Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 207: Hoà hợp [Hồi cuối]


Đọc truyện Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin – Chương 207: Hoà hợp [Hồi cuối]

Editor: Mèo ™

“Này, em nói này. . . . . . Trước khi chư vị thương lượng việc có đồng ý cho ai đó làm baba hay không, có thể thưởng cho em miếng cơm ăn trước được không?” 

Đột nhiên trong nhà ló ra cái đầu bù xù, thê thảm không khác gì “Zombie”, nghiêng người dựa vào cửa như không có xương, hồ như một giây kế tiếp sẽ ngã phịch xuống.

An Cửu sợ hết hồn: “Phó Hoa Sênh. . . . . . Cậu. . . . . . Cậu còn chưa đi à. . . . . .”

Rất dễ nhận thấy, ai đó đã bị hoàn toàn quên lãng ở trong góc rồi.

Phó Hoa Sênh nhìn một nhà bốn người đang hạnh phúc, thiếu chút nữa chảy xuống vài giọt lệ chua cay đau xót.

Phạn Phạn đi tới bên cạnh cậu ta, xoè bàn tay mũm mĩm của mình ra, nằm trong lòng bàn tay là một quả. . . . . . Trứng.

“Tặng chú ba nè, chú ba ăn đi.”

“Ặc. Cái quái gì vậy? “

Phạn Phạn ngây thơ đáp: “Trứng đó! Con và anh hai nhặt ở trong rừng á!”

“Ha ha ha. . . . . .” Phó Hoa Sênh cố cười gượng: “Có bây nhiêu đây sao đủ nhét kẻ răng, con định bảo chú ấp trứng nở rồi nuôi lớn, sau đó mới ăn hả?” 

“Chú ba, chú không thích sao?” Cô nhóc mếu máo chực khóc, nét mặt này quả thật còn uất ức hơn người đã đói bụng hai ngày là cậu đây.

Sau đó Phó Thần Thương liền ôm lấy con gái cưng lên: “Đừng để ý tới cậu ta.”

An Cửu biết Phó Hoa Sênh luôn chú trọng hình tượng nhất, nhưng giờ nhìn kiểu tóc lộn xộn, râu ria xồm xàm, vẻ mặt uể oải của cậu ta, phỏng đoán chắc là cậu ta biết quyết định ra nước ngoài phát triển của Kiều Tang rồi, trong lòng khó tránh có chút đồng tình.

“Rốt cuộc cậu đã nhịn đói bao lâu rồi? Để tôi nấu cho tô mì ăn lót bụng trước đã nhé.”

“Chị dâu, em biết ngay chị sẽ không mặc kệ em mà, nhà chúng ta cũng chỉ có một mình chị là người tốt thôi~” Nói xong còn cố ý liếc nhìn Phó Thần Thương.

Phó Thần Thương dĩ nhiên là không thèm để ý Phó Hoa Sênh, huống chi mới vừa rồi anh còn bở lỡ cơ hội tốt như vậy nữa, chỉ là, anh không thể nào để bà xã mình nấu ăn cho cậu ta được, cho nên đành cuốn tay áo đích thân vào bếp.

Phạn Phạn và Đoàn Đoàn bận sắp xếp lại đống đồ mang về, chọn hình, còn viết du ký nữa.

Phó Hoa Sênh nhìn những bức ảnh vui vẻ ấm áp trong máy ảnh, nằm ngửa trên ghế sofa bắt đầu hát: “Tôi muốn có một gia đình, không cần hoa lệ, khi tôi mệt mỏi, sẽ nghĩ ngay đến nó. . . . . . Ai mà không muốn có gia đình, nhưng vẫn có người không có, nước mắt rơi chỉ có thể tự lau khô. . . . . . Tôi thật hâm mộ bạn, khi bị tổn thương có thể trở về, mà tôi, chỉ có thể cô đơn tìm kiếm gia đình của mình. . . . . .”

Thật là, người hát đau lòng, người nghe rơi lệ mà. ToT. . . . . .

An Cửu không nhịn được nữa, chen ngang:  “Được rồi, đừng có gào thét nữa! Bao nhiêu tuổi đầu rồi, cậu không biết tự chăm sóc mình à? Không biết nấu cơm, thì cũng phải biết gọi đồ ăn ngoài chứ?”

Ánh mắt Phó Hoa Sênh đờ đẫn nhìn trần nhà, chậm rãi nói: “Không muốn động đậy.”

An Cửu hết nói nổi: “Sao không lười chết luôn đi!”

“Lười chết người à~” Phạn Phạn bắt chước lặp lại.

“Cạch.”  Một bát mì nóng hổi được bưng đến trước mặt Phó Hoa Sênh.

Mới vừa rồi còn lười chảy thây, Phó Hoa Sênh liền bò dậy bắt đầu ăn mì, còn vừa ăn vừa khen: “Ngon, ngon. . . . . .”

An Cửu im lặng nhìn Phó Hoa Sênh ăn như hổ đói, nếu các cô gá bên ngoài mà thấy bộ dạng này của cậu ta, không chừng sẽ chạy mất dép luôn.

“Ăn xong rồi thì về đi.”

Chỉ vắng nhà hai ngày mà thôi, vốn căn phòng sạch sẽ chỉnh tề đã ngổn ngang, mặc dù đối với người bình thường thì trình độ này vẫn còn có thể chấp nhận được, nhưng Phó Thần Thương cuồng sạch sẽ hiển nhiên hoàn toàn không thể dễ dàng tha thứ nổi, để cậu ta ở nhờ chỗ mình đã là cực kỳ bao dung rồi, bây giờ cậu ta còn phá hoại thành ra như thế này.

Phó Hoa Sênh chỉ lo ăn ăn và ăn: “Em không về.”

Phó Thần Thương đứng trước khay trà, chỉ hận không ấn đầu cậu ta vào ấm trà luôn cho rồi. 

“Không phải các anh muốn ở chung sao? Vậy em sẽ ở chỗ này, lúc ăn cơm nhớ gọi em.”

Những lời này khiến Phó Thần Thương. . . . . . Như muốn nở hoa.

Khóe miệng An Cửu giật giật: “Hay là thôi đi, ai nói chúng ta muốn ở chung.”

Dù sao thì mặt đối mặt, ở chung cũng không nhất thiết phải sống củng nhau mọi lúc mọi nơi mà, như thế khác nào cô tự rước sói vào nhà đâu? Sau lần đó, đến bây giờ dấu vết trên người cô vẫn chưa hoàn toàn biến mất đây này.

Kết quả cuối cùng là, Phó Thần Thương vẫn không được như ý, thứ sắp đến tay lại bị vuột mất, tâm tình còn lâu mới tốt được, tâm tình không tốt thì đương nhiên sẽ không chút nương tình với Phó Hoa Sênh rồi.

“Là một người đàn ông thì phải mạnh mẽ lên. Hoặc là cút ra ngoài đuổi theo, hoặc là đoạn tuyệt sạch sẽ, cả ngày cứ sống mơ mơ màng màng như vậy cho ai nhìn?”

Phó Hoa Sênh bĩu môi, nhỏ giọng thì thầm: “Đừng có chó chê mèo lắm lông, được không? Anh cũng chả hơn em là bao. . . . . .”

Chỉ là, Phó Thần Thương chưa bao giờ lộ ra cho người ngoài thấy mà thôi, cho dù là người thân nhất.

“Không thèm, không cho em ở thì thôi, em đi tìm Tiểu Bạch. . . . . .” Phó Hoa Sênh bày ra dáng vẻ rất có cốt khí, sau đó vẫn chưa thỏa mãn húp hết nước mì, bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà em lại muốn tới ăn chực.”


. . . . . .

. . . . . .

— —— ——–

Phạn Phạn Đoàn Đoàn tự giác vui vẻ làm bài tập về nhà, lần đầu tiên được đứng nhất. Bức ảnh chụp gia đình được dán vào vị trí dể thấy nhất phía sau lớp học, cả tuần lễ hai đứa nhóc đều đắm chìm trong tâm tình vui sướng.

Còn mấy ngày nữa là ngày quốc tế thiếu nhi rồi, những bạn học trong lớp đều ríu ra ríu rít thảo luận xem trường học sẽ tổ chức trò chơi vui hay món ăn ngon gì. Phạn Phạn Đoàn Đoàn vẫn bình tĩnh, Đoàn Đoàn bình tĩnh là bởi vì cậu nhóc luôn luôn bình tĩnh, Phạn Phạn bình tĩnh là bởi vì baba nói ngày quốc tế thiếu nhi sẽ tự mình chuẩn bị món qùa cực kì lớn cho cô bé~ 

Cùng lúc đó, An Cửu đang đi dạo trung tâm thương mại với Phó Thần Thương, để chọn quà tặng cho hai cục cưng của mình.

An Cửu nhìn hồi lâu, phát hiện cái gì Phó Thần Thương cũng là mua ba món, vì vậy hỏi: “Tại sao mỗi thứ đều mua ba món? Còn mua cho con nhà ai nữa sao?”

Phó Thần Thương nhếch môi cười, tay xoa xoa đầu cô: “Đều mua cho các bé cưng nhà anh.”

An Cửu: “. . . . . .”

Bé cưng thứ ba mà anh nói, là chỉ mình sao? = =’

Chuông điện thoại di động vang lên, Phó Thần Thương nhận điện thoại, sau đó trong nháy mắt sắc mặt nhu hòa liền trở nên lạnh lùng.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Bởi vì chúng ta luôn cho người theo dõi Phó Cảnh Hi, bọn họ nói cậu ta luôn ở công ty không ra ngoài, cho nên bên phía trường học. . . . . . Tôi không quá để ý, kết quả đã để cậu ta đón hai đứa bé đi rồi, người của chúng ta muốn đuổi theo, nhưng phát hiện bánh xe đã bị nổ lốp. . . . . .”

“Một đám vô dụng, Lục Châu, cậu làm việc thế này à?”

Lục Châu tự biết tội của mình, bị giọng nói từ đầu bên kia điện thoại làm cho tê dại cả da đầu, cố trả lời: “Thời gian ngắn như vậy, khẳng định bọn họ còn chưa ra khỏi thành phố, tôi đã điều động tất cả người đi tìm.”

“Không tìm được người, cậu cũng không cần trở lại nữa.” Phó Thần Thương cúp điện thoại.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Sắc mặt Phó Thần Thương thật sự quá dọa người, An Cửu lo âu hỏi.

Phó Thần Thương xoa hai vai cô: “An Cửu, đã  xảy ra chút chuyện, nhưng không sao, em đừng lo lắng.” 

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Anh nói mau đi!”

“Phó Cảnh Hi đón hai đứa bé đi rồi.”

An Cửu chỉ sững sờ, ngay sau đó thở phào nhẹ nhõm nói: “Em còn tưởng xảy ra chuyện gì lớn. . . . . .”

Phó Thần Thương thấy thái độ của cô, giận quá thành cười: “Chẳng lẽ trong mắt em, hai đứa bé mất tích chỉ là chuyện nhỏ thôi sao?”

“Phó Thần Thương, anh tỉnh táo một chút đi được không? Anh biết rõ em không có ý này mà!” An Cửu giải thích với anh: “Em đã nói với anh rồi, em tin rằng Cảnh Hi sẽ không làm tổn thương hai đứa nhỏ, hơn nữa lúc trước anh ấy rãnh rỗi, cũng thường đón hai đứa bé giúp em, vốn không cần phải ngạc nhiên. Sao anh vẫn luôn một mực cảnh giác anh ấy thế, em hiểu lập trường của anh, nhưng em cũng có lập trường của em, anh ấy là bạn của em, cũng là bạn của Phạn Phạn và Đoàn Đoàn.”

“Cậu ta là bạn của em không sai, nhưng em đừng quên, cậu ta cũng là con trai của Phó Hoằng Văn.”

Tức giận mà An Cửu thật vất vả kềm chế lại bùng lên: “Anh cũng đừng quên, không có anh ấy, cũng sẽ không có Phạn Phạn và Đoàn Đoàn! Nếu như năm đó không phải anh ấy khuyên em. . . . . .”

“Đúng, chỉ có cậu ta là người tốt, từ đầu tới cuối người độc ác nhất chính là anh!” 

“Phó Thần Thương. . . . . .” Nghĩ tới thỏa hiệp của anh đêm dã ngoại, An Cửu ấn ấn mi tâm mình, cố gắng kềm chế kích động: “Chúng ta hãy tĩnh táo một chút, được không?”

Phó Thần Thương cũng đã mất đi lý trí, cười lạnh nói: “Sự thật đã phơi bày trước mắt, cậu ta che giấu hành tung, khiến cho đám người bảo vệ phía trường học buông lỏng cảnh giác, sau đó nhân cơ hội đón hai đứa bé đi. Lúc trước cố ý tiếp cận các em tất cả đều là vì hoạch lần này. Dựa vào sự tin tưởng của em và hai đứa nhỏ, thuận lợi dẫn hai đứa bé đi để uy hiếp anh. Em cho rằng năm đó cậu ta thật lòng khuyên em sao? Cũng chỉ vì lúc đó có mặt ông cụ, nên không thể làm gì khác hơn mà thôi. Năm năm qua, em chỉ thấy cậu ta ở bên cạnh em, mà không nhìn thấy anh đau đớn khổ sở đến nhường nào. Tại sao cho tới bây giờ em vẫn luôn tin tưởng cậu ta? Tống An Cửu, rốt cuộc em còn muốn bị lừa bao nhiêu lần mới cam tâm đây!”

Phó Thần Thương mở miệng một tiếng âm mưu hai tiếng âm mưu, bác bỏ tất cả mọi thứ của Phó Cảnh Hi, càng phủ định tín ngưỡng của cô, lại còn phân phó người theo dõi đứa bé mọi lúc mọi nơi. . . . . .

Lồng ngực An Cửu phập phòng kịch liệt, một hồi lâu sau mới thoáng bình tĩnh lại, giọng nói không chút nhiệt độ, khẽ cười, nói: “Anh nói không sai, từ trước đến giờ em không có mắt nhìn người, cho nên mới bị lừa hết lần này đến lần khác.”

Câu này, đã không thể nào vãn hồi được nữa rồi.

Quan hệ của hai người, trong nháy mắt tụt xuống còn 0 độ.

Thẩm mặc.

Cho đến khi tiếng chuông điện thoại của An Cửu vang lên.

Màn hình hiển thị — Cảnh Hi.

An Cửu hít sâu một hơi: “Alô, Cảnh Hi.”

Phó Thần Thương nhanh tay nhấn phím loa ngoài.

“An Cửu, không ở nhà sao?” Giọng nói của Phó Cảnh Hi nghe không hề khác thường.

“Ừ, em đang ở trung tâm thương mại.” An Cửu bình ổn cảm xúc trả lời.


“Phạn Phạn nói có quà tặng cho anh, hôm nay công việc kết thúc sớm, vừa đúng rãnh rỗi nên đã đến trường học.”

Nghe được Phó Cảnh Hi nói, An Cửu cắn cắn môi, cảm thấy áy náy vì đã hoài nghi anh ấy. Phó Thần Thương không nhúc nhích, tiếp tục nghe.

Phó Cảnh Hi nói tiếp: “Trường học phải chuẩn bị lễ hội, cho phép các bạn nhỏ không có tiết mục được về nhà sớm, nên anh đã đón hai đứa trẻ về nhà rồi, bây giờ đang ở trước cửa.”

“Thật sự làm phiền anh rồi, chờ một chút, em lập tức về ngay.” An Cửu nói tiếng cám ơn, sau đó cúp điện thoại, không nhìn Phó Thần Thương lấy một cái, không nói một lời liền xoay người rời đi.

. . . . . .

. . . . . .

Vội vã chạy về nhà, hai đứa nhóc kia đang tung tăng vui vẻ trong nhà, trong tay mỗi đứa  đang cầm một đống lớn quà tặng.

“Mama xem này, quà của anh Cảnh Hi đó ~” Phạn Phạn vừa nhìn thấy An Cửu trở lại liền chạy đến như hiến vật quý.

An Cửu bất đắc dĩ nói: “Đừng quá nuông chiều chúng nó, mỗi lần đều mua nhiều như vậy, nhiều đến nỗi không biết khi nào mới có thể chơi hết.”

“Bởi vì là ngày quốc tế thiếu nhi, cho nên mới mua nhiều hơn một chút, đến lúc đó có thể anh không ở trong nước, nên tặng trước vậy. Hơn nữa hai cục cưng cũng có quà đáp lễ cho anh mà!” Phó Cảnh Hi  lấy mấy hòn đá cuội hình trái tim nhiều màu sắc khác nhau từ trong túi ra, khóe miệng cười dịu dàng.

Hốc mắt An Cửu đau xót, suýt chút nữa đã thốt lên câu xin lỗi.

“Vào trong ngồi đi.”

Phó Cảnh Hi nhìn thấy Phó Thần Thương yên lặng đi theo An Cửu cùng trở về, vẻ mặt lạnh lùng đang đứng đằng xa: “Thôi, anh còn còn có việc bận.”

Nói xong liền chào tạm biệt với hai đứa nhóc: “Phạn Phạn, Đoàn Đoàn, anh đi nhé, anh rất thích quà của các em, nhất định sẽ giữ gìn thật tốt.”

Phạn Phạn chép miệng ôm lấy chân của cậu ta: “Anh Cảnh Hi đừng đi nhanh vậy được không? Đã rất lâu anh không đến chơi với chúng em rồi, chúng ta chưa bàn xong chuyện đến công viên Hải Dương chơi mà. . . . . .”

Đoàn Đoàn nhìn Phó Cảnh Hi, lại quay sang nhìn Phó Thần Thương, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy do dự. . . . . .

“Ngoan, khi nào anh rãnh nhất định sẽ tới thăm các em.” Phó Cảnh Hi tràn đầy cưng chiều, ngồi xổm xuống hôn lên má cô nhóc, Phạn Phạn thút tha thút thít hôn lại anh.

“Chú hai.” Phó Cảnh Hi đứng lên, lên tiếng chào Phó Thần Thương, sau đó cất bước rời đi.

— —— ——–

Sau chuyện này, hai người chiến tranh lạnh hơn một tháng, tuy sẽ như bình thường trước mặt hai đứa bé, nhưng những lúc khác đều im lặng, thời gian Phó Thần Thương ở lại cũng ngày càng ít đi.

Vì để đưa đón hai đứa bé dễ dàng, An Cửu mua xe. Hôm nay, cô mới vừa tới bãi đậu xe, đột nhiên phía sau cây cột nhảy ra một người, không nói hai lời liền quỳ một gối xuống đất, nhào tới chân cô, cũng không biết sau lưng đang đeo thứ kỳ quái gì.

“Cậu. . . . . . Lục Châu. . . . . . Cậu đang làm gì vậy?”

Lục Châu nước mắt đầm đìa: “Tiểu đệ tới chịu đòn nhận tội, chuyện lần trước hoàn toàn là vì em không làm rõ tình huống đã phán đoán bậy bạ, gây nên hiểu lầm, làm hại chị và lão đại gây gỗ với nhau, thật sự là tội đáng chết muôn chết, van cầu chị dâu đại nhân đại lượng tha thứ cho em một lần, đừng giận dỗi lão đại nữa!”

An Cửu vội vàng khom lưng dìu cậu ta đứng lên: “Cậu mau dậy đi, chuyện không liên quan đến cậu.”

Lục Châu biết chuyện lần này rất nghiêm trọng: “Không không không, tất cả đều liên quan đến em, là lỗi của một mình em, van xin chị, đừng trách lão đại được không? Chị cũng biết, bảo bối của lão đại là hai đứa bé, hứng như hứng hoa, nâng như nâng trứng, bởi vì quá quan tâm cho nên mới bị loạn, có thể trong lúc tình thế cấp bách đã nói ra lời gì đó chọc giận chị, nhưng lão đại tuyệt đối một lòng một dạ quan tâm chị và hai đứa bé, trời đất có thể chứng giám. . . . . .”

Lục Châu miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt nói văng cả nước miếng, hoàn toàn không có ý dừng lại, nếu như cô không tha thứ, rất có thể cậu ta sẽ đứng đó nói tới sáng mai. . . . . .

Huyệt thái dương của An Cửu đau nhức không thôi, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nắm lấy cổ áo, lôi cậu ta đứng lên: “Nói tiếng người!”

Lục Châu vẫn nước mắt chan nước mũi: “Lão đại không quan tâm bọn em nữa, để bọn em ra ngoài tự sanh tự diệt. . . . . .” Cậu ta và Tề Tấn là cánh tay đắc lực của Phó Thần Thương, chỉ là Tề Tấn ở ngoài sáng, cậu ta ở trong tối, một quản lý bạch đạo, một quản lý hắc đạo.

Mấy ngày nay, quả thật tinh thần của Phó Thần Thương còn đáng sợ hơn cả lúc cô vừa mất tích, không một ai dám đến gần anh, ngay cả Tề Tấn cũng không ngoại lệ, cho nên cậu ta đành phải nghe theo chủ ý cùi bắp mà Tề Tấn đề xuất ra, tự mình làm anh hùng cảm tử đi cầu xin An Cửu.

“Chị dâu, bây giờ chỉ có mình chị mới có thể giúp chúng em thôi. . . . . .” Lục Châu làm bộ tội nghiệp nhìn cô, giống như nhìn cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.

Đầu An Cửu càng đau, bây giờ là lúc tan sở, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đi ngang nhìn thấy, nhìn thấy cảnh cậu ta  lôi lôi kéo kéo cô như thế này thật sự không ra thể thống gì. An Cửu không thể làm gì khác hơn là ra quyết định dứt điểm: “Dù gì cậu cũng là cấp dưới của anh ấy, rất nhiều chuyện tôi không tiện nhúng tay vào, nhưng nếu nguyên nhân là do tôi gây lên, tôi sẽ suy nghĩ lại, cậu để tôi suy nghĩ một chút đã, tóm lại cậu cứ về trước đi.”

“Chị dâu, chỉ cần những lời này của chị là đủ rồi! Toàn bộ huynh đệ đều trông cậy cả vào chị. . . . . .” Lúc này Lục Châu mới ôm đầy một bụng cảm kích rời đi.

An Cửu dở khóc dở cười nhìn mấy cây gậy dài sau lưng Lục Châu, đi rồi thì tốt. Bởi vì cây gậy quá dài mà bị vướn ở giữa hai cây cây cột, thật lâu mới vùng vẫy thoát ra được. . . . . .

Thật ra thì cô cũng không tức giận Phó Thần Thương lắm, nhưng ngày hôm đó hai người đã quá xúc động, đã làm tổn thương nhau, trong khoảng thời gian ngắn khó mà trở lại như bình thường được.

— —— —–

An Cửu bên này vừa mới đuổi Lục Châu đi, lái xe đến dưới lầu khu nhà, liền thấy xuất hiện một đối tượng khó giải quyết hơn.

Tiết Hạo đã lâu không gặp, gương mặt tiều tụy, không khác gì Phó Hoa Sênh lúc trước.


An Cửu vốn tưởng rằng sau lần ở nhà hàng, chuyện Tiết Hạo coi như xong rồi, nào biết gã ta lại xuất hiện nữa.

Gần đây cô tâm phiền ý loạn, thật sự là không rảnh ứng phó với gã ta, trực tiếp mở cửa xe dắt Phạn Phàn, Đoàn Đoàn xuống.

Quả nhiên, Tiết Hạo nhìn hai đứa bé, vẻ mặt kinh ngạc.

Thật ra thì gã đã nghe nói chuyện này, chỉ là chưa tận mắt thấy thôi.

Không ngờ, như vậy mà Tiết Hạo vẫn không chết tâm, vội vàng tiến lên một bước: “An Cửu, anh có thể nói chuyện với em không?”

Hai đứa nhóc kia, mỗi người dắt một tay của mẹ, tò mò nhìn chú trước mắt.

Ở trước mặt đứa bé, rất nhiều chuyện không tiện nói, nhưng chuyện này càng kéo càng phiền toái, xem ra nhất định phải nói rõ với gã mới được, An Cửu không thể làm gì khác hơn trả lời: “Chờ tôi đưa hai đứa bé lên lầu đã.”

Tiết Hạo ngoan ngoãn gật đầu, im lặng đứng đó chờ .

An Cửu vừa mới lên lầu, liền nhìn thấy cửa phòng đối diện mở rộng, Phó Thần Thương đang dựa vào cửa sổ sát đất trong phòng khách hút thuốc, vẻ mặt đâm chiêu, thấy An Cửu cùng đứa bé trở về, yên lặng nhả khói.

Phạn Phạn Đoàn Đoàn biết hình như gần đây ba mẹ cãi nhau, cho nên vừa để cặp xuống liền chủ động chui vào phòng Phó Thần Thương làm bài tập, hi vọng nhờ vào đó khiến ba mẹ có cơ hội nói chuyện nhiều hơn.

“Mẹ muốn đi ra ngoài, các con ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập nhé?” An Cửu dặn dò.

“Vâng~” Phạn Phạn không tim không phổi gật đầu đồng ý.

Đoàn Đoàn lắc đầu thở dài một cái: “Mama đi đi, nhớ về sớm nhé.”

“Biết rồi, ngoan.”

An Cửu đang muốn xoay người rời đi, ánh mắt lạnh lùng của Phó Thần Thương bắn về phía cô, giọng nói bén nhọn: “Mình thì chạy đi hẹn hò với đàn ông, còn để tôi trông chừng hai đứa bé giúp, cô làm mẹ như thế à?”

An Cửu cứng ngắc sống lưng, dừng chân: “Xin lỗi, đúng là tôi suy nghĩ không chu đáo.”  

Nói xong vào nhà dắt Phạn Phạn Đoàn Đoàn, giúp bọn trẻ thu xếp vở bài tập, sách giáo khoa vào trong túi xách: “Mẹ dẫn các con đến nhà dì Mạc chơi.”

Phó Thần Thương đột nhiên biến sắc, đáy mắt  như có ngọn lửa sôi trào: “Tống – An – Cửu!”

An Cửu khẽ cười tự giễu: “Phó Thần Thương, anh một mực bảo tôi tin anh, vậy còn anh? Anh có tin tưởng tôi không?”

An Cửu nói xong dẫn hai đứa bé rời đi, anh đã không muốn chăm sóc, thì cô cũng không muốn làm phiền tới, đổ thêm dầu vào lửa, bị nói như vậy, ai mà chịu nổi chứ.

“Baba. . . . . Mama. . . . .” Phạn Phạn bị kéo ra ngoài, đôi mắt rưng rưng muốn khóc, nhút nhát quay sang nhìn mẹ, lại nghiêng đầu nhìn ba, cuối cùng chu miệng ra, oa một tiếng khóc rống lên: “Baba mama không được cãi lộn. . . . . .”

“Em đừng khóc ~” Thấy Phạn Phạn khóc, mắt Đoàn Đoàn cũng đỏ ngầu muốn khóc theo.

Cuối cùng hai đứa bé liên tiếp cùng nhau khóc, trái tim An Cửu đau xót, cộng thêm phiền muộn tích tụ mấy ngày nay, cô cũng ngồi xổm xuống ôm hai đứa bé nghẹn ngào rơi lệ: “Cục cưng đừng khóc. . . . . . Là mẹ không tốt. . . . . .”

“Đáng chết. . . . . .” Nhìn vợ con khóc, trên mặt Phó Thần Thương tràn đầy hốt hoảng, vòng tới vòng lui không biết làm thế nào cho phải.

Một hồi lâu sau, cẩn thận từng li từng tí đi tới trước bọn họ, vươn tay muốn an ủi, rồi lại lo lắng thu hồi lại, như thế lặp đi lặp lại mấy lần mới chạm đến gương mặt An Cửu, lau đi nước mắt của cô: “Bà xã, anh xin lỗi, đừng khóc. . . . . .”

“Anh không nên nói những lời khốn nạn đó, là anh tức đến chập mạch rồi. . . . . .”

“Đừng khóc. . . . . .”

“Thật xin lỗi. . . . . .”

Cư nhiên khóc trước mặt hai đứa bé, An Cửu cảm thấy hơi xấu hổ, vội vàng lau nước mắt: “Em không sao.”

Phạn Phạn một tay kéo mẹ, một tay nắm tay của ba, chỉ sợ bọn họ lại rời đi: “Baba . . . Mama. .  .”

Đoàn Đoàn khụt khịt mũi: “Người lớn gây gổ sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của trẻ nhỏ.”

“Xin lỗi cục cưng, là ba không tốt.” Phó Thần Thương khiêm tốn nhận sai.

An Cửu cúi thấp đầu: “Mẹ cũng có lỗi.”

Hai người trấn an hai đứa bé thật lâu, cuối cùng còn hôn nhau để chứng minh đã hoà hợp, hai nhóc con kia lúc này mới thật sự tin tưởng, lại vui mừng đi làm bài tập.

Phó Thần Thương nhìn cô: “Những ngày này, anh xin lỗi. . . . . . Em đi đi, anh trông hai đứa cho.” Nói xong khẩn trương bổ sung thêm một câu: “Anh vì tức giận nên mới nói em như thế, chứ không phải không tin tưởng em. . . . . .”

“Em chỉ đi nói cho gã ta biết, yên tâm, anh có thể đi với em.” An Cửu giải thích.

“Không, anh yên tâm.” Phó Thần Thương vội vàng nói.

“Em đi đây.”

“Ừ.”

— —— ——–

Bởi vì mới vừa rồi trì hoãn thật lâu, lúc đi xuống Tiết Hạo đã chờ ở đó gần một tiếng đồng hồ, nhưng nhìn thấy cô xuống thì không chút trách móc nào, ngược lại còn bày ra vẻ mặt vui sướng.

“Có chút việc trễ nãi, xin lỗi đã để anh đợi lâu như vậy.”

“Không. . . . . . Không sao, cũng không lâu lắm.”

“Đến quán ăn nào đó nói chuyện nhé?”


Tiết Hạo có chút quẫn bách gật đầu: “Em quyết định là được.”

Thật ra thì An Cửu không suy nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.

Đến quán ăn, để tránh xuất hiện tình huống lần trước, bọn họ vào một phòng bao yên tĩnh.

Sau khi vào, An Cửu cũng không muốn nói nhảm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Anh cũng thấy đấy, tôi đã là mẹ của hai đứa bé năm tuổi, năm đó tôi không hiểu tại sao anh từ yêu thành hận, bây giờ tôi càng không hiểu tại sao đã năm năm trôi qua rồi mà anh vẫn nhớ mãi không quên, nhưng mặc kệ nguyên nhân gì, tôi chỉ có thể nói xin lỗi, chúng ta là không thể nào.”

Tiết Hạo siết chặt hai nắm tay: “Nếu em vì chuyện đã kết hôn, còn có hai đứa bé mới cự tuyệt anh… Anh không để ý những chuyện này, người anh thích là em, mặc kệ quá khứ của em như thế nào, anh sẽ thương yêu con của em như ruột thịt máu mủ của mình, nếu em lo lắng về sau chúng ta có đứa bé khác, anh sẽ lạnh nhạt bọn chúng, thì chúng ta không cần sinh nữa là được. . . . . .” An Cửu vốn hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, Tiết Hạo lại còn nói đến mức này, ngược lại cô lại thấy tò mò: “Tại sao nhất định phải là em?”

“Chỉ có thể là em. . . . . .” Tiết Hạo nói một câu ngắn gọn, khiến cô càng thêm mơ hồ.

An Cửu khoanh tay lại, tựa người vào ghế: “Anh nói yêu tôi, không phải tôi thì không được, dù sao cũng nên cho tôi một lý do hợp lý để tin tưởng anh chứ?”

Mặt Tiết Hạo đỏ bừng, hình như rất khó nói thành lời.

“Tại sao lại yêu tôi, vấn đề này rất khó trả lời ư?” An Cửu không hiểu, đồng thời càng ngày càng hiếu kỳ.

Tiết Hạo do dự thật lâu mới nói: “Anh chỉ có cảm giác với em.”

An Cửu đầu đầy vạch đen: “Anh cho rằng anh đang diễn phim thần tượng thanh xuân sao?”

Tiết Hạo lấy hết dũng khí nói: “Anh nói thật, ta hoàn toàn không có cảm giác với những người phụ nữ khác, anh. . . . .  Anh bất lực.”

An Cửu bị sặc nước miếng của mình, ho đến kinh thiên động địa, thật lâu sau mới trở lại bình thường: “Khụ khụ. . . . . . Bạn học Tiết à, tôi thấy hình như anh bị nhầm lẫn gì đó rồi, anh là bị bệnh, phải trị.”

“Ta chỉ có cảm giác với một mình em, vậy cũng là bệnh sao?”

“Không đúng, không đúng. . . . . .” An Cửu vội vàng ngắt lời gã ta: “Làm sao anh biết anh có cảm giác với tôi, chẳng lẽ khi anh nhìn thấy tôi, phía dưới. . . . . .”

An Cửu nói xong, tầm mắt di chuyển xuống nửa người dưới của gã.

Tiết Hạo quẫn bách đến mức muốn tìm một cái lổ để chui vào, theo bản năng khép hai chân lại: “Không có! Khi anh vừa nhìn thấy em, tim liền đập rộn lên, máu sôi trào, đầu óc trống rỗng, không biết nên cái gì . . . . . Nhưng khi ở cùng với những phụ nữ khác, anh hoàn toàn không như vậy. Những năm này anh đã thử qua rất nhiều lần, cuối cùng còn cố ý lựa chọn em gái em Lương Giai Giai, nhưng cuối cùng cũng. . . . . . Không được. . . . .”

A. . . . . . Thì ra là không được ah…. . . . . . An Cửu chợt tỉnh hiểu ra.

Dù sao cũng có liên quan đến tôn nghiêm của một người đàn ông, An Cửu không tiếp tục nói giỡn nữa, ho nhẹ một tiếng nghiêm mặt nói: “Tôi rất thật lòng nói với anh một câu, tình huống của anh rất có thể là một loại bệnh tâm lý, tôi có một người bạn là bác sĩ tâm lý, mưa dầm thấm đất, tôi cũng có chút hiểu biết về phương diện này.”

Nói xong rút danh thiếp đưa cho gã ta: “Đây là danh thiếp cả cậu ấy, tôi khuyên anh nên đi khám thử xem, tin rằng nhất định anh sẽ sớm ngày khỏi hẳn.”

Tiết Hạo cau mày, nhìn cũng chẳng thèm nhìn, nhưng vẻ mặt đã hơi dao động, rất dễ nhận thấy, vấn đề này đã theo gã ta nhiều năm, gã cũng rất muốn nhanh chóng giải quyết nó, nhưng vẫn khá bài xích bác sĩ.

An Cửu tận tình khuyên: “Tôi đã nói với anh rồi, tôi với anh là tuyệt đối không thể. Cho nên, nếu anh không đến gặp bác sĩ, vậy anh sẽ phải cả đời không được. Chữa trị sớm ngày nào thì tốt ngày nấy, nếu như cứ mãi kéo dài. . . . . .”

“Anh không cần khám bác sĩ, anh không có bệnh. . . . . . Anh chỉ thích em mà thôi. . . . . .” Tiết Hạo vẫn cố chấp lầm bầm như cũ.

An Cửu bất đắc dĩ: “Rốt cuộc có bệnh hay không, đi khám bác sĩ mới biết được.”

Nói xong thở dài: “Thôi, tôi làm người tốt đến cùng vậy, đi với anh một chuyến. Dù sao cũng đã lâu không gặp rồi, vừa đúng đi thăm anh ấy luôn.”

— —— ———

Vì vậy Tiết Hạo đau khổ đành để An Cửu kéo đến văn phòng bác sĩ cố vấn tâm lý Thẩm Hoán.

An Cửu trực tiếp ném người vào trong: “Thẩm Tiểu Hoán, tiếp khách ~”

“Ây! Khách quý! Hôm nay sao lại tới tìm em thế? Em còn tưởng chị có niềm vui mới nên quăng em ra khỏi chín tầng mây rồi chứ!” Thẩm Hoán đi ra ngoài, nhướng mày, âm dương quái khí nói.

An Cửu lườm cậu ta một cái: “Thôi đi, cũng không biết ai mới thần thần bí bí, gần đây càng thêm xuất quỷ nhập thần, gọi điện thoại mấy lần đều bảo không rãnh, tôi thấy cậu mới đúng là người có niềm vui mới ấy, chậc, lại còn trách tôi!”

Thẩm Hoán tự biết đuối lý, sờ sờ mũi:”Ha ha” Tới gần phía trước: “Em mời chị ăn cơm bồi tội, được chưa nào?”

An Cửu phất tay: “Ăn cơm để sau đi, lần sau tính tiếp, cậu xem giúp người bạn này của tôi trước đã.”

“Vị này là. . . . . . Tiết Hạo!” Thẩm Hoán kinh ngạc nhận ra gã ta, quay sang nhìn An Cửu, lại quay qua nhìn Tiết Hạo, không thể tưởng tượng nổi, sao hai người lại cùng nhau chạy đến đây thế này? 

Tiết Hạo vừa thấy Thẩm Hoán, trong nháy mắt định xoay người trốn đi, sao gã biết được An Cửu sẽ dẫn gã đến khám bệnh lại là người quen chứ.

An Cửu nhìn thấu ý đồ của gã ta, một tay kéo gã lại, nói với Thẩm Hoán: “Vào trong xem bệnh trước đi, tôi chờ bên ngoài, đợi có kết quả mới thôi.”

Lo rằng Tiết Hạo quá mức bài xích nên sẽ không phối hợp, An Cửu cố ý bổ sung thêm một câu: “Ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ, phối hợp thật tốt, nếu chứng minh anh không có bệnh, vậy tôi sẽ suy nghĩ lại.”

Nghe An Cửu nói như vậy, quả nhiên con ngươi Tiết Hạo sáng lên, gật gật đầu, ngoan ngoãn đồng ý.

Thẩm Hoán thấy thế, kéo cô đến một bên, nhỏ giọng thì thầm: “Này, rốt cuộc chị đang làm gì thế? Sao lại dây dưa với Tiết Hạo rồi?”

An Cửu thở dài: “Một lời khó nói hết, tóm lại cậu cứ giải quyết vấn đề này giúp tôi trước đã, có thời gian tôi từ từ giải thích sau.”

Thẩm Hoán gãi gãi đầu: “Vậy ngay bây giờ luôn à?”

“Ừ, tôi chờ kết quả ngay, cậu cũng biết, tánh tình tôi nóng nảy, việc hôm nay không để ngày mai, chớ để đêm dài lắm mộng, cho nên cực khổ cho cậu rồi.” An Cửu vỗ vỗ vai cậu ta.

“Vậy cũng được, nhưng mà không biết phải đợi bao lâu, chị cứ tùy tiện đến phòng thôi miên nghỉ ngơi một lát đi, khi nào xong em gọi chị. Chị cũng biết canh thời gian thật đấy, vừa đúng lúc em rảnh rỗi. . . . . .” Thẩm Hoán vừa nói vừa dẫn Tiết Hạo vào một căn phòng.

An Cửu nhìn trái nhìn phải, sau đó đẩy cửa phòng thôi miên ra. . . . . .

— —–
Hết chương 207
**********


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.