Bạn đang đọc Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ – Chương 11: Chính Thức Sống Chung
“Khụ khụ!”
Tô Thư Nghi ho đến mức khom lưng xuống, đồng nghiệp ở bên cạnh vội vàng chạy tới xoa lưng cho cô: “Chị Thư Nghi, chị sao thế? Xem ra sức hút của Cố tổng thực sự quá lớn, người luôn bình tĩnh như chị Thư Nghi của chúng ta cũng không chống đỡ được.
”
“Chứ còn gì nữa.
” Hiểu Khiết phụ họa thêm: “Mọi người không biết hôm nay chị Thư Nghi căng thẳng đến mức nào đâu.
”
Tô Thư Nghi bị một mấy cô gái này làm cho dở khóc dở cười: “Tôi đâu có mê trai như vậy chứ.
”
“Đây không phải vấn đề mê trai hay không.
” Hiểu Khiết lập tức dùng tay bưng mặt, lộ ra đôi mắt long lanh: “Chủ yếu là do Cố tổng quá hoàn mỹ, trừ đôi chân tàn tật ra, những thứ khác đúng là tiêu chuẩn của nam chính CEO trong tiểu thuyết luôn ấy.
”
Rất rõ ràng, trước sức hút của Cố Mặc Ngôn, những cô gái này chẳng hề quan tâm tới những lời chế giễu châm chọc của mấy tên đồng nghiệp nam kia.
“Đúng đấy.
” Mấy đồng nghiệp nữ trẻ tuổi khác cũng phụ họa: “Ôi, thực sự hâm mộ đố kỵ vợ mới cưới của Cố tổng ghê, chắc chắn kiếp trước cô ấy đã cứu cả dải ngân hà nên mới tìm được người chồng hoàn mỹ như vậy.
”
Cứu cả dải ngân hà sao?
Tô Thư Nghi tự hỏi trong lòng, cảm thấy chắc kiếp trước mình không có bản lĩnh lớn như vậy đâu.
Nhưng nhìn thấy vẻ đố kỵ của mấy người phụ nữ trước mặt, cô không khỏi rụt cổ lại.
Nếu như những người phụ nữ này biết được “vợ mới cưới của tổng giám đốc Cố” là mình, có khi nào sẽ treo mình lên mà đánh không nhỉ?
Mấy ngày sau đó, tòa soạn đều bận rộn với cuộc phỏng vấn của Cố Mặc Ngôn, mọi người như được tiêm máu gà vậy, chưa bao giờ làm việc nhiệt tình đến thế.
Vất vả lắm mới tới cuối tuần, Tô Thư Nghi cảm thấy mình mệt đến mức muốn té xỉu luôn rồi, nhưng cô vẫn không được rảnh rỗi.
Sau khi tới bệnh viện thăm mẹ, cô vội vàng thu dọn hành lý chuẩn bị chuyển tới nhà Cố Mặc Ngôn.
Cũng chẳng phải cô vội vã muốn chuyển qua đó, mà là cô đã hoãn mấy ngày rồi, nếu hoãn tiếp thì cô sợ anh hiểu lầm mình không thành tâm.
Vào buổi tối trước khi chuyển nhà, Tô Thư Nghi gửi một tin nhắn đi, nói rằng hôm sau sẽ chuyển qua, đối phương trả lời: “Cần tôi cho người đến đón không?”
Tô Thư Nghi vội vàng trả lời: “Không cần đâu, tôi đặt công ty chuyển nhà rồi.
”
Đối phương yên lặng rất lâu mới trả lời một chữ “được”.
Ngày hôm sau, Tô Thư Nghi tới biệt thự nhà họ Cố.
Biệt thự nhà họ Cố thực sự rất lớn, phong cách trang trí cũng mang đậm phong cách cổ xưa, người hầu trong nhà không nhiều, chỉ có một đôi vợ chồng già, là chú Vương và má Trương.
Lúc Tô Thư Nghi chuyển vào, Cố Mặc Ngôn không có ở đây, má Trương và chú Vương vừa chuyển nhà giúp cô vừa giới thiệu đơn giản về tình hình trong nhà Cố Mặc Ngôn.
Thực ra cũng không có gì để giới thiệu cả, cả căn nhà này chỉ có một chủ nhân là Cố Mặc Ngôn, bây giờ Tô Thư Nghi chuyển vào thì thành hai người.
Chú Vương giúp Tô Thư Nghi chuyển đồ lên phòng ngủ chính trên tầng hai, phòng ngủ chính được trang trí tối giản hiện đại hóa, cô mở tủ ra, nhìn thấy bên trong có một nửa treo áo sơ mi kiểu nam, một nửa đã để trống.
Cô lập tức ý thức được rằng cô ở cùng phòng với Cố Mặc Ngôn.
Nhưng điều này cũng không có gì không ổn cả, cô treo đồ của mình vào, lấp đầy nửa bên tủ để trống kia.
Tới khi sắp xếp xong tất cả thì đã tới tối, Cố Mặc Ngôn vẫn chưa về.
Tô Thư Nghi ăn qua loa bát mì mà má Trương nấu cho rồi quay về phòng tắm rửa.
Sau khi tắm xong, cô đang định lau người thì đột nhiên phát hiện mình quên mất cầm khăn tắm vào.
Tô Thư Nghi thấy hơi buồn bực vì sự bất cẩn của mình, sau khi băn khoăn một lúc mới cẩn thận mở cửa nhà vệ sinh ra.
Nhà vệ sinh mà Tô Thư Nghi tắm ở bên trong phòng ngủ chính, má Trương và chú Vương ở dưới tầng một, không thể tới phòng ngủ chính được.
Nghĩ đến đây, gan cô lớn hơn một chút, chạy thẳng vào trong phòng ngủ chính với cơ thể ướt đẫm.
Tô Thư Nghi đang tìm khăn tắm trong tủ thì đột nhiên lại nghe “cạch” một tiếng ở sau lưng.
.