Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 72: Tiềm tại uy hiếp, đần độn đột kích (3)


Đọc truyện Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ – Chương 72: Tiềm tại uy hiếp, đần độn đột kích (3)

Tần Trạch

Diêm Tử Diệp sau khi cho Tần Lam ngủ xong, mới một thân vào thư phòng, tìm hộp cứu thương, cử chỉ có chút cứng, cởi áo khoát, lúc này, áo trong của hắn không phải là màu trắng nữa mà có ít màu đen trên đó.

Mang kéo trong hộp cứu thương ra, cắt vào tay áo trái.

Vết thương trên vai có chút đổi sang đen, Diêm Tử Diệp dùng dao nhỏ cắt vào thịt, trên bờ vai rắn chắt, rõ ràng là đang bị thương, nơi đó máu thịt sớm đã lẫn lộn.

Đây là chuyện ba ngày trước, có người xông tới Tần trạch, hắn phản ứng không kịp, có người hướng súng vào ngực hắn nả một phát, hắn tránh kịp thời nhưng viên đạn vẫn gim vào vai của hắn, sau đó người đó lại nả thêm một phát súng, chính phát súng đó, xuyên qua xương bả vai của hắn.

Chuyện hắn bị thương, hắn không để ai biết, có thể vào Tần trạch mà không ai biết thì trên đời này không nhiều lắm.

Người đó rời đi, cặp mắt cô lãnh, Diêm Tử Diệp nhận thức được.

Phó Quân Hoàng.

Diêm Tử Diệp đối với việc này đơn giản xử lý, đang lúc băng bó thì cửa phòng đột nhiên mở ra.

Tần Lam mặc áo ngủ, mặt không chút biểu cảm đứng ở cửa, tầm mắt lạnh nhạt nhìn vết thương trên vai Diêm Tử Diệp, mày nhíu lại, quanh thân có chút lạnh.

Diêm Tử Diệp kinh ngạc, vải băng trong tay nhất thời rơi xuống đất: “Gia…..”.

Tần Lam giật giật mi, đi đến phía trước Diêm Tử Diệp, tuy ràng vết thương đã đóng vảy nhưng miệng vết thương còn rỉ máu, hơi thở của Tần Lam bổng chốc lạnh xuống.

“Đau?”. Tiếng nói trong trẻo có phần quái dị vang lên.

Thần kinh đang căng thẳng của Diêm Tử Diệp nhất thời được buông lỏng, đem Tầm Lam ôm lại, đầu đặt trên bụng của cô, “ Không đau, chỉ cần ngài ở bên tôi, tôi liền không đau.”

Tần Lam nhìn người đang ôm mình, con ngươi tối đen xẹt qua một tia tình cảm khác thường, tay dừng lại trên không, cuối cùng mới nhẹ nhàng hạ xuống, nhẹ nhàng sờ mái tóc của hắn, vỗ nhẹ trấn an.

Ánh mắt của cô nhìn đến vết thương trên vai của Diêm Tử Diệp, con ngươi sâu thêm một ít.

— ——
Khi biết được An Nhiên đi học sớm nên sáng sớm Cố Hữu đã chạy đến nhà họ Phó chờ An Nhiên đi cùng.

Cậu là một thân sĩ nhỏ lý tưởng a, nên cậu muốn chăm sóc An Nhiên thật tốt.

Vào lúc Cố Hữu chuyển vào Ngân Dực, khi vào thì thầy giáo hỏi cậu muốn chọn ban mấy, cậu không chút do dựchọn ban Thất -ban của An Nhiên đang học.

Bản thân Cố Hữu cũng nhìn ra được, tuy rằng trên mặt là tiếp đón nhiệt tình, nhưng khi cậu chọn Thất ban thì biểu cảm của hiệu trưởngrấtlạ.

Thế nào mà bây giờ, mọi người đều hướng đến Thất ban?

Cố Hữu là tiểu thiếu gia duy nhất của Cố gia,thường xuyên xuất hiện cùng Cố lão gia ở mọi trường hợp, ở nơi này đám tiểu thư cùng thiếu gia khác cũng biết cậu, nhưng khi cậu chọn Thất ban, mọi người đều có chút không hiểu.

Chính là, Cố Hữu đến Thất ban, không chỉ không hoan nghênh mà là ngược lại.

An Nhiên tưởng đứa nhỏ nàyrấtđơn thuần, thân phận rõ ràng như vậy, còn muốn đến lớp bình dân như thế này, mọi người xa lánh thì là chuyện đương nhiên.

Nhưng Cố Hữu chưa từng để ý đến chuyện đó.

An Nhiên không đến lớp vài ngày, Cố Hữu đến lớp sớm vài ngày đã cùng Tô Nặc quan hệ ngày càng thăng cấp.

Khi Cố Hữu và An Nhiên đến trường, Tô Nặc đang chờ ở cổng trường liền chạy đến ôm chặt lấy An Nhiên, giống như chó nhỏ nũng nịu.

“Tiểu Nhiên, sao bây giờ cậu mới đến a, tớrấtnhớ cậu.” Chú nhỏ thật xấu không cho cô đến tìm An Nhiên, thật xấu.

An Nhiên vỗ vỗ đầu cô. “Có chuyện muốn xử lí”. An Nhiên không thể đến được, Lão soái ca nói khi nào miệng vết thương của cô tốt mới cho cô ra khỏi cửa.

Tô Nặc bỏ An Nhiên ra, nhìn thấy một thiếu niên đang đứng cạnh An Nhiên, nghĩ nghĩ, đến ôm thiếu niên đó, làm cho cậu thiếu niên hơi giật mình, hơn nữa cô (Tô Nặc) còn vỗ nhẹ trên lưng của cậu nói:

“Cậu là bạn của Tiểu Nhiên a, nên tôi cho cậu một cái ôm.”


An Nhiên có chút muốn cười, tầm mắt dừng lại ở nơi cách bọn họ không xa thấy một chiếc xe hơi màu đen thời thượng, khoé môi cong lên càng nhiều.

Chắc là hiện tại người trong xe đang tức giận a.

Lúc này, người đàn ông đang ngồi trên xe ánh mắt chăm chú nhìn Cố Hữu, lái xe cảm nhận được không khí trong xe đang dẫn hạ xuống, lái xe không tự chủ nuốt nước bọt, cố gắng lấy dũng khí nói:

“Tô tổng, chúng ta về công ty sao?”

Thần săc Tô Kình Thiên lạnh như băng,rấtdoạ người, đừng tưởng rằng anh không nhìn thấy cử chỉ của tiểu hồ li, thật đáng đánh!

“Đi công ty”

Cố Hữu cảm thấy bản thân hơi khó chịu, giường như đang có ánh mắt theo dõi cậu.

Loại ánh mắt này từ nhỏ đến giờ đều có nhưngrấtngắn, nhưng lần này ánh mắtrấtcó tính uy hiếp, khi cậu dừng lại, nhìn xung quanh cũng không thấy có người nào khả nghi.

Hơi nhíu mày lại.

“Quả bưởi nhỏ, làm sao vậy”. An Nhiên trêu ghẹo Cố Hữu.

Mày của Cố Hữu nhíu chặt, lắc đầu.

“Cố thiếu, hôm nay sao đến sớm vậy”. Bốn năm người cùng cấp nhưng ở ban Nhất, các công tử thiếu gia đi thành đoàn mà tới.

Cố Hữu nhìn An Nhiên, An Nhiên nhún vai, tỏ vẻ không giúp đỡ.

Không có chuyện gì kiêu căng vậy để làm gì a?

Người đi đầu nhìn An Nhiên, cười có chút bí hiểm “Không nghĩ tới, Cố thiếu cậu thích loại hình này a”. Bọn họ đã suy đoán, Cố thiếu gia làm sao có thể đi Thất ban, nguyên nhân là do coi trọng vũ nữ thoát y này a.


Thân phận của Phó An Nhiên như vậy, thì làm sao có thể bước qua của nhà họ Cố?
“Cái ánh mắt của bạn là gì a” Tô Nặc một bên tức muốn giơ chân, người kia nhìn An Nhiên với ánh mắt không tốt, cô không thích.

“A, chẳng lẻ cô muốn tôi nhìn cô?”. Tên thiếu gia đó nhìn thân người bé nhỏ của Tô Nặc, cười nhạo “Cô tốt nhất nên dậy thì vài năm đi, thiếu gia tôi đối với cô không có hứng thú.”

Ánh mắt Cố Hữu ngày càng lạnh, biểu cảm của An Nhiên cũng nhàn nhạt, nơi này đã loạn đủ, cô không cần để ý đến? Có người sẽ đến giải quyết.

Tức giận trong người của Tô Nặc vẫn còn, nước mắtrấtnhanh đến rồi rơi xuống “Tiểu Nhiên, người này thật xấu, tớ muốn nói cho chú nhỏ, nói chú nhỏ đánh hắn, còn phải nói cho Phó ca ca nữa, bọn họ đều là người xấu!”. Nói xong còn quay đầu trừng mắt với đám thiếu gia đang cười kia.

Cố Hữu nhìn An Nhiên rời đi, nhíu mày, nhấc chân muốn đuổi theo, lại bị tên thiếu gia kia cản đường.

“Cố thiếu, tôi nói cậu về sau cùng Phó An Nhiên kia nên không nên ở cùng nhau, bằng không, thanh danh của cậu sẽ bị ảnh hưởng, Phó An Nhiên này là người nổi danh ở Ngân Dực a”

Cố Hữu nhẹ phủi phủi nơi bị thiếu gia kia đụng qua, hơi thở phát ra nghiêm nghị lạ thường làm cho vị thiếu gia kia lùi một bước.

“Nói thêm những lời vô nghĩa này nữa thì cút”. Cố Hữu mặt không biến sắc, nói.

Khi Cố Hữu rời đi, đám người thiếu gia đó không vừa ý, người này tự coi mình là thiếu gia.

“ Xuy…..” Một tiếng cười nhạo vang lên không chút khách khí.

Nhóm thiếu gia giận dữ quay đầu, nhìn thấy một thiếu niên đang khoát ba lô chậm rãi đi tới, phẫn nộ trên mặt thu lại, hiện lên bộ mặt cười cười.

“Vương thiếu, hôm này sao lại đến trường học?”

“Ba lô của Vương thiếu nhìn thật có phong cách a”

“Lại đổi cái mới”

Vương Thế Kiệt lấy ba lô vung ra đằng sau, khi ba lô trong quá trình vung, lại trúng tên cầm đầu.

“Ối…”. Tên thiếu gia một tay ôm lấy mắt, không chịu nỗi đau kêu thành tiếng.

Vương Thể Kiệt mới phát giác ra là mình đánh trúng người. “ Ai da, thật có lỗi, tôi không có chú ý”. Ánh mắt trầm xuống, lại không có chút nào xin lỗi.


Vị thiếu gia đó một bụng tức giận nhưng khi nghe Vương Thế Kiệt nói như vậy chỉ đem tức giận nuốt xuống.

Chịu đựng đau đớn, cười nói, “Không có sao, không có sao, làm Vương thiếu lo lắng.”

Vương Thể Kiệt cười lạnh, biểu cảm vừa rồi của tên kia cậu đều nhìn được.

Cố thiếu gia hạ mình đến Thất ban, cùng Phó An Nhiên đến trường, nhóm người này còn cho rằng An Nhiên là vũ nữ thoát y?

Hiện tại khi nghĩ đến, cái danh vũ nữ thoát y cũng là do người khác đặt cho, nếu tiểu thư họ Phónhảy thoát y, còn bị người khác chụp được, người đó chắc sẽ bị họ Phó dìm chết nếu không sẽ thân tàn ma dại.

Họ Phó, chính là bao che khuyết điểm.

Bằng không Kim Duy Hi chết như thế nào? Kim gia làm sao mà xong đời? Mã Tịnh Như cùng Ân Thiến Tuyết vì sao mà đột nhiên biến mất? Mã Tịnh Như là tiểu thư họ Phó trong truyền thuyết đâu?

Vương Thế Kiệt cũng không để ý tới mấy tên hai mặt này, liền xách ba lo, chạy đến phòng học.

An Nhiên cũng Cố Hữu đến lớp học, trong chớp mắt phòng học trở nên an tĩnh lạ thường.

Tô Nặc đối với chuyện này đã không còn để ý đến, cô giờ này vẫn còn tức giận, đêm nay cô phải nói với chú nhỏ, để chú nhỏ xử lí đám ngươi kia.

An Nhiên vừa mới ngồi xuống chỗ ngồi, đã có người cầm tờ báo đến dè dặt đặt trước bàn của An Nhiên, rồi sau đó Tô Nặc còn đang tức giận, cầm trong tay tờ báo có hình của An Nhiên

Nhìn thấy tiêu đề trên báo, không khỏi nhíu mày.

—– Thiếu nữ anh dũng cứu hơn trăm người vô tội.

Trên ảnh người con gái đúng là An Nhiên. Bối cảnh là toà nhà bách hoá, lần đó có vụ nổ mạnh, hình ảnh An Nhiên dũng cảm đoạt lại súng.

Thật có người dám đăng, chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi?

Trong nội dung không có nói ra thân phận của An Nhiên, chỉ là giới thiệu cô gái nhỏ anh dũng thể nào, khí phách thế nào, làm sao mà đoạt lại con tin từ trong tay hung thủ, làm thể nào chế phục hai gã nhân viên, toàn bộ đều nói hết, như là đang ở hiện trường.

“Oa oa, Tiểu Nhiên này, người trong báo là cậu sao? Ôi thật là lợi hại”. Tô Nặc dính sát người An Nhiên, cô thật ngưỡng mộ An Nhiên.

An Nhiên vỗ vỗ đầu Tô Nặc, “ Nhỏ tiếng môt chút’’. Đáy lòng cô trầm xuống, sự việc này đã xảy ra bao lâu rồi, ai cònđem ra bàn luận ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.