Đọc truyện Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ – Chương 259: Lời chào cuối của Phó Quân Hoàng trước khi tiến vào hang động
Sau khi Bạch Tịnh Trần nghe thấy giọng nói của Phó Quân Hoàng, vẻ mặt hắn lập tức trở nên lạnh lùng.
Quả thật là đồ ăn hại, người của mình trà trộn vào trinh sát vậy mà hắn lại không hề phát hiện ra.
Viên đạn bắn vào xe phát lên những âm thanh “bằng bằng”, trên cửa kính xe đã xuất hiện những vết nứt kính có hình tơ nhện, xem ra chiếc xe này cũng không thể cầm cự được lâu nữa.
Bây giờ không ai dám đẩy cửa xe ra, nếu bước ra ngoài, bọn họ sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị bắn vỡ sọ.
“Người của anh sao?” – An Nhiên dựa vào lòng Phó Quân Hoàng và nhìn Bạch Tịnh Trần với ánh mắt vô cảm.
Lông mày của Bạch Tịnh Trần khẽ chau lại, vẻ mặt hắn trông có vẻ không ổn lắm, thậm chí là còn có chút căng thẳng hiếm thấy.
Nhìn thấy Bạch Tịnh Trần như vậy, An Nhiên và Phó Quân Hoàng đã lập tức hiểu ra.
Xem ra Bạch Tịnh Trần không có đường rút lui rồi, lẽ nào bọn họ thật sự muốn cố thủ trong xe để trở thành mục tiêu sao?
Cho dù An Nhiên có đồng ý thì Phó Quân Hoàng cũng không cam tâm.
“Bạch Tịnh Trần, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp phải tình huống như vậy sao?” – An Nhiên nhìn hắn với ánh mắt có chút nghi ngờ, trong suy nghĩ của cô ấy, hắn không phải là một kẻ ngu ngốc đến vậy.
Lông mày của Bạch Tịnh Trần nhíu chặt lại, hắn thậm chí còn không biết mình nên nói gì lúc này.
Sắc mặt của bà Bạch trông cũng không khá lắm, thậm chí là còn có chút kiên định:
“Tiểu thư, một lát nữa mọi người hãy đi trước đi, bao giờ tôi đi thì mọi người hãy…”
“Bà cho rằng một mình bà ra ngoài thu hút sự chú ý của họ thì chúng tôi sẽ không bị gì sao?” – An Nhiên thở dài, may mà đây là xe chống đạn, nếu không thì bọn họ chắc sẽ không thể sống nổi tới bây giờ rồi.
Bà Bạch ngây người ra, bà không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn, ngoại trừ cách này ra bà thật sự cũng không biết phải làm thế nào nữa.
Bà ấy không thể để tiểu thư bên cạnh mình xảy ra chuyện gì được, nếu không khi tới phía tây, bà biết phải ăn nói thế nào với tiểu thư đây?
“Khởi động xe đi.” – An Nhiên bỗng lên tiếng.
Bà Bạch và Bạch Tịnh Trần đều sững người ra, lái xe đi vào lúc này sao? Họ có thể lái xe đi đâu được đây?
“Không lái xe đi thì chẳng lẽ lại ở lại đây để bị bắn tiếp hay sao?”
Bạch Tịnh Trần và bà Bạch đều mỉm cười, đến người lái xe cũng ngẩn người ra, ban nãy hắn thật sự rất hoảng sợ, hắn lại không ngờ rằng sẽ đổi xe.
Thế nhưng, “ầm” một tiếng, hắn vừa quay người lại thì liền thấy xe mình đã bị chiếc xe phía sau đâm vào!
Chiếc xe đằng sau đã phế rồi, quả nhiên là không thể chạy tiếp được nữa, bây giờ trước mặt cũng không có đường nào khác, trên con đường hẹp và quanh co như vậy thì chiếc xe này cũng không còn cách nào quay đầu lại được, xem ra bọn họ không thể đi tiếp được nữa rồi.
Cũng vì đứng yên mà đạn bắn vào xe càng dày đặc hơn.
Vẻ mặt của Phó Quân Hoàng mỗi lúc một lạnh lùng hơn, anh nhìn An Nhiên đang ngồi trong lòng mình xong liền đưa tay ra định mở cửa xe.
Nhưng vào lúc tay anh vừa cầm vào tay cầm của cửa thì bị An Nhiên giữ chặt lại.
“Nếu anh dám động đậy thì sau này đừng hòng nhìn mặt em nữa.”
Đây quả là sự đe dọa lớn nhất đối với Phó Quân Hoàng.
Cả người anh lập tức cứng đờ, Phó Quân Hoàng cứ vậy mà thả lỏng tay ra, tay còn lại đang ôm qua eo của An Nhiên cũng bất giác siết chặt hơn.
Chiếc xe này không thể cầm cự được lâu hơn nữa.
Quả nhiên, khi Phó Quân Hoàng vừa nghĩ ra cách thì anh liền nghe thấy một tiếng động lớn, kính cửa sổ bên phía bà Bạch đã vỡ tan rồi.
“Nằm xuống!” – Bạch Tịnh Trần bỗng nhiên la lên, sắc mặt của hắn trở nên vô cùng u ám, hoàn toàn không giống như hình tượng dịu dàng ôn hòa của hắn lúc bình thường:
“Bạch Niệm Điệp!” – Hắn nghiến răng cực kỳ giận dữ!
An Nhiên thở dài.
Không biết có phải vì có Lão soái ca bên cạnh mình nên An Nhiên chẳng có chút lo lắng nào hay không, chết thì chết thôi, dù có nói thế nào đi chăng nữa thì chỉ cần có Lão soái ca bên cạnh là đã quá đủ rồi.
Có anh ấy, cô sẽ không bị thương.
An Nhiên vững tin vào điều đó.
Trong khi bà Bạch vừa cúi người xuống, viên đạn đã bay thẳng vào trong xe. Ba người ngồi ghế sau cũng đồng thời cúi người xuống.
Lúc đó bên ngoài xe đã vây kín người, trong tay bọn họ đều cầm một khẩu súng lục, họ đứng thẳng người, mặc đồ đen, vẻ mặt vô cảm cầm khẩu súng lạnh lùng bóp cò.
Nhìn thấy cửa sổ xe vỡ tan, bọn họ đều vây lại, đa số những người vệ sĩ trên xe còn lại đều đã bị thủ tiêu trong lúc chưa kịp bước xuống xe rồi.
“Coi bộ là lớn chuyện rồi.” – An Nhiên nhìn những người mặc áo đen đang vây xung quanh và cảm thấy có chút không đúng.
“Phó Quân Hoàng, một lát nữa anh…” – Bạch Tịnh Trần nhìn thấy những người bên ngoài, sắc mặt khẽ tối sầm lại, vốn dĩ hắn định nói với Phó Quân Hoàng cố gắng dẫn theo An Nhiên rời đi, thế nhưng khi hắn còn chưa nói hết câu thì đã bị anh ấy ngắt lời.
“Tôi cần phải làm gì tôi sẽ tự biết, không tới lượt anh lên tiếng.”
Bảo vệ bảo bối là chuyện của anh, không tới phiên người khác phải chỉ bảo.
An Nhiên khẽ nhíu mày, chẳng nói một lời, bây giờ cô chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh Lão soái ca là sẽ ổn thôi.
Còn lại thì cô không phải lo nghĩ gì hết.
An Nhiên dường như đã cảm nhận được một điều gì đó, với năng lực của Lão soái ca, nếu anh ấy muốn ra khỏi xe lúc này thì không phải là không có khả năng, thế nhưng đến bây giờ anh ấy vẫn chưa có động tĩnh gì, điều đó cũng đã nói rõ rằng Lão soái ca đã có sự chuẩn bị.
Một biến cố lớn bỗng xảy ra trong phút chốc.
Điều khiến mọi người sốc không phải vì tiếng súng vang lên của những người mặc áo đen kia, mà là trong khi tiếng súng vang lên, những người vây xung quanh xe của bọn họ ai nấy đều đã ngã gục cả rồi.
Lúc họ vừa định phản ứng thì mọi thứ đã muộn rồi.
Bọn họ còn chưa kịp ra tay bắn lại thì ngay lập tức đã bị tiêu diệt.
Cú sốc đó đến quá đột ngột, bà Bạch còn chưa kịp phản ứng gì thì mọi chuyện đã xong xuôi cả rồi.
Lông mày của Bạch Tịnh Trần vẫn nhíu chặt, người đang bước đến từ phía sau lại là ai đây!
Kẻ cầm đầu đang đứng đó là một người phụ nữ mặc nhẹ nhàng, mái tóc dài cột đuôi ngựa giản dị, bên hông còn có một khẩu súng, dáng người cao tầm một mét bảy, động tác nhanh nhẹn, xem ra người này không hề đơn giản chút nào.
Người phụ nữ đó bước về phía trước đưa tay ra hiệu cho mọi người dừng tay, trong cùng một lúc, ai nấy đều bỏ súng xuống, động tác vừa nhanh chóng vừa dứt khoác giống như những quân nhân.
Thế nhưng giữa bọn họ và những quân nhân có một chút khác biệt, trên người họ tỏa ra mùi sát khí, mùi mà những quân nhân bình thường không có, mùi giống với lính đánh thuê nước ngoài.
Lúc nhìn thấy người phụ nữ cầm đầu, một sự ngạc nhiên lướt qua nơi đáy mắt của An Nhiên.
Cô mỉm cười ngã vào lòng Phó Quân Hoàng:
“Lão soái ca, sao anh biết trước được chúng ta sẽ gặp chuyện này? Còn nữa, những người kia chắc không phải là vừa mới đến đúng không?”
Nhìn thấy ánh mắt tràn ngập niềm vui của cô ấy, lòng Phó Quân Hoàng cảm thấy vô cùng ấm áp:
“Hừ… quá thuận lợi rồi.”
Đúng vậy, đây là lý do khiến Phó Quân Hoàng cảm thấy bất an.
Từ sau khi anh xuống máy bay và lên chiếc xe này, mọi thứ đều quá thuận lợi, thuận lợi hơn mức bình thường.
Linh cảm có chuyện chẳng lành, anh đã báo tin cho Dạ Vô Danh để họ nhanh chóng tìm ra mình và yểm trợ cho mình trong suốt chặng đường.
Nhưng nào có ngờ rằng, khi màn đêm vừa buông xuống thì liền xảy ra chuyện.
“Lão đại, không sao chứ?” – Dạ Vô Danh lắc lắc khẩu súng trong tay, cô bước về phía trước xe và nhìn Phó Quân Hoàng cười tủm tỉm.
Vẻ mặt Phó Quân Hoàng vẫn lạnh lùng, anh mở cửa ra và nắm tay An Nhiên bước xuống xe.
Dạ Vô Danh mỉm cười chào hỏi An Nhiên, An Nhiên vẫn còn nhớ cô ấy nên liền mỉm cười đáp lại.
An Nhiên nhìn mọi người xung quanh với ánh mắt xen lẫn chút kinh ngạc.
Cô vẫn biết rằng Lão soái ca có dẫn thuộc hạ theo yểm trợ, nhưng không ngờ rằng lại nhiều đến mức này.
Chỉ nhờ một dòng tin nhắn mà đã có hơn mấy chục người đến.
Xem ra, cô phải đánh giá cao anh ấy hơn rồi.
“Lão soái ca, sự chuẩn bị vô cùng chu đáo.” – An Nhiên mỉm cười nhìn Phó Quân Hoàng.
Sau khi Bạch Tịnh Trần xuống xe, sắc mặt của hắn có chút lạnh lùng.
Xem ra Phó Quân Hoàng đã có sự chuẩn bị đầy đủ ngay từ đầu, thế nhưng trong khi bọn họ đang đối mặt với cuộc đấu súng, người của anh lại chẳng hề xuất hiện.
Sau khi bọn người kia đều chết chẳng còn lại một ai thì bọn họ mới xuất hiện.
Khóe môi cong của Bạch Tịnh Trần chợt hé một nụ cười miễn cưỡng.
Hắn bước đến trước mặt Phó Quân Hoàng, nhìn anh và nói:
“Anh đã kêu họ đi theo sao?”
Nếu không phải vì lí do này thì hắn thật lòng không nghĩ ra được lí do nào khác.
Phó Quân Hoàng chẳng thèm để ý đến Bạch Tịnh Trần, anh cùng Dạ Vô Danh và nhóm người kia rời đi, không biết họ đã nói những gì.
An Nhiên không đi theo mà nhìn về phía những thi thể đang nằm dưới đất kia.
“Đã gặp qua chưa?” – An Nhiên hỏi Bạch Tịnh Trần đang đứng phía sau.
Sắc mặt của hắn đến giờ phút này trông vẫn không ổn lắm, hắn hít một hơi thật sâu, mắt nhắm hờ, trong chốc lát liền mở mắt ra.
Sau khi mở mắt ra, mắt không còn đau nữa mà chuyển thành…
“Nếu tôi không đoán sai thì đây đều là người của Bạch Niệm Điệp.” – Ngoài cô ấy ra thì hắn chẳng nghĩ ra được người nào khác.
An Nhiên ngồi xổm xuống trước một người trong số họ và khẽ nở một nụ cười đầy nham hiểm:
“Em nghĩ là cũng chưa chắc.”
Sau khi nói xong, An Nhiên liền đưa tay ra.
Một người nằm như xác chết bỗng lên tiếng kêu đau.
Bạch Tịnh Trần lập tức hoảng sợ.
Tay của An Nhiên nhấn mạnh vào chỗ vết thương của người đàn ông đó, cô khẽ cười nhếch mép:
“Mau, nói cho tôi biết, là ai sai anh đến đây.”
Người đàn ông đau toát cả mồ hôi lạnh, hắn thở dốc không nói được một lời, giãy dụa nhìn An Nhiên với ánh mắt vô cùng đau đớn.
“Không…”
An Nhiên khẽ chau mày:
“Không nói sao?”
Cô dần dần nhấn mạnh vào vết thương của hắn hơn, khóe miệng nhếch cao hơn:
“Không sao, chúng tôi không vội đi đâu, cái chúng tôi có là thời gian.”
“Giết tôi đi!”
“Anh muốn chết sao?” – An Nhiên cười rất vui vẻ: “Sao mà vậy được.”
“Thiếu gia.”
Bà Bạch vừa bước đến từ phía sau, sau khi nhìn thấy hành động của An Nhiên, vẻ mặt của bà chợt thất thần, bà ấy nhanh chóng bước lại bên cạnh Bạch Tịnh Trần và khẽ nói nhỏ một điều gì đó vào tai hắn.
Sau khi bà Bạch nói xong, vẻ mặt của Bạch Tịnh Trần chợt cứng đờ.
“Bà… chắc chứ?” – Bạch Tịnh Trần cố gắng khiến cho giọng mình nghe thật bình thường, thế nhưng cuối cùng, hắn vẫn để lộ sự kinh ngạc của mình.
Bà Bạch nghiêm túc gật đầu.
“A…”
Người đàn ông đau đớn hét lên.
Ánh mắt của bà Bạch và Bạch Tịnh Trần cùng nhìn về phía tên sát thủ kia.
“Bạch Niệm Điệp đã lấy gì để mua chuộc anh, hả?” – An Nhiên vẫn ngồi xổm dưới đất và mỉm cười nhìn hắn.
Người đàn ông đó đã đau đến mức nói không thành tiếng, điều mà hắn muốn làm nhất lúc này chính là mau chóng chết đi.
Quả nhiên, cô gái trước mặt sẽ không dễ dàng để hắn chết đi cho đến khi hắn chịu khai ra người đứng sau lưng mình là ai.
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, An Nhiên đã biết điều bản thân mình muốn biết rồi.
An Nhiên vỗ vỗ tay rồi đứng dậy.
Trong khi cô đã làm xong chuyện ở đây thì ở đằng kia, Phó Quân Hoàng cũng đã nói xong chuyện của mình,
“Không phải người của Bạch Niệm Điệp.” – An Nhiên nhận lấy cái khăn ướt từ Phó Quân Hoàng, sau khi lau tay xong, cô liền nắm lấy tay anh.
Bạch Tịnh Trần khẽ hoảng sợ, nếu không phải là người của Bạch Niệm Điệp, vậy những người này là thuộc hạ của ai?
Hắn nghĩ mãi không ra ở Bạch Quốc ngoài Bạch Niệm Điệp ra thì còn ai có thể phái những người này đến vây giết bọn họ.
“Anh có chắc là không còn người nào khác ở Bạch Quốc không?”
Nếu những người này không phải là người của Bạch Niệm Điệp, thì ngược lại, cô rất hiếu kỳ không biết bọn họ rốt cuộc là tay sai của ai.
Ánh mắt của Bạch Tịnh Trần có chút sững sờ, hắn im lặng không nói một lời nào.
“Nếu ngay từ đầu đã có thì có lẽ chúng ta đã sớm phát giác ra rồi.” – Bà Bạch nói: “Nhưng mà tiểu thư, trong những năm nay ở Bạch Quốc chẳng hề có động tĩnh gì.”
An Nhiên khẽ bật cười.
Sau khi Dạ Vô Danh thu dọn xong những cái xác kia và bước đến nhìn Bạch Tịnh Trần, cô khẽ hừ lạnh nói:
“Người không biết rốt cuộc kẻ thù xung quanh mình là ai thì sau này cũng không biết rõ mình sẽ chết thế nào.”
Mặt Bạch Tịnh Trần không biến sắc, hắn biết cô gái này nói đúng, trong suốt những năm tháng qua, đến kẻ thù xung quanh mình là người thế nào hắn cũng không biết thì đến sau này ngay cả bản thân mình chết thế nào mình cũng không biết.
Sắc mặt của bà Bạch trông không tốt lắm, sao người khác có thể tùy tiện nói như vậy với thiếu gia nhà bà chứ, dù tốt hay xấu gì thì thiếu gia nhà bà cũng được sinh ra rất cao quý.
“Thế nhưng theo tôi nghĩ, người này sẽ có liên quan đến Bạch Niệm Điệp – người mà mọi người đã nhắc đến, chỉ là mối quan hệ có thể không thân thiết lắm, hoặc thân thiết đến nỗi khiến mọi người không thể nhận ra.” – Dạ Vô Danh nói.
An Nhiên kéo tay của Phó Quân Hoàng đi qua đi lại xung quanh, bây giờ cô không hề muốn nói chuyện với Bạch Tịnh Trần.
Bây giờ Bạch Tịnh Trần đang cảm thấy mọi thứ thật mơ hồ, mù mịt, những vấn đề muốn hỏi thì có hỏi cũng vô ích cả thôi, vậy thì thôi thà không hỏi rồi tự mình tìm ra đáp án còn hơn.
“Còn một trường hợp nữa, người đó chính là người bên cạnh anh. Còn rốt cuộc đó là trường hợp nào thì để tôi xem bản thân anh đi tìm câu trả lời cho chuyện này thế nào.” – Nói xong, Dạ Vô Danh hừ một tiếng rồi bỏ đi theo Phó Quân Hoàng.
“Thiếu gia, chúng ta…” – Bà Bạch khẽ nhìn An Nhiên đang đi cùng với Phó Quân Hoàng, muốn nói một điều gì đó nhưng lại thôi.
Bạch Tịnh Trần đưa tay ra hiệu, bà Bạch không nói thêm một lời nào nữa.
“Chuyện này tạm thời đừng nói ra bên ngoài, đợi đến lúc rồi hẵng nói.” – Bạch Tịnh Trần trầm ngâm nói: “Chúng ta đi tìm đường về trước đi.”
Bà Bạch gật đầu tỏ ra đã hiểu:
“Được, vậy tạm thời tôi sẽ không nói chuyện này với tiểu thư.”
Sau khi ừ xong, Bạch Tịnh Trần nhìn về phía những cái xác phía sau lưng mình, ánh mắt đăm chiêu, sau đó hắn cất bước đuổi theo An Nhiên.
Bây giờ chỉ có một người lái xe trẻ tuổi ở lại bên Bạch Tịnh Trần và bà Bạch thôi, ngoài ra những người đã đi cùng họ đến đây đều đã chôn vùi dưới những phát súng kia rồi.
Còn cái tên đã mạnh miệng nói sẽ ở trên đường đợi bọn họ không biết là đã đi đâu rồi, hay hắn đã bán đứng bọn họ rồi cũng không chừng.
Bọn họ tiếp tục tiến sâu vào rừng, rừng cây xung quanh mỗi lúc một rậm rạp khó đi hơn, phía trước có người dẫn đường, còn Dạ Vô Danh và một vài người khác đều âm thầm đi theo sau lưng họ.
“Bạch Tịnh Trần, bây giờ anh thật lòng không có chút ấn tượng nào với nơi này sao? Hay nói cách khác, anh thật sự không tìm ra chỗ gì đó của anh sao?” – An Nhiên có chút nghi ngờ.
Chẳng có lí do gì như vậy cả, nếu có một đất nước thật sự nằm trong khu rừng này thì không có lí do gì để nó không bị người ngoài phát hiện, cũng không có lí do gì để nó có thể tách biệt hoàn toàn với thế giới này suốt nhiều năm qua.
“Nếu cửa ra vào thay đổi thì tất nhiên, chúng ta cũng không thể vào được rồi.” – Bạch Tịnh Trần thở dài: “Hơn nữa, xem ra bây giờ sẽ có nhiều người đang chờ đợi chúng ta ở cửa vào lắm đây.”
Phó Quân Hoàng trầm lặng không nói một lời nào, anh nắm chặt tay An Nhiên, ánh mắt diều hâu không ngừng liếc nhìn xung quanh, cố gắng loại bỏ mọi nguy hiểm, trước hết anh phải đảm bảo rằng không có bất kỳ sự nguy hiểm nào xảy ra với bảo bối, sau đó anh mới bảo vệ sự an toàn cho thuộc hạ của mình.
Lúc xảy ra cuộc đấu súng, anh không ngừng vui mừng đi cùng.
Quả nhiên, tên Bạch Tịnh Trần này không đáng tin cậy.
Đột nhiên, những tiếng sột soạt bất ngờ vang lên, thuộc hạ của Phó Quân Hoàng liền xếp thành vòng tròn bảo vệ hai người bên trong, ánh mắt đầy căng thẳng quan sát tình hình xung quanh.
Một bóng người bất chợt xuất hiện.
Lúc người đó nhìn thấy đám người trước mắt mình, hắn liền sững người, sau đó hắn bỏ chạy.
Theo phản xạ, Dạ Vô Danh cũng định nhanh chóng đuổi theo.
Thế nhưng trong lúc cô ấy còn chưa kịp di chuyển thì Bạch Tịnh Trần đã lập tức lên tiếng.
“Bạch Võ!”
Nghe thấy có người gọi lớn tên mình, người đó lập tức dừng lại.
Hắn quay người lại nhìn đám người họ một lúc mà mãi vẫn không nhìn thấy người đã gọi tên mình.
Bạch Tịnh Trần và bà Bạch nhanh chân bước ra từ trong đám người đó, sau khi người đàn ông tên Bạch Võ kia nhìn thấy Bạch Tịnh Trần, vẻ mặt đầy hoang mang lúc đầu của hắn bỗng trở nên xúc động.
“Thiếu gia! Cuối cùng cậu cũng đã về! Chắc cậu không biết, bây giờ ở nhà rất hỗn loạn, đã có rất nhiều người chết, rất nhiều người đều đã chết cả rồi.” – Bạch Võ nhanh chóng chạy đến trước mặt Bạch Tịnh Trần, nắm lấy tay hắn và nói thật nhiều, những người xung quanh nghe câu hiểu câu không.
Lông mày của Bạch Tịnh Trần nhíu chặt lại, sau khi nghe xong lời của Bạch Võ, hắn mới nói:
“Nhà mình có an toàn không?”
Bạch Võ có chút ngập ngừng lắc đầu:
“Bây giờ hầu như không có ai dám ra đường.”
Vẻ mặt của bà Bạch vô cùng sắc lạnh:
“Không có ai đứng ra nói sao? “
Sau khi Bạch Võ nhìn thấy bà Bạch, hắn khẽ kinh ngạc và quỳ xuống theo phản xạ.
“Được rồi, ở đây cũng không phải đang ở nhà, cậu quỳ xuống làm gì, mau đứng dậy nói đi.” – Vẻ mặt của bà ấy rất dịu dàng.
Xem ra, Bạch Võ lại còn cung kính hơn lúc nãy gấp mấy lần, thậm chí hắn còn giơ tay nhấc chân một cách thận trọng nói:
“Bà bà, với danh vọng của Bạch Niệm Điệp điện hạ thì… không có ai dám đứng lên nói gì cả, những người vùng lên đều đã bị xử tử hết rồi. ”
Nếu đã vậy thì xem ra không còn ai dám đứng ra nói gì nữa rồi, tóm lại, im lặng là vàng.
“Anh đã nói xong chưa?” – Dạ Vô Danh nhíu mày nhìn Bạch Tịnh Trần.
Bạch Tịnh Trần không hiểu ý của cô ấy, trong lúc hắn còn chưa kịp phản ứng gì thì Dạ Vô Danh đã cầm súng ngắm thẳng vào mi tâm của Bạch Võ.
“Nếu đã nói xong rồi thì chúng ta mau tiễn người này lên đường thôi.” – Dạ Vô Danh lạnh lùng nói ra kết cục của người này.
Vẻ mặt của bà Bạch lập tức nghiêm lại:
“Tiểu cô nương, từ khi nào người của chúng tôi đã do cô tự ý quyết định vậy!”
Dạ Vô Danh vốn không chịu thua bà ấy, khẩu súng trong tay cô vẫn không hề di chuyển:
“Nếu vậy ban nãy tôi có nên để cho hai người chết trong tay họ không? Dù có nói thế nào đi chăng nữa, ngoài lão đại và người phụ nữ của lão đại ra thì giữa chúng ta không có một chút quan hệ gì.”
“Cô!”
Vẻ mặt của Dạ Vô Danh rất hung hãn:
“Nhưng nếu là chuyện có liên quan đến sự an nguy của lão đại tôi nên tôi nhất định sẽ quản đến cùng.”
“Người của chúng tôi…” – Bà Bạch đang định nói gì đó nhưng đã bị Dạ Vô Danh trực tiếp ngắt lời.
“Người của bà? Nếu hắn là người của bà, vậy chuyện bà đã gặp đám người lúc nãy là thế nào? Sao hắn lại không bị gì mà vẫn có thể xuất hiện trước mắt chúng ta?” – Dạ Vô Danh hừ lạnh: “À, bà tưởng rằng đứa trẻ này có thể lọt khỏi tầm mắt bọn người lúc nãy sao? Bà cho rằng hắn vẫn trốn ở đây đợi chúng ta đến sao?”
Ánh mắt của Bạch Tịnh Trần và bà Bạch đều đồng thời nhìn về phía Bạch Võ, Bạch Võ lắc đầu, trong đáy mắt hắn chất chứa một sự oan ức sâu sắc.
“Không phải vậy, thiếu gia, cậu phải tin tôi, không như những gì cô ta nói đâu.”
“Sao? Không phải như vậy sao? Vậy vì sao sau khi phát hiện ra có người đang mai phục, anh lại không lén chạy đến phía trước báo cho chúng tôi? À… nhất định là vì anh sợ bị bọn họ phát hiện, vì vậy nên anh mới lén lút trốn ở đây đúng không? Xin anh đấy, anh đừng đứng đây làm mất thể diện của mình với cái kiểu lừa con nít ba tuổi này nữa.”
Lời Dạ Vô Danh nói không hề vô lý mà ngược lại, nó thậm chí còn rất đúng trọng điểm.
Nếu Bạch Võ thật sự không liên quan đến những người ban nãy thì hắn không thể nào sống đến bây giờ được.
Nếu hắn thật sự có liên quan đến bọn họ, vậy thì mọi chuyện cũng dễ hiểu quá rồi.
Thế nhưng nếu thật sự giữa bọn họ không tồn tại bất kỳ mối liên quan nào, cho dù hắn không cùng nhóm với bọn người kia, vậy thì chuyện có một người đột nhiên xuất hiện nên giải thích thế nào đây?
“Thiếu gia, cậu hãy nghe tôi nói, nghe tôi nói đi!” – Bây giờ Bạch Võ rất sốt ruột, hắn không phải là kẻ phản bội: “Lúc tôi đến thì bọn họ đã chờ sẵn ở đó rồi. Hơn nữa, theo như tôi biết, bọn họ đã đợi ở đây sau khi cửa ra vào thay đổi rồi. Thiếu gia, tôi thật sự không phải là người của bọn họ. Những ngày gần đây tôi luôn nằm không dám động đậy túc trực ở đây đợi thiếu gia trở về, tôi cũng không biết thiếu gia liệu sẽ đến từ hướng nào, tôi chỉ chờ đợi ở đây thôi. Hơn nữa, bệ hạ đã cứu mạng người nhà chúng tôi, chúng tôi sẽ không…”
Bà Bạch vỗ vai của Bạch Võ: “Được rồi được rồi, chúng tôi đều biết rồi, chúng tôi sẽ không nghi ngờ cậu nữa đâu, không sao rồi.” – Vẻ mặt của bà Bạch thoạt nhìn trông vẫn trìu mến như vậy, chỉ có một điều mà Bạch Võ không nhận ra, đôi mắt của bà ấy đã trở nên vô cùng sắc lạnh.
“Tôi hiểu tính tình của Bạch Võ, cậu ấy không thể là người của đám người kia được đâu, mọi người hãy yên tâm đi.” – Bạch Tịnh Trần thở dài: “Hơn nữa, bây giờ cũng chỉ có Bạch Võ biết đường vào Bạch Quốc.”
Dạ Vô Danh nhanh chóng bỏ súng xuống.
“Sẵn tiện tôi cũng nhắc luôn, nếu hai người đã nói vậy thì mong hai người sẽ bảo vệ tốt tính mạng của mình.”
Chỉ cần họ bảo vệ được an toàn cho lão đại và chị dâu là đã quá đủ rồi, còn lại thì không nằm trong phạm vi của họ.
Sau khi xóa bỏ những nghi ngờ, cả người của Bạch Võ chợt mềm nhũn ra.
“Thiếu gia, tôi thật sự không phải là gián điệp đâu, tôi…”
“Tôi biết rồi, nếu ngay đến cả anh mà tôi cũng không tin thì bây giờ tôi cũng chẳng còn biết tin một ai khác nữa.” – Bạch Tịnh Trần thở dài.
Bạch Võ liên tục gật đầu:
“Thiếu gia yên tâm đi, nếu Bạch Võ tôi có chết đi thì tôi cũng không để cậu phải mất đi một sợi lông tơ nào.”
Bạch Tịnh Trần khẽ xoa đầu Bạch Võ, cười dịu dàng nói:
“Đừng nhắc đến cái chết nữa, chúng ta sẽ không gặp chuyện gì đâu.”
“Xin thiếu gia hãy đi về hướng này.” – Nói xong, Bạch Võ liền tiến sâu vào trong rừng.
Nhìn người đang chạy về phía trước đó, An Nhiên khẽ nhíu mày:
“Người này thật sự không có vấn đề gì sao?”
Bạch Tịnh Trần chỉ nhìn An Nhiên mỉm cười, dù hắn có giơ tay nhấc gì gì thì trên người hắn vẫn luôn toát ra khí chất của một quý công tử.
Dù là trong tình huống chật vật thế này mà họ vẫn có thể khiến người khác cảm thấy vui vẻ ngưỡng mộ, quả thật là không thể không công nhận người của Bạch Quốc rất xinh đẹp,
Không nói đến những tên sát thủ kia mà nói đến tên Bạch Võ này, với tướng mạo của mình, nếu hắn tham gia vào ngành giải thí thì hắn nhất định sẽ kiếm được một số tiền không ít.
Gien của Bạch Quốc này quả thật là không tồi.
Phó Quân Hoàng che chở cho An Nhiên ở phía sau, tay của anh vẫn nắm chặt tay cô ấy, dù bây giờ anh không cảm thấy đang có nguy hiểm rình rập xung quanh, nhưng cũng có lúc linh cảm và sự thật không giống nhau, vì vậy cẩn thận một chút vẫn hơn.
Ánh mắt của Dạ Vô Danh liên tục nhìn về phía An Nhiên.
Trong hai năm nay, bọn họ đã phải thức khuya dậy sớm, không quản ngày đêm đi tìm tung tích của cô ấy, vì An Nhiên mà lão đại của cô xém chút nữa đã phát điên lên, thậm chí anh ấy còn có khuynh hướng tự sát nữa.
Ban đầu, lúc lão đại bế cô ấy bước ra từ phòng thí nghiệm, bọn họ đều rất kinh ngạc, lão đại sao lại bế một đứa trẻ ra ngoài để làm gì thế này? Thậm chí anh ấy lại còn nói đây là con gái của mình?
Nào có ngờ rằng lão đại lại muốn nhận nuôi đứa trẻ này đến lớn lên cơ chứ.
Nhưng mà nói thật thì, tầm nhìn của lão đại năm đó quả không tồi, Phó An Nhiên bây giờ càng lúc càng xinh đẹp, cho dù là nữ thần xinh đẹp nhất trong ngành giải trí bây giờ cũng khó lòng mà so sánh được với cô.
Dạ Vô Danh khẽ cong môi, cho dù suốt hai năm qua cô ấy có làm gì đi chăng nữa, chỉ cần cô ấy trở về, lão đại sẽ mau chóng bình thường trở lại thôi, lão đại bình thường thì bọn họ cũng có thể bình thường rồi.
Có trời mới biết rằng suốt hai năm qua bọn họ đã mệt như chó.
Dạ Vô Danh đang cảm thấy rất phấn khích với những nhân vật bây giờ, đã quá lâu rồi cô không còn được cùng lão đại thực hiện những nhiệm vụ rồi, xem ra trò chơi lần này nhất định sẽ rất thú vị đây.
Mọi người cùng nhau đi theo sau Bạch Võ, thế nhưng dù đã đi được một lúc lâu nhưng bọn họ mãi vẫn chưa đi đến cửa vào của Bạch Quốc, thậm chí lúc An Nhiên quan sát cảnh vật xung quanh, lông mày của cô càng lúc càng nhíu chặt lại.
“Phát hiện ra rồi sao?” – Phó Quân Hoàng khẽ hỏi thầm vào tai cô.
An Nhiên mỉm cười nói:
“Đúng vậy, anh có cảm thấy rất thú vị không?”
Phó Quân Hoàng mỉm cười nắm lấy tay An Nhiên:
“Cẩn thận một chút vẫn hơn.”
An Nhiên biết rõ điều này, nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Tịnh Trần, bà Bạch và người lái xe trẻ tuổi kia, An Nhiên khẽ mỉm cười, cô không nói gì thêm mà chỉ tiếp tục bước về phía trước.
“Được rồi, đến rồi.” – Bạch Võ bỗng nhiên dừng lại, một tay hắn chạm vào thân cây đại thụ xem chừng cũng đã có tuổi rồi.
An Nhiên và mọi người liền quan sát cảnh vật xung quanh, thật sự là chẳng có một sự khác biệt nào, đây là một rừng mưa, là một bức màn màu xanh lá.
“Xin mọi người hãy xoay lưng về phía tôi.” – Bạch Võ có chút áy này nhìn mọi người.
An Nhiên biết hắn đang nói những lời này với những người ở thế giới bên ngoài.
Chỉ có điều là, nếu hắn bắt bọn họ quay lưng về phía mình, sau đó hắn ra tay với bọn họ thì làm sao những người kia có thể thấy được.
“Mọi người quay người lại đi, tôi sẽ canh cho.” – An Nhiên nhẹ nhàng nói.
Phó Quân Hoàng xoay người lại đầu tiên, sau đó là Dạ Vô Danh và một vài người khác nữa.
Bạch Võ vẫn chưa biết thân phận của An Nhiên nên hắn nhìn về phía Bạch Tịnh Trần với ánh mắt khó hiểu.
“Đây chính là tiểu thư.” – Bà Bạch lên tiếng.
Mặt của Bạch Võ bỗng biến sắc, hắn liền thấy sao người này lại giống với, giống với… bệ hạ như vậy!
Nghe thấy lời nói của bà Bạch, theo phản xạ, Bạch Võ lập tức quỳ xuống, và lần này hắn đã thật sự quỳ xuống rồi.
“Tiểu…, à không phải, điện hạ, lúc nãy thảo dân không nhận ra điện hạ nên đã mạo phạm đến người rồi, xin hãy…” – Bạch Võ đã vô cùng hoảng loạn.
“Được rồi, ngươi hãy mau đứng lên đi.” – An Nhiên không thể chịu đựng nổi người này, mặc dù cô biết chế độ của Bạch Quốc tương tự chế độ nhà Thanh, chỉ có điều là địa vị nam nữ có chút đảo ngược.
Bạch Võ nhanh chóng đứng dậy.
Hắn khẽ hoảng loạn tìm kiếm một thứ gì đó ở trên thân cây, sau khi bàn tay hắn đè mạnh vào một chỗ nào đó xong, An Nhiên cảm thấy kỳ diệu, nhìn mọi thứ bắt đầu thay đổi từ cái cây kia, mọi cảnh vật trước mắt cô đều đã thay đổi cả rồi.
Khu rừng rậm rạp ban đầu đã không còn nữa mà thay vào đó là một hang động, không sai, một hang động đang xuất hiện trước mắt họ một cách thần kỳ.
Một hang động giống như một hố đen.
Bên trong nó sâu không thấy đáy, thậm chí là không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, xung quanh nó lại chẳng có thứ gì khác, xem ra hang động này thật khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
“Được rồi, các anh hãy xoay người lại đi.” – Lông mày của An Nhiên nhíu chặt lại.
Cô nhất thời không biết nguyên lý của nó là gì.
Nếu cái họ gọi là cửa ra vào của Bạch Quốc là một thứ gì đó giống với cái hố đen này thì nó không thể là tất cả mọi thứ xung quanh đây.
Như vậy thì chỉ có một lời giải thích duy nhất thôi, đó chính là đồ vật này có thể chuyển động.
Chuyển động theo bất kỳ phương hướng nào, chỉ là làm sao điều khiển được nó thôi, nó có thể là thứ gì đó lồi ra nằm trên hàng ngàn hàng vạn nhánh cây của cây đại thụ kia.
Lúc mọi người quay người lại và nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bọn họ đều đồng thời hít một hơi thật sâu.
Dù là ai đi chăng nữa, khi nhìn thấy cảnh tượng này thì họ sẽ đều có phản ứng như vậy.
“Ông trời ơi, đây là tình huống gì thế này?” – Một người đứng sau lưng Dạ Vô Danh bất giác lên tiếng.
Trong lòng Dạ Vô Danh thầm trách móc, lúc nãy lẽ ra cô không nên quay người đi, nó giống như vừa mới bỗng nhiên hiện ra vậy.
“Đi thôi.” – Bạch Tịnh Trần bước vào trước.
Lúc đi ngang qua An Nhiên, bà Bạch khẽ nói:
“Tiểu thư, lát nữa cô nhớ đi cẩn thận và theo sát tôi nhé.”
An Nhiên gật đầu, cô đứng bên cạnh Phó Quân Hoàng và nói lại những lời bà Bạch vừa dặn với Dạ Vô Danh.
Dạ Vô Danh và những người khác đều gạt bỏ những suy nghĩ lúc đầu, xem ra tình hình bây giờ không lý tưởng như họ vẫn nghĩ.
Mới đầu An Nhiên vốn đã cho rằng nơi giống với hang động này chẳng qua cũng chỉ là một thứ gì đó rất thu hút ánh mắt của mọi người mà thôi, nhưng nào có ngờ rằng, sau khi cô ấy bước vào, bên trong này vẫn giống như một hang động thật sự.
Không, xem ra hang động này tối đen hơn những hang động bình thường, xung quanh nó còn có tiếng nước chảy đầy khó hiểu.
“Điện… hạ, người, xin người hãy bước cẩn thận, xin, xin người hãy bước theo bước chân của chúng tôi, nếu không thì sẽ lạc đường đó.” – Bạch Võ có chút lắp bắp nói với An Nhiên.
An Nhiên khẽ gật đầu, đồng thời cô còn nói với hắn một tiếng cảm ơn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Võ bỗng ửng đỏ lên.
An Nhiên cảm thấy tên nhóc này là một người rất thú vị.
Vẻ mặt của Bạch Tịnh Trần trông không ổn lắm, giọng nói nhã nhặn của hắn nhẹ nhàng vang lên phía trong hang động:
“Chúng ta có thể dễ dàng bước ra từ đây, nhưng gần cửa hang động nhất định sẽ có người đang đợi chúng ta.”
Nghe đến đây, Bạch Võ có chút do dự, cuối cùng, hắn vẫn nói:
“Từ khi bước ra ngoài đến giờ tôi cũng chưa từng quay trở lại đây, bởi vì cửa hang động đã bị người của Bạch Niệm Điệp bao vây rồi, hơn nữa cô ấy đã sớm hạ lệnh rằng, những ai muốn tiếp cận nơi này không cần biết là với cấp bậc và lí do gì, đều sẽ bị giết chết bất kể tội gì.”
Quyền lực trong tay Bạch Niệm Điệp thật sự quá lớn.
“Không còn lối ra khác sao?” – Dạ Vô Danh hỏi.
“Nếu Bạch Quốc này có một cửa ra vào khác thì có lẽ nơi đây đã sớm loạn lạc rồi.” – Bạch Võ thấp giọng nói.
“Chúng ta đi đến cửa hang động trước đi rồi nói tiếp.” – An Nhiên đùa giỡn với ngón tay của Phó Quân Hoàng.
An Nhiên có lòng tin rằng họ sẽ đủ khả năng để giải quyết hết đám người kia.
Đừng nói là có người đang đợi bọn họ ở cửa ra, mà cho dù đám người có đang ở trong hang động này chờ đợi để tấn công thì An Nhiên vẫn tin chắc rằng bọn họ sẽ có thể an toàn trở ra.
Đám người mà Lão soái ca dẫn theo chắc chắc không chỉ để bài trí cho đẹp.
An Nhiên hiểu khá rõ về Dạ Vô Danh, không chỉ vì cô ấy là thuộc hạ của Lão soái ca, mà còn vì cô ấy có một biệt danh rất nổi tiếng ở nước ngoài: Hồ ly bất tử.
Một cô gái khôn ngoan sắc sảo như hồ ly, thậm chí lại còn bất tử nữa.
Không ai đủ trình độ giết cô ấy.
Công ty bảo an – nơi cô ấy đang làm việc – thường xuất hiện trong những danh sách của lính đánh thuê quốc tế, và theo những gì An Nhiên biết, Dạ Vô Danh đứng ở vị trí đầu bảng.
Để cho họ đối phó với đám người binh tôm tướng tép kia chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Bạch Quốc, cung điện.
“Điện hạ.” – Một cung nữ đứng bên ngoài điện, cô nhìn vào cửa điện đang đóng chặt với vẻ mặt có chút khó xử, bất đắc dĩ lớn giọng la lên: “Điện hạ, thần có việc cần khởi tấu.”
Một loạt những âm thanh kỳ lạ bỗng vang lên trong điện, người nào không biết chắc sẽ nghĩ bên trong đã xảy ra chuyện gì rồi.
Cung nữ đó chợt hiểu ra bên trong đang xảy ra chuyện gì, gần đây điện hạ mỗi lúc một hoang đường, lúc trên phố cô ấy đã muốn một người đàn ông, thậm chí là còn dẫn người đàn ông đó về ca hát hàng đêm.
Từ khi kiến quốc đến nay, ở Bạch Quốc này trước giờ vẫn chưa từng có một người điện hạ nào hoang đường đến vậy, những quan đại thần cũng đã đôi lần can gián, nhưng kết quả của bọn họ đều là ngũ mã phanh thây.
Những vị quan văn cũng đã từng tĩnh tọa, thậm chí là bãi triều, thế nhưng điện hạ vẫn làm theo ý mình, chẳng chút để tâm, cô ấy vẫn tự mình giải trí.
Nếu cứ như vậy thì Bạch Quốc sớm muộn gì cũng sẽ loạn cả thôi.
Những tiếng động khẽ vang lên trong điện, tiếp sau đó là một loạt những tiếng sột soạt, chưa đến một phút sau, giọng nói của Bạch Niệm Điệp mới truyền ra.
“Vào đi.”
Lúc Bạch Thương Vi đẩy cửa điện bước vào liền nhìn thấy Bạch Niệm Điệp đang ngồi trước bàn đọc sáng, bộ dạng trông rất mệt mỏi, người đàn ông đứng sau lưng cô ấy cũng đang cuối đầu xuống, vì hắn sửa sang lại quần áo chưa chỉnh chu nên không cần nói thì Bạch Thương Vi cũng biết lúc nãy bọn họ đã làm gì.
Điện hạ bây giờ đã càng lúc càng ăn chơi trác táng quá rồi.
“Ái khanh có chuyện gì cần nói?” – Dù Bạch Niệm Điệp đang hỏi Bạch Thương Vi nhưng tay cô ấy vẫn đang vuốt ve tay của người đàn ông kia, ngoài ra, cô còn đang liếc mắt đưa tình nhìn hắn khiến Bạch Thương Vi khẽ nhíu mày.
Cô đã ở trong triều gần bốn mươi năm rồi, qua hai lần thay đổi triều đại trước thì lần thứ ba này thật sự khiến cô không còn lời nào để bình luận nữa rồi.
“Điện hạ, sắp đến buổi lễ tuyển chọn rồi, liệu người có ý định thượng triều chưa?” – Sở dĩ Bạch Thương Vi có thể ở trong triều đình suốt nhiều năm qua mà không bị liên lụy gì, không chỉ là vì cô ấy đức cao vọng trọng, mà ngoài ra còn vì cô rất biết nhìn mặt gửi lời.
Chỉ cần thượng cấp không muốn nghe thì cô ấy nhất định sẽ không nói, dù là có muốn nói thì cô ấy đều sẽ lựa lời mà nói, chí ít là những dùng những lời nói mà điện hạ và bệ hạ muốn nghe.
Cũng giống như bây giờ, đã muốn thượng triều rồi, còn cái gì mà ý định nữa chứ?
Gần đây, thật không biết rốt cuộc Bạch Niệm Điệp đã bị gì mà không thượng triều, yết kiến của các quan cũng không nghe, thậm chí còn cho người giết rất nhiều quan đại thần, điều này quả thật là đã khiến nhiều người trong triều đình cảm thấy kinh sợ.
Chẳng ai biết rốt cuộc là như thế nào.
Thế nhưng Bạch Thương Vi dám cược rằng tất cả những sự thay đổi của điện hạ đều có liên quan đến người ông đột nhiên xuất hiện này, chỉ có điều, bây giờ họ chưa đủ khả năng đụng chạm vào hắn nếu không muốn mất mạng.
Bây giờ điện hạ đã rất si mê hắn, đến nỗi thiếu điều muốn nhường cả Bạch Quốc cho hắn.
Bạch Niệm Điệp quả nhiên là rất thích những lời nói này của Bạch Thương Vi, chỉ cần nghĩ đến thượng triều, cô liền cảm thấy không thích, ngày nào cũng phải nghe những lão già, lão bà nói, cô cảm thấy phiền chết đi được.
“Ái khanh, ta thấy lần tuyển chọn này không cần phải chọn đâu, cho dù có nói thế nào thì sẽ cũng chỉ có mình ta là ứng cử viên, đến lúc đó, dù cho bọn họ có muốn thế nào thì cũng sẽ phải chọn ta thôi. Vì vậy ái khanh, ngươi không cần phải hao tâm tổn sức làm gì, không sao đâu.” Bạch Niệm Điệp bật cười ha ha.
Bất kể là Bạch Tịnh Trần có ra khỏi cửa ra vào được hay không, bất kể là bọn họ đi tới nơi nào thì cũng không thể vượt qua cửa ải cuối cùng của Bạch Niệm Điệp.
Bây giờ cô ấy chỉ cần chờ đến lúc bên kia báo tin thôi.
Bạch Thương Vi nhất thời không biết nên nói gì, trong số họ ai cũng biết, Bạch Tịnh Trần Bạch thiếu gia đã dẫn theo bà Bạch và con gái của bệ hạ đến đây rồi, người thừa kế chính thống của Bạch Quốc đã trở về, nhưng điều bọn họ thắc mắc là sao đã lâu như vậy rồi mà họ mãi vẫn chưa thấy thiếu gia quay trở lại.
Bây giờ lại nghe thấy những lời nói này của Bạch Niệm Điệp, ngay lập tức, Bạch Thương Vi đã hiểu ra mọi chuyện.
Coi bộ thiếu gia đã gặp phải điều gì bất trắc rồi.
Bạch Thương Vi giấu kín những sự hoảng sợ trong lòng mình rồi bất đắc dĩ lắc đầu nói:
“Nếu điện hạ đã nói vậy thì thần sẽ cho bọn họ lui.”
“Được rồi, đúng là chỉ có ái khanh hiểu rõ lòng của bổn cung nhất.”
Lúc Bạch Thương Vi từ trong cung điện lui ra ngoài, điều cuối cùng cô nhìn thấy chính là Bạch Niệm Điệp đã nhào về phía tên nội thị kia.
Sau khi lui khỏi cung và trở về quý phủ của mình, ánh mắt cô thoáng lạnh lùng.
Sau khi thay quần áo xong, Bạch Thương Vi liền trầm giọng nói với quản gia:
“Bây giờ ông hãy mau chóng phái người bí mật tiến về phía lối ra, nếu gặp kẻ nào cản đường thì bảo là phụng mệnh làm việc, nếu bọn họ nhất định không nhường đường thì giết bất kể tội cho ta!”
Quản gia lập tức nhìn về phía Bạch Thương Vi với ánh mắt đầy sợ hãi:
“Đại nhân! Điện hạ đã…”
“Mau đi đi, nếu chúng ta không ra tay thì cả cái Bạch Quốc này sẽ loạn mất thôi.” – Vẻ mặt của Bạch Thương Vi vô cùng nghiêm trọng: “Hy vọng rằng chúng ta vẫn còn đến kịp. Ông hãy nhớ rằng, nếu nhìn thấy thiếu gia thì tuyệt đối không được để cho cậu ấy bị thương, phải cẩn thận bảo vệ bọn họ thật tốt đấy.”
“Vâng!”