Bạn đang đọc Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ – Chương 19: Tôi Không Thích Người Phụ Nữ Của Tôi Gọi Tên Đàn Ông Khác
Ý thức mê man của Tô Thư Nghi đã tỉnh táo lại được một chút, cô cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, một bóng người mơ hồ xuất hiện trước mắt.
Cô giãy dụa muốn đẩy người trên người ra, thế nhưng người đàn ông cứ như một ngọn núi lớn vậy, không thể lay động chút nào, hai chân cô bị ép tách ra…
“A!” Cơn đau đớn như xé rách bỗng dưng truyền tới khiến cô hét lên thành tiếng.
Ngay sau đó là sự tấn công càng lúc càng kịch liệt, tầng tầng lớp lớp, hết đợt này tới đợt khác.
Đau đớn, căm hận cùng xấu hổ, dường như muốn bao phủ hoàn toàn Tô Thư Nghi.
Cô muốn kháng cự nhưng lại bất lực, chỉ có thể chấp nhận…
Trải qua bóng tối và đau đớn vô cùng vô tận, cảnh tượng xung quanh đột nhiên thay đổi.
Cuồng phong bão táp, chớp lóe sấm rền.
Tô Thư Nghi kéo lê cơ thể đầy vết bầm tím, quấn chặt quần áo rách nát trên người, loạng choạng đi trong mưa bão, trong tay cầm điện thoại di động, hết lần này đến lần khác, gọi vào một số gần như điên cuồng.
Gia Huy…
Gia Huy anh đang ở đâu…
Em sợ lắm, anh mau đến cứu em với…
Nhưng cho dù cô gọi vào số đó như thế nào cũng chỉ nghe được một giọng nữ lạnh như băng…
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.”
Sau đó, cuối cùng Tô Thư Nghi cũng không chống đỡ nổi được nữa, cả người ngã xuống trong màn mưa…
…
Nhìn Tô Thư Nghi đang nằm trên giường không ngừng đổ mồ hôi lạnh, đôi mày kiếm của Cố Mặc Ngôn cau lại, nhìn về phía bác sĩ đang truyền nước biển bên cạnh: “Cô ấy thật sự không sao chứ? “
“Cậu Cố yên tâm đi, mợ chủ chỉ bị cảm lạnh nên sốt thôi.
Chắc giờ đang mơ thấy ác mộng.”
Lúc này lông mày của Cố Mặc Ngôn mới thả lỏng một chút.
Sau khi bác sĩ rời khỏi phòng, Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi sắc mặt tái nhợt trên giường, vừa định đưa tay chạm vào trán cô, không ngờ lúc này, cả người Tô Thư Nghi đột nhiên hơi run rẩy.
“Tô Thư Nghi?” Cố Mặc Ngôn không khỏi nhíu mày lần nữa: “Em không sao chứ?”
Hiển nhiên Tô Thư Nghi vẫn chưa tỉnh lại, đôi môi trắng bệch khô nứt hơi hơi mở ra, tựa như đang lẩm bẩm cái gì đó.
Lông mày Cố Mặc Ngôn càng nhíu chặt hơn, anh hơi khom người xuống, lúc này mới nghe thấy Tô Thư Nghi đang lẩm bẩm điều gì…
“Gia Huy… Cứu em với… Anh đang ở đâu… Gia Huy… Anh đừng không tin em…”
Gia Huy?
Cố Mặc Ngôn ngồi thẳng người lên, đáy mắt hơi trầm xuống.
Vừa nghe đã biết là tên của một người đàn ông.
Nhìn Tô Thư Nghi trên giường, sắc mặt tuy rằng tái nhợt suy yếu nhưng vẫn không che giấu được vẻ dịu dàng trên gương mặt, đặc biệt là hàng mi khẽ run rẩy, là vẻ yếu đuối mà Cố Mặc Ngôn chưa bao giờ thấy cô thể hiện ra.
Cố Mặc Ngôn trầm ngâm.
Cẩn thận nghĩ lại, hình như từ khi anh gặp người phụ nữ này, cô vẫn luôn vừa dè dặt cẩn thận rồi lại vừa xa cách.
Đừng nói đến ỷ lại, hình như cho tới bây giờ cô chưa bao giờ có ý nghĩ muốn tới dựa vào anh.
Nhưng trong giấc mơ của cô, cô lại tràn đầy quyến luyến và ỷ lại với người đàn ông tên là “Gia Huy” kia.
Anh đã lệnh cho Dương Tùng Đức điều tra về quá khứ của Tô Thư Nghi.
Nhưng anh làm việc chú ý đến hiệu quả, vì vậy tất cả mọi chuyện cũng chỉ tóm tắt lại sơ lược thôi.
Ví dụ như anh biết, cô từng có một mối tình đầu khắc cốt ghi tâm, thế nhưng hai năm trước, sau khi xảy ra chuyện đó thì cô và mối tình đầu đã chia tay nhau rồi.
Nhưng anh cũng không hỏi tên tuổi và bối cảnh của mối tình đầu của cô, bây giờ xem ra, Gia Huy này chắc hẳn là mối tình đầu của cô đúng không.
Nghĩ đến đây, Cố Mặc Ngôn không khỏi cảm thấy bực bội.
Lúc này, Tô Thư Nghi đột nhiên chậm rãi mở mắt ra.
Cố Mặc Ngôn thu hồi suy nghĩ trong lòng, cúi đầu xuống nhìn cô: “Em không sao chứ?”
Tô Thư Nghi chớp chớp mắt, mới nhận ra được mình lại nằm trong phòng của biệt thự, trên tay còn đang truyền nước biển.
“Là anh đưa tôi về sao?” Tô Thư Nghi cất lời, cảm giác cổ họng gần như muốn bốc khói.
“Ừm.” Cố Mặc Ngôn hờ hững đáp một tiếng, cầm lấy ly nước nóng từ tủ đầu giường đưa cho cô.
“Cám ơn.” Tô Thư Nghi nhận lấy, uống từng ngụm nhỏ.
Nhìn sắc mặt của Tô Thư Nghi lại khôi phục sự xa cách và lễ phép quen thuộc, không biết vì sao, trong lòng Cố Mặc Ngôn lại càng thêm buồn bực.
“Tô Thư Nghi.” Cố Mặc Ngôn bỗng dưng nói: “Gia Huy là ai? “
“Khụ khụ khụ!”
Tô Thư Nghi hoàn toàn không ngờ Cố Mặc Ngôn lại đột nhiên hỏi như vậy, ngay lập tức bị sặc nước ho khan kịch liệt.
“Cẩn thận chút chứ.” So với sự thất thố của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn chỉ bình tĩnh giúp cô vuốt lưng.
Tô Thư Nghi hoảng hốt ngước mắt lên thì thấy Cố Mặc Ngôn cũng đang nhìn mình, chỉ thấy ánh mắt anh khẽ rũ xuống, dừng trên chiếc cằm sưng đỏ của cô.
Thật chói mắt.
Cố Mặc Ngôn lập tức lấy thuốc mỡ từ trong hòm thuốc trên tủ đầu giường ra, bóp ra tay, sau đó bôi lên chiếc cằm sưng đỏ của Tô Thư Nghi.
Cằm truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, Tô Thư Nghi vẫn đang giữ cảnh giác nhìn Cố Mặc Ngôn, do dự nói: “Sao anh lại biết Gia Huy?”
“Tự em gọi lúc đang nằm mơ đấy.”
Tô Thư Nghi sửng sốt, lúc này mới nhớ tới vừa rồi trong cơn mê man, cô mơ thấy chuyện của hai năm trước.
Ánh mắt cô không kìm được mà tối sầm lại, Tô Thư Nghi còn chưa nghĩ ra phải trả lời như thế nào thì Cố Mặc Ngôn đã điềm nhiên lên tiếng tiếp.
“Tô Thư Nghi, tôi không để ý trước kia em đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng tôi hy vọng em hiểu rằng bây giờ em là vợ tôi, mà tôi thì không thích người phụ nữ của tôi gọi tên người đàn ông khác.”
Lúc Cố Mặc Ngôn nói những lời này, giọng điệu anh vẫn lạnh lùng hờ hững như thường lệ, nhưng Tô Thư Nghi nghe xong lại cảm thấy một cảm giác áp lực nói không nên lời.
Đặc biệt là đôi mắt đen trước mắt, nhìn thì có vẻ bình tĩnh, nhưng lại sâu xa u ám, Tô Thư Nghi hoàn toàn không đọc được cảm xúc trong đó.
Lúc này Cố Mặc Ngôn đã giúp Tô Thư Nghi bôi thuốc xong, Tô Thư Nghi cụp mắt xuống: “Cảm ơn.”
“Không cần.” Sắc mặt Cố Mặc Ngôn thản nhiên cất thuốc mỡ đi: “Tôi không thích trên người em có dấu vết của người khác.”.