Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén

Chương 23: Giáo chủ đại nhân, tiết tháo của anh đâu?


Đọc truyện Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén – Chương 23: Giáo chủ đại nhân, tiết tháo của anh đâu?

Edit: hongheechan

“Mẹ nó, mới sáng sớm đã nôn ở trong xe của tôi. Lần này mới đi qua một con đường, đã ói đầy một xe của tôi rồi, tôi làm sao kéo khách hàng khác được đây chứ?” Chú tài xế trước mặt thấy thế cũng kinh hãi, kinh ngạc ngắn ngủi đi qua, sau đó một hồi oán giận mắng, “Đen đủi quá, đúng là dạng chó hình người, không ngồi được cả ô tô, thật là yếu kém, còn không mau xuống xe cho ông, ông đây không chở các người nữa!”

Niếp Quân Hạo nghe thấy tài xế kia mắng chửi không chút khách khí, hai mắt bỗng trở nên rét lạnh, muốn tức giận. Nhưng không khí bên trong xe thật sự làm cho anh khó chịu đủ loại, muốn nôn mửa, hoàn toàn không có tâm tình đi truy cứu sự vô lễ của đối phương. Vừa mới cảm thấy xe ngừng lại, đã nhanh chóng kéo cửa ra, nhảy ra ngoài từ trong xe.

Niếp Quân Hạo giật mình đi ra ngoài, An Cẩn Du tự nhiên cũng không cần phải tiếp tục ngây ngô ở trong xe, cũng nhanh chóng mở cửa xe chạy ra.

Tài xế kia vừa thấy hai người rời khỏi, nhấn ga một cái, lập tức lái xe nghênh ngang rời đi, hồn nhiên không để ý tới tiếng An Cẩn Du hô to phía sau xe.

“Này, tài xế tài xế, ông còn chưa thu tiền đâu?” An Cẩn Du hô to một tiếng về phía lái xe giống như chạy nạn kia.

Thấy nó hoàn toàn không có ý tứ quay đầu, khẽ thở dài, cũng không tiếp tục để ý tài xế kia nữa, đương nhiên mà nhặt được cái lợi. d,dlqđôn Dù sao cũng không phải là cô không trả tiền cho ông ta, là chính bản thân ông ta không cần, không trách cô được.

An Cẩn Du nghĩ như vậy, xoay người đuổi tới bên người Niếp Quân Hạo vỗ vỗ lưng của anh, có hơi lo lắng nói: “Này, Niếp Quân Hạo, anh không sao chứ? Cảm thấy như thế nào?”


“Tôi có thể có chuyện gì, chẳng qua chỉ là một cái hộp đen nho nhỏ thôi, làm sao có thể làm khó được…. ọe.”

An Cẩn Du: “…”

An Cẩn Du trầm mặc chốc lát, yên lặng liếc mắt nhìn trời, đưa lưng về phía Niếp Quân Hạo, đưa tay vỗ phần lưng của anh, lưu lại cho cái tên đàn ông ngạo kiều kỳ cục này một chút tôn nghiêm cuối cùng, khóe môi cũng không tự giác cong lên đường cong đắc ý mờ nhạt. Thì ra tên này cũng không lợi hại như trong tưởng tượng nha, lại còn say xe, cũng không biết là chỉ say xe con hay là say cả xe buýt, nếu là vế sau, có phải về sau cô cũng không phải…

Trong lòng An Cẩn Du đang tính toán nhỏ nhặt, nụ cười trên mặt cũng nổi lên mấy phần giảo hoạt, mà thân là nhân vật bị tính toán nào đó, giáo chủ lại không biết gì vế việc này cả, còn đang vật lộn với cảm giác khổ ép và choáng váng.

Một hồi lâu sau, rốt cuộc Niếp Quân Hạo cũng nôn đủ rồi, gương mặt càng trở nên khó coi đến có thể nặn ra mực nước, cả người đều tản ra hơi thở người sống chớ lại gần, thấy vậy An Cẩn Du càng muốn cười.

Cũng may mới vừa rồi Niếp Quân Hạo cũng không phun tới trên người hai người, cũng may vị tài xế đó đã bỏ bọn họ lại nơi không xa mục tiêu lắm, An Cẩn Du liếc nhìn Niếp Quân Hạo đã dần dần khôi phục sắc mặt, khẽ thở ra, liền trực tiếp mang Niếp Quân Hạo rời đi.

Gương mặt Niếp Quân Hạo lạnh lùng nhìn xe con đi qua đi lại trên đường phố, âm thầm hạ quyết tâm, về sau có nói gì thì cũng sẽ không ngồi trên cái loại cái hộp đen vừa nhìn đã cực kì không đáng tin cậy, không thoải mái này để ra cửa nữa.

Khi hai người đi tới siêu thị, gương mặt Niếp Quân Hạo vẫn hung dữ như cũ. Vốn An Cẩn Du định cứ mang thẳng Niếp Quân Hạo đi vào khu quần áo mua quần áo như vậy, đâu ngờ mới bước vào khu mua quần áo, hai người đã nghe thấy cái loa trên đỉnh đầu gào thét một trận.

“Sắp hết khuyến mãi, sắp hết khuyến mãi, siêu thị đặc biệt ưu đãi, các loại trái cây sạch trong kho đại giảm giá, mua nhiều tặng nhiều, còn có mini game tặng dưa leo khi mua rau tươi. Đi ngang qua thì không nên bỏ qua, một năm chỉ có một lần, bỏ qua lần này phải đợi thêm một năm. Sắp hết khuyến mãi, sắp hết khuyến mãi.”

Nghe thấy năm chữ to trái cây đại giảm giá, dưới chân An Cẩn Du chợt dừng lại, ở dưới cái nhìn soi mói và nghi ngờ của Niếp Quân Hạo, di0nd0nl0qu-0d-n cười khan hai tiếng nói: “Hắc hắc, anh cứ qua khu mua quần áo bên kia trước, chờ tôi một chút, cứ tìm một vài bộ quần áo anh thích ở bên trong, đừng chạy xa quá. Tôi bỗng nhớ ra rau quả trong nhà đã ăn gần hết, nên đi trước mua một chút, một lúc sau gặp lại, dưa nhỏ thân ái, tôi tới đây.”

Niếp Quân Hạo: “…”

Niếp Quân Hạo còn không kịp suy nghĩ ý tứ những lời này của An Cẩn Du, đã thấy An Cẩn Du giống như một con bướm thấy được hoa tươi, chạy như bay tới cái loa, ngay cả để mình có cơ hội phản bác một câu cũng không cho.

Dừng lại một hồi lâu, Niếp Quân Hạo mới bất tri bất giác nghĩ đến: trong lòng nha đầu kia, cảm tình với anh, giáo chủ ma giáo anh minh thần võ, tiêu sái lỗi lạc, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, còn không bằng một cái gọi là dưa leo nhỏ.


Tuy rằng mới buổi sáng tinh mơ, nhưng bên trong siêu thị không thể so với tiệm uốn tóc, người ta lui tới vẫn không ít, nhất là một vài người nội trợ ngày thường trừ trạch ở nhà thì chỉ thích đi dạo siêu thị, rất nhiều các bà các thím, mà những người này cũng giống như An Cẩn Du, thích nhất loại hoạt động bán tháo có thể nhặt được lợi ích nhỏ này. Vì vậy, khi An Cẩn Du chạy tới khu rau quả thì nơi đó đã thành thiên hạ của các bác các thím.

Nhưng cho dù như thế, An Cẩn Du vẫn dựa vào chen nhân thần công luyện thành những năm gần đây ở các nơi khác nhau, thành công chen qua những bà bác bà cô này, thu hoạch vô số dưa và trái cây từ trên tay của bọn họ, một mùa thu hoạch lớn.

Đợi đến khi An Cẩn Du hài lòng giơ lên một đống rau dưa trái cây, hì hục hì hục trở lại khu mua quần áo, đã qua gần nửa giờ.

Mới vừa đi tới phía trước cách khu mua quần áo không xa, An Cẩn Du đã nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của mấy thiếu nữ ở quầy.

“Mau nhìn mau nhìn, dáng dấp nam sinh bên kia thật tốt.”

“Đúng vậy đúng vậy, cô không phát hiện anh ta đã tới tới lui lui tầm vài vòng ở nơi này của chúng ta rồi sao, từ lúc anh ta vào cửa thì tôi vẫn luôn theo dõi anh ta rồi. A a a, thật sự là mặc kệ nhìn sang từ góc độ nào, cũng là đại soái ca không góc chết.”

“Nhưng đáng tiếc, dáng dấp đẹp như thế, mà sao tôi lại cảm thấy anh ta có chút là lạ, cắt một kiểu tóc như vậy, lại mặc một bộ cổ trang.”

“Cái này có gì kỳ quái, nói không chừng người ta đang chuẩn bị đi cosplay, còn chưa kịp hóa trang trang điểm đó.”

“Nói cũng phải, nhưng mà các cô nhìn anh ta bây giờ kìa.”


“Ách thật hâm mộ…, quả nhiên đầu năm nay nam sinh cũng không mấy nghiêm chỉnh.”

“Ha ha ha.”

An Cẩn Du bị giọng nói giống như thẹn thùng của mấy cô gái kia và nội dung nói chuyện vừa rồi làm cho rét lạnh một trận, có hơi hiếu kỳ men theo phương hướng mấy thiếu nữ kia chỉ chỉ trỏ trỏ nhìn sang.

Khi An Cẩn Du vừa nhìn đã biết rõ ý tứ vừa rồi của mấy thiếu nữ kia, càng biết nguyên nhân tại sao rõ ràng mấy thiếu nữ kia cũng rất muốn đi đến gần trai đẹp, lại không có người nào dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cách đó không xa, một bóng người tuấn tú quen thuộc đang đứng ở một chỗ trống trải sáng ngời trước tủ quần áo, bên cạnh còn có mấy thiếu nữ đang nhìn lén đến anh ở xa xa, trên mặt mang mấy phần đỏ bừng rõ ràng và nhao nhao muốn thử.

Người nọ lại làm như không thấy, vẻ mặt tò mò nhìn một cái áo ngủ tuyết trắng trước mắt, áo ngủ vì bị anh chọc lộng mà khẽ dao động, quan trọng nhất là, trên cái áo ngủ đó còn treo một cái áo ngực nữ cup D cùng màu.

An Cẩn Du: “…” Giáo chủ đại nhân, tiết tháo của anh đâu?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.