Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén

Chương 118: Bà chủ giấu mặt của Nhã Vận


Đọc truyện Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén – Chương 118: Bà chủ giấu mặt của Nhã Vận

Editor:

Sắc mặt An Cẩn Du trở nên trắng bệch, không khí giữa hai người đột nhiên lắng đọng lại, kèm theo đó là một cảm giác gượng gạo khó tả nên lời.

Bàn tay Niếp Quân Hạo đang đặt dưới mặt bàn hơi xiết chặt lại, ánh mắt anh không hề chớp nhìn An Cẩn Du chằm chằm không để cô trốn tránh ánh mắt mình.

Vừa rồi khi nghe cô kể là mẹ cô đã qua đời hơn mười năm rồi, anh mới chợt giật mình nhận ra, mặc dù bây giờ mối quan hệ của bọn họ đã đủ thân mật rồi, mặc dù bây giờ bọn họ mỗi ngày đều ở cùng một chỗ, thậm chí mỗi buổi tối còn ngủ chung  giường, nhưng anh vẫn chưa hiểu rõ về An Cẩn Du. Thậm chí anh còn không biết gì về người nhà, bạn bè của cô, không biết lúc trước rốt cuộc cô đã trải qua những gì, đã làm cái gì. Mà vừa rồi chính vì anh đột nhiên nhận ra vấn đề này nên mới quên ngăn cản việc An Cẩn Du quyết định dạy piano cho tiểu đậu đinh đó.

Đón lấy tầm mắt cực kỳ chăm chú của anh, trong phút chốc An Cẩn Du đột nhiên cảm thấy mình không biết nói gì cả thậm chí không biết làm sao để nói lảng sang chuyện khác.

Trầm mặc một lúc lâu, khóe môi An Cẩn Du bỗng nhếch lên một nụ cười trào phúng, cô nhìn Niếp Quân Hạo gằn từng chữ: “Em không có ba, chỉ có mẹ, lúc trước là vậy, bây giờ là vậy, sau này cũng là vậy”.

Lúc gần đến tám giờ, càng lúc càng có nhiều người từ bên ngoài tiến vào.

Lúc này An Cẩn Du mới thấy rõ khuôn mặt của những người đến tham dự bữa tiệc này, cô cũng nhận ra là bản thân lại một lần nữa bị Tô Minh Duệ. . . . . . Lừa rồi.

Những người đi từ bên ngoài vào quả thật như lời của Tô Minh Duệ nói, ngoài một vài doanh nhân nổi tiếng thường có thể thấy được trên tạp chí thời thượng ra thì còn có không ít nghệ sĩ và đạo diễn nổi tiếng trong làng giải trí, những người làm trong ngành nghệ thuật…, thậm chí còn có người trong quân đội.

Nhưng điều quan trọng là, những người ở đây đều là nhân vật có chức quyền, danh tiếng hoặc là nghệ sĩ có máu mặt trong làng giải trí như ảnh hậu ảnh đế, Thiên vương Thiên hậu,… Có ai mà không phải trải qua nhiều năm vất vả lăn lộn trong làng giải trí, là nhân vật nổi tiếng có số lượng người hâm mộ lên tới hàng tám chữ số, mà bọn họ. . . . . .

An Cẩn Du cảm thấy hơi lúng túng, yên lặng cúi đầu nhấp  ly nước trái cây trước mặt mình, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của bản thân.

Nhưng cho dù làm như vậy, lẫn trong một nhóm người thuộc tầng lớp tinh anh, cho dù hai người An Cẩn Du không làm cái gì hết, thì vẫn nổi bật như cũ! Cái này không. . . . . .

“Trời, mau nhìn kìa, cô gái bên kia làm sao mà trà trộn vào đây được vậy? Cả người mặc toàn quần áo vỉa hè vậy mà cũng dám đến tham dự loại tiệc sang trọng như vậy.”

“Đúng vậy, mấy người ngoài cửa trông giữ sao vậy? Sao lại để cho người như vậy vào đây được, như vậy có phải là quá tắc trách rồi không?”

“Đợi đã, mọi người nhìn coi người con trai bên cạnh cô gái kia có phải là đã gặp qua ở đâu rồi hay không? Sao mà nhìn thấy quen mắt như vậy?”

“Ah, đây không phải là cái người mới gần đây dựa vào quảng cáo của nhà họ Tô mà có một khoảng thời gian nổi “bất thình lình”  à?”

“A, thì ra là anh ta! Vậy chẳng lẽ cô gái ngồi bên cạnh là bạn gái của anh ta à?”

“Không thể nào! Chị (你-nên để chị) cũng biết mà, người trong giới sao có thể tùy ý kết giao bạn gái được? Chắc là trợ lý của anh ta đó.”

“Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng mà đến tham dự loại tiệc này thế mà anh ta lại dẫn theo một trợ lý quê mùa như vậy, chắc không phải đầu óc của người mới này có vấn đề gì chứ? Ỷ vào việc bản thân quay quảng cáo cho Tô thị thì cho là anh ta có thể tùy tiện dẫn theo loại người nào cũng được à? Thật là một chút lễ nghi cũng không hiểu.”

An Cẩn Du: “. . . . . .” Cái này coi như là nằm cũng trúng đạn(*) à? Mấy người làm ơn đi, nói cứ như là cô mượn tên tuổi của Niếp Quân Hạo để trà trộn vào đây vậy, dù sao thì cô cũng có thiệp mời chứ bộ? Đúng là một đám mắt chó nhìn người thấp!(*) 

(*)Nằm cũng trúng đạn – 躺着也中枪:Ý nghĩa của câu này là vô cớ bị dính dáng, bị ảnh hưởng, là người bị hại.

(*) Mắt chó nhìn người thấp – 狗眼看人低: Theo truyền thuyết Trung Quốc cổ đại, khi chó nhìn người, thấy người rất nhỏ, rất thấp. Thế nên chó không sợ người, không coi người là gì, thấy người là cắn. Dùng để gọi những kẻ không coi ai ra gì.

An Cẩn Du 囧(*) trong lòng lặng lẽ châm chọc, bỗng nhiên cô nghe thấy từ bên cạnh truyền đến tiếng ghế di chuyển, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Niếp Quân Hạo đang sầm mặt xuống chuẩn bị đứng dậy, cô vội vàng giữ anh lại, nhỏ giọng nói: “Quân Hạo, bình tĩnh một chút! Ở đây là nhà họTô, hôm nay là sinh nhật của Đậu Đậu, anh đừng gây chuyện.”

(*)Chữ “囧” biểu thị vẻ mặt người khi nói chuyện: Hai đường chân mày cụp xuống, miệng há to. Trong tình huống không có gì hoặc là khốn khó đều dùng chữ “囧” để biểu thị

Nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của An Cẩn Du, Niếp Quân Hạo không cam lòng trở về vị trí cũ ngồi xuống.  Nhưng hai mắt anh lại lần lượt lướt qua đám người cả trai lẫn gái đang bàn tán xôn xao, nhớ kỹ khuôn mặt của những người này. Hôm nay anh ta nể mặt của An Cẩn Du và người nhà họ Tô, không nổi giận tại chỗ. Trong tương lai, những người này nhất định một người anh cũng không buông tha.

Đám nghệ sĩ đang bàn tán bị tầm mắt băng lãnh của Niếp Quân Hạo quét qua, không nhịn được run rẩy cả người, sống lưng phát lạnh, cũng không dám tùy tiện nhìn chằm chằm về phía bọn họ nữa.

An Cẩn Du thấy Niếp Quân Hạo nghe lời cô bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu tiếp tục uống nước trái cây.

Ngay lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng ồn ào, có không ít người ngẩng đầu nhìn về phía cửa, hai người An Cẩn Du cũng không ngoại lệ.

Ngay sau đó, một bóng dáng mang theo một cỗ khí phách từ bên ngoài tiến vào. 

Hôm nay Nhan Mặc mặc một bộ âu phục đen thẫm, dáng người hoàn mỹ tỉ lệ hoàng kim trong bộ âu phục màu đen càng toát lên vẻ mạnh mẽ kiên cường, toàn thân lộ ra một tia khí thế mạnh mẽ sắc bén, giống một thanh bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người tản ra hàn quang dày đặc, làm người ta sinh ra cảm giác kính sợ sùng bái, cũng không dám tùy tiện đến gần, chỉ sợ vừa đến gần lập tức bị khí tức sắc bén kia tổn thương.

Lần này, Nhan Mặc không  đi cùng người đại diện của anh ta, mà đi cùng một người phụ nữ xinh đẹp diễm lệ.

Người phụ nữ đó mặc một bộ váy liền thân dáng dài màu đỏ thẫm, đuôi váy thật dài kéo lê trên mặt đất càng làm nổi bật vóc dáng quyến rũ của cô ta, phần cúp ngực của chiếc váy để lộ ra bờ vai trần trắng noãn, đôi gò bồng đảo đầy đặn như ẩn như hiện sau lớp áo mỏng, thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh. Thân hình cô ta nóng bỏng đến nỗi làm cho không ít đàn ông ở đây nhìn chằm chằm không rời mắt được.

An Cẩn Du suy nghĩ một hồi mới nhận ra được người phụ nữ này chính là ảnh hậu vừa đăng quang năm ngoái, một trong những nữ minh tinh”hot” nhất nước Z hiện nay—— Liêu Hòa Na.

An Cẩn Du không ngờ sẽ nhìn thấy được cô ta ở đây, càng không ngờ là cô ta lại lấy thân phận bạn gái của Nhan Mặc tham gia bữa tiệc lần này.

Chuyện này nếu để những phóng viên ngoài kia thấy được, thì đầu đề tạp chí ngày mai chắc chắn sẽ là: “Ảnh đế Ảnh hậu cùng nhau đi tham dự bữa tiệc hào môn, một đôi kim đồng ngọc nữ làm cho người khác phải ghen tỵ.”

Công bằng mà nói thì An Cẩn Du không thể không công nhận người phụ nữ này cực kỳ xinh đẹp, cũng rất có khí chất. Nhưng cho dù như vậy, cô ta vừa đứng bên cạnh Nhan Mặc, thì hoàn toàn bị anh ta che mất hào quang, trở thành vật làm nền cho anh ta. 


Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Nhan Mặc dẫn Liêu Hòa Na từ từ đi đến trước mặt hai người Tô Nghị, nhỏ giọng gọi: “Cô, dượng.”

Liêu Hòa Na nghe Nhan Mặc gọi hai người như vậy cũng không có tỏ ra quá kinh ngạc, giống như là đã biết rõ quan hệ của mấy người này ngay từ đầu rồi, cô ta cũng khẽ cười gọi: “Bác trai, bác gái.”

Nhìn cô gái nùng trang diễm mạt(*) ở trước mắt, Đoạn Thấm Nhã cũng chỉ khẽ mỉm cười, chẳng qua trong nụ cười này cũng không có vẻ chân thành thân thiện như lúc đối mặt với mấy người An Cẩn Du, mà giống với lúc bà đối với khách khứa ở đây lạnh nhạt xa cách. 

(*)Nùng trang diễm mạt -浓妆艳抹: miêu tả phụ nữ trang điểm vô cùng mỹ lệ, cầu kì, tô son trát phấn.

“Hòa Na cũng đến à, ba mẹ cô gần đây có khỏe không? Sao không thấy bọn họ đến đây?”

Liêu Hòa Na rõ ràng cũng phát hiện giọng điệu của bà như đang giải quyết việc công, lại không cho là đúng, vẫn như cũ dịu dàng khẽ cười nói: “Ba mẹ con đều rất khỏe, đúng lúc gần đây bọn họ đi nghỉ ở Châu Âu, không trở về kịp, nên để cho con thay mặt bọn họ đến chào hỏi bác trai bác gái.”

Tô Nghị khẽ gật đầu, chỉ đáp một câu: “Ba mẹ cô có lòng.”

Liêu Hòa Na thấy vợ chồng nhà họ Tô đối với mình lạnh nhạt như vậy, còn người bên cạnh cô thì ngay lúc đi đến trước mặt hai người bọn họ đã lặng lẽ rút tay về, suýt nữa cô không giữ được nụ cười trên mặt.

Ngay sau đó ánh mắt cô ta chuyển động rồi đột nhiên sáng rực lên, làm bộ như vừa mới phát hiện ra Đậu Đậu ở trong lòng, kinh hỉ nói: “Đây là Đậu Đậu phải không, bộ dạng thật là đáng yêu. Bác gái, con có thể ôm bé một chút  được không ạ?”

Liêu Hòa Na vừa nói ra lời này, sắc mặt Đoạn Thấm Nhã hơi thay đổi, cho dù trong lòng không tình nguyện, nhưng trước mặt nhiều người không tiện từ chối con gái của gia đình coi như là thế giao, đành phải miễn cưỡng gật đầu nói: “Đương nhiên là có thể.”

Liêu Hòa Na hết sức vui mừng, đáy mắt thoáng hiện lên tia sáng đạt được mục đích, chậm rãi duỗi tay về phía đứa bé được Đoạn Thấm Nhã ôm vào trong ngực.

Thế nhưng, tất cả mọi người đều không ngờ là, ngay lúc tay Liêu Hòa Na sắp chạm đến Đậu Đậu, thì nụ cười trên mặt Đậu Đậu chợt tắt, tránh đi bàn tay của Liêu Hòa Na, xoay người lại nằm úp trên vai Đoạn Thấm Nhã, miệng méo lại, banh họng lớn tiếng gào khóc.

“Ôi, Đậu Đậu, Đậu Đậu, làm sao vậy? Sao lại khóc? Có phải khó chịu chỗ nào hay không? Mau nói mẹ nghe.” Đoạn Thấm Nhã vừa nghe thấy đứa bé khóc, lập tức liền ôm đứa bé lui ra sau vài bước, vỗ lưng bé dỗ dành.

Mọi người trong đại sảnh lập tức cũng bị tiếng khóc của nhân vật chính bữa tiệc này thu hút sự chú ý, trong phòng nhanh chóng trở nên rối loạn.

Mọi người chen chúc tiến đến hỏi thăm, hoàn toàn không chú ý đến Liêu Hòa Na vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, bàn tay vươn ra khi nãy, duỗi ra không được, thu lại cũng không xong, gương mặt xinh đẹp lúng túng đến nỗi vặn vẹo cực kỳ đáng sợ. 

Đậu Đậu đột nhiên khóc nức nở, làm cho mọi người lúng túng trở tay không kịp, Đoạn Thấm Nhã và Tô Nghị dỗ một lúc lâu vẫn chưa làm cho Đậu Đậu nín khóc được, bọn họ cực kỳ sốt ruột không biết phải làm sao.

Ngay lúc này, Đoạn Thấm Nhã chợt nghe Đậu Đậu thút tha thút thít nói ra một câu: “Hu hu. . . . . . Không muốn. . . . . . Không muốn chị đó. . . . . . Đậu Đậu không muốn chị đó, Đậu Đậu muốn chị. . . . . . Chị Du.”

Đoạn Thấm Nhã sững sờ, ngẩng đầu cùng Tô Nghị liếc nhau một cái, vỗ lưng Đậu Đậu dụ dỗ nói: “Được được được, Đậu Đậu ngoan, không khóc,không khóc, mẹ ôm con đi tìm chị Du.”

Bà nói xong, ngẩng đầu tìm kiếm xung quanh, sốt ruột la to một tiếng nói: “Tiểu Du, Tiểu Du, mau lại đây.”

Nghe thấy người mà Đoạn Thấm Nhã gọi, những khách khứa ở đây đưa mắt nhìn nhau, không biết người Tô phu nhân kêu là ai.

Mà An Cẩn Du ngồi ở trong góc ngay từ lúc Đậu Đậu bắt đầu khóc cũng giống những người khác đứng lên, muốn qua đó xem, nhưng bởi vì đám người vây xung quanh mấy người Đoạn Thấm Nhã quá chặt đến mức nước chảy không lọt đều là nhân vật nổi tiếng của nhiều ngành, khiến cô chần chừ không dám tiến lên.

Lúc này nghe thấy Đoạn Thấm Nhã la lên, mới lấy hết can đảm, bước về phía bọn họ.

Niếp Quân Hạo thấy vậy hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, vội vàng đứng dậy đi theo.

Đoạn Thấm Nhã nhìn thấy An Cẩn Du đi từ xa lại, giống như thấy được cứu tinh, vội vàng chạy lại, mấy người bên cạnh nhìn thấy bộ dáng này của bà cũng liền vội rối rít lui về phía sau, nhường đường cho dien^danl~eq-uy;do>n bà, đáy mắt thì lại lóe lên vài phần tò mò, rốt cuộc là tiểu thư nhà nào được Hoàng Thái Tử của nhà họ Tô ưu ái như vậy, nhưng gần đây bọn họ cũng không có nghe thấy bất kỳ tin tức gì mà!

Sau đó, những nghệ sĩ vừa mới nói xấu sau lưng An Cẩn Du cứ như vậy trợn mắt há mồm nhìn phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Tô thị, người mà bọn họ tranh nhau muốn nịnh bợ, vẻ mặt mừng rỡ đi đến trước mặt cô gái bị bọn họ cười nhạo lúc trước.

“Tiểu Du, cô mau nhìn Đậu Đậu xem, nó khóc từ nãy đến giờ, còn nói muốn tìm cô.” Đoạn Thấm Nhã nhìn bộ dạng của con trai bảo bối khóc đến thảm thiết như vậy, trên mặt cực kỳ đau lòng.

Ánh mắt An Cẩn Du nhìn Đậu Đậu cũng có chút đau lòng, gật đầu nói: “Dạ, dì Thấm dì đừng có gấp, để tôi thử xem. Đậu Đậu ngoan, em ngẩng đầu nhìn xem, chị là chị Tiểu Du nè.”

Đậu Đậu nghe thấy giọng nói của An Cẩn Du nên nín khóc, ngẩng đầu lên, hít mũi vươn tay về phía An Cẩn Du nói: “Chị, ôm ôm.”

An Cẩn Du nhìn bộ dạng cố nén nước mắt đáng thương hề hề của Đậu Đậu, càng thêm đau lòng, bất chấp ánh mắt kinh ngạc của người khác, liền ôm Đậu Đậu vào lòng, nhận lấy khăn giấy từ trong tay Đoạn Thấm Nhã lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đậu Đậu.

Kể ra cũng thật kì lạ, trước đó bất kỳ người nào cũng không dỗ được Đậu Đậu, nhưng khi bé vừa được An Cẩn Du ôm vào trong ngực liền như một con mèo con dịu ngoan, ôm cổ An Cẩn Du không chịu buông, con mắt đỏ hoe, lỗ mũi hít hít, càng nhìn càng thấy đáng yêu.

Đoạn Thấm Nhã thấy con trai bảo bối rốt cuộc nín khóc, thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng có chút mất mác, trải qua bao khổ nhọc mới sinh ra được đứa con trai bảo bối, vậy mà bảo bối của bà lại đối với cô gái chỉ mới gặp mặt được vài lần còn thân thiết hơn cả bà.

Nghĩ như vậy, trong lòng Đoạn Thấm Nhã cũng cảm thấy có chút bất công, vươn tay nhéo cái mũi con trai bà vì khóc mà ửng đỏ, giả vờ tức giận nói: “Con thích chị đến như vậy, sau này mẹ cưới chị về làm vợ cho con có được không? Vừa nhìn liền biết con là tiểu sắc phôi chỉ cần vợ không cần mẹ rồi.”

An Cẩn Du dở khóc dở cười, Niếp Quân Hạo sau lưng cô lại tin là thật, nheo mắt lại, ánh mắt nhìn Đậu Đậu lập tức trở nên nguy hiểm, vừa đuổi được người lớn đi, lại xuất hiện thêm một đứa nhỏ, người trong gia đình này quả nhiên là. . . . . .

Đột nhiên cảm thấy sau lưng có khí lạnh, cô quay lại thì thấy vẻ mặt bất thiện của Niếp Quân Hạo nhìn chằm chằm đứa trẻ trong ngực mình: “. . . . . .”

Khóe miệng An Cẩn Du giựt giựt, cảm thấy dở khóc dở cười, người đàn ông này ngay cả giấm chua của đứa bé mà cũng ăn à? Thật không biết lòng dạ anh hẹp hòi đến mức nào đây!

“Đậu Đậu nín khóc rồi à?” Sau đó Tô Nghị cũng theo sau Đoạn Thấm Nhã đi đến đây, thấy đứa con của mình nằm trong lòng của cô gái, đang bày ra dáng vẻ tủi thân, cũng không nhịn được lắc đầu một cái.


Nhưng mà ông vẫn còn nhớ bây giờ bữa tiệc còn đang diễn ra, mỉm cười nói: “Thật cám ơn An tiểu thư, Đậu Đậu vừa khóc một hồi lâu, chắc đã mệt lắm rồi, nếu An tiểu thư không thấy ngại thì hay là cô ôm bé vào trong nghỉ một lát đi?”

An Cẩn Du giật mình, lúc này cô mới nhớ ra ở ngay đây ôm Đậu Đậu hình như đúng là không được tiện cho lắm, liền gật đầu, ôm Đậu Đậu đi theo mấy người phục vụ lên lầu.

Niếp Quân Hạo hướng về đám người Tô Nghị gật đầu một cái, cũng đi theo An Cẩn Du, chẳng qua là trước khi đi anh thoáng nhìn lướt qua những mấy người lúc trước đã xem thường An Cẩn Du.

Quả nhiên, những mấy người lúc trước vẫn hống hách kiêu ngạo, tự cho mình là đúng, lúc này vẻ mặt của bọn họ đều biến sắc, trợn mắt há mồm nhìn An Cẩn Du ôm Hoàng Thái Tử của Tô thị, sau khi nói vài câu với tổng giám đốc và tổng giám đốc phu nhân, thì bước lên lầu hai.

Niếp Quân Hạo nhìn thấy nét sợ hãi trong đáy mắt của bọn họ, khẽ nhếch khóe môi.

Dù ở bất kỳ nơi nào, quyền lực thường là thứ hấp dẫn người ta nhất nhưng cũng là thứ làm cho nhiều người phải sợ hãi, lúc này từ vẻ mặt của những người ở đây anh có thể đoán được trong lòng bọn họ hẳn là sợ rằng An Cẩn Du sẽ vì chuyện lúc nãy mà nói xấu bọn họ với người nhà họ Tô, tùy tiện có thể chặn con đường sống của bọn họ.

Cá lớn nuốt cá bé, người không đủ mạnh cũng chỉ có thể làm thịt cá đây là quy luật không thay đổi. Anh bây giờ cần phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, trở thành người cầm chuôi đao chứ không phải là cá nằm trên thớt để cho người khác bức hiếp.

An Cẩn Du đang chuẩn bị ôm Đậu Đậu lên lầu, đột nhiên cảm thấy ở phía sau có một ánh mắt nóng rực đang dõi theo mình.

Cô khẽ nhíu mày lại, ôm chặt Đậu Đậu, quay đầu nhìn về hướng ánh mắt nóng rực kia, tiếp theo cô liền đối diện với gương mặt oán hận đến vặn vẹo của Liêu Hòa Na.

An Cẩn Du hít một ngụm lãnh khí, đồng thời cũng nhận ra Đậu Đậu trong lòng mình đang run rẩy.

An Cẩn Du chợt dừng chân lại, giống như là đã hiểu ra cái gì, cô vỗ lưng Đậu Đậu nói: “Đừng sợ, đừng sợ.”

Mặc dù con nít còn nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện, nhưng có vài thứ lại nhạy cảm hơn người lớn rất nhiều, ví dụ như người nào thật lòng thích bé, tốt với bé, mà người nào chỉ giả vờ ngoài mặt nhưng thực ra là muốn lợi dụng bé.

Xem ra thì, mặc dù cô ảnh hậu kia bộ dạng xinh đẹp, nhưng lòng dạ thì cần phải xem xét lại.

Nghĩ như vậy, An Cẩn Du ôm Đậu Đậu chặt hơn một chút, không để ý đến tầm mắt oán hận làm cho người ta phải sởn gai ốc kia nữa, đi theo người phục vụ rời khỏi chỗ này.

Giang Ngọc Khôn ngồi trong đại sảnh lúc thấy Đoạn Thấm Nhã đi qua đón An Cẩn Du thì ông cũng lập tức đứng dậy, sau đó ông thấy Đoạn Thấm Nhã và Tô Nghị đối với An Cẩn Du lễ độ như vậy, làm cho ông cực kỳ kinh ngạc.

Ánh mắt ông nhìn An Cẩn Du từ lúc ban đầu tránh né dần trở nên phức tạp, ông đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc lâu, đáy mắt chợt lóe qua một tia sáng, sau đó thì ông ta khẽ lẩm bẩm một câu: “Gọi là. . . . . . Tiểu Du à?”

Còn Giang Thiếu Kỳ đi theo đến bên cạnh ông thì đối với việc An Cẩn Du đột nhiên xuất hiện ở trên bữa tiệc giành nổi bật chỉ xem thường, hoàn toàn không phát hiện ra ba của mình trong nháy mắt biến sắc.

Liêu Hòa Na nhìn bóng dáng của An Cẩn Du và Đậu Đậu biến mất ở cuối hành lang thì tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Con nhỏ kia từ đâu ra vậy? Sao mà trước đó cô chưa hề gặp qua lần nào? Tại sao thằng nhóc đó thích cô ta đến như vậy, nhưng cô ôm một chút thì lại không chịu?

Những vấn đề này liên tục hiện ra trong đầu của Liêu Hòa Na, cuối cùng tất cả đều biến thành oán hận, oán hận Đậu Đậu , oán hận An Cẩn Du  .

Ánh mắt chế giễu của tất cả mọi người xung quanh cô như là nói với cô rằng, lúc nãy Hoàng Thái Tử của tập đoàn Tô thị không hề nể mặt cô một chút nào, cô còn  mặt nóng dán mông lạnh(*), còn không được người ta yêu thích bằng một con nhỏ bình dân ăn mặc như một tên ăn xin.

(*)Mặt nóng dán mông lạnh – 热脸贴冷屁股: ý chỉ người khác lạnh nhạt, hờ hững (như cái mông lạnh). Cả câu mô tả một người thì nhiệt tình nói chuyện nhưng lại nhận được sự hờ hững, lạnh nhạt từ người kia, lòng nhiệt tình không được đáp lại,  như bị giội một gáo nước lạnh vào mặt.

Mầm móng oán hận đã chôn sâu trong lòng Liêu Hòa Na. Cũng may là Liêu Hòa Na xuất thân từ danh môn nên rất am hiểu việc kiềm nén cảm xúc, nét vặn vẹo trên gương mặt chỉ xuất hiện trong chớp mắt rồi rất nhanh liền biến mất.

Sự kiện nhỏ xảy ra lúc nãy cũng không có ảnh hưởng đến bầu không khí của bữa tiệc. Sau khi An Cẩn Du rời khỏi, Tô Nghị và Đoạn Thấm Nhã nói vài câu liền khuấy động làm cho bữa tiệc trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Lúc này, trên sân khấu cách đó không xa cũng từ từ vang lên tiếng nhạc, Liêu Hòa Na đã điều chỉnh lại cảm xúc, cô ta mỉm cười đi về phía Nhan Mặc, nhỏ giọng nói: “Anh Nhan, khiêu vũ với em nhé?”

Nhan Mặc không có trả lời, anh chỉ nhìn cô chăm chăm, cặp mắt tối đen như mực của anh trong thoáng chốc trở nên thâm thúy đến đáng sợ, khiến cho người khác cảm thấy bất cứ bí mật gì cũng không thể che giấu trước cặp mắt của anh ta.

Dưới ánh mắt thâm trầm của Nhan Mặc, Liêu Hòa Na chợt cảm thấy có hơi chột dạ, ủy khuất kêu lên một tiếng: “Anh Nhan.”

Nhan Mặc lạnh lùng liếc cô một cái, rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, giống như là không muốn nhìn cô thêm một giây nào nữa, cất bước đi ngang qua người cô.

Lúc đi ngang người cô, anh ta lạnh lùng buông một câu: “Nếu như không lầm thì hình như tôi chỉ đồng ý cùng cô đi dự tiệc mà thôi. Hơn nữa, cô đừng gọi tôi như vậy, chúng ta không có thân đến thế đâu.”

Sắc mặt của Liêu Hòa Na lúc trắng lúc xanh, đứng im tại chỗ, không hề nhúc nhích. Mãi cho đến khi tiếng bước chân đằng sau cô càng lúc càng xa, hoàn toàn biến mất thì Liêu Hòa Na mới giật mình bừng tỉnh, hai tay cô ta nắm chặt móng tay gần như muốn đâm sâu vào da thịt.  

An Cẩn Du vừa bước vào phòng khách mà Tô Nghị đã sắp xếp cho cô liền đối diện với vẻ mặt như mẹ kế của Niếp Quân Hạo.

“Ha ha ha. . . . . .” An Cẩn Du nhịn không được bật cười, “Đừng nói là anh ngay cả một đứa bé cũng ăn dấm chứ? Một người lớn lại đi so đo với một đứa con nít, anh không thấy xấu hổ hay à?”

Đậu Đậu đang ngồi ở trong lòng An Cẩn Du nghe vậy cũng vô cùng ngây thơ nói: “Anh trai, xấu hổ quá, xấu hổ quá.”

Niếp Quân Hạo: “. . . . . .”


“Ha ha ha. . . . . .” An Cẩn Du cực kỳ buồn cười, ôm Đậu Đậu vuốt ve một hồi, “Đậu Đậu, em thật là quá đáng yêu.”

Đậu Đậu bị An Cẩn Du vuốt ve đến trên đầu vểnh ra tóc ngố(*), nghe thấy An Cẩn Du khen bé đáng yêu, nó vẫn nở nụ cười có chút mắc cỡ.

(*)呆毛: Ngốc mao hay còn gọi là tóc ngố là một thuật ngữ trong anime.  Tóc ngố là một sợi/cụm tóc mọc “lạc loài” trên đầu nhân vật. Nghĩa đen là ngớ ngẩn, nó thường được sử dụng để chỉ ra tính cách nhân vật ngu ngốc, vô tư của nhân vật.

Sau khi cười đủ rồi, An Cẩn Du vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện nét mặt của Niếp Quân Hạo càng đen hơn, nhịn không được liền khẽ ho hai tiếng nói: “Được rồi, được rồi, anh cũng đã đóng dấu rồi mà, sao anh vẫn còn cư xử như vậy, chẳng lẽ anh còn muốn đóng dấu một lần nữa à?”

Niếp Quân Hạo chợt sững sờ, dường như là nhớ đến việc gì, hơi đỏ mặt, anh đang định bày tỏ rằng thật ra anh không ngại đóng dấu thêm một lần nữa thì đột nhiên có người mở cửa phòng khách ra, tiếp theo đó thấy Tô Minh Duệ thò đầu vào nhìn. 

“Hai người quả nhiên là ở đây, cuối cùng tôi cũng đã tìm ra hai người rồi. Mà khoan hãy nói chuyện này, Quân Hạo, cậu mau đi theo tôi đi.” Tô Minh Duệ hấp tấp vọt vào trong phòng, vội vã muốn kéo Niếp Quân Hạo đi theo anh ta.

Nét mặt Niếp Quân Hạo trầm xuống, dễ dàng thoát khỏi cánh tay của anh ta, lạnh lùng nói: “Tôi không đi đâu.”

Tô Minh Duệ ngẩn ngơ, lúc này anh mới nhớ đến giá trị vũ lực của người trước mắt, thiếu chút nữa thì bị Niếp Quân Hạo cho quỳ tại chỗ, nét mặt anh đau khổ nói: “Tổ tông của tôi, tiểu tổ tông của tôi, thật sự là có chuyện rất quan trọng, cậu đừng làm khó tôi được không?”

An Cẩn Du nhìn bộ dạng tội nghiệp của Tô Minh Duệ, hơn nữa từ lúc ký hợp đồng đến bây giờ, bọn họ hết lần này đến lần khác bỏ bê công việc, nhưng Tô Minh Duệ cũng không hề truy cứu, được rồi, thật ra là anh ta không dám truy cứu, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút áy náy trong lòng, cảm thấy chính mình chưa làm tròn trách nhiệm của một người trợ lý. . . . . 

“Anh đi với anh Duệ đi, không cần phải lo cho em, đợi đến khi cảm xúc của Đậu Đậu ổn định hơn thì em lập tức đi xuống tìm anh.”

Cho dù Niếp Quân Hạo cực kỳ không tình nguyện, nhưng An Cẩn Du đã lên tiếng, nên anh đành nể mặt cô, miễn cưỡng nói: “Vậy được rồi, em phải nhanh chóng xuống tìm anh đó.”

Tô Minh Duệ: “. . . . . .” Sao anh lại cảm thấy cái tên bạo lực này y như là một đứa bé còn chưa cai sữa vậy?

Có điều anh ta nghe được Niếp Quân Hạo đồng ý đi với mình, Tô Minh Duệ cũng không rảnh mà đi châm chọc cậu ta, vội vàng kéo Niếp Quân Hạo đi xuống lầu. 

Niếp Quân Hạo vừa theo Tô Minh Duệ xuống lầu liền bị anh ta lôi kéo đến trước mặt mấy người đàn ông trung niên. Đứng đầu trong nhóm người này là một người đàn ông trung niên có vẻ còn lớn hơn Tô Nghị vài tuổi, ông ta đang mặc trên người một bộ trang phục truyền thống màu xanh đậm, trên cằm mọc râu lúng phúng, không chỉnh tề, trông có vẻ còn già hơn so với tuổi thật. 

Tô Minh Duệ gặp người đó thì tỏ ra dáng vẻ hậu bối kính cẩn lễ phép, anh ta cười nhạt nói: “Đạo diễn Thích, ngài cũng đến đây à.”

Đạo diễn Thích nhìn thấy Tô Minh Duệ cũng rất ngạc nhiên, sau đó ông hào sảng đập lên bờ vai của Tô Minh Duệ một cái, cười to nói: “Tên nhóc này ngày thường đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi(*), khắp nơi lêu lổng, hôm nay vậy mà lại chạy đến đây xem náo nhiệt thật là hiếm thấy.”

(*)Thần long kiến thủ bất kiến vĩ – 神龙见首不见尾 : câu này thường xuất hiện trong phim cổ trang, ý chỉ người có hành tung thần bí, khó mà nắm bắt được, thâm tàng bất lộ. 

Tô Minh Duệ bị đạo diễn Thích đập đến lảo đảo cả người, xoa bờ vai đau nhức cười nói: “Đạo diễn Thích, ngài cũng đừng trêu chọc tôi nữa. Tiệc sinh nhật của cháu tôi mà tôi dám không đến tham dự, bị anh trai tôi biết được còn không đánh gãy chân tôi sao?”

Đạo diễn Thích bị lời của Tô Minh Duệ chọc tức cười, chỉ vào Tô Minh Duệ cười nói: “Tên nhóc này, thật không biết phải nói sao nữa? Không chịu yên ổn làm nhị thiếu gia của nhà họ Tô, lại chạy đi làm người đại diện. Cũng không biết anh cậu nghĩ sao mà lại để mặc cho cậu làm xằng làm bậy nữa.”

Tô Minh Duệ cười gượng hai tiếng, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Đạo diễn Thích ngài cũng đừng nói như vậy nha, tôi làm người đại diện không phải cũng rất tốt đó sao? Nếu tôi không đi làm người đại diện, thì còn ai có thể đào tạo ra nhân tài xuất sắc như Nhan Mặc để cống hiến cho sự nghiệp điện ảnh và truyền hình của ngài nữa?”

Đạo diễn Thích nghe lời này của Tô Minh Duệ cũng không cho là đúng: “Cậu làm người đại diện nhiều năm như vậy, không phải cũng chỉ đào tạo ra được mỗi Nhan Mặc thôi sao? Có gì mà phải đắc ý? “

“Nhiều năm như vậy tôi chỉ mới đào tạo ra Nhan Mặc thì cũng đã không tệ rồi, ngài nhìn mấy người đại diện khác thử coi dẫn dắt biết bao nhiêu nghệ sĩ, có ai có thể so được với Nhan Mặc đâu? Hơn nữa. . . . . .” Tô Minh Duệ cười đắc ý nói, “Hơn nữa ai nói tôi chỉ đào tạo ra mỗi mình Nhan Mặc chứ?”

Đạo diễn Thích nghe lời này của Tô Minh Duệ ngược lại cảm thấy hứng thú: “Lời này của cậu có ý gì? Chẳng lẽ trong tay cậu còn có một Nhan Mặc khác à?”

Tô Minh Duệ lắc đầu nói: “Trên đời này làm sao mà có hai người hoàn toàn giống hệt nhau được? Người như Nhan Mặc có một là đủ rồi, có điều người mà bây giờ tôi đang đào tạo nói không chừng còn lợi hại hơn Nhan Mặc nữa đó.”

Nói xong thì Tô Minh Duệ kéo Niếp Quân Hạo đang nhàm chán ngắm cảnh ngoài cửa sổ ở sau lưng anh ta qua, đẩy đến trước mặt đạo diễn Thích: “Đạo diễn Thích, ngài xem thử coi, nghệ sĩ mà bây giờ tôi đang đào tạo như thế nào?

Đạo diễn Thích vừa nhìn thấy Niếp Quân Hạo thì ánh mắt sáng lên, ngay sau đó quan sát từ trên xuống dưới Niếp Quân Hạo một lúc lâu, mới cảm khái nói: “Được đó, a Duệ, nghệ sĩ này của cậu bộ dạng không tệ đó, không thua gì Nhan Mặc đâu.”

Lúc đạo diễn Thích quan sát Niếp Quân Hạo thì Niếp Quân Hạo thật ra cũng đang quan sát đối phương, sao người đàn ông này nhìn có vẻ kỳ quái như vậy? Người mà Tô Minh Duệ muốn dẫn mình đi gặp là ông ta à?

Tô Minh Duệ nghe đạo diễn Thích nói vậy, trong lòng mừng rỡ, thầm nghĩ là có cơ hội rồi, khẽ cười nói: “Tất nhiên là vậy rồi, ánh mắt nhìn người của tôi rất chuẩn. Đạo diễn Thích, tôi nghe nói là. . . . . .”

Tô Minh Duệ vừa định nói ra mục đích thực sự của mình thì bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng xôn xao cắt ngang lời nói của anh ta.

Ở trước cửa nhà họ Tô, một chiếc xe màu đen sang trọng cực kỳ khí phách đang quẹo lại đây, dừng ngay tại bãi đỗ xe. Ngay sau đó cánh cửa bên tay lái từ từ mở ra, một đôi chân trắng như ngọc với đường cong thon dài đẹp đẽ đang mang đôi giày cao gót thò ra từ trong xe. 

Người vừa tới sải bước về phía đại sảnh của bữa tiệc phát ra tiếng giày cao gót đạp trên sàn nhà. Người nọ trông có vẻ cao gầy, mặc trên người một bộ đầm ôm ngắn đơn giản phối với một cái áo khoác cực kỳ phong cách màu nâu nhạt dài đến gối, trên mặt còn đeo kính mát, trên người cô tỏa ra khí chất mạnh mẽ và độc lập.

Cho đến khi bước vào bên trong đại sảnh, cô ta mới cởi kính mát ra. Trong nháy mắt một gương mặt còn xinh đẹp tinh xảo di3nd[anl+3*qu/yd^o^n hơn cả Ảnh hậu Liêu Hòa Na, thậm chí còn mang vài nét con lai hiện ra trước mắt mọi người, làm cho đại sảnh vốn náo nhiệt trong khoảnh khắc liền trở nên yên lặng.

Tất cả mọi người đều bị sự xuất hiện của người phụ nữ thành thục này hấp dẫn, mọi người đều đang sôi nổi thảo luận, tất cả đều đang đoán coi người phụ nữ chưa bao giờ thấy xuất hiện trong các bữa tiệc xã giao ở thành phố F này rốt cuộc là ai.

Đặc biệt là nữ chủ nhân của bữa tiệc này phu nhân chủ tịch tập đoàn Tô thị, Đoạn Thấm Nhã sau khi thấy người phụ nữ này thì cực kỳ vui mừng vội vã đích thân đi đến đón tiếp, thấy được cảnh này mọi người càng tò mò muốn biết mối quan hệ của người phụ nữ này và nhà họ Tô là gì.

“Anna sao em lại đến đây? Em về nước vậy mà cũng không báo trước cho chị một tiếng để chị ra đón em!” Đoạn Thấm Nhã nhanh chóng nghênh đón, thân thiết nắm tay đối phương thay vì chỉ thể hiện thái độ trên khuôn mặt. 

Anna, cũng chính là người phụ nữ thành thục đột nhiên xuất hiện ở bữa tiệc, cô khẽ cười nói: “Tiệc sinh nhật của con nuôi mà, người mẹ nuôi như em sao có thể vắng mặt được? Sáng nay em lên trực thăng bay đến đây, muốn cho chị Thấm và anh rể một sự ngạc nhiên cho nên không có nói cho hai người biết trước. Đúng rồi, con nuôi của em đâu? Lần trước em thấy bé thì bé vẫn còn rất nhỏ, sau đó thì em chỉ nhìn được hình chị Thấm gửi qua cho em à, thấy bộ dáng bé ngày càng đáng yêu làm cho lòng em cực kỳ ngứa ngáy. Lần này khó có dịp mà em về đây một chuyến, ai cũng không được giành ôm bé với em.”

Đoạn Thấm Nhã nghe Anna nói vậy, cũng nở nụ cười nhỏ giọng nói: “Được được được, chị sẽ để em ôm cho đủ. Nhưng mà bây giờ thì không được, Đậu Đậu mới vừa khóc một trận, chị đã nhờ một tiểu thư ôm bé lên lầu nghỉ ngơi rồi, đợi lát nữa bé xuống đây chị nhất định sẽ để cho em ôm cho đã.”

Anna nhíu mày lại hỏi: “Khóc một trận?”

“Không có việc gì đâu, con nít hay khóc lắm.” Chị em tốt vừa mới trở về Đoạn Thấm Nhã không muốn chuyện này làm hỏng tâm trạng của cô nên giấu đi chuyện xảy ra lúc nãy.

Anna thấy Đoạn Thấm Nhã không muốn nói cũng không hỏi nhiều nữa.

Lúc này Tô Nghị cũng đã đi tới, mỉm cười nói “Anna, em cũng đến rồi à.”

Anna quay về phía Tô Nghị gật đầu nói: “Chào anh rể.”


“Anh rể? Anh, chị dâu, sao hai người không giới thiệu người này cho mọi người đi . . . . . .” Đám người Tô Minh Duệ theo sau Tô Nghị lại đây, vừa đến gần liền nghe thấy Anna  gọi như vậy cũng ngây ngẩn ra. Chị dâu nhà mình lúc nào thì có một cô em gái như vậy, sao mà anh không biết gì hết vậy?

“Đúng rồi, tiểu Duệ còn chưa gặp qua Anna đâu.” Lúc này Đoạn Thấm Nhã mới nhớ ra mấy năm trước lúc Anna về nước ở trong nhà, Tô Minh Duệ đã chuyển ra ngoài ở rồi cho nên vẫn chưa gặp qua Anna.

“Tiểu Duệ, đây là chị em tốt của chị dâu, Anna, tên tiếng Trung là An Ức Đồng. Em gọi là Anna hay Tiểu Đồng cũng được.” Sau khi Đoạn Thấm Nhã nói xong hình như nhớ đến điều gì, cười nói “Không đúng, tiểu Duệ không thể gọi Anna là tiểu Đồng được, tính ra thì Anna lớn hơn em một tuổi, em phải gọi em ấy là chị Đồng mới đúng.”

“Lớn hơn em một tuổi? Vậy chẳng phải là nhỏ hơn chị dâu. . . . . .” Cả một giáp sao? Chị dâu rốt cuộc làm sao mà trở thành chị em tốt với một cô gái nhỏ hơn mình tới một giáp được vậy? Giữa hai người không có sự khác biệt giữa hai thế hệ à?

Dường như nhận ra được suy nghĩ trong lòng của Tô Minh Duệ, vẻ mặt Đoạn Thấm Nhã mất hứng liếc Tô Minh Duệ một cái, hừ lạnh nói: “Đúng vậy, đúng như em nghĩ đó, Anna nhỏ hơn chị một giáp. Chẳng qua nhỏ hơn một giáp thì sao? Nhỏ hơn một giáp thì không thể làm chị em được à? Chị và Anna đã biết nhau được mười năm rồi.”

“A ha ha ha, chị dâu, em không phải là có ý đó.” Tô Minh Duệ thấy tình hình không tốt liền vội vàng cười làm lành nhận lỗi, phải biết là nếu như chị dâu mà mất hứng, anh trai sẽ tức giận, đến lúc đó mình sẽ không có ngày nào dễ chịu rồi. Mình ở trong nhà này căn bản là nửa điểm địa vị cũng không có mà! QAQ

“Hì hì. . . . . .” Đoạn Thấm Nhã còn chưa lên tiếng thì Anna đứng bên cạnh đã khẽ cười, liếc mắt nhìn Tô Minh Duệ, hoà giải nói: “Chị Thấm, chị đừng giận, em nghĩ em chồng chị cũng không có ý gì đâu.”

Tô Minh Duệ đứng đối diện Anna, nhìn thấy được nụ cười trên khuôn mặt của đối phương, nhịp tim của anh không hiểu ra sao lại nhảy lỡ một nhịp. Đã trải qua tình trường. . . . . .E hèm, được rồi, là nhị thiếu gia nhà họ Tô đã trải qua nhiều lần quan sát phim thần tượng cẩu huyết cho nên đã quá quen thuộc cái tình tiết này rồi. Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Diễn_Đàn+Lê=Quý~Đôn

Mày kiếm của Tô Minh Duệ run lên bần bật, thầm nghĩ: Không thể nào, anh ta đã là lão xữ nam gần ba mươi sao lại có thể đột nhiên động tâm như vậy, còn là cái loại cẩu huyết nhất vừa gặp đã yêu nữa chứ, việc này là không thể nào, ảo giác, nhất định là ảo giác!

Đoạn Thấm Nhã nghe Anna khuyên liếc nhìn Tô Minh Duệ hừ một tiếng nói: “Hôm nay nể mặt Anna tha cho em. Anna, đây là em ruột của anh rể em – Tô Minh Duệ, em gọi nó tiểu Duệ là được.”

Anna gật đầu, quay về phía Tô Minh Duệ lễ phép cười, khẽ mở đôi môi đỏ mọng êm dịu thốt ra hai chữ: “Tiểu Duệ.”

“Thình thịch thình thịch. . . . . .” Tô Minh Duệ nhìn cặp mắt màu xanh nhạt không hề giống người nước Z của đối phương, cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trong lòng tiểu thiên sứ cánh trắng lừa mình dối người đã bị tiểu ác ma màu đen đánh bại. Không thể tiếp tục lừa gạt bản thân nữa, giờ phút này trong lòng Tô Minh Duệ chỉ có một suy nghĩ, hu hu hu, tại sao mối tình đầu của mình lại là tình chị em chứ!

Đoạn Thấm Nhã cũng không phát hiện ra sự khác thường của Tô Minh Duệ, tiếp tục nhiệt tình giới thiệu với Tô Minh Duệ: “Lần đầu tiên chị gặp Anna là ở nước E.”

Anna cũng gật đầu hùa theo nói: “Lúc đó chị Thấm coi như là đàn chị của tôi.”

“Đúng vậy, lúc đó chị với tư cách là sinh viên tốt nghiệp mấy khóa trước quay về trường cũ tham gia lễ kỷ niệm 65 năm thành lập trường, lúc đó Anna là sinh viên học bậc Ph.D(*) mới nhập học của trường cũ, đại diện cho sinh viên mới đọc diễn văn, lúc ấy chị nghĩ bộ dạng của cô gái trên sân khấu thật là xinh đẹp.”

(*)Ph.D là viết tắt của chữ Doctor of Philosophy (tiến sĩ triết học), là bậc cao nhất trong các học bậc, sau này được dùng để chỉ danh từ chung “Tiến sĩ”.

“Khi đó chị Thấm cũng rất xinh đẹp hơn nữa còn có khí chất, không, phải nói là chị Thấm trước giờ vẫn luôn xinh đẹp, có khí chất.” Anna cũng thuận tiện khen Đoạn Thấm Nhã một câu, miệng ngọt làm cho ĐoạnThấm Nhã cực kỳ vui thích.

Tô Minh Duệ: “. . . . . .” Sinh viên mới trường cũ của chị dâu, mười năm trước. . . . . . Nếu như anh ta không tính sai thì hình như khi đó cô gái này còn chưa đến hai mươi mốt tuổi thì phải? Hai mươi mốt tuổi học bậc Ph.D. . . . . .Chẳng lẽ đây là siêu cấp học bá trong truyền thuyết à?!

Tô Minh Duệ nhân lúc hai người trò chuyện hăng say, nhịn không được kéo Tô Nghị nhỏ giọng hỏi: “Anh hai, Anna là con lai hả?”

Tô Nghị suy nghĩ một chút thuận miệng nói: “Ừ, Anna có một phần tư huyết thống nước E, ông nội của em ấy là người nước E.”

“À.” Hèn chi mắt của cô ấy có màu xanh nhạt, thì ra không phải do đeo kính áp tròng mà là màu mắt thật của cô ấy!

Tô Nghị hình như có chút nghi ngờ quay đầu lại sâu sắc nhìn Tô Minh Duệ một cái, khẽ cười nói: “Tiểu Duệ, em hỏi như vậy có phải là coi trọng người ta rồi không?”

Sắc mặt Tô Minh Duệ bỗng chốc đỏ bừng lên, theo phản xạ phản bác lại: “Làm. . . . . . Làm sao có thể. . . . . . Em sao lại thích con gái lớn tuổi hơn em chứ.”

“Vậy sao? Thật ra thì Anna cũng không lớn hơn em bao nhiêu, hơn nữa đến bây giờ em ấy vẫn còn độc thân.” Tô Nghị nhìn thấy rõ biến đổi trên khuôn mặt của Tô Minh Duệ, vừa cười vừa nói: “Quan trọng nhất Anna là một nữ doanh nhân thiên tài hiếm thấy, nếu em lấy em ấy sau này cũng sẽ là một phần trợ lực vô cùng lớn với Tô thị.”

Tô Minh Duệ: “. . . . . .” Anh hai, ngoài sinh ý ra thì anh không còn để ý đến cái gì khác nữa à? Lời này của anh sao làm d;đ,lllqđ cho em có cảm giác là anh muốn bán em cho người ta vậy!

“Tính ra thì mấy năm nay Anna vẫn ở nước ngoài, chị em mình đã lâu không gặp rồi. Lần này em phải ở lại lâu một chút để chúng  ta tâm sự một chút mới được.”

Anna nghe Đoạn Thấm Nhã nói vậy cũng cười cười cầm tay Đoạn Thấm Nhã nói: “Chị Thấm đừng lo, lần này trở về em định ở lại trong nước một thời gian. Hơn nữa nếu như không có gì ngoài ý muốn thì sau này có thể em sẽ ở lại trong nước luôn.”

“Có thật không?” Hai mắt Đoạn Thấm Nhã sáng lên, đạt được sự khẳng định lần nữa của đối phương bà càng thêm vui vẻ nói “Quá tốt rồi.”

Tô Nghị ở bên cạnh cũng hơi kinh ngạc, sau đó vui mừng hỏi: “Anna định ở lại trong nước lâu à? Đã tìm được chỗ ở chưa? Nếu chưa có thì để anh thu xếp cho em.”

Anna lắc đầu khéo léo từ chối: “Cám ơn anh rể, không cần đâu em đã tìm được chỗ ở rồi. Cách đây không xa, có thời gian rảnh em sẽ đến chơi với chị Thấm và Đậu Đậu.”

Lúc này Đoạn Thấm Nhã và Tô Nghị mới hài lòng gật đầu, mà Tô Minh Duệ đứng bên cạnh cũng mừng thầm trong lòng, cô ấy tạm thời sẽ ở lại trong nước nghĩa là cuộc sống sau này của anh ta. . . . . .

Chỉ tiếc là Tô Minh Duệ còn chưa mừng thầm trong lòng được bao lâu thì hành động kế tiếp của Anna đã làm cho anh rơi từ trên thiên đường xuống đáy cốc, không bao giờ siêu sinh.

“Chị Thấm, mấy người này là. . . . . .” Anna nhìn thoáng qua mấy người trung niên sau lưng Tô Minh Duệ, nhỏ giọng hỏi.

Lúc này Đoạn Thấm Nhã mới chú ý đến mấy người bạn thâm giao kiêm tiền bối cũng theo Tô Minh Duệ đi lại đây, vội vàng nói: “Để chị giới thiệu, mấy vị này là đạo diễn và người chế tác nổi tiếng ở trong nước. Người đi đầu là đạo diễn Thích, đạo diễn Thích đây là chị em tốt ở nước ngoài của tôi, Anna.”

“Thì ra ngài là đạo diễn Thích, rất hân hạnh được gặp ngài, cám ơn ngài mấy ngày nay đã chiếu cố cấp dưới của tôi. Tôi vốn định sau khi về nước sẽ tìm thời gian đích thân đến viếng thăm ngài, không ngờ đã gặp được ngài ở đây trước rồi.”

Những lời này của Anna ngược lại làm cho tất cả mọi người ở đây phải ngẩn ra, nhất là đạo diễn Thích.

Ông là đạo diễn, người mà ông có thể chiếu cố cũng chỉ có diễn viên mà thôi, hơn nữa hiện tại đa số diễn viên trong tay ông đều là người của Tinh Thành và Nhã Vận, ông thật sự không hề biết ngoài Tinh Thành và Nhã Vận ra thì ông còn chiếu cố người nào nữa?

” Tiểu thư Anna, vô công bất thụ lộc(*), tôi không có chiếu cố cấp dưới của cô, tôi không thể không biết thẹn mà nhận lời cảm tạ của cô được.”

Anna nghe vậy khẽ nhếch khóe miệng, nhìn thẳng vào ánh mắt của đạo diễn Thích, cười yếu ớt nói: “Ngài không cần phải cảm thấy thẹn, cấp dưới của tôi thật sự đã được ngài chiều cố nhiều, tôi là . . . . . . tổng giám đốc đương nhiệm của công ty đại diện Nhã Vận.”

“. . . . . .”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.