Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén

Chương 93: Chiếm đoạt quyền phát ngôn


Đọc truyện Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén – Chương 93: Chiếm đoạt quyền phát ngôn

Editor: Trịnh Phương _

“A ha ha ha, hai người nói cây rụng tiền gì vậy? Vừa rồi tôi có nói lời như vậy sao? Sao tôi lại không nhớ?” Tô Minh Duệ thấy tình thế không tốt, cuống quít cười khan hai tiếng, nhìn trời giả vờ ngây ngốc.

Đáy mắt Niếp Quân Hạo cùng Nhan Mặc không hẹn mà cùng xẹt qua một tia sáng lạnh, tuy nói sớm biết vào làng giải trí cũng chính là đảm nhiệm chức vụ cây rụng tiền cho công ty đại diện, nhưng biết là biết, chính tai nghe được lại là một chuyện khác.

Nhất là Niếp Quân Hạo, ngay từ lúc trước anh vẫn vô cùng bài xích chuyện “người diễn trò” này, hôm nay lại bị Tô Minh Duệ trực tiếp nói thành cây rụng tiền. Cây rụng tiền em gái ngươi! Chẳng lẽ tên khốn này không biết ở cổ đại chỉ có những ca kỹ nơi múa hát giải trí, dựa lầu bán rẻ tiếng cười mới có thể bị người khác gọi là cây rụng tiền? Thứ như vậy sao một người đường đường là một giáo chủ ma giáo như anh, đến nơi này lại bị người khác lấy ra so với những ca kỹ này, thật là có chút không có thể nhịn.

Tô Minh Duệ sợ hết hồn hết vía nhìn vẻ mặt tối tăm của hai người đối diện, nội tâm đã sớm lệ rơi thành sông, đột nhiên cảm thấy mình cũng sắp khóc vì sự ngu ngốc của bản thân. Phải biết rằng hai người đối diện này đều là người hung tàn, anh ta làm đối thủ của một người cũng không thể, chứ đừng nói chi là hai người. Ngộ nhỡ bọn họ buồn bực mà xông lên cả hai, mình đoán chừng sẽ không thấy được ánh mặt trời ngày mai QAQ

Mặc dù Tô Nghị rất muốn làm như không biết cái tên đầu thiếu gân nào đó ở đối diện, nhưng rốt cuộc vẫn niệm tình anh em, không có cách nào trơ mắt nhìn em trai nhỏ nhà mình bị đánh, ít nhất là không thể bị đánh ở trong phòng làm việc của mình, nếu không khi lan truyền ra ngoài mặt mũi của tổng giám đốc Tô thị biết để chỗ nào.


Nghĩ như vậy, Tô Nghị liền ho nhẹ hai tiếng, lên tiếng kéo đề tài trở lại: “Chuyện này anh cơ bản nắm rõ, chỉ là chuyện phát ngôn, Hình Tân nói không sai, chuyện nào ra chuyện đó. Anh sẽ thêm ngài Niếp vào danh sách diễn thử, nhưng cuối cùng có thể đứng thứ nhất hay không, phải xem bản lĩnh của anh ta. Tiểu Duệ, nếu em muốn bồi dưỡng anh ta thành siêu sao có thể thay thế Nhan Mặc trong tương lai, thì phải để anh ta tôi luyện nhiều hơn, mà không phải chuyện gì cũng chuẩn bị chu đáo. Em là người đại diện của anh ta, không phải là mẹ của anh ta.”

Tô Minh Duệ lần nữa lúng túng sờ sờ chóp mũi, cười khan hai tiếng, nói: “Biết biết, chỉ cần anh cho cậu ấy cơ hội này, em tin tưởng cậu ấy nhất định có thể làm được.”

Bên kia Hình Tân nghe vậy cũng đẩy kính mắt trên mũi mình lên một cái, khẽ cười nói: “Anh Duệ, anh cứ như vậy khẳng định nghệ sĩ này của anh có thể thắng được Nhan Mặc, đoạt được quyền phát ngôn tới tay?”

Tô Minh Duệ không trở lời câu hỏi của Hình Tân, mà quay đầu đi, tội nghiệp nhìn về phía Nhan Mặc, sử dụng lá bài tình cảm, nói: “Nhan Mặc, nhìn trên thân phận coi như là bậc cha chú trên danh nghĩa, cậu nhất định sẽ không đuổi tận giết tuyệt, có đúng hay không?”

Con ngươi trong đôi mắt tràn đầy gió sương của Nhan Mặc bỗng chốc rét lạnh, trầm giọng nói: “Nếu như tôi không có nhớ lầm, anh chỉ lớn hơn tôi hai tuổi.”

Tô Minh Duệ cũng không hề có một chút cảm giác xấu hổ vì cạy già lên mặt nào, vô sỉ nói: “Lớn hơn một ngày một giờ cũng là lớn, lại càng không nói lớn hơn hai tuổi.” D%Đ/L;Q=Đ


Nhan Mặc: “…” Anh còn có thể không biết xấu hổ thêm một chút sao?

Hình Tân thấy thế có chút nhức đầu ấn ấn thái dương của mình, cảm thấy cực kì mất thể diện thay vị cấp trên trên danh nghĩa này của mình, đồng thời cũng hỏi ra vấn đề khiến anh ta hoang mang từ trước tới nay: “Anh Duệ, nếu anh thật sự thích tiền như vậy, ban đầu sao lại không muốn tuân theo ý của ông Tô, trực tiếp lấy thân phận của anh đảm nhiệm một chức vụ trong Tô thị, dù là làm một quản lý nho nhỏ, tiền kiếm được dù sao cũng sẽ không ít hơn so với số tiền kiếm được ở Tinh Thành, không chỉ bớt việc còn đỡ tốn sức, nào phải phí sức tới như vậy, mệt sống mệt chết.”

Tô Minh Duệ nghe xong lời này cũng giảo hoạt cười một tiếng: “Tô thị là của nhà họ Tô, cũng là của anh cả, tôi chỉ muốn Tinh Thành, đây là điều đã nói từ ngay lúc bắt đầu rồi. Hơn nữa khi làm sâu gạo ăn cơm trắng trong Tô thị, nào có cảm giác thành công vì tự mình nghĩ cách kiếm nhiều tiền.”

“…” An Cẩn Du bần cùng khốn khổ bày tỏ, ý tưởng của người có tiền thật khó hiểu, người thành công các người thật biết cách chơi.

Mặc kệ nói thế nào, mục đích Tô Minh Duệ mang Niếp Quân Hạo tới Tô thị đã hoàn thành rồi, hơn nữa còn là hoàn thành vượt mức. Anh ta vốn chỉ là muốn tìm người phụ trách riêng của quảng cáo nói một chút, lại không nghĩ rằng trước kia Niếp Quân Hạo còn từng cứu cháu nhỏ của mình. Hiện tại cháu nhỏ là bảo bối của cả nhà họ, lần này thì hay rồi, không chỉ cho anh trai anh ta một phần tình, cả nhà họ Tô cũng thiếu anh một phần tình.

Ánh mắt Tô Minh Duệ nhìn về phía Niếp Quân Hạo trước kia cũng đã sáng không thể tưởng tượng nổi, hiện tại càng thêm sáng như bóng đèn mấy nghìn vôn.


Sau khi mấy đấng mày râu trò chuyện xong chuyện chính, lại bị Đoạn Thấm Nhã hỏi vài câu về việc nhà. Sau, lúc này Tô Minh Duệ cùng Hình Tân mới mang theo nghệ sĩ nhà mình ra khỏi cửa chính phòng làm việc tổng giám đốc Tô thị. D~đ^^l%q_đ

Lúc này Niếp Quân Hạo cùng An Cẩn Du rốt cuộc mới nhẹ nhàng thở ra. Mặc dù thái độ của đám người Tô Nghị cùng Đoạn Thấm Nhã đối với bọn họ đều vô cùng hòa ái dễ gần, nhưng ở đây trừ hai người ra thì mọi người không phải người quen cũng là người thân, cho nên hai người thật sự có chút không ăn khớp.

Đoạn Thấm Nhã cùng Đậu Đậu cũng rất không nỡ rời hai người này, một đường đưa đến cửa văn phòng, nhất là Đậu Đậu.

“Anh trai, chị Du, về sau phải nhớ tìm đến chơi với Đậu Đậu, Đậu Đậu chỉ có một mình, cũng không có ai chơi với Đậu Đậu.” Đậu Đậu vùi ở trong ngực An Cẩn Du, ôm chặt cổ của An Cẩn Du, điềm đạm đáng yêu nói.

Đứa nhỏ rất thông minh, cũng rất nhạy cảm. Mặc dù cũng rất thích Niếp Quân Hạo, lại biết Niếp Quân Hạo có mang lòng thù địch với mình, cho nên lúc này so với Niếp Quân Hạo, bé thích gần gũi với chị gái nhìn qua rất dịu dàng này hơn.

Mà trên thực tế, lựa chọn của đứa nhỏ là chính xác. Cách sau lưng bọn họ không xa, Niếp Quân Hạo sắc mặt tái xanh nhìn đậu đỏ nhỏ [ý chỉ trẻ con:D] này nằm ở trên vai An Cẩn Du, khuôn mặt nhỏ nhắn thỉnh thoảng còn cọ gò má An Cẩn Du, sợi dây được đặt tên là lý trí trong đầu kia căng thẳng, thiếu chút nữa liền bị kéo đứt. Tên tiểu tử thối này lại dám ăn đậu hũ của nha đầu kia, loại chuyện như vậy anh còn chưa từng làm, lại bị một đứa bé giành trước. di3nda~nl3qu+yd*0n


An Cẩn Du một chút cũng không hề cảm nhận được người sau lưng đang lăn lộn ghen tức, nghe lời này của tiểu Đậu Đậu, lòng càng thêm mềm đến rối tinh rối mù, bảo đảm lần nữa, nói: “Ừ, có cơ hội nhất định tới chơi cùng Đậu Đậu.”

Đoạn Thấm Nhã nhìn bộ dạng An Cẩn Du dỗ đứa bé, trên mặt càng lộ ra thêm mấy phần kích động rõ ràng, mỉm cười nói: “Xem ra Đậu Đậu rất thích cô nha, An.”

An Cẩn Du ngẩng đầu nhìn về phía người phụ nữ quý phái này, cười cười nói: “Đậu Đậu rất đáng yêu, tôi cũng rất thích bé. Còn nữa, cô Tô gọi tôi Tiểu Du là được.”

Đoạn Thấm Nhã vui mừng quá đỗi, nụ cười trên mặt càng trở nên sâu sắc hơn: “Vậy Tiểu Du cũng gọi tôi là dì Thấm là được.”

Đoạn Thấm Nhã lại quan sát từ trên xuống dưới của An Cẩn Du một hồi lâu, càng nhìn càng vừa ý, thật sự là có chút không hết hi vọng, thử dò xét mà hỏi một câu: “Tiểu Du, cô cùng tiểu Duệ thật sự không thể sao?”

An Cẩn Du: “…”

Niếp Quân Hạo sau lưng An Cẩn Du: “…” Không phải là người này nghiện đào góc tường đấy chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.