Ông Là Nhân Yêu, Ông Sợ Ai ?

Chương 60: Tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ (5)


Đọc truyện Ông Là Nhân Yêu, Ông Sợ Ai ? – Chương 60: Tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ (5)

Bởi vì quá vội vàng, bọn tôi không đi đăng ký kết hôn, cũng không kịp báo cho bạn bè ở thành phố S. Có điều tôi thấy chẳng sao cả, bao giờ về thành phố S lại làm một bữa nữa.

Bọn tôi mời công ty tổ chức đám cưới Thịnh Thế; có bọn họ lo liệu, mọi chuyện nhìn cũng không mang vẻ quá vội vàng.

Chủ quán bar là người quen của Con Vịt, nhanh chóng thu xếp giúp. Ngoài ra, nhà Con Vịt còn có bố mẹ, cô dì chú bác tham gia hỗ trợ viết và gửi thiệp mời. Ô tô cưới cũng do mẹ Con Vịt mua, một chiếc xe quấn hoa đỏ rực đẹp đẽ ngay phía trước.

Bọn tôi tìm mấy chỗ mới tìm được một người trang điểm đạt yêu cầu, sau đó buổi chiều còn mấy việc lặt vặt, mỗi người chúng tôi lo một chút, đề phòng còn có chuyện phát sinh.

Bố mẹ Con Vịt rất vui, tôi lại không cười nổi.

Sau này nhớ lại, có lẽ đó chỉ là điềm báo trước kết cục của tôi mà thôi.

Hoa Trư vẫn đòi làm phù dâu của tôi. Chiều hôm đó, tôi và con bé cùng nhau đi chọn đồ phù dâu, hơn hai tiếng liền chọn, cuối cùng con bé cũng nói: “Tiên ca ca, đồ đắt quá!”

Lão tử cười ngã lăn ra đất. Cuối cùng, bọn tôi chọn được một bộ đồ màu hồng nhạt, nghiêm túc mà không cứng nhắc, sang trọng mà không già dặn, hơn nữa còn có thể mặc cho những dịp khác về sau.

Bạn bè của lão Thánh cũng có mấy người là bạn học của Con Vịt, lão Thánh giúp bọn tôi rất nhiều thứ, từ thu xếp món ăn trong tiệc cưới đến trang trí đám cưới. Da anh ta ngăm ngăm, vóc dáng cao to, đứng đó lau mồ hôi hỏi tôi: “Nhân yêu chết tiệt, nhìn thế nào? Này, đạo cụ cho em, khi đó tha hồ “xử” Con Vịt! Thế nào, leader tốt đúng không? Quá là tử tế ấy chứ!”

Nhìn cái roi đen kia, lão tử muốn mù mắt luôn!

Chân Phạm còn thất đức hơn, tiện thể lúc dán chữ hỷ còn đeo cho Chủy Chủy một cái nơ hồng, còn phải ăn mừng thế này sao!?

Chủy Chủy, tao coi như không biết gì, mày cứ cắn hắn đi.

Mẹ Con Vịt khá mê tín, nói rằng một đêm trước đám cưới, hai người không được gặp nhau. Vì thế, tối đến, tôi sang ngủ cùng mẹ Con Vịt, bố anh sang ngủ cùng anh. Chân Phạm và lão Thánh đều ở lại chỗ Con Vịt.

Đêm này tôi không thể ngủ được. Mẹ Con Vịt và tôi nằm tâm sự, bà hỏi tôi có phải tôi hơi căng thẳng không? Còn nói phụ nữ ấy à, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày như thế, muốn được làm người phụ nữ của ai đó.

Tôi chỉ cảm thấy mọi chuyện giống như một giấc mơ, có thật tôi muốn kết hôn với anh?

Khi đó là ngày 20 tháng 4.

Bọn tôi ở bên nhau được khoảng 2 tháng.

Tôi lén online game. Thanh Hạnh Bất Ngữ gửi một tin mời nhập đội.

[Hảo hữu] Thanh Hạnh Bất Ngữ nói với bạn: sang đây đánh Tiểu Yêu.

Tôi sang Giang Nam. Đó là Tiểu Yêu Thiên Tai, level nó hơi cao nên Thanh Hạnh không đánh được. Tôi gọi pet Phượng Hoàng, bật Tâm Ma, sau đó bắt đầu đánh. Boss nhỏ này có thể khó với Thanh Hạnh, chứ không phải với Lưu Ly Tiên.


Xong xuôi, cô nàng giao dịch Linh Quang Quả Tử với tôi, tôi từ chối.

[Hảo hữu] Bạn nói với Thanh Hạnh Bất Ngữ: không cần.

Khi đó, cô nàng gửi một tin nhắn khá kỳ quái:

[Hảo hữu] Thanh Hạnh Bất Ngữ nói với bạn: Bạch Trạch của cô còn cần mà?

Bạch Trạch là thú cưỡi, nhìn giống con dê, đúng là Lưu Ly Tiên có một con nhưng là do chủ cũ mua. Lúc tôi cầm acc, nó đạt level 36, cộng max niệm. Khi đó lão tử đã thấy lạ rồi.

[Hảo hữu] Bạn nói với Thanh Hạnh Bất Ngữ: vì sao cô biết tôi có Bạch Trạch?

Vì nó level quá thấp nên tôi chưa bao giờ cưỡi.

[Hảo hữu] Thanh Hạnh Bất Ngữ nói với bạn: Con Vịt nói.

Dù sao cũng là đệ tử, tôi không nghĩ nhiều.

[Hảo hữu] Bạn nói với Thanh Hạnh Bất Ngữ: Thanh Hạnh, ngày mai tôi kết hôn rồi.

[Hảo hữu] Thanh Hạnh Bất Ngữ nói với bạn: chúc mừng.

Tôi không chơi game lâu. Bạn biết không, lúc này tôi online, dù thế nào cũng không có gì nhiều để nói. Lúc sau, Hoa Trư lại theo chân tôi trò chuyện, hỏi tôi cảm giác của cô dâu sắp cưới. Tôi chỉ mỉm cười, không biết tại sao lại chú ý đến sắc trời ngoài cửa sổ. Trong thoáng chốc, tôi không muốn bình minh tới.

Thế nhưng không muốn bình minh tới, trời sẽ không sáng sao?

Lúc tôi bị các bà gọi dậy trời đã sáng trưng. Rửa mặt xong, người trang điểm bắt đầu tô tô vẽ vẽ trên mặt lão tử, Hoa Trư giúp lão tử mặc đồ. Lão tử kinh hãi tham chiến, cuối cùng vẫn là mẹ Con Vịt giúp đỡ tôi mặc bộ váy cưới rườm rà kia vào.

Bởi vì là thiết kế của tiểu Đường, bọn tôi cùng mua nguyên liệu rồi tìm một thợ may tay nghề cao cùng làm với cô ấy, nhìn chung cũng không tệ.

Chỉ là nó quá lộng lẫy đi! Tôi hỏi tiểu Đường rằng liệu ngọc trai thế này có quá nhiều không, cô ấy chỉ cười nhạt, bảo rằng đời chỉ có lúc này để lộng lẫy thôi.

Nghĩ cẩn thận cũng thấy đúng nên lão tử chấp nhận để cô ấy dùng N ren làm diềm, còn định đính ngọc trai biển nhưng lão tử thấy đắt quá!!! Thế là phải đổi sang ngọc trai nước ngọt.

Vạt váy rất dài, may mà đi cùng người lão tử cao ráo cũng trông không buồn cười.

Cổ tay không đeo vòng. Dù là cưới xin thì cũng không nhất thiết phải đeo hết ngọc ngà châu báu lên người đâu.


Thật ra trên tay tôi có một chiếc nhẫn, đó là do Con Vịt mua chiều hôm qua. Nhẫn vàng trắng, ở giữa khắc một bông hoa sen đính viên kim cương.

Sau tất cả, thợ trang điểm làm tóc cho tôi. Cô ấy làm việc thật nhanh chóng, không hổ hai chữ “chuyên nghiệp”.

Khi chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng là 9h30. Cô gái trong gương mang dáng vẻ cô dâu, lông mi dài, đôi mắt mở to sáng sủa. Váy cưới xa hoa, làn da mật ong của lão tử cũng biến thành vẻ đẹp động lòng người. Lão tử đi đi lại lại trước gương, không thể tin được đó là mình.

Thợ trang điểm dùng son môi nhạt mà bóng, mọi thứ đều theo ý tôi, tinh tế nhưng mềm mại nhẹ nhàng.

“Thật ra vẫn do người đẹp, trang điểm kiểu gì cũng đẹp” thợ trang điểm nói bên tai tôi. Tôi biết lời này không thật, nhưng phụ nữ mà, ai mà chả thích nịnh hót.

Hoa Trư sợ hãi đẩy lão tử ra ngoài, kêu rằng tôi giống Bạch Tuyết. Tôi bật cười, có Bạch Tuyết tuổi cao như tôi không? Tôi nghĩ tôi chỉ là mẹ kế của cô ấy thôi.

Khi bọn tôi đi ra, các cô các bác nhà Con Vịt lần lượt khen lấy khen để, để tôi cười đến méo cả mặt, may rồi cũng thôi.

Khi đó là 9h50, tôi vờ như không thấy mẹ Con Vịt len lén gọi điện thoại cho bố Con Vịt.

Lúc 10h20, không thấy Con Vịt, mẹ Con Vịt cười cứng đờ: “Chắc kẹt xe, đợi chút đi.”

Lời này bà nói còn thấy lo lắng. Từ chỗ Con Vịt qua đây có vài bước thôi.

Mọi người xung quanh bắt đầu lo lắng nhìn tôi. Tôi biết phụ nữ như tôi đi đến bước này cũng coi như gieo gió gặt bão, quả thật tôi cũng đáng buồn thay.

Lúc mấy người lão Thánh đến, thời gian đã hơn 10h. Còn có bố Con Vịt và Chân Phạm. Mẹ Con Vịt đẩy bố Con Vịt sang một bên, nhưng từ xa cũng nghe thấy tiếng bà bực tức: “Thằng nhóc này, làm tôi tức chết đi được.”

Tôi nhìn lão Thánh. Anh ta lau mồ hôi: “Nhân yêu chết tiệt, à chết, Lưu Ly Tiên, Con Vịt nói cậu ta ra ngoài chút, sẽ về ngay thôi.”

Tôi hơi cười cười, yên lặng nhìn anh ta. Anh ta không nói gì thêm.

“Anh cũng không biết anh ấy đi từ lúc nào, đúng không?” Tôi cười hỏi, anh ta khẽ thốt lên, “Lưu Ly Tiên.”

Tôi hít sâu một hơi. Thật ra tôi biết, tôi biết, nếu Tô Như Thị tôi còn một chút tự biết lấy thân, tôi nên đi xa xa thêm chút, đừng ở đây lại làm trò cười.

Thế nhưng tôi vẫn cố chấp như cũ. Cho dù trận PK này, máu tôi hạ xuống chỉ còn 1 điểm, tôi cũng muốn đợi thông báo của hệ thống.

Tôi mỉm cười nhìn lão Thánh, tỏ ra thật bình tĩnh: “Cho em mượn chìa khóa xe.”


Anh ta do dự: “Chờ chút đi, anh nghĩ cậu ấy sẽ xử lý được thôi.”

Tôi cười nhìn anh ta: “Chìa khóa xe, em mượn.”

Anh ném một xâu chìa khóa đen vào tay tôi. Trước khi ra cửa, tôi quay lại hỏi: “Trình Trình đang ở đâu?”

Anh ta nhẹ nhàng đọc một địa chỉ.

Hôm đó là một ngày đẹp trời sáng sủa, ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua chiếc lá bàng to đang rơi xuống. Con đường tranh tối tranh sáng, chạy xe trên đó tựa như đang đi qua một đường hầm thời gian.

Sau nhiều lần rẽ, tôi đến một nơi tên là Vườn Bích Ngự. Vạt váy cưới quá phiền phức, tôi cúi xuống túm nó thành một đống, rút chìa khóa đi qua nhiều loại ánh mắt nhìn ngó.

Từ xưa, bắt kẻ thông dâm phải tranh thủ tình cảm, đây là chuyện phụ nữ nào cũng nên biết.

Tôi trước kia không hiểu vì sao phụ nữ phải buồn bã trong tình trạng này, nhưng sau đó, khi tôi đứng giữa những ánh mắt trong khu nhà san sát các tòa nhà cao tầng, tôi mới hiểu đó là vì tình yêu đã khắc sâu trong lòng mất rồi.

Tôi dừng lại ở phòng 402, nhẹ nhàng gõ cửa. Con Vịt mở cửa, sắc mặt anh ta hết xanh đến trắng.

Đột nhiên tôi không muốn đi vào. Anh vẫn đứng trước mặt tôi, vẫn dịu dàng nhìn tôi như thế. Nhưng hôm nay, tất cả kỷ niệm chỉ là tưởng tượng. Tất cả những gì về người đàn ông này không còn tồn tại nữa.

Dù là giấc mơ, đẹp đến đâu, cũng phải có hồi kết.

Tôi không biết lão Thánh và các cô các bác đến lúc nào, khi đó tôi đã đứng giữa phòng khách.

Không ai nói chuyện. Tôi có cảm giác như mình là Ultraman quái vật rơi xuống hang, hơn nữa còn là con quái vật mặc áo cưới.

Trình Trình rất bệ vệ kiêu ngạo: “Cô định làm gì?”

Tôi giương mắt nhìn cô ta. Trong nháy mắt, cô ta vừa lùi bước, tôi xông vào giật tóc cô ta, thuận tay lấy một cái vòng đập cho mấy phát, sau đó đá cô ta một cái. Cô ta chưa kịp phản ứng, định kêu lên, xung quanh mọi người định lao vào. Lão tử không thể chối được, dù sao cũng đã ra tay, đánh thế nào cũng là đánh.

Vì thế lão tử lại ra sức kéo cô ta lại gần một chút, vung tay tát cô ta một cái, tát xong thuận tiện đạp chân cô ta.

Lúc này cô ta mới khóc, hơn nữa còn khóc rất to.

Thật ra đàn bà khóc đều khó coi, coi như lần này để lão tử biết rằng đàn bà đẹp đến đâu cũng không phải ngoại lệ.

Con Vịt xông ra ôm lấy tôi, tôi xoay người, hung hăng tát anh ta một phát. Có lẽ do mặt nhẫn bị xoay, trên mặt anh ta có vệt đỏ.

Bọn họ đều nói khi ấy tôi đã mất lý trí, nhưng thật ra tôi vẫn rất tỉnh táo. Tô Như Thị vốn là người không có phong độ, thay vì để bản thân phải nuốt hận vào trong, tốt nhất là phân rõ luôn đi.

Lão Thánh kéo tôi từ phía sau: “Nhân yêu chết tiệt, em bình tĩnh xem nào!”

Tôi mỉm cười đẩy tay anh ta, sau đó đến chỗ bàn ăn Trình Trình đang ngồi. Cô ta lùi về phía Con Vịt, má bắt đầu sưng lên. Tôi đứng trên cao nhìn xuống cô ta: đây là kết quả mày muốn, đúng không?


Được, tao cho mày.

Tôi tóm lấy anh, người nhà Con Vịt kéo tôi ra. Tôi không giãy nhiều. Vốn người tôi đã rườm rà, nếu còn làm loạn, tôi sẽ chật vật như Trình Trình.

Mà GM, Tô Như Thị đã rất tả tơi rồi, coi như thua thì cũng phải giữ lại chút mặt mũi cuối cùng.

“Mẹ…” Trình Minh Minh lao ra từ trong nhà ôm lấy Trình Trình. Trình Trình thì cứ khóc, Trình Minh Minh vừa ôm cô ta vừa nhìn tôi, sau đó lại quay sang ôm Con Vịt: “Bố ơi, cô ác kia đánh mẹ, bố ơi!!!”

GM, thời gian đầu, tại Ủng Thành ở Trung Nguyên, lão tử mặc bộ đồ cấp 50 đánh đạo sĩ Lục Họa cũng không có thua thê thảm thế này.

Thế nhưng tôi không khóc nổi, khóc sẽ làm hỏng lớp trang điểm trên mặt tôi. Thật ra tôi cũng không khổ sở lắm nhỉ? Gặp một lần là lên giường, chưa đầy ba ngày đã bàn chuyện cưới xin, nói là yêu, yêu được bao nhiêu?

Vì thế, tôi chỉ có thể mỉm cười.

Con Vịt cúi người ôm con bé đang sợ hãi, nhẹ nhàng dỗ nó.

Tôi định gọi “Quá nhi”, nhưng lúc mở miệng mới phát hiện ra âm thanh chỉ có thể để ở trong lòng.

Bạn đã bao giờ trải qua cảm giác này chưa? Sao giống như bộ phim dài 40 tập, lão tử đắc ý được 39 tập, đến lúc đoàn tụ cuối cùng, mới phát hiện ra mình là nữ phụ tà ác.

GM, dù tôi là diễn viên, cũng không ngờ mình chỉ đóng vai phụ, làm sao đoán được kết cục này.

Tôi từ từ bước ra ngoài. Quá nhi, em phải đi. Nếu từ nay về sau, suốt đời này chúng ta không gặp lại, liệu anh có thể nhớ đến em một chút nào không?

Tôi xuống nhà, mặc kệ ánh mắt mọi người, ngồi vào ô tô. Gương mặt trang điểm cẩn thận hiện ra trong gương chiếu hậu, nhưng dù phấn son tô dày cũng không che giấu được vẻ mệt mỏi rã rời.

Lão tử đột nhiên cảm thấy trống vắng tận xương tủy. Tôi từng nói tôi muốn trẻ trung mãi mãi, nhưng nội tâm của tôi đã già nua đến vậy.

Mà GM, chẳng bao lâu sau, Tô Như Thị tôi cũng sẽ héo tàn thôi.

Tôi đi thẳng về nhà Con Vịt.

Tôi dùng chìa của lão Thánh mở cửa, nhanh chóng thay sang bộ đồ bình thường, trước khi ra cửa thì để lại chum chìa lên bàn. Nhìn quanh, Chủy Chủy lao vào làm nũng. Tôi ngồi xổm xuống vỗ vỗ đầu nó, nhẹ giọng: “Tao đi đây.”

Nó ngẩng đầu nhìn tôi, một lúc, đột nhiên thè cái lưỡi đỏ lòm nhẹ nhàng liếm mặt tôi.

Tôi đặt nó xuống, phất tay: “Tao đi.”

Nó ngu ngơ vẫy đuôi, không thể hiểu được.

Tôi mỉm cười đóng cửa.

Tao đi, bởi vì sẽ không gặp lại, nên không hẹn gặp lại với mày, chó à.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.