Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén

Chương 75: Đều là người xuyên không


Đọc truyện Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén – Chương 75: Đều là người xuyên không

Edit: Nhật Dương

Bị Diệp Sơ Tinh chọt trúng trọng điểm, sắc mặt An Cẩn Du lập tức đỏ, cô khẽ ho hai tiếng nói: “Luôn có chỗ ở, tiểu Tình, cậu đừng suy nghĩ nhiều. Không nói cái này nữa, cũng đừng đứng đây, mau đến ngồi xuống nói đi.”

An Cẩn Du vội vàng nói sang chuyện khác, cô kéo tay Diệp Sơ Tinh lôi cô tới chỗ ghế sô pha.

Diệp Sơ Tinh nhíu nhíu mày, càng thêm nghi ngờ An Cẩn Du giấu đầu hở đuôi, nhưng bây giờ cũng không phải là thời cơ tốt để hỏi cô nên Diệp Sơ Tinh đành tạm thời trầm mặc đi theo An Cẩn Du tới bên cạnh ngồi xuống. Diệp Sơ Tinh không nói lời nào, tự nhiên Hạ Minh Hiên ở sau lưng cũng không nhiều lời, yên lặng đi tới chỗ gần Diệp Sơ Tinh nhất rồi ngồi xuống.

Mấy người vừa ngồi xuống, đã nghe Niếp Quân Hạo nãy giờ vẫn không nói lời nào hỏi một câu: “Anh tên Hạ Minh Hiên?”

An Cẩn Du và Diệp Sơ Tinh sửng sốt, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn hai người.


Sắc mặt của Hạ Minh Hiên không hề thay đổi, anh chỉ cười nhạt gật đầu đáp: “Không sai.”

Nhận được đáp án chính xác, đôi mắt phượng bén nhọn kia của Niếp Quân Hạo chợt nheo lại. Một giây tiếp theo, lúc mấy người An Cẩn Du bất ngờ không kịp đề phòng, Niếp Quân Hạo bỗng nhô người ra khỏi ghế sô pha, tay phải cong lại thành trảo, hung hăng chộp lấy Hạ Minh Hiên ở đối diện.

“…”

An Cẩn Du và Diệp Sơ Tinh đều hoảng sợ trước hành động nổi loạn đột ngột của Niếp Quân Hạo, không tự chủ được mà hoảng sợ thét lên, ngược lại, đối tượng bị công kích_Hạ Minh Hiên lại hết sức tỉnh táo.

Mắt thấy bàn tay phải mạnh mẽ cứng rắn như sắt thép của Niếp Quân Hạo vươn thẳng đến mí mắt của mình, rốt cuộc Hạ Minh Hiên cũng hành động, thân thể khẽ nghiêng về phía trước, tay trái dẫn đầu chế trụ ngay vị trí gan bàn tay đang xông thẳng vào mặt anh, tay phải vừa uốn, linh hoạt giống như rắn nước mà quấn lên cánh tay phải của Niếp Quân Hạo, lợi dụng mặt đối mặt mà phản hướng chụp vào mặt của đối phương.

Tròng mắt của Niếp Quân Hạo co rụt lại, tay trái nhàn rỗi cũng lập tức nâng lên, không chút do dự vỗ một chưởng vào bàn tay phải đang đánh tới của Hạ Minh Hiên.

“Phanh” một tiếng, hai người đàn ông không nhượng bộ lẫn nhau đều bị chưởng đối chưởng đánh lui về phía sau hai bước, thoáng kéo dài khoảng cách.

Mặt của Niếp Quân Hạo và Hạ Minh Hiên không hiện chút biểu tình mà giằng co với nhau, một lúc sau, Niếp Quân Hạo dẫn đầu phá vỡ sự trầm mặc, anh cười lạnh nhìn gương mặt còn xinh đẹp hơn phụ nữ ở đối diện nói: “Hạ Minh Hiên, nếu như bổn tọa nhớ không lầm, đoạn thời gian trước tiền tứ hoàng tử Hạ quốc có ý mưu đồ bí mật soán vị nhưng khi sắp thành lại bại, mới bị hoàng đế Hạ quốc ban cho cái chết giống như cũng được gọi với cái tên này.”

Trên thực tế, từ lúc Hạ Minh Hiên bước vào cửa, Niếp Quân Hạo cũng đã chú ý tới người đàn ông đi theo An Cẩn Du vào này.  //nd///ddlwd///////. ♣

Người trong giang hồ, phàm là người có nội lực cao cường đều có thể nhìn ra chút đầu mối luyện võ của người khác.


Lúc Niếp Quân Hạo vừa xuyên qua hiện đại thì nội lực chỉ còn lại không tới ba thành, nhưng mấy ngày “tịnh dưỡng” ở trong nhà An Cẩn Du đã khiến anh khôi phục một chút, tuy nói bây giờ cũng chỉ khôi phục được bốn năm phần công lực trước kia nhưng vẫn dư sức từ trên người đối phương cảm nhận được họ là người bình thường hay là người giang hồ có một thân nội lực giống như anh.

Ngay lúc cảm nhận được hơi thở “đồng loại” trên người Hạ Minh Hiên, Niếp Quân Hạo không hề nghi ngờ gì mà khiếp sợ, vừa tò mò lại lo lắng nhiều hơn.

Khiếp sợ là do trên đời này, ngoại trừ anh ra thì còn có người có nội lực, mà người này giống như còn quen biết An Cẩn Du; tò mò xem đến tột cùng thì người “đồng loại” này là ai, có phải cũng là người đến từ hàng ngàn năm trước giống như anh hay không, hay chỉ là người tập võ của thời đại này; lo lắng là người này và anh cùng xuất hiện bên người An Cẩn Du là do trùng hợp hay còn vì điều gì khác, người này có thể uy hiếp đến anh và An Cẩn Du hay không.

Dưới nhiều ý nghĩ xoay quanh, Niếp Quân Hạo quyết định yên lặng theo dõi biến hóa, tìm đúng thời cơ dò xét đến cùng. Mà sau khi người đối diện nói ra cái tên quen thuộc kia, mầm móng hoài nghi trong lòng Niếp Quân Hạo càng nhanh chóng nảy mầm bén rể, cho nên anh quyết đoán ra tay thử dò xét đối phương sâu cạn ngay lúc đám người Hạ Minh Hiên ngồi xuống.

Kết quả thăm dò nằm ngoài dự đoán mà lại nằm trong tình lý. Nói khéo thì cũng khéo, ban đầu lúc vị Tứ hoàng tử Hạ quốc này mưu đồ soán vị đã dùng kỹ thuật đánh cận chiến rất giống Tây Khương. Vì thế, người đệ đệ không ra gì kia đã từng đề cập về người này với anh, vì vậy anh có ấn tượng khá sâu với cái tên Hạ Minh Hiên này. Hơn nữa, mấy chiêu đơn giản vừa rồi đã khiến Niếp Quân Hạo xác định phỏng đoán của anh, xem ra vị tiện nghi đệ đệ kia của anh nói không sai, kỹ thuật của người này cực kỳ giống với của Tây Khương bọn anh, dĩ nhiên thân phận của người này cũng đã rõ rành rành.

Mà trên thực tế, lúc Niếp Quân Hạo thử dò xét Hạ Minh Hiên, Hạ Minh Hiên cũng đồng thời thử thăm dò Niếp Quân Hạo.

Nghe Niếp Quân Hạo nói câu kia, hai mắt Hạ Minh Hiên khẽ sáng lên, khẽ cười nói: “Niếp Quân Hạo, Niếp Quân Hạo, nếu như tôi nhớ không lầm thì tiền nhị hoàng tử mà năm đó Tây Khương bàn tán huyên náo xôn xao, tự nguyện thoát khỏi hoàng thất, buông tha quyền thừa kế vương vị Tây Khương, lại dấn thân vào giang hồ, kế thừa Thánh Lạc giáo mà mẹ anh ta sáng lập ra, trở thành giáo chủ ma giáo mà người trên giang hồ vừa nghe tin đã sợ mất mật, giống như cũng được gọi với cái tên này.”


An Cẩn Du và Diệp Sơ Tinh vốn bởi vì tiếng đánh nhau vang dội của hai người mà từ kinh ngạc lúc đầu tỉnh hồn lại, còn chưa kịp nói gì đã bị đối thoại của hai người làm sợ ngây người lần nữa.

An Cẩn Du và Diệp Sơ Tinh: “…”

Bây giờ là tình huống thế nào, tiền tứ hoàng tử Hạ quốc là cái quỷ gì, tiền nhị hoàng tử Tây Khương lại là cái quỷ gì; mưu đồ bí mật soán vị thất bại, bị tân đế ban cho cái chết, buông tha quyền thừa kế, thừa kế ma giáo, dựa vào, rốt cuộc thì một loạt từ ngữ cao thâm kia là gì, đã xảy ra chuyện gì vậy, vì sao họ không hiểu hai người này đang nói cái gì, chẳng lẽ chỉ trong nháy mắt thời gian mà họ đã xuyên không rồi sao, a phi, không đúng, giống như không phải họ xuyên mà là hai người này xuyên.

Nghĩ thông suốt điểm này, An Cẩn Du nhịn không được mà hít vào một hơi lạnh, ban đầu gặp Hạ Minh Hiên ở trong nhà Diệp Sơ Tinh, lúc nghe Diệp Sơ Tinh nói cô ấy nhặt được Hạ Minh Hiên, cô vẫn có chút hoài nghi thân phận của Hạ Minh Hiên. Chỉ là dù thế nào thì cô cũng không ngờ, choáng nha, thế nhưng lại giống Niếp Quân Hạo, đều là người xuyên không. Hơn nữa nghe lời nói của hai người này thì…, đậu đen rau giá, hai người này lại là “đồng hương” đến từ cùng một thời đại, là các cô quá huyền ảo hay là thế giới này huyền ảo đây.

An Cẩn Du kinh ngạc nhìn Diệp Sơ Tinh bên cạnh, lại thấy khuôn mặt vẫn trước sau bình tĩnh như một của cô ấy cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên giống như cô, hiển nhiên cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện sự trùng hợp như vậy.

Niếp Quân Hạo cũng không phát hiện hai người An Cẩn Du kinh ngạc, nghe Hạ Minh Hiên nói, thì đáy mắt anh nhanh chóng xẹt qua một tia lệ quang, lúc đầu chuyện anh buông tha quyền thừa kế cũng không phải là bí mật, cũng có rất nhiều người biết, nhưng chuyện sau đó anh trở thành giáo chủ ma giáo lại hiếm có người biết, trên giang hồ lại càng không có mấy người liên hệ anh với nhị hoàng tử ban đầu của Tây Khương, nhưng chỉ một câu của người dị quốc này lại vạch trần thân phận của anh, người này tuyệt không đơn giản.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.