đã quên mất thế nào là hương vị nhà
đích thực. Trước kia nhìn thấy bộ dạng chiến hữu hưng phấn khi nhận thư
nhà, tiểu Tô đã cảm thấy đỏ mắt, thư nhà là như thế nào? Nếu cha mẹ còn
sống có thể viết thư cho mình hay không? Không đúng, cha mẹ sẽ không
viết chữ, hẳn là sẽ gửi cho mình quần áo …. Nói không chừng còn có thể gửi một ít mứt hồng tự làm mà mình thích, sau đó mình có thể chia sẻ
với các chiến hữu. Sau đó lại viết thư nói với cha mẹ rằng mình muốn có
nhiều mứt hồng hơn, bởi vì các chiến hữu đều thích ăn.
Nhưng tất cả điều này đều là do tiểu Tô tưởng tượng, chưa từng nhận được thư
từ nhà, cũng không nhận được quần áo, cũng không có mứt hồng mà anh
thích ăn, sau này khi tiểu Tô mang theo hai tai bị thương trở lại, trở
lại ngôi nhà quen thuộc, về nhà, có bà Hảo hoan nghênh, còn có tiểu Tú
thường xuyên chăm sóc, mặc dù không nói rõ, nhưng tiểu Tô vẫn cảm thấy
đây chính là hương vị nhà. Tiểu Tú tốt vô cùng, sẽ làm cho anh đồ ăn
ngon, sẽ đưa anh đi khám tai. Tiểu Tú tốt vô cùng. . . . . .
Sau khi tiểu Tú ra ngoài trở về thí thấy tiểu Tô đang cười ngây ngô ở trước cửa, liền đẩy tiểu Tô: “Đã là người lớn rồi, sao lại còn đứng trước cửa ngây người nữa vậy? Mau nhường đường cho tôi nào, lát nữa nấu cho anh
một bát mì thập cẩn thật to!” Trên đường trở về tiểu tú đã tính toán kỹ
rồi, hôm nay làm bánh canh(Di: ko phải bánh canh ở VN mình thì phải =3=
cũng không hiểu sao trên ghi mì giờ xuống đây thành bánh canh) ăn. Tuy
rằng nhà mình cũng không có mướp, nhưng sáng nay lúc đi vào xem xét phát hiện có mấy cái trái mướp non, vừa đúng lúc có thể hái xuống nấu ăn!
Tay tiểu Tú rất lạnh, cho dù là mùa hè hay mùa đông, theo như lời bà Hảo
nói thì là người mang âm hàn, chờ gả xong sẽ tốt. Mặc dù tiểu Tú cũng
không hiểu việc tay bị lạnh cùng việc lập gia đình có quan hệ gì, nhưng
bà Hảo nói cái gì thì tiểu Tú nghe thế đấy.
Khi bàn tay lành lạnh của tiểu Tú chạm vào tay tiểu Tô, tiểu Tô mới phục tỉnh lại, nhìn
thấy tiểu Tú đứng trước mặt mình, liền ngượng ngùng muốn chạy, nhưng vẫn bị tiểu Tú túm lại. Tiểu Tô khá mạnh, gọi anh đến nhào bột mì, như vậy
thì lát nữa ăn mới ngon! Vì thế tiểu Tô nhào bột mì, tiểu Tú gọt mướp,
hai người cùng nhau trong bận rộn phòng bếp, không khí đang tốt cho đến
khi tiểu Tô không tự chủ được mở miệng hỏi một câu: “Tiểu Tú, tôi được
chứ?”
Tiểu Tú đang gọt mướp, chuẩn bị cắt miếng, nghe được
những lời này của tiểu Tô, thiếu chút nữa đã cắt phải tay mình. Không
phải quá nhanh hay sao? Trong lòng lặp lại câu hỏi của tiểu Tô, tiểu Tú
bỏ dao xuống, ném qua cho tiểu Tô làm, còn mình thì chạy ra đi hái cà
chua. Ngồi xổm trong góc vườn, tiểu Tú đếm trên đầu ngón tay tính thời
gian mình và tiểu Tô quen nhau. Một tháng trước, mình mang tiểu Tô đi
gặp lão trung y, hai tháng trước tiểu Tô được chiến hữu dùng xe jeep chở về, hai tháng rưỡi trước, mình đang bề bộn cùng a Tài sửa chữa phòng ở
của tiểu Tô. Vậy là còn chưa được ba tháng, mình đã thích một người đàn
ông hay sao? Tiểu Tú theo bản năng bứt này bứt nọ, kết quả toàn bộ đám
lá cà chua bên cạnh bị tiểu Tú bứt trụi. . . . . .
Mà lúc
này tiểu Tô cũng đã làm xong việc, đang xách đống vỏ mướp ra, nhìn thấy
tiểu Tú ngồi xổm một góc mà ngẩn người, chung quanh là từng mảnh từng
mảnh lá và quả cả chua. . . . . .
Tiểu Tú không thích mình sao. . . . . .
sssssssssssssss