Đọc truyện Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén – Chương 4: Hỏi gì cũng không biết
Trong nhà yên tĩnh đáng ngờ mấy giây, Niếp Quân Hạo híp hai mắt lại nhìn chòng chọc vào người phụ nữ dám nhổ lông ở ngoài miệng cọp này: “Xuyên qua, đó là thứ gì?”
“…” Đầu năm nay vẫn còn có người không biết xuyên qua là cái gì sao? Trong bụng An Cẩn Du run lên, càng phát ra cảm giác không ổn, đứng dậy đi tới trước mặt của Niếp Quân Hạo nhìn thẳng vào cặp mắt hơi có vẻ sắc bén của anh nói: “Cái đó, tôi hỏi anh mấy vấn đề, anh hãy thành thật trả lời tôi.”
“…” Niếp Quân Hạo lạnh lùng liếc An Cẩn Du một cái, cũng không đáp lại. Người phụ nữ này thực sự nên thực hiện màn hỏi han mình rõ ràng ngay từ đầu, lúc này còn nghĩ thừa dịp anh chưa hoạt động thuận lợi được, nói lời khách sáo với anh.
Từ khi ra đời đến nay Niếp Quân Hạo chưa bao giờ có tức giận như hiện tại, cô gái này đã thành công chạm tới nghịch lân của anh, An Cẩn Du vốn không có cách nào lấy được bất kỳ đáp án từ trong miệng anh.
An Cẩn Du chờ cả ngày cũng không thấy người kia phát ra một tiếng, lông mày ngọn núi nhăn lại lạnh nhạt nói: “Anh không nói chuyện thì tôi coi như anh đã chấp nhận.”
“…” Niếp Quân Hạo ngẩng đầu trừng mắt, đúng là người phụ nữ đáng chết.
”Vấn đề thứ nhất, anh biết wt là cái gì không?”
“…” Đơ ra như một bức tượng gỗ, dù sao anh ta cũng là một đấng mày râu, làm sao biết cái loại vừa ngây thơ vừa nữ tính gì đó.
Đáy mắt Niếp Quân Hạo chợt lóe lên mê mang rồi biến mất khiến An Cẩn Du biết rõ đáp án của anh, hít sâu một hơi, tục hỏi “Vậy anh biết thủ đô nước z ở đâu không?”
“…” Thủ đô là ý chỉ Đô thành đúng không, nhưng nước z là cái đồ gì chứ, anh chỉ biết trừ Tây Khương ra còn có bốn nước Diệp Thục Hạ Tuyết, ở đâu ra nước z.
Rối rắm trên mặt Niếp Quân Hạo làm sắc mặt của An Cẩn Du cũng không khỏi khẽ trầm xuống, khóe miệng co rút nói: “Vậy anh biết nơi này là nơi nào không?”
An Cẩn Du vừa nói ra lời này, nhãn đao của Niếp Quân Hạo lập tức bay tới vèo vèo, mở lòng từ bi phun ra một câu: d-iễnđ.ànnl êq-uuýđ.ôn “Nếu bổn tọa biết, còn phải hỏi cô vấn đề này sao? Không phải cô nên biết rõ hơn bổn tọa sao?”
An Cẩn Du nghe vậy thì hít vào một ngụm khí lạnh, mở miệng hỏi ra vấn đề cuối cùng: “Anh trai à, anh biết hiện tại là công nguyên bao nhiêu năm không?”
”Công nguyên bao nhiêu năm là cái gì, không phải hôm nay là Đại Nghiệp năm 17 sao? Cô không chỉ bình thường đã xấu xí, thậm chí ngay cả loại hiểu biếu này cũng không có, đúng là không biết sống chết.” Niếp Quân Hạo hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía An Cẩn Du giống như đang nhìn một tên ngu ngốc nhảy lên làm càn, nếu như không phải là tình huống bây giờ của anh không lạc quan, anh mới lười phải phí miệng lưỡi với người phụ nữ xấu xí này.
“…” Anh trai à, anh đừng có công kích người khác như vậy nữa được không, có tin ngay bây giờ tôi sẽ ném anh đi không hả, còn nữa, Đại Nghiệp năm 17 là cái quỷ gì mà cô học nhiều năm khảo cổ như vậy, lịch sử trên dưới 5000 năm không nói là biết cá bảy tám phần, nhưng dù gì cũng biết năm, sáu phần mười, nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng nghe nói đến cái quốc hiệu này, chẳng lẽ này người này không phải chỉ xuyên qua bình thường mà còn xuyên qua từ nơi không tưởng sao?
Tên khốn này còn dám chất vấn thông minh của cô, nói cô không có kiến thức, anh biết thông thường lại không biết wt là cái gì cũng không biết thủ đô nước z là cái gì, cũng không biết bây giờ là công nguyên năm bao nhiêu, An Cẩn Du đã thấy rõ rồi, người trước mắt này, nếu không phải là đầu bị cửa kẹp qua thành người có đầu óc ngu ngốc bị hoãn trí thông minh lại thì chính là một nhân sĩ xuyên qua, còn là một người dã man không hiểu chuyện, nhân sĩ xuyên qua tự cho là đúng.
Theo lý thuyết, người bình thường gặp gỡ loại chuyện như vậy thì ít nhiều gì cũng sẽ có ít kinh ngạc với kinh hoàng, nhưng cực kì không may, đối diện ngôi nhà của An Cẩn Du đã từng xuất hiện một trạch nam sống sờ sờ xuyên qua nhưng chỉ khác với người trước mắt một chút, chẳng qua người đối kia mặc đồ cổ, mà rõ ràng người phía trước này cũng mặc quần áo cổ xưa như vậy, nếu nói An Cẩn Du kinh ngạc thì chỉ là chớp mắt một cái đã thuận nước đẩy thuyền đón nhận sự thật này.
An Cẩn Du đang suy nghĩ nên xử trí thiếu niên mới nhìn qua tuấn lãng nho nhã, nhưng trên thực tế lại vô cùng không dễ chọc này như thế nào, chợt cảm thấy người kia có cử động, lúc này cô bị sợ đến nhảy lên từ trên mặt đất, giơ gậy điện lên lui về phía sau vài bước, để gậy điện ngang trước ngực, vẻ mặt phòng bị nhìn về phía Niếp Quân Hạo.
Rốt cuộc uy lực của gậy điện cũng có hạn, nhức mỏi trên người Niếp Quân Hạo chỉ dai dẳng một lúc đã dần dần bớt đi, bây giờ đang từ từ đứng dậy từ trên đất, một đôi mắt phượng u ám cuồng phong mở ra nhìn chằm chằm vào An Cẩn Du.
An Cẩn Du thầm nói một tiếng không ổn, vừa nhìn đã biết người này là kẻ tàn nhẫn. Nếu không vừa rồi cũng sẽ không vừa gặp mặt đã bấm cổ của mình, lúc này anh ta khôi phục lại, nói không chừng sẽ giống như anh ta nói, giết mình, phải biết rằng luật pháp cổ đại có thể không nghiêm ngặt như hiện đại, giết người hay chặt chém cái gì đó cũng như thái rau cải vậy.
An Cẩn Du nghĩ tới đây thì lập tức lệ rơi đầy mặt, biết như vậy thì vừa rồi cô cũng không nên nhất thời tốt bụng, tiện tay nhặt người về nhà, còn kỳ vọng người này có thể mang ơn với mình, để cho mình chiếm ít tiện nghi. A a a, quả nhiên là tâm hồn tham tiền, loại sự tình bánh thịt trên trời rơi xuống vào chính mình cho tới bây giờ cũng chưa từng xảy ra, giờ thì hay rồi, tiện nghi còn không nhặt được, mạng nhỏ cũng muốn bù thêm vào.
An Cẩn Du vốn tưởng rằng Niếp Quân Hạo khôi phục tự do thì sẽ bổ nhào tới mình trước, lại không nghĩ rằng gương mặt tuấn tú của Niếp Quân Hạo chỉ đen sì, ánh mắt sắc bén đứng ở chỗ cách cô không xa, giằng co với cô, hoàn toàn chưa từng vượt qua một bước.
Trên thực tế, không phải Niếp Quân Hạo không muốn động thủ, mà là ngay từ lúc anh bị An Cẩn Du giật điện, anh cho là mình bị trúng độc nên điều động nội lực muốn bức độc ra, lại không ngờ phát hiện ra một thân nội lực của mình chỉ còn lại lác đác không đến một hai thành, hơn nữa vùng đan điền điều động nội lực lại có hơi đau đớn, hiển nhiên những thứ này là dấu hiệu bị nội thương nghiêm trọng.
Lúc này Niếp Quân Hạo mới nhớ tới lúc anh bế quan khi những tiểu nhân kia ám toán quả thật bị nội thương rất nghiêm trọng, bằng không cũng sẽ không luân lạc tới bước nhảy núi thê thảm, phát hiện ra điểm ấy sắc mặt Niếp Quân Hạo càng lúc càng khó coi. Hôm nay nội lực của anh bị tổn thương khá lớn, đồ vật người phụ nữ này đang cầm trên tay kia, tuy nói chắc chắn có thể không phải là loại đồ vật kịch độc, nhưng cũng có thể làm cho mất cảm giác “Ám khí” cả người, loại thời điểm này thì mặc dù Niếp Quân Hạo có không cam lòng, nhưng lý trí vẫn lựa chọn yên lặng theo dõi biến hóa.
Niếp Quân Hạo không tiếp tục nhào lên làm cho An Cẩn Du thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí ngột ngạt dẫn đầu phá vỡ giằng co giữa hai người: dii.ễnđ.ànnl êq-uuýđ.ôn “Khụ khụ, cái đó, chuyện này đúng là một hiểu lầm, anh cứ đừng động thủ trước đã. Bây giờ tôi sẽ trả lời vấn đề anh vừa hỏi tôi kia, đây là nhà tôi, mà tôi chỉ bỗng nhiên nhặt được anh khi ở trên đường, cũng không có ác ý gì, anh cũng không cần phòng bị tôi như vậy.”
”Nhặt được bổn tọa?” Niếp Quân Hạo nhíu mày, hiển nhiên có chê trách kín đáo với phần giải thích này của An Cẩn Du.
Nụ cười An Cẩn Du trên mặt cứng đờ, gật đầu nói: “Đúng vậy, lúc tôi nhặt được anh thì anh đã hôn mê, nếu tôi thật sự muốn hại anh… anh thấy anh còn có thể sống đến bây giờ sao?”
Nghe vậy, lạnh lẽo trên mặt Niếp Quân Hạo thoáng rút đi, nhưng phòng bị lại không giảm bớt chút nào.
An Cẩn Du thấy thế cũng không miễn cưỡng, một người bỗng nhiên chạy đến trong hoàn cảnh xa lạ thì phải giống như giống như chim sợ ná, phòng bị tất cả mọi người chung quanh, càng đừng nói rằng người đàn ông này là người xuyên qua mấy trăm năm thậm chí ngàn năm xuất hiện ở đời sau, hơn nữa nhìn bộ dạng này của anh ta thì thấy thế nào cũng giống như là bị người ta cố ý ám toán qua trước, lúc này anh ta sẽ còn che giấu với người quen, huống chi là một người xa lạ như cô vậy.
Suy nghĩ ra điểm này trong bụng An Cẩn Du thoải mái, nhưng hai người cũng không thể cứ mặt đối mặt hao tổn, làm cho hiểu lầm vẫn kéo dài nữa như vậy.
Sau khi chần chừ, hai mắt An Cẩn Du hơi chuyển, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, hắng giọng một cái nói: “Cái đó, giữa chúng ta có thể có một hiểu lầm nho nhỏ.”
”Hiểu lầm?” Lông mày Niếp Quân Hạo nhíu một cái, trong mắt vẫn lộ ra mấy phần lạnh lùng như cũ.
”Giải thích cái này thì có hơi phiền toái, anh cứ chờ một chút.” An Cẩn Du hít sâu một hơi, tay vẫn chưa từng lới lỏng gậy điện trên tay như cũ, hai chân đã từ từ dịch sang phía bệ cửa sổ.
Niếp Quân Hạo thấy thế cả người cũng cứng lên, như con sư tử bị xâm phạm lãnh địa, chớp mắt một cái đã dựng cả bộ lông trên người lên, chuẩn bị tùy lúc có thể nhào đến người đối diện.
An Cẩn Du bị khí thế của anh ép tới cả người cũng run lên, lại vẫn cố gắng kéo rèm cửa trước cửa sổ. Ánh mặt trời ấm áp mạnh mẽ rọi vào trong nhà, làm gian phòng vốn có hơi u ám lập tức phát sáng lên.
”Anh qua đây nhìn một chút sẽ hiểu.” An Cẩn Du lui về phía sau hai bước, kéo ra khoảng cách nhất định với bệ cửa sổ, dùng hành động của mình bày tỏ vô hại.
Niếp Quân Hạo mím mím môi, hung hăng trợn mắt nhìn An Cẩn Du một cái, nhưng vẫn cất bước đi tới bệ cửa sổ, anh thật sự muốn xem người phụ nữ xấu xí này có chủ ý gì.
Thấy rõ cảnh tượng dưới bệ cửa sổ, chớp mắt một cái, hai mắt Niếp Quân Hạo chợt chớp mắt một cái nữa, lập tức quên cả phòng bị với An Cẩn Du.
Nhà An Cẩn Du ở lầu sáu, nói cao không cao nhưng nói thấp cũng không thấp. Tối thiểu có thể giúp Niếp Quân Hạo nhìn xuống từ cửa sổ có thể thấy cảnh những tán cây cao cao, khu chung cư to lớn, khắp nơi là nhà hơn mười tầng, cao lớn giống như cột chống trời, hoàn toàn không có ngôi nhà ngói ba tầng nào có thể so với, hơn nữa vì dần dần đến thời gian cơm trưa mà người ở trong chung cư đi tới đi lui trên đường, tất cả đều mặc cùng kỳ trang dị phục (quần áo khác lạ, kì dị) với người phụ nữ nào đó, còn có một loại hộp đen nào đó giống như côn trùng giáp xác bò qua bò lại trên mặt đất.
Đây là một nơi anh hoàn toàn xa lạ, tất cả đều tràn đầy mùi vị xa lạ, khiến Niếp Quân Hạo sinh ra cảm giác nguy cơ không xác định lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay.
Nơi này đến tột cùng là nơi nào!