Đọc truyện Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin – Chương 23: Cậu ăn mặc như con gái, rốt cuộc cậu có ý định gì?
Edit: Sóc Là Ta – diễn đàn
Ngày hôm sau, vừa rạng sáng Tống An Cửu liền bị người nào đó đang có tinh thần vui vẻ làm cho tỉnh giấc.
“Dậy đi học nhanh kẻo muộn.”
Người phía sau trầm mặc vài giây, thấp giọng nói một tiếng “Đáng chết” thể hiện các loại bất mãn, đứng lên mặc quần áo.
Đây là lần đầu tiên Phó Thần Thương chịu ăn quả đắng thế này, nhất thời Tống An Cửu cảm thấy cả người khoan khoái.
“Mặc đồng phục học sinh.”
“Học bù nên không cần mặc đồng phục học sinh.”
“A, vậy thì mặc bộ này.” Phó Thần Thương lại đứng bên cạnh chụp lấy một bộ quần áo có nút buộc. Đây là một trong những bộ quần áo được lấy ra từ chồng quần áo được sắp xếp gọn gàng kia, mà nhìn ra trên bộ y phục này có ít nhất hơn trăm cái nơ con bướm.
“Tôi vẫn nên mặc đồng phục học sinh thôi!” Tống An Cửu cũng nhanh chóng đi tìm bộ đồng phục học sinh mặc vào.
Bộ y phục này vẫn là mới nhất, cô chưa từng mặc qua lần nào, vừa nãy lại lấy nó từ trong chiếc rương kia ra.
Trước tiên, cứ ăn mặc như thế đã. Đợi khi đến trường học, xem cô có thể cướp một bộ quần áo của nam sinh nào đó hay không?
Phó Thần Thương chấn động, tâm tình hưng phấn bừng bừng nhìn bóng dáng cô trong bộ quần áo kia. Lúc này trông cô thật trẻ trung tựa như thủy thủ, trong ánh mắt lại liều lĩnh phát ra ánh sáng màu xanh lục. Tuy rằng cô không cử động nhưng anh đoán trong đầu cô đang phải suy nghĩ ra điều gì đó để hành động.
Tống An Cửu khinh bỉ lườm anh một cái, sau đó tự mình phỉ nhổ liếc nhìn mình như con thỏ trắng nhỏ phản chiếu trong gương.
*
Ăn sáng xong, Tống An Cửu cũng nhanh chóng vội chạy ra bên ngoài nhưng lại bị Phó Thần Thương nắm cổ áo lại, giúp cô thắt nơ “Em cứ như thế đi học sao?”
“Vậy anh còn muốn thế nào?” Tống An Cửu có hơi không kiên nhẫn.
Phó Thần Thương xoay người bước vào phòng ngủ đưa túi xách cho cô, nhìn qua chắc cũng nặng lắm.
“Văn phòng phẩm ở trong túi xách này, đều rất mới. Anh cũng giúp em bỏ thời gian biểu, chương trình học, dụng cụ, sách tập vào rồi.” Nói xong, anh lại kín đáo đưa cho cô một bóp tiền “Đây là tiền học phí và tiền tiêu vặt của ngày hôm nay. Vốn là muốn đưa em tới nhưng sợ em bị người khác làm khó dễ, em tự mình ngồi xe buýt được chứ?”
Tống An Cửu cũng không biết làm sao nên chỉ đành đứng đó không có phản ứng gì, lại tùy tiện gật đầu.
“Tối nay em muốn ăn gì? Anh làm cơm cho em.”
“Vậy… Cứ tùy anh!” Tống An Cửu càng ngày càng chột dạ, vừa định chạy đi lại bị người kia ôm eo trở về triền miên hôn khắp khuôn mặt cô, ánh mắt giằng co như lưu luyến “Tan học nhớ về sớm một chút.”
Khuôn mặt Tống An Cửu đỏ tới mang tai, chạy trối chết.
Cô sắp không thể chịu được cảnh người khác đối với cô như thế, từng chút từng chút một, cô cũng không biết nên làm thế nào mới tốt đây. Vậy đại khái cô chỉ còn cách lấy tính cách tùy tiện báo lại nguyên nhân với Phó Cảnh Hi thôi.
Vừa ra khỏi cửa, vốn là muốn ngay lập tức đi tìm Phó Cảnh Hi nhưng vào lúc này cô cũng không tiện tới đó.
Để đáp lại anh, ngày hôm nay cô sẽ không trốn học, tan học cũng sẽ trở thành bé ngoan về nhà sớm. Vậy đã được chưa?
Nhìn bóng lưng cô rời đi, khóe miệng vốn lúc nãy còn dịu dàng của Phó Thần Thương chợt biến mất mà thay vào đó là thần sắc phức tạp, không biết anh đang suy nghĩ gì.
*
Vì cũng khá quen thuộc đường đi nước bước trong sân trường, đã từng nghênh ngang đi tới đi lui không sợ trời không sợ đất, thế nhưng lúc này trong lòng Tống An Cửu lại xuất hiện các loại cảm giác không dễ chịu, cô thầm mong tốt nhất đừng ai nhận ra cô.
Lúc đi đến trước cửa phòng học lại nhìn thấy phía trước có bóng người quen thuộc.
Người kia không phải Thẩm Hoán sao? Thảm rồi, sáng sớm hôm nay mới vừa cầm điện thoại di động lên lại bị Phó Thần Thương làm hôn mê đến thất điên bát đảo, sau đó lại quên điện thoại lại cho cậu ta rồi.
Mắt thấy Thẩm Hoán đi dần đi tới trước mặt mình, Tống An Cửu vừa định chào hỏi nhưng lại nhìn thấy ánh mắt anh ta lại trực tiếp lướt qua mình, ánh mắt ấy lại dừng trên người một tên nam sinh đứng chắn trước mặt cô.
“Bạn học, bạn có thấy Tống An Cửu hay không?”
Tên nam sinh kia vừa đi vừa giơ cao quyển sách lên, nhất thời không phản ứng lại.
“Tự nhiên đờ ra làm gì? Tôi đang hỏi cậu đấy!” Thẩm Hoán vốn đang buồn bực mất tập trung, thấy đối phương như thế lại thẳng thừng đánh ra một cái tát đập vào gáy tên nam sinh đeo mắt kiếng to đùng kia.
“Tại sao cậu dám đánh tôi?”
“Tôi đánh đó thì sao?” Nói xong lại tiếp tục nắm chặt cổ áo tên nam sinh kia.
Lúc này trên trán Tống An Cửu bắt đầu nổi gân xanh, thực sự cô không còn nhịn nổi nữa nên xuất một một cái tát hướng người phía trước đập tới.
Thẩm Hoán bưng trán mình bối rối vì bị đánh bất ngờ. Sau khi anh lấy lại tinh thần, khí thế ngất trời ngẩng đầu lên xem là ai. Trong lúc đang muốn phát hỏa, anh lại nhìn thấy một nữ sinh đáng yêu thì anh cũng lập tức hòa hoãn không khí, dùng giọng hòa ái dễ gần nói “Bạn học này, có chuyện gì?”
“Thẩm Hoán, cậu không có mắt sao?”
Thẩm Hoán lạ lùng chỉ tay vào cô quát to một tiếng “Tống An Cửu? Cậu ăn mặc giống con gái để làm gì?”