Ông Trời Ta Hận Ngươi!

Chương 15


Đọc truyện Ông Trời Ta Hận Ngươi! – Chương 15

Sáng sớm, khi từng tia sáng mặt trời chiếu vào căn phòng thi trên giường hai người đã ngủ. Chính xác mà nói là bọn hắn chưa từng ngủ, một bên là người vì ngủ bên một nam nhân vừa già vừa xấu mà không ngủ, một người là vì dưới tình huống nằm bên một độc xà nam nhân mà toàn thân cứng ngắc không dám di chuyển.

Diêu Y Lẫm vì giữ thể diện đã tạo ra cục diện này động hai con mắt, đánh một cái ngáp rời khỏi giường, không coi ai ra gì mà cởi quần áo thân thể xích lõa đi vào phòng tắm.[her mới sáng sớm banh mắt ra nhìn thấy cái này,chết không kịp ngáp a]

Đang ở trên giường tận hưởng, Dương Quân lại đơ mắt nhìn mỹ nam thanh tú cởi quần áo, trừng ngốc mãi cho đến khi cửa phòng tắm khép lại.

Diêu Y Lẫm có gương mặt rất đẹp, là nhất loại xinh đẹp tinh tế như trong mộng ảo không thuộc về nhân loại. Mà không có nghĩa là bản thân Dương Quân kém, chuyện lần trước bị xâm phạm thì hắn hiểu rõ rồi, lấy khí lực nhiều năm làm việc trên công trường rèn luyện ra lại bị hắn chế phục.

Còn có lúc cởi y phục lộ ra thân thể rắn chắc hoàn mỹ, như đá cẩm thạch trắng noãn được điêu khắc hiện ra kiệt tác của thượng đế.

Hơn nữa ngày đó mái tóc ngân bạch cùng đôi mắt màu hổ phách tự nhiên mê người, hắn có đủ mọi yếu tố hấp dẫn người khác phái.

Thế nhưng, Dương Quân là nam nhân.

Bởi vì hắn là nam nhân, hơn nữa là giống chính trực thành thật hi hữu đã tuyệt chủng! Cho nên mọi thứ hấp dẫn đối với hắn là vô hiệu.

Mỹ lệ thì sao, hắn cũng là nam nhân.


Rút ra cái kết này Dương Quân rất nhanh đem một màn hương diễm làm rớt máu mũi vừa rồi vứt ra khỏi não.

Không có thói quen ở lại giường, cho dù là không ngủ vẫn xuống giường.

Xuống phòng tắm dưới lầu rửa mặt, về lại phòng khách. Thấy Diêu Y Lẫm ngồi trên ghế sa lon vừa uống sữa tươi, một bên đọc báo, trước mặt trên bàn thủy tinh còn có chân giò hun khói, trứng chiên.

Thấy hắn đi ra, “Tại phòng bếp có bữa sáng, muốn ăn gì tự mình lấy”.

Dương Quân rất ngạc nhiên, bữa sáng là lúc nào chuẩn bị tốt, nếu như bọn họ dậy trễ bữa sáng có phải là nguội hết? Hắn không quan tâm, nhưng công tử như Diêu Y Lẫm sẽ không nuốt trôi đồ ăn như vậy a?

Như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, Diêu Y Lẫm liếc mắt nhìn hắn: “Sáng trưa chiều, ba bữa ăn đều có đầu bếp chuyên môn phụ trách, trong phòng có điện thoại riêng liên hệ, ngươi chỉ cần nói cho hắn biết muốn ăn gì là được”.

“Phòng bếp kia không cần sao?”

Diêu Y Lẫm khiêu mi nói: “Ta không thích mùi khói và dầu mỡ, cũng không thích người khác ra vào gian nhà của ta.”

“Còn có, ta không có nhiều thời gian ở nhà, có việc gì ngươi có thể dùng điện thoại phòng khách, sẽ có người đáp ứng thứ ngươi cần”.

Hắn suy nghĩ một chút, xé ra giấy viết một dãy số.

“Đây là số điện thoại di động của ta, bất cứ khi nào cũng có thể tìm ta, nhưng không có chuyện gì không nên làm loạn lên, biết không?”

Nhận tờ giấy, Dương Quân gật đầu, đi xuống phong bếp.

Bên trong đích xác như người kia nói các loại thức ăn sáng đều có mỗi thứ một ít, bữa sáng kiểu Trung Quốc sữa đậu nành bánh quẩy, bánh rán, bánh bao nhỏ còn có sủi cảo tôm cùng cháo; kiểu Tây u có bánh mì, chân giò hun khói, trứng chiên, bánh ngọt nướng. Đến đồ uống cũng chuẩn bị rất nhiều, có cà phê, sữa tươi, trà sữa cùng với nước chanh.

Có thể nói cần gì có đó, hơn nữa đều nóng hôi hổi, là mới ra lò.

Dương Quân có chút cảm khái với sự xa xỉ của Diêu Y Lẫm, nhiều đồ ăn thế này, ăn không hết thì thật lãng phí.


Lúc trước ở công trường phần ăn đến heo cũng không ăn, Dương Quân có thể ăn đến sạch sẽ không để lại cặn. Nhìn trước mặt “Rầm rộ” thế này hắn chỉ cảm thấy không thể ăn nổi.

Nhưng không biết được, Diêu Y Lẫm bình thường không như thế này. Này bỗng nhiên có bữa sáng “phong phú là do hắn phân phó đầu bếp đặc biệt làm, một mặt là do không biết thói quen cùng khẩu vị của Dương Quân; một mặt là muốn cho hắn ăn nhiều một chút.

Theo ý Diêu Y Lẫm chính là bổ sung nhiều chất dinh dưỡng con của hắn lớn lên mới có thể khỏe! Sau này có thể đem khi dễ hài tử của Bùi Nguyệt Thần đến khóc!

Tuy rằng “mẹ” lớn lên đã xấu rồi nhưng cũng may gien toàn bộ đều là của hắn, không sợ sau này chất lương không đảm bảo!

Bởi từ nhỏ đã được dạy tiết kiệm, Dương Quân vì sợ lãng phí mà nỗ lực ăn đồ ăn. Nhưng cuối cùng bụng dù cố gắng ăn vào vẫn không thấy được “đống” kia có hiện tượng giảm đi.

Ăn sáng xong, đem chén bát dùng qua đi rửa sạch.

Hắn nhìn đồ ăn trông vẫn ngon kia mà suy nghĩ, dùng bao bảo quản gói kĩ, bỏ vào tủ lạnh.

Dương Quân phát hiện, cái nhà bếp này tuy rằng không dùng để chế biến thức ăn thế nhưng các kiểu bộ đồ ăn vẫn đầy đủ. Tất cả đều bày ra ánh sáng của sành, giữ gìn rất tốt. Các loại dao thái chỉnh tề xếp thành nhóm, dầu mỡ cũng là nhãn hiệu tốt nhất.

Làm xong mọi việc…, hắn đi ra khỏi phòng bếp, phát hiện Diêu Y Lẫm đã đi mất.

Nghĩ lại lời hắn vừa nói ít khi ở nhà, hắn đột nhiên nghĩ đến vậy trong nhà chỉ có một mình hắn rồi.

Nghĩ chạy đi sao…?


Hắn bật cười mà lắc đầu, coi như thoát rồi thì sẽ ra sao? Xem năng lực người kia, tuyệt đối có mấy trăm loại phương pháp bắt hắn quay lại.

Hơn nữa…nguyên nhân cự tuyệt lúc đầu đã không còn.

Lúc đầu cho rằng đây là người có tiền nhất thời hưng phấn đùa giỡn, làm cho hắn bán đi tôn nghiêm bản thân đổi lấy tiền tài, hắn tuyệt đối không muốn.

Thế nhưng hiện tại…

Người kia ngày hôm qua không có chạm vào hắn, còn nói sau này tuyệt đối không ra tay với hắn.

Cũng được, coi như người kia muốn bằng vào vẻ ngoài của chình mình khiến cho một đám người vì hắn điên cuồng, trong đó cũng không thiếu nam nhân.

Người kia là loại người gì, chính mình rõ ràng nhất.

Đã muốn chơi trò đàn ông mang thai, hắn phối hợp chút là được, đại khái không bao lâu hắn ta sẽ chán ngấy a.

Hi vọng sau này hắn đừng có bắt mình buộc cái gối trên bụng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.