Bạn đang đọc Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ – Chương 88: Ở Trước Mặt Anh Em Không Cần Phải Tỏ Ra Mạnh Mẽ
Trong phòng họp, trưởng phòng tài chính đang báo cáo về lợi nhuận quý này.
Nhìn thấy vẻ mặt đột nhiên trầm xuống của Cố Mặc Ngôn, ông ta sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh.
Chẳng lẽ bản báo cáo có vấn đề gì? Nhưng không có mà, lợi nhuận cũng tăng mấy phần trăm cơ mà?
Trưởng phòng lau mồ hôi rồi báo cáo nội dung cuối cùng, sau đó dè dặt hỏi Cố Mặc Ngôn: “Cố tổng, xin hỏi… có vấn đề gì không?”
Lặng ngắt như tờ.
Cố Mặc Ngôn như thể hoàn toàn không nghe báo cáo của trưởng phòng, anh chỉ gật đầu, ánh mắt lạnh lùng dán vào màn hình chiếc điện thoại trên bàn.
Trong điện thoại là tin nhắn Zalo của Tô Thư Nghi.
[Cố Mặc Ngôn, em về nhà em ở để thuận tiện chăm sóc mẹ xuất viện.]
Giọng điệu qua quýt đơn giản nhưng lại khiến lửa giận trong lồng ngực Cố Mặc Ngôn từ từ bùng lên.
Nhà em?
Nhà của cô, chẳng lẽ không phải là nhà anh sao?
Cô gái này đúng là biết cách chọc giận anh!
Sự im lặng của Cố Mặc Ngôn lại khiến những người ở đây hoảng sợ.
Những trường phòng đang ngồi ở đây, bình thường có ai mà không phải người đứng ở đỉnh kim tự tháp.
Nhưng lúc này, tất cả đều sợ hãi nhìn về phía Cố Mặc Ngôn, sợ anh không hài lòng với thành tích của quý này.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, vào lúc mọi người cảm thấy sau lưng mình đã sắp ướt đẫm, rốt cuộc Cố Mặc Ngôn cũng ngẩng đầu lên.
Mọi người tưởng rằng anh sẽ bình luận về tình hình lợi nhuận của quý này một chút, nhưng không ngờ anh chỉ đột nhiên nói: “Cuộc họp hôm nay tạm dừng, ngày mai tiếp tục.”
Dứt lời, anh hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt khiếp sợ của những người xung quanh, dứt khoát chuyển động xe lăn dưới thân, rời khỏi phòng họp.
Lúc này, ngay cả Dương Tùng Đức cũng choáng váng.
Sau khi sửng sốt mấy giây, anh ta mới nhanh chóng đuổi theo.
“Cậu Cố.” Anh ta nhanh chóng đuổi kịp Cố Mặc Ngôn: “Xảy ra chuyện lớn gì sao? Nhà máy hạt nhân của chúng ta ở nước N xảy ra động đất à? Hay là bên nhà máy điện ở nước M xảy ra gió lốc?”
Trong suy nghĩ của anh ta, Cố Mặc Ngôn dừng cuộc họp thì nhất định là đã xảy ra chuyện lớn.
Nhưng không ngờ, Cố Mặc Ngôn lại đột nhiên dừng xe lăn, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn anh ta: “Dương Tùng Đức, đi điều tra nhà mẹ đẻ của Tô Thư Nghi ở đâu cho tôi.”
“Nhà mẹ đẻ của mợ chủ ấy ạ?” Dương Tùng Đức lập tức há hốc mồm.
Nhưng Cố Mặc Ngôn đã không còn để ý đến anh ta.
Anh lại chuyển động xe lăn rời đi, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Sau khi tra được, chúng ta lập tức qua đó.”
…
Vào lúc này, Tô Thư Nghi đang ở nhà cẩn thận cho Tô Ninh Kiều ăn, hoàn toàn không biết chỉ một tin nhắn ngắn ngủi kia mình đã chọc giận người đàn ông tới mức thế nào.
Những thứ Tô Thư Nghi mua đều là cháo và súp ở bên ngoài, nhưng không ngờ cháo tiệm này nấu vốn là cơm nguội trộn với nước, cứng khừ.
Tô Ninh Kiều ăn mấy miếng đã nuốt không nổi nữa.
Tô Thư Nghi lại không hề gấp gáp, cô cầm khăn lau miệng cho bà: “Mẹ, mẹ ăn ít quá, con đi mua thêm chút đồ ăn cho mẹ nhé.”
Nói rồi, cô đứng dậy mặc áo khoác.
Tô Ninh Kiều nhíu mày: “Bây giờ đã gần mười giờ rồi, làm gì có chỗ nào còn bán đồ ăn cho con mua nữa.”
“Nhưng mẹ cũng không thể không ăn được.
Thế này đi, nếu không có tiệm cơm thì con sẽ đến siêu thị mua ít đồ về.”
Nói xong, cô bước thẳng ra khỏi cửa.
Lúc xuống dưới tầng hầm tòa nhà đơn vị, Tô Thư Nghi đang vừa đếm tiền lẻ trong ví vừa đi thì đột có chiếc xe nhấp nháy đèn chạy về phía cô.
Tô Thư Nghi đưa tay lên che mắt, sau khi quen với ánh sáng, cô nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen đang chậm rãi lái về phía mình.
Tô Thư Nghi lập tức sững sờ.
Chiếc xe này là…
Căn nhà cô sống ở thành phố S là nhà thuê, loại nhà chung cư bình thường nhất.
Chiếc Bentley màu đen này và cảnh vật xung quanh thật sự không ăn nhập gì với nhau.
Trong lúc cô còn đang giật mình chưa kịp phản ứng lại thì đã nhìn thấy cửa xe đột nhiên mở ra, một chiếc xe lăn quen thuộc chậm rãi trượt xuống.
Tô Thư Nghi gần như không dám tin vào hai mắt mình, trơ mắt nhìn xe lăn của Cố Mặc Ngôn lăn đến trước mặt, cô mới lắp bắp lên tiếng: “Cố, Cố Mặc Ngôn, sao anh lại tới đây?”
Cố Mặc Ngôn nhìn cô gái trước mặt, bên trong mặc đồ ngủ, bên ngoài khoác bừa một chiếc áo khoác thể thao, châm giẫm lên dép lê size lớn, tóc cũng được búi đại một cục trên đầu, nhìn hơi lôi thôi.
Nhưng chẳng biết tại sao, anh vẫn thấy rất đáng yêu.
Nhưng nghĩ đến tin nhắn kia của cô, sắc mặt anh vẫn không khỏi lạnh lùng: “Tại sao em lại đột nhiên về nhà?”
Tô Thư Nghi không ngờ Cố Mặc Ngôn đột ngột xuất hiện dưới lầu nhà mình chỉ để hỏi câu này, cô chỉ có thể trả lời nửa thật nửa giả: “Mẹ em xuất viện nên em đón mẹ về, chăm sóc cho mẹ.”
Cố Mặc Ngôn nhíu mày, anh cũng không hỏi tiếp: “Giờ này rồi em còn đi đâu?”
“Đi mua cơm cho mẹ.”
“Mua cơm? Mười giờ?” Cố Mặc Ngôn nhíu mày: “Tiệm cơm đã đóng cửa hết rồi.”
“Vậy em chỉ có thể tới siêu thị mua gạo thôi.” Trong nhà không có đồ gì cả, muốn nấu bát cháo cho mẹ cũng không được.
Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi, trong mắt có mấy phần bất lực.
Cô gái này, có lúc trông rất mạnh mẽ, nhưng có đôi khi lại hơi ngốc nghếch, bản thân mình lo không xong mà còn chăm sóc cho mẹ?
“Dương Tùng Đức.” Gọi xong, Cố Mặc Ngôn nói: “Cậu đi tìm khách sạn gần đây, bảo nhà bếp của bọn họ làm ít đồ ăn rồi mang tới.”
Tô Thư Nghi sửng sốt, cô vội vàng khoát tay: “Không cần, em tự nấu là được rồi.”
“Đã mười giờ rồi, em còn để mẹ em chờ em sao?” Cố Mặc Ngôn nhướng mày: “Em đừng quên, mẹ em vẫn còn là người bệnh đấy.”
Lần này Tô Thư Nghi không nói được gì.
Đương nhiên cô biết đã không còn sớm nữa, nhưng chỉ trách hôm nay cô một mình vật lộn bận túi bụi quá nên mới lần lữa đến giờ này.
Nghĩ đến mẹ đang bệnh còn bị đói bụng, Tô Thư Nghi cũng không cậy mạnh nữa, đành phải nhận sự giúp đỡ của Cố Mặc Ngôn.
Cô nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Lúc này sắc mặt của Cố Mặc Ngôn mới dịu đi đôi chút: “Đi thôi, chúng ta lên lầu.”
“Lên lầu?” Tô Thư Nghi lại ngẩn người.
“Không thì sao?” Cố Mặc Ngôn nhìn cô gái đang hoảng sợ trước mặt, vẻ mặt của anh càng thêm bất lực: “Em định để anh đứng dưới lầu hứng gió đợi Dương Tùng Đức sao?”
Khuôn mặt Tô Thư Nghi lập tức đỏ lên, cô vội đẩy Cố Mặc Ngôn vào tòa nhà đơn vị.
Đi thang máy lên lầu, Tô Thư Nghi vừa đẩy Cố Mặc Ngôn vào nhà mình, lập tức nhìn thấy trong nhà bừa bộn.
“Ừ thì… Em mới về, vẫn chưa dọn dẹp xong.
Xin lỗi anh nha.” Dù sao cũng là con gái, nhà cửa bừa bộn như vậy bị nhìn thấy, Tô Thư Nghi cũng có chút xấu hổ.
Cô nhanh chóng bắt tay vào dọn dẹp.
Nhưng ngặt nỗi, tay cô không thể nào cử động linh hoạt được, vừa động là kéo căng miệng vết thương, “shh” một tiếng.
Cố Mặc Ngôn nhạy bén phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Thư Nghi nhăn lại, anh không khỏi nhíu mày, lập tức đứng dậy khỏi xe lăn: “Để anh làm cho.”
Sao Tô Thư Nghi dám không biết xấu hổ để cậu ấm Cố Mặc Ngôn tới dọn dẹp nhà cho mình được, cô vội khoát tay: “Không sao đâu.
Mặc dù hơi chậm một chút, nhưng lát nữa sẽ dọn dẹp xong ngay thôi.”
“Ở trước mặt anh, em không cần phải tỏ ra mạnh mẽ.” Cố Mặc Ngôn nắm lấy tay Tô Thư Nghi, đẩy cô ngồi xuống ghế sofa.
Ở trước mặt anh, em không cần phải tỏ ra mạnh mẽ.
Một câu nói tự nhiên như vậy lại khiến Tô Thư Nghi đột nhiên sững cả người, cô lập tức quên cả giãy dụa, chỉ ngây ngốc ngồi trên ghế sofa, nhìn Cố Mặc Ngôn dọn dẹp tới lui..