Đọc truyện Ông Là Nhân Yêu, Ông Sợ Ai ? – Chương 75: Lão tử không mang họ liễu
Hôm nay công ty tổ chức đi leo núi Ngô Đồng. Núi Ngô Đồng có hai ngọn, Đại Ngô Đồng và Tiểu Ngô Đồng. Bọn tôi chia làm 2 tốp, tốp nào đến Đại Ngô Đồng trước thì thắng, đội thua phải mời đội thắng ăn cơm.
Lão tử vừa nghe ý kiến này xong, tự giác mang theo tiền.
Không biết có phải Bỉ Mao đúng là rảnh rỗi hay không, anh ta cũng đến, hơn nữa cùng chung tốp với lão tử. Lão tử vốn không muốn, nhưng anh ta lại nói: “Nếu thua thì tôi mời cơm.”
Vì thế lão tử đồng ý.
Hôm đó, lão tử buộc tóc thật cao, kẹp lại, mặc áo phông trắng short jean, giày vải trắng, đeo một balo màu café, đội mũ lưỡi trai.
Anh ta nhìn nhìn lão tử: “Mặc thế này xinh hơn, nhìn giống 18 tuổi.”
Lão tử trợn mắt nhìn hắn. Nhiều người ở đây, phải chú ý hình tượng, hình tượng đấy.
Núi Ngô Đồng nằm trong thành phố S. Đường lên núi quanh co nhưng xe cộ qua lại rất ít, chủ yếu là leo núi. Đây là thú vui mà.
Về phần hai đỉnh núi, nhìn nó thật là nhỏ bé xa xôi…
Bởi vì là thi đấu, lão tử phải đi nhanh. Do cũng còn nhiều thời gian nên bọn tôi cũng đi thẳng theo con đường lớn lên núi.
Bỉ Mao vẫn đi theo tôi. Trên đường lên, anh ta và tiểu Lưu hộ tống tôi cùng một cô gái nữa. Anh ta còn đưa tay kéo tôi đi.
Đó là lần đầu tiên tôi chạm vào tay anh ta. Bàn tay này cũng không phải rất đẹp, độ nóng này không thể coi là vừa phải, chỉ là rất có lực, bảo hiểm an toàn. Lúc bị anh ta kéo lên, tay tôi thậm chí không hề phải cố gắng chút nào.
Đột nhiên tôi lại nhớ đến Con Vịt. Khi còn ở thành phố L, anh cũng nắm tay tôi, nói rằng muốn kéo dài tình yêu này đến khi 80 tuổi.
Nghĩ đến đây, tôi thất thần. Khi anh ta thả tay tôi ra, tôi vẫn đang ngẩn người. Thế là anh ta lại nắm tay, ra vẻ hy sinh: “Không muốn buông thì cứ nắm là được.”
Tôi không biết có phải mình đỏ mặt, cố giật tay ra, hét lên một câu BIẾN! Vẻ mặt anh ta từ nghiền ngẫm lại thành trịnh trọng: “Tô Như Thị, cho tôi cơ hội đi.”
Khi đó là 8h40 sáng, mặt trời vẫn chưa chiếu lọt rừng sâu, xung quanh là cây cỏ dại, không có giá trị gì. Mặt lá phủ một lớp bụi mỏng, lá rụng đầy đất, cành cây bị người giẫm đạp để lại những vũng bùn. Đây thật sự không phải một nơi lãng mạn.
Anh ta vuốt tóc trên trán tôi: “Chuyện đã qua cũng qua rồi. Nếu không cắt bỏ phần hỏng đi, phần mới sao mọc được?”
Tôi ngờ ngợ, hình như đây là câu mà tôi đã từng muốn nói với Con Vịt. Thật ra tôi và anh ta đều giống nhau, không buông bỏ được quá khứ.
Mà cuối cùng, chúng tôi không có được 10 năm nữa để quên một người.
Người tên Bỉ Mao này chính là một kẻ hiểu rõ cách tấn công tùy người. Lão tử chỉ vừa hơi động lòng, anh ta đã bắt đầu lôi kéo.
Khi đó trên núi hơi lạnh, không ra mồ hôi được, người anh ta phảng phất mùi thuốc màu, hai tay nhẹ nhàng giữ hông lão tử, lão tử tựa vào vai anh ta.
Thật ra tôi không phải là người phụ nữ dễ dàng thỏa hiệp, thế nhưng, trong thoáng chốc, tôi không muốn chọn nữa.
“Bỉ Mao.”
“Ừ?”
“Có phải tôi đã già rồi không?”
Anh ấy ôm tôi chặt hơn, nhẹ nhàng trả lời: “Em chỉ mệt thôi mà.”
Tôi nghĩ có lẽ vì thế nên tôi không giãy giụa. Buổi sáng trên núi Ngô Đồng, sương sớm đọng trên lá, chim hót reo vang, cách xa sự ầm ĩ phố thị.
Anh ấy cũng không tiện thể được đằng chân lân đằng đầu, chiếm tiện nghi của lão tử.
Sự kiên nhẫn của người này, phải nói là cực kỳ tốt.
Ôm ấp một hồi, anh ấy buông ra rồi nắm tay lão tử: “Đi lên trước đi, kẻo mọi người lại tưởng mình trốn.”
Hay bạn cũng đã từng như vậy, phải cách xa một người, luôn nghĩ rằng tiếp nhận người khác thật là khó.
Thật ra chỉ là chúng ta cố chấp, không chịu lùi bước mà thôi.
Nhưng bước lùi này, mới chỉ bắt đầu, cũng không ngờ lại khó khăn như vậy.
Anh ấy nắm tay tôi, nhưng vẫn có vẻ khó chịu, hình như còn không định ăn tối theo kế hoạch của chú Dương và tiểu Đường.
“Bỉ Mao?”
“Ừ.”
“Em vẫn thấy lo lắng.”
“Nói đi.”
“Vì sao anh lại thích em?”
“Em cho Thanh Hạnh Bất Ngữ 100 vàng, 1 vàng 1 năm, anh bán cho em 100 năm.”
“Hả?” lão tử ngẩng đầu nhìn anh, anh mím môi, không nói thêm.
Bọn tôi đi thẳng đến Đại Ngô Đồng. Đỉnh núi có bậc thềm đá, dốc đứng 70 độ.
Lão tử nhìn mà khiếp hãi. Anh kéo tay lão tử: “Đi.”
Tôi leo lên theo anh. Độ nghiêng 70 độ hơi ghê. Anh gần như ôm hẳn lão tử, nhỏ giọng nói: “Không sợ, không sợ.”
Thật ra tôi không sợ, nếu muốn đi lên thật, thì kể cả 90 độ cũng vẫn đi thôi mà?
Thế nhưng ở bên cạnh anh, nghe anh dịu dàng trấn an, lão tử rất hưởng thụ.
Cuối cùng cũng đến đỉnh núi. Khi đó 11h40, đa phần mọi người trong công ty đã đến nơi.
Cái gì, bạn nói tôi quá chậm?!
Lúc nào rảnh, bạn thử bò lên cùng người vừa thổ lộ với mình xem, xem có nhanh hơn người khác không!
Bọn tôi ngồi nghỉ ở bãi đất trống trên đỉnh núi. Bỉ Mao đưa nước cho lão tử.
Lão tử dụi vào người anh: “Bỉ Mao, em muốn ăn kem.”
Anh nhìn tôi một lúc, sau đó đứng lên, đi xuống 300 bậc đá để mua kem. Tiểu Đường ồn ào: “Đại vương, người đừng có bắt nạt người ta!”
Chú Dương vừa bóc chân giò khun khói, vừa phụng phịu giáo huấn tôi: “Tiểu Tô! Lớn như thế rồi, đừng nghịch nữa! Người ta là người tốt, vừa phải thôi!”
Lão tử chỉ cúi đầu uống nước.
Bỉ Mao, nếu sau này anh phát hiện ra lão tử thật sự là một người cực kỳ phiền toái thì phải làm sao đây…
Qua tầm 20 phút, anh xuất hiện lại, cầm một túi kem, hầu như ai cũng được một cây.
Lão tử lại lên cơn trẻ con.
Tôi bóc kem, lại khều khều anh: “Em muốn ăn ô mai.”
Anh lau mồ hôi bằng áo phông của mình: “Còn ăn gì nữa không?”
Lão tử sững sờ. Hình như anh không vui lắm.
“Còn muốn ăn chanh tuyết nữa.”
“Ừ.” Nói xong anh lại tiếp tục bước xuống thềm đá.
Lão tử xê ra chỗ tiểu Đường ngồi… vì mùi chân giò của chú Dương khiến tôi nhức đầu.
Lần này quay lại, anh mất gần 30 phút, cũng lại một túi kem to đùng, ném cho tôi một túi nhựa.
Tôi bóc lấy khăn ướt: “Giận à?”
Anh lại lau mồ hôi: “Giận gì?”
Vì thế tôi giúp anh lau mồ hôi: “Đúng thế, có gì mà phải giận chứ. Trụ Vương vì nụ cười của Bao Tự mà đốt lửa triệu tập chư hầu, lão tử làm anh cười nhiều như vậy, mới chỉ bảo anh mua mấy que kem thôi mà.”
Bỉ Mao: …
Hôm đó, Bỉ Mao xác thực danh phận áp trại phu nhân của lão tử.
Về đến nhà thì trời đã khuya. Toàn thân hôi hám nên lão tử đi tắm.
Lúc mặc áo ngủ đi ra, lão tử phát hiện ra Bỉ Mao đang nằm trên salon xem báo. Thấy lão tử nhìn, anh chẳng có chút ý tứ nào, đứng lên vào phòng tắm.
Lão tử hơi do dự. Bị nhục sau lần Con Vịt, bây giờ lão tử cũng mất đi lòng dũng cảm trước tình yêu tốc độ.
Lúc sau, anh chỉ khoác mỗi cái khăn tắm quanh eo bước ra. Lần đầu tiên lão tử nhìn anh gần gũi như vậy. Người này có vai rộng eo nhỏ, mông cực đẹp, có lẽ do thường xuyên tập luyện. Người cũng rất chắc, không có thịt thừa, thậm chí còn thấy cả cơ bụng 6 múi.
Da mặt lì lợm của lão tử rốt cuộc cũng nóng lên – đương nhiên là do nước tắm rồi, quá nóng, quá nóng đi.
Anh cười đểu, đắc ý bước về phía lão tử. Ngón tay cái quệt qua miệng lão tử.
Tôi thừa nhận rằng thời cơ khi đó chưa chín muồi, thế nhưng lão tử không mang họ Liễu. Đứng trước người đẹp, nào có ai có thể ngồi yên không rối loạn chứ. Vì thế lúc đó lão tử cho rằng nếu anh nhào đến, lão tử sẽ ỡm ờ gặm anh dần dần.
(Quần chúng: dựng ngón giữa, thô bỉ.)
Anh cúi đầu nhìn lão tử một lúc. Quả nhiên giơ tay nhấc cằm lão tử, hôn lên môi tôi.
Cảm giác mềm mại ấm nóng, khiến người lão tử run lên.
Anh ôm lấy tôi, hôn mỗi lúc một sâu, gắn bó quấn quýt, đầu lưỡi lướt qua khoang miệng, dường như có tia lửa điện xẹt qua rẹt rẹt. Anh đẩy lão tử nằm lên salon. Tôi đưa tay kéo khăn tắm anh xuống, anh lại kéo lên, tôi lại kéo xuống, anh lại kéo lên, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu nói “đừng”.
Đây là ý không nên làm sao?
Lão tử không hiểu được vấn đề. Lẽ nào đây là zai tân?!
Anh lại mỉm cười: “Sớm muộn gì cũng là của em, vội gì chứ?”
Tôi, chửi!
Hóa ra thành lão tử háo sắc!!!
Lão tử cũng chẳng thèm tính toán. Bạn cứ thử leo núi ba ngày một đêm, sau đó ăn liên hoan, sau đó hát karaoke đến hơn 12h, đến lúc làm chuyện lớn bạn sẽ không so đo nữa.
Lão tử định đứng lên, anh lại giữ eo tôi lại: “Ngủ với anh đi?”
“Thế lên giường thôi.” Nói xong lão tử hối hận ngay lập tức. Nhưng anh cũng không thừa thắng xông lên, lại còn đùa lão tử: “Giường ấy mà, không sớm thì muộn cũng lên, vội vàng gì.”
Đù, lão tử giơ chân lên lại bị anh túm. Anh cúi người: “Lên giường rồi, định lực của ca chưa chắc được tốt vậy đâu.”
Lão tử mặc kệ. Dù sofa rất rộng, hai người cũng vẫn phải chen chúc. Lão tử nghiêng người, anh vòng tay ôm qua. Điều hòa bật nên bọn tôi cũng không thấy nóng.
Trong mơ màng, tôi thấy anh đứng dật tắt đèn. Lão tử giật mình tỉnh giấc. Anh vỗ đầu lão tử, trấn an: “Sao dễ tỉnh thế này.”
Sau đó lại ôm lão tử ngủ tiếp.
Người này quả thật khiến lão tử thán phục: trong toàn bộ quá trình ngủ, anh hoàn toàn quy củ ôm vai lão tử, không hề sờ bậy bạ lung tung. (mỗ: chỗ nào là lung tung?)