Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén

Chương 82: Gặp lại Phương Vũ


Đọc truyện Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén – Chương 82: Gặp lại Phương Vũ

Editor: Trịnh Phương

Sự thật chứng minh, Tô Minh Duệ cũng hài lòng đối với cách An Cẩn Du hóa trang cho Niếp Quân Hạo, ít nhất ở trong mắt của anh ta, dưới trang phục như vậy, đoán chừng ai cũng sẽ không tin rằng người trước mắt này chính là nhân vật cấp nam thần hiện đang nổi tiếng trên Internet.

Tô Minh Duệ hài lòng quan sát Niếp Quân Hạo một hồi lâu, khẽ gật đầu, cố nín cười tính, cười nói với An Cẩn Du: “Không tệ không tệ, về sau ra ngoài cũng giả trang như vậy là được rồi.”

An Cẩn Du được tán dương tự nhiên vui mừng, hai mắt sáng rực, không ngừng gật đầu liên tục.

Mà thân là người trong cuộc, Niếp Quân Hạo nhìn nụ cười gần như giống hệt trên mặt hai người, không hiểu sao chợt cảm thấy sau lưng run lên. Anh có cảm giác từ lúc mình không cẩn thận xuyên qua đến một nơi không quen này, hơn nữa sau khi có quan hệ dính líu với hai người trước mắt kia, rất nhiều chuyện của mình cũng thoát khỏi quý đạo vốn có.

Cũng may An Cẩn Du đã sớm báo cho Tô Minh Duệ về bản chất say xe của Niếp Quân Hạo, loại xe lần này Tô Minh Duệ cho người lái tới đón bọn họ là một chiếc xe ba bánh. dien%dan~le^^quy+don


Khi thấy chiếc xe ba bánh “Phong cách”  kia, khóe miệng An Cẩn Du rụt rụt, thiếu chút nữa lập tức lăn ra đất cười phá lên. Thử nghĩ đến cảnh người đại diện, lá bài chủ chốt của Tinh Thành mặc đồ Tây đi giày da, nhân mô cẩu dạng (*), tinh anh xã hội, ngồi nghiêm chỉnh ở trong một chiếc xe ba bánh lạc hậu, thấy thế nào cũng có chút không được tự nhiên.

(*) Nhân mô cẩu dạng: chỉ những người trông nghiêm túc (dùng được với cả nghĩa đen và nghĩa bóng).

Lúc An Cẩn Du liếc mắt nhìn Tô Minh Duệ, lại nhìn thoáng qua cách ăn mặc giống như nhà giàu mới nổi của Niếp Quân Hạo, bày tỏ nhịn cười thật là khổ cực. Hai mặt hang này là tới gây cười sao?

An cẩn Du vội vàng nén cười hiển nhiên quên mất, sở dĩ Niếp Quân Hạo phải biến thành bộ dạng nhà giàu mới nổi hiện tại này, hoàn toàn là nhờ phúc của cô.

Tô Minh Duệ hồn nhiên không biết mình cũng thành đối tượng giễu cợt của An Cẩn Du sau khi nhận người, mang hai người đi đổi một bộ quần áo tiện lợi xong liền trực tiếp đưa hai người tới Tô thị. Dọc theo đường đi không yên tâm lắm, dặn dò hai người chú ý tới hạng mục công việc một chút, nói xong lại không yên lòng an ủi hai người chớ căng thẳng, khiến cho hai người theo ở phía sau lần nữa thấy được  một mặt bà già của anh ta.

Có thể là do xe ba bánh thông gió tốt hơn so với những chiếc ô tô con uy vũ khí phách kia, Niếp Quân Hạo ngồi lên cũng không có gì không khỏe, nhưng cũng bởi vì phương tiện di chuyển lạc hậu, đám người Tô Minh Duệ tốn khá nhiều thời gian so với kế hoạch đã định ra để chạy tới đích.


Tô Minh Duệ mới vừa dẫn hai người đi vào cao ốc tổng bộ của tập đoàn Tô thị, An Cẩn Du liền bị rung động lần nữa.

Lúc trước, khi ở Tinh Thành, thấy tòa cao ốc này tượng trưng cho thổ hào, An Cẩn Du có chút đã cảm khái. Hiện giờ lại nhìn thấy cao ốc tổng bộ tập đoàn Tô thị, An Cẩn Du mới biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân (*), đây mới thật sự là cường hào nha!

(*) Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Giải thích vắn tắt thì nó tương tự câu “Núi cao còn có núi cao hơn” ấy.

An Cẩn Du không tự chủ liếc nhìn một góc nào đó ở bên cạnh một cái, sau đó cực kì đau buồn phát hiện, trong phim truyền hình thường nói, chuyện WC của kẻ có tiền cũng còn muốn lớn hơn một chút so với phòng khách của người bình thường này dĩ nhiên là sự thật. Phát hiện kiến một dân chúng bình dân như cô làm sao mà chịu nổi! Những nhà tư bản vạn ác này, quỷ hút máu!

Không thể phủ nhận, trong khoảnh khắc đó, An Cẩn Du một lần nữa thù hận nhà giàu. D_Đ*L/Q;Đ

Nhưng mà cẩm xúc oán giận này của An Cẩn Du cũng không kéo dài bao lâu, bởi vì khi bọn họ bước vào tập đoàn Tô thị không bao lâu, liền lại một lần nữa chứng kiến như thế nào là oan gia ngõ hẹp.


An Cẩn Du từ xa đã nhìn thấy có người đi vào từ một cái cửa khác, sau đó thẳng tắp đi tới hướng bọn họ.

Mới đầu An Cẩn Du còn không quá chú ý, đợi đối phương đến gần hơn chút, mới tập trung nhìn kỹ, nhưng mà trên mặt lại không nhịn được xẹt qua một tia kinh ngạc. Người đối diện đang đi tới kia, không phải chính là Phương Vũ bọn họ gặp được ở Tinh Thành sao?

Niếp Quân Hạo là người luyện võ, giác quan tự nhiên lợi hại hơn một chút so với bất cứ kẻ nào. Ngay từ lúc Phương Vũ cùng người đại diện của cậu ta vào cửa, anh liền phát hiện người này chính là cái kẻ lúc trước đã bới móc mình ở Tinh Thành, hai mắt khẽ híp một cái, còn không đợi anh làm ra phản ứng gì, người bên cạnh chợt đưa một cái tay tới, chậm rãi đặt lên mu bàn tay anh, mang theo vài phần ý tứ trấn an.

Niếp Quân Hạo ngẩn ra, vừa mới ngẩng đầu liền đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh lại lo lắng của An Cẩn Du, thấy An Cẩn Du lắc đầu với mình, thái độ thù địch chưa kịp bốc lên trong lòng Niếp Quân Hạo cứ như vậy được tạm thời đè xuống không để lại dấu vết.

Phương Vũ thấy mấy người Niếp Quân Hạo cũng có chút kinh ngạc, sau khi nhìn rõ hai người Niếp Quân Hạo ở bên cạnh Tô Minh Duệ, sắc mặt càng thêm khó coi. Cũng may Triệu Thành sau lưng cậu ta lập tức kéo cậu ta một cái, ném một ánh mắt cảnh cáo cho cậu ta.

Lúc này Phương Vũ mới thu lại chút bất mãn trên mặt, hít sâu một hơi, chủ động nghênh đón nói: “Ngài Tô, ngài cũng tới.”


Tô Minh Duệ không quá để ý liếc mắt nhìn tiểu minh tinh gần đây bị anh ta bày mưu đặt kế mà bị đả kích không ngóc đầu lên được, tiều tụy đi không ít này, khóe môi khẽ nhếch, nói: “Phương Vũ cũng tới, hôm nay các cậu đến đây là…?”

Phương Vũ thấy Tô Minh Duệ hỏi cái này, cười cười, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Hôm nay tôi tới đây là vì nói chuyện về một quảng cáo.”

Tô Minh Duệ nhìn cậu ta như vậy, đáy mắt xẹt qua một tia giễu cợt, khẽ cười, nhàn nhạt đáp một câu: “Thật đúng lúc, hôm nay tôi cũng tới đây là vì muốn đàm phán một quảng cáo cho nghệ sĩ dưới trướng tôi.”

Lời của Tô Minh Duệ vừa nói ra, Phương Vũ cùng Triệu Thành không hẹn mà cùng đổi sắc mặt. Mọi người đều biết, lúc này Tô thị chỉ có một quảng cáo còn chưa đưa ra quyết định chọn người cuối cùng, những người này đường hoàng đi tới Tô thị như vậy, mục đích không cần nói cũng biết.

Phương Vũ nghe lời này của Tô Minh Duệ, đáy mắt cũng đã không ức chế nổi nữa, phát ra mấy phần phẫn nộ tột đỉnh. d~đ=l+q-đ

Lúc trước, dù thế nào cậu ta cũng sẽ không nghĩ đến việc mình dưới cơn thịnh nộ tùy tiện tìm nơi trút giận vừa lúc chính là nghệ sĩ Tô Minh Duệ vừa ký hợp đồng, cũng bởi vì mình “Có mắt không tròng”, trực tiếp đưa đến hậu quả tiền đồ sáng rực rỡ của mình bị dẫn lửa thiêu thân, cảnh ngộ bị số mệnh tàn khốc vứt bỏ. Cố tình mình lại không thể tìm đối phương báo thù, không những không thể báo thù, còn không thể không khúm núm với đối phương, chỉ vì người của Tinh Thành đều biết, tuy Tô Minh Duệ này là người đại diện, cũng là một người đại diện không thể chọc vào.

Phương Vũ mạnh mẽ nuốt xuống cơn giận này, ký thác tất cả hi vọng vào lần quảng cáo này của Tô thị. Chỉ cần có thể bắt được nhánh quảng cáo này, cậu ta liền tuyệt đối có thể lật người trong một lần hành động, đến lúc đó, chờ cậu ta lần nữa đứng lên, dọn dẹp những người này cũng không muộn, đến lúc đó cậu ta nhất định phải làm cho những người không biết phải trái này quỳ rạp xuống dưới chân của cậu ta, để cho bọn họ biết kết cục khi đắc tội mình là thế nào. Nhưng cậu ta không có nghĩ tới, một người mới như vậy, ỷ có Tô Minh Duệ cho anh ta chỗ dựa, thế nhưng cũng dám tới giành mất một phần hi vọng cuối cùng này với bản than. Những người này là muốn bức mình tới chết sao?!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.