Đọc truyện Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén – Chương 8: Bị đuổi ra khỏi cửa rồi sao?!
Edit: hongheechan
Nhiều nhiều cái mốc, giáo chủ đại nhân à, có phải anh đã quên mất nơi này là nhà của người nào rồi hay không? Cái loại giọng điệu như đại gia nhà giàu mới nổi là thế nào vậy? Chẳng lẽ anh còn muốn ăn bám tôi sao? An Cẩn Du càng nghĩ càng tức giận, rồi lại kìm lại vì cường quyền của người kia mà không thể làm gì.
Đang lúc An Cẩn Du vẫn còn buồn bực, tức giận đến hận không thể ngọc thạch câu phần* với giáo chủ ngay tại chỗ, chợt cảm thấy dưới chân nặng xuống, kinh ngạc cúi đầu nhìn lại, vừa nhìn thấy mắt chó đen bóng của Tiền Đa Đa và cái vật còn dài hơn cả người nó đang được ngậm trên miệng kia.
* Thành ngữ đồng nghĩa với đồng quy vu tận, cá chết lưới rách.
Hai mắt An Cẩn Du bỗng sáng lên, một tia sáng mang ý cười bỗng chấp choáng hiện ra từ đáy mắt.
Niếp Quân Hạo dừng việc ăn uống đã gần căng bụng lại, cảm thấy sau khi mình nói xong thì đã một lúc lâu rồi mà An Cẩn Du cũng chưa đáp lại, mi phong* nhíu lại, thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ vừa rồi mình nói quá nặng, đả kích nha đầu kia sao.
* mi phong: lông mày đẹp đẹp hình ngọn núi kiểu như của Tăng Thanh Hà đó =)))
Nghĩ như vậy, đáy lòng Niếp Quân Hạo sinh ra mấy phần chột dạ nho nhỏ.
Thành thật mà nói, món ăn An Cẩn Du làm cũng không khó ăn, không chỉ không khó ăn, chuẩn xác mà nói là ăn ngon vô cùng ít nhất Niếp Quân Hạo cảm thấy so với những món sơn trân hải vị mà những đầu bếp trong giáo ban đầu cố ý mời tới thậm chí còn có mấy ngự trù bên trong hoàng cung Tây Khương làm kia, những đồ này còn ngon hơn một chút xíu, thật sự chỉ có một chút xíu.
Nhưng, những lời này đối với Niếp Quân Hạo bình thường luôn bắt bẻ đồ ăn là chuyện tuyệt đối không thể nói ra khỏi miệng. Hôm nay thấy An Cẩn Du không nói lời nào, Niếp Quân Hạo nhíu nhíu mày, vừa chột dạ, vừa ngạo kiều oán giận tố chất tâm lý của An Cẩn Du quá kém, nói đôi lời đã không chịu nổi, phụ nữ thật phiền toái.
Niếp Quân Hạo đang lo lắng có nên mở miệng khích lệ người nào đó một chút hay không, tránh khỏi người nào đó chưa gượng dậy nổi, về sau không ai nấu ăn cho anh. Đúng, anh chỉ là lo lắng về sau không được ăn thức ăn vừa miệng như vậy mà thôi, tuyệt không phải lấy lòng người phụ nữ này.
Đáng tiếc, còn chưa đợi anh mở miệng an ủi, An Cẩn Du đã mở miệng trước một bước hỏi “Tôi nấu ăn thật sự khó ăn như vậy sao?”
Niếp Quân Hạo nghẹn lời, lời an ủi đến miệng cứ không tự chủ mà quẹo khúc quanh biến thành một cách nói khác nhau rõ ràng như vậy: “Đúng, khó ăn, thật sự nếu không phải tôi ăn thật không biết rốt cuộc cô có thể nấu ăn khó ăn thế này cũng dám lấy ra bêu xấu, bổn tọa nguyện ý ăn là cho cô mặt mũi, nếu không thì dù cho con chó kia của nhà cô cũng không chắc đã ăn được.”
Niếp Quân Hạo còn chưa dứt lời, An Cẩn Du bỗng dưng ngẩng đầu lên, nở một nụ cười sáng lạn với Niếp Quân Hạo. Cùng lúc đó, trong miệng phun ra hai chữ hoàn toàn khác biệt với nụ cười trên mặt: “Ha ha”
Niếp Quân Hạo bị hai chữ ha ha bất thình lình của An Cẩn Du làm dính bọt đầy mặt, không kịp thể nghiệm nguyên do làm sao An Cẩn Du khác thường như thế đã chợt cảm thấy vật chống đỡ ở eo mình có chút quen thuộc, mà kèm theo nụ cười sáng lạn kia của An Cẩn Du, Niếp Quân Hạo lại cảm nhận được cảm giác toàn thân bị điện giật trong truyền thuyết một lần nữa.
Roẹt roẹt một tiếng, nội lực chỉ còn lại một hai thành, tính cảnh giác giảm xuống thẳng tắp, giáo chủ đại nhân lại bị ám toán thành công, tay chân như nhũn ra ngã xuống từ trên ghế. Mà ngay khi anh ngã xuống đất, An Cẩn Du đã nhắm ngay thời cơ nhanh chóng nhào tới.
Từ bị bóp cổ đến bị buộc nấu cơm, rồi đến cơm bị cướp sạch, lửa giận cả ngày chưa ăn chút nào lại còn bị ghét bỏ nấu ăn khó ăn, lúc này đã hoàn toàn triệt để bạo phát ra.
“Meo cái meo* tôi nên làm như vậy lâu rồi, tỷ tỷ lớn như vậy còn chưa từng chịu đựng người nào nhiều thế này, thiệt thòi tôi còn đồng tình cảm thấy anh xa xứ rất đáng thương, đã ăn cơm ở nhà tôi nên dầu gì cũng làm nhiều thêm mấy món chiêu đãi anh, không ngờ cái tên bạch nhãn lang anh không có biết ơn tí nào, lượng cơm ăn nhiều đến khủng khiếp còn dám chê thức ăn tôi làm khó ăn. d0iễnđ0bl0qu ýđ0n Khó ăn mà anh còn ăn nhiều như vậy, có biết tôi từ sáng sớm đến giờ còn chưa có một miếng cơm vào miệng hay không? Còn nói cái gì mà chó cũng chưa chắc đã ăn, không phải chó ăn gì thì anh ăn như vậy sao, anh còn không bằng chó.”
*là một thuật ngữ mạng được dịch từ tiếng anh ‘dog my cats’ đây là một câu nguyền rủa, chửi thề hoặc để chỉ trạng thái kinh ngạc. Từ này bắt nguồn từ trong tác phẩm của Mark Twain thì phải =))))
“Cô.” Niếp Quân Hạo bị lời nói không chút khách khí của An Cẩn Du chọc giận đến biến đổi sắc mặt, hai con ngươi ngoan độc nhìn chằm chằm vào An Cẩn Du, hận không thể trừng ra mấy cái lổ thủng ở trên người cô.
An Cẩn Du cũng hoàn toàn không để ánh mắt ngoan độc của anh ở trong mắt, dừng quyền đấm cước đá về phía Niếp Quân Hạo lại, đứng dậy hừ lạnh một tiếng: “Miếu nhỏ của tiểu nhân không thể chứa được vị đại phật như giáo chủ, kính xin giáo chủ đại nhân tìm chỗ ở khác.” Dứt lời, hì hục hì hục ôm hông của Niếp Quân Hạo, giống như kéo heo chết mà vứt người ra ngoài.
“Cô… cô lại dám.” Cả người Niếp Quân Hạo còn mềm nhũn hoàn toàn không có cách nào phản kháng, gương mặt giận đến xanh mét.
“Tôi có cái gì không dám chứ? Nói cho anh biết, lão nương nhịn anh đã lâu rồi.” Thù mới hận cũ chồng ở một chỗ, An Cẩn Du hận không thể thừa dịp này ấn thêm mấy dấu chân ở trên người Niếp Quân Hạo.
Thật vất vả mới kéo người ra tới cửa, vừa định mở cửa, An Cẩn Du lại như nhớ đến cái gì, tạm thời để Niếp Quân Hạo xuống, quan sát thân thể của anh từ trên xuống dưới.
Ánh mắt kia giống như đang nhìn một kho báu chưa kịp khai thác, ánh sáng lóe lên trong đó suýt nữa chói mù mắt một người một chó của Niếp Quân Hạo và Tiền Đa Đa.
Niếp Quân Hạo thấy sau lưng chợt lạnh, một dự cảm xấu tự nhiên sinh ra. Con người xấu xí này sẽ không đột nhiên phát hiện ra tướng mạo anh đường đường, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, cho nên tính toán thừa cơ hội này làm một số chuyện không đúng đắn với mình chứ?
Sắc mặt của Niếp Quân Hạo trở nên càng khó coi, trong lòng âm thầm tính toán, nếu người phụ nữ này dám can đảm làm ra cử động thất thường gì đối với thân thể của mình, nhất định anh sẽ khiến cô hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này.
Không phụ kỳ vọng của Niếp Quân Hạo, bộ mặt An Cẩn Du thèm thuồng đưa tay về phía hông của Niếp Quân Hạo.
Sắc mặt của Niếp Quân Hạo lập tức đen đến mức có thể nặn ra mực nước: “Cái người này.”
“Mò được rồi.” An Cẩn Du vui mừng kêu lớn một tiếng.
Niếp Quân Hạo vừa định tức giận, lại thấy An Cẩn Du nhanh chóng rút tay trở về, trong tay còn cầm một món đồ, Niếp Quân Hạo nhìn kỹ mới phát hiện vật kia chính là mảnh tụ nham ngọc trước đó đã khiến cho An Cẩn Du xác định thân phận này.
“Cô định lấy thứ này,“ Hai mắt Niếp Quân Hạo trợn to, mặt không dám tin nhìn về phía An Cẩn Du.
“Không cần cái này thì cần cái nào? Đây chính là đồ tốt khó có được.” An Cẩn Du vui vẻ vuốt khối tụ nham ngọc kia, lúc sau như nghĩ tới điều gì, đưa tay lật đi lật lại chỗ ống tay áo và đai lưng của Niếp Quân Hạo, nghĩ muốn tìm xem trên người của anh còn có những bảo bối khác hay không.
Đáng tiếc, An Cẩn Du thất vọng. Trên người Niếp Quân Hạo trừ khối ngọc này, không còn đồ trang sức dư thừa nào khác, trừ cái đó ra thì thứ duy nhất còn dư lại cũng chỉ là một thân cổ trang này.
An Cẩn Du tự nhận mình ham món lợi nhỏ tiện nghi còn chưa đến mức vô duyên đến nhào tới lấy quần áo của đàn ông, để cho anh trực tiếp đi ra ngoài chạy truồng, cộng thêm thời gian có hạn, An Cẩn Du tự giác bỏ qua tính toán tiếp tục đào bảo (tìm kiếm bảo bối).
An Cẩn Du lật quần áo đến quá mức mê mẫn, cho tới khi hoàn toàn không phát hiện sắc mặt người bị lật trở nên khó coi như thế nào theo động tác của cô.
Niếp Quân Hạo nhìn chòng chọc vào ngọc trong tay An Cẩn Du, trong mắt phượng gần như phát ra lửa. Ý của nha đầu này là mình đường đường là một giáo chủ ma giáo, gia tài vạn bạn, thị nữ tôi tớ thành đoàn, thủ hạ ngàn vạn, còn không bằng một khối ngọc thạch nho nhỏ sao? Đúng là nữ nhân không biết phân biệt tốt xấu! Kết quả là mỗ giáo chủ khó chịu lại chẳng phân biệt được tình trạng mà ngạo kiều một lần nữa.
An Cẩn Du thấy Niếp Quân Hạo nhìn chòng chọc vào tụ nham ngọc trong tay mình, hừ lạnh một tiếng, thu ngọc vào trong ngực. Một cước đá mỗ giáo chủ ra cửa nhà, nói: “Khối ngọc này coi như là phí cảm tạ tôi đã cứu anh một mạng cộng với phí tổn thất tinh thần anh bóp cổ tôi hai lần cộng thêm phí cơm nước bữa cơm hôm nay, bây giờ anh đã không còn giá trị. Gặp lại, không, không bao giờ gặp lại. Tiền Đa Đa, chúng ta đi.”
Làm trung thần có công lớn nhất lần này, Tiền Đa Đa hả hê lắc lắc cái đuôi nhỏ của mình, cuối cùng khinh thường liếc Niếp Quân Hạo ngoài cửa một cái, xoay người hấp ta hấp tấp vào bên trong phòng.
Thân là một con thú cưng toàn năng nó vào được phòng khách, xuống được nhà bếp, giúp được việc, được lòng người lại biết bán manh, giúp chủ nhân xua đuổi người ngoại lai nhất là người dám khi dễ chủ nhân nhà ta, đi ra ngoài hứng gió tây bắc, gâu gâu gâu.
Niếp Quân Hạo nằm trên mặt đất, trơ mắt nhìn một chủ một con chó xoay người đóng cửa, thiết thiết thực thực thể nghiệm một lần làm hổ lạc đồng bằng* làm cho anh sững sờ một hồi lâu mới bất tri bất giác nghĩ đến.
*hổ lạc đồng bằng: ý nói kẻ có quyền lực bị sa cơ thất thế.
Anh, Niếp Quân Hạo, giáo chủ ma giáo giết người không chớp mắt trong tin đồn, quần áo không nhiễm máu đỏ, người trong giang hồ nghe tin đã sợ mất mật, chỉ e sợ không tránh né kịp, ngay cả minh chủ võ lâm còn kiêng dè không thôi, khi xuyên qua đến bây giờ là hai giờ hai mươi lăm phút ba mươi sáu giây, bị người ta đuổi ra khỏi cửa.