Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén

Chương 80: Trình độ võ công của giáo chủ


Đọc truyện Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén – Chương 80: Trình độ võ công của giáo chủ

Edit: Nhật Dương

Nhìn hai người đối diện xuân phong đắc ý, chàng chàng thiếp thiếp, lại nhìn người nào đó bên cạnh mình còn chưa thông suốt, lại suy nghĩ đến hình thức chung đụng của hai người bây giờ, trong nháy mắt Niếp Quân Hạo bị thực tế tàn khốc đánh trọng thương muốn hộc máu. 

Dường như Hạ Minh Hiên rất hài lòng với phản ứng của hai người An Cẩn Du, đáy mắt xẹt ý cười, khẽ nói: “Cẩn 

Du cũng biết, ba mẹ Tinh nhi đều mất, những thân thích kia cũng chỉ có hứng thú với tài sản của Tinh nhi. Bây giờ bạn thân của Tinh nhi cũng chỉ có cô và An An. Chính Tinh nhi cũng không quá biết rõ những chuyện này, có người thảo luận cùng cô ấy một chút cũng tốt. Cô và cô ấy là chị em tốt, càng là bạn bè cùng lứa, suy nghĩ trên phương diện này cũng sẽ tương đối gần, cho nên hi vọng đến lúc đó Cẩn Du có thể giúp đỡ nhiều hơn trong hôn lễ của chúng tôi.”

“Đó là tự nhiên, hôn lễ của tiểu Tình, tôi tất nhiên sẽ nghĩa bất dung từ giúp một tay.” An Cẩn Du nghe vậy cũng không kịp kinh ngạc, rốt cuộc thì chị em tốt của cô phải kết hôn với người trong lòng của cô ấy rồi. Làm chị em tốt của cô ấy, tại sao cô lại không mừng thay đối phương. Tự mình An An còn lo thân mình không xong, loại chuyện như vậy tự nhiên không trông cậy thể vào cô ấy được. Chỉ là…

“Tiểu Tình, cậu dẫn Minh Hiên đến xem An An rồi chứ?” An Cẩn Du chợt ngẩng đầu lên nhìn hai người đối diện, cô nhớ lần trước lúc cô đến chỗ Kỷ An An thì rõ ràng Kỷ An An còn chưa biết chuyện hai người.


Diệp Sơ Tinh gật đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Ừ, lúc trước sang nấu cơm cho An An, anh ấy có đi theo. An An cũng cảm thấy A Hiên rất tốt, có thể chăm sóc tốt cho mình.”

“…” An Cẩn Du im lặng liếc nhìn Hạ Minh Hiên, này nhìn như thuốc cao dán, sao cứ có cảm giác chỉ cần tiểu Tình đi tới đâu, anh ta cũng sẽ cùng đi đến đó, chỉ cần anh ta thật tâm thích tiểu Tình, một người muốn đánh một người lại nguyện chịu đựng thì cô cũng không phản đối.

Thời gian tiếp theo, dĩ nhiên là giao cho hai cô gái thảo luận việc chuẩn bị hôn lễ, mà hai người đàn ông ở bên cạnh lại nói chuyện câu được câu không, tranh đấu gay gắt, nhưng khi ánh mắt của hai cô gái liếc sang hoặc xoay đầu lại hỏi ý kiến thì biểu hiện lại rất là hòa thuận.

Thảo luận đơn giản về những dự tính cho hôn lễ xong, ánh mắt của Diệp Sơ Tinh khẽ lưu chuyển, không dấu vết đảo qua người Niếp Quân Hạo đang nói chuyện với Hạ Minh Hiên cách đó không xa, sau đó thu hồi tầm mắt, hiếm khi nghiêm túc nhìn An Cẩn Du, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Du, thật sự không phải là bạn trai sao?”

An Cẩn Du sững sờ, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Sơ Tinh, sợ run trong chốc lát mới xem như hiểu Diệp Sơ Tinh hỏi cái gì, dở khóc dở cười nói: “Tiểu Tình, cậu suy nghĩ nhiều, quan hệ giữa mình và anh ấy thật sự không phải là quan hệ bạn trai bạn gái. Anh ấy ở đây là do lúc anh ấy xuyên việt tới đúng lúc rớt xuống trước mặt mình, cuối cùng thì mình không thể thấy chết mà không cứu nên chỉ có thể nhặt anh ấy về nhà. Sau đó biết anh ấy xuyên việt, chưa quen với cuộc sống ở đây, lại chỉ nhận biết một mình mình, mình càng không thể độc ác mà ném anh ấy ra ngoài tự sinh tự diệt, vì vậy mới biến thành bộ dạng như bây giờ, không phải như cậu nghĩ. Hơn nữa, cậu xem phương thức chung đụng của tụi mình bây giờ, sao có thể là loại quan hệ kia được.”


An Cẩn Du cũng không có phát hiện lúc cô nói những lời này, đáy mắt lại hiện lên chút chột dạ.

Thẳng thắn mà nói thì An Cẩn Du che đậy rất tốt, người bình thường rất khó nhìn ra sự khác thường trên mặt cô, nhưng Diệp Sơ Tinh không phải là người bình thường. Làm chị em với An Cẩn Du nhiều năm như vậy, một chút khác biệt của An Cẩn Du cũng không thoát khỏi ánh mắt của Diệp Sơ Tinh.

Diệp Sơ Tinh cảm thấy An Cẩn Du không tự chủ tránh né, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, trong lòng thầm suy nghĩ, mặc dù tâm địa của tiểu Du không xấu, nhưng cô ấy lại rất cố chấp với một số việc, giống như trên phương diện đối xử với đàn ông, trước kia cho dù là bạn tốt nhất của cô ấy đến tìm cô ấy chơi, không có chỗ ở, cô ấy cũng tình nguyện đại xuất huyết mà bỏ tiền cho anh ta đi tìm một khách sạn ngủ tạm một đêm, cũng không chịu để anh ta ngủ lại nhà mình. Huống chi là loại người vừa bắt đầu đã không quen biết như Niếp Quân Hạo.

Sau đó mặc dù biết người này không phải là người hiện đại thì lấy cá tính của tiểu Du, nhiều lắm cũng chỉ giúp anh ta chút ít thôi, tuyệt đối không giống như bây giờ mà ở chung một chỗ như chuyện đương nhiên. Hơn nữa tiểu Du luôn miệng nói phương thức chung đụng của bọn họ không phải là loại quan hệ kia, nhưng cô nhớ rõ lúc đầu cô và Hạ Minh Hiên cũng bởi vì phương thức chung đụng như vậy mà từng chút từng chút tiến đến với nhau.

Diệp Sơ Tinh vừa nghĩ như thế thì càng lo lắng, có thể vừa nhìn thấy bộ dáng nghĩa chánh ngôn từ lừa mình dối người của An Cẩn Du thì lại không biết nên giải thích với cô ấy như thế nào. //////n/d////


An Cẩn Du thấy Diệp Sơ Tinh muốn nói lại thôi, thật giống như cũng không tin tưởng cách giải thích của cô thì vội vàng dời đề tài.

Bởi vì không ngờ nhà An Cẩn Du sẽ thêm một người, còn là một người đàn ông nên Diệp Sơ Tinh lại nói chuyện với An Cẩn Du một lúc thì uyển chuyển từ chối đề nghị hai người ở lại ăn cơm của An Cẩn Du, đứng dậy ra về với Hạ Minh Hiên.

Vừa mới ra khỏi cửa nhà An Cẩn Du không xa, Diệp Sơ Tinh lập tức lo lắng ôm lấy cánh tay của Hạ Minh Hiên, dò hỏi: “A Hiên, vị Niếp tiên sinh kia, anh biết rõ lai lịch của anh ta sao?”

Mặc dù An Cẩn Du vẫn không thừa nhận hai người có quan hệ thân mật gì, nhưng Diệp Sơ Tinh lại cảm thấy hai người không thể nào không có gì cả. Nhất là sau khi nhìn thấy hai người ở chung, càng cảm thấy có chút không yên tâm.

Mặc dù thời gian Hạ Minh Hiên và Diệp Sơ Tinh ở chung không lâu, nhưng với hiểu biết về con gái không khác kiếp trước là mấy thì tự nhiên sẽ hiểu nỗi lo lắng trong lòng cô bây giờ, khẽ mỉm cười nói: “Lúc trước anh và anh ta cũng không quen biết, chỉ vì có một thời gian sang Tây Khương ở, cũng chỉ nghe nói về nhân vật được xem như là nổi tiếng ở Tây Khương như anh ta thôi.”

“À.” Diệp Sơ Tinh gật đầu, suy nghĩ một lúc lại tiếp tục hỏi, “Vậy nói đến đánh nhau thì anh và anh ta, ai lợi hại hơn?”


Hạ Minh Hiên không ngờ Diệp Sơ Tinh sẽ hỏi điều này nên sửng sốt một chút rồi mím mím môi nói: “Lúc nãy anh và anh ta có đánh một lúc, anh phát hiện anh ta còn trọng thương chưa tốt, đại khái bây giờ chỉ có năm thành công lực nên anh thoáng chiếm thượng phong. Nhưng nếu ngày khác anh ta khôi phục toàn bộ công lực thì chỉ sợ ngay cả anh cũng…”

Lời nói của Hạ Minh Hiên khiến Diệp Sơ Tinh nhịn không được mà hít một hơi lạnh, chung đụng lâu như vậy, cô cũng biết người nhìn như dịu dàng lịch sự trước mắt nếu thật sự ra tay thì có rất ít người là đối thủ của anh hơn bất cứ ai.

Lúc đầu có một lần sau khi cô tan ca về nhà trễ, bị một đám côn đồ ngăn lại, muốn cướp tiền cướp sắc. Cũng may Hạ Minh Hiên thấy cô trễ như vậy còn chưa trở lại, không yên lòng mà ra ngoài tìm người, kịp thời chạy tới, lập tức nổi giận mà lấy một địch mấy, đánh những người kia không bò dậy nổi, Hạ Minh Hiên lợi hại như vậy mà vẫn không địch lại người đàn ông kia. Vậy sau này nếu anh ta và tiểu Du náo loạn mâu thuẫn, động thủ, thì chẳng phải tiểu Du sẽ…

Hạ Minh Hiên liếc mắt nhìn Diệp Sơ Tinh cái gì cũng viết ở trên mặt, dở khóc dở cười kéo tay của cô nói: “Không cần phải lo lắng, nếu sau này bọn họ xảy ra xung đột thật thì tiểu Du cũng sẽ không ăn thiệt thòi.”

“Hả.” Diệp Sơ Tinh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hạ Minh Hiên, hiển nhiên không hiểu sao Hạ Minh Hiên lại khẳng định như vậy.

Hạ Minh Hiên chỉ cười không nói, mới rồi ở trong nhà An Cẩn Du anh đã sớm phát hiện, nhìn từ phương thức chung đụng của hai người kia thì dường như là An Cẩn Du nhân nhượng Niếp Quân Hạo, nhưng nếu nhìn sâu sẽ lập tức phát hiện, thật ra chân chính ở thế yếu là Niếp Quân Hạo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.