Đọc truyện Ông Là Nhân Yêu, Ông Sợ Ai ? – Chương 40: Lão tử ngủ với anh ta đã!!!
16h hơn đi ăn cơm. Hoa Trư bảo sẽ đưa tôi đi đến một hàng ăn vặt nổi tiếng để nếm thử món cá nướng của thành phố L, nhưng rút kinh nghiệm xương máu, lão Thánh vẫn quyết định đưa bọn tôi đi ăn lẩu.
Lúc mở cửa xe, lão tử trịnh trọng hỏi anh ta một câu: “Lão Thánh, lần này chắc không phải ăn buffet 50 đồng một người chứ?”
Anh ta nghiêng đầu, hung hăng giơ ngón giữa vào mặt lão tử.
Đại ca này, thế mà không quên ra hiệu!
Vì giờ đó sớm hơn thời gian ăn cơm bình thường nhiều nên quán khá vắng. Bọn tôi nhanh chóng vào một căn phòng, nhân viên thu dọn gọn gàng rồi chờ bọn tôi gọi món. Lão Thánh hỏi: “Hay gọi 15 cân?”
Lão tử choáng: “Gọi lắm thế làm gì?”
Anh ta đốt thuốc, trịnh trọng nói: “Để em ăn cho no!”
Lão tử lật bàn!
Hoa Trư ngồi bên cạnh, cầm tờ tạp chí thành phố L giới thiệu phong cảnh thành phố ở trong phòng lên xem. Lão Thánh ra ngoài hút thuốc, sau đó lại quay vào: “Hoa Trư, đi chọn cá với anh.”
Hoa Trư bất mãn: “Anh biết chọn mà!”
Anh ta túm lấy Hoa Trư đang dính vào lão tử: “Bảo đi thì đi đi, nói nhiều.”
Dù Trư ra sức giãy dụa thì châu chấu sao có thể đá xe, con bé cứ thế bị lôi đi.
Khụ, thế là trong phòng chỉ còn tôi và Con Vịt.
GM làm chứng, tôi và anh ta đều không phải người nói nhiều. Lão Thánh, anh có ý tốt là không để người thừa lại, có điều anh để lại hai người miệng kín như bưng cũng không ổn đâu.
Lão tử cảm thấy ngại ngại, Con Vịt nâng ấm trà rót trà vào chén cho tôi, hỏi một câu: “Có mệt không?” Lão tử vội đáp: “À? Khỏe lắm.”
Sau đó tiếp tục im lặng.
Con bà nó, lần nào mày gặp người ta cũng nói chuyện ngon lành lắm cơ mà, sao cứ đụng đến tình cảm nam nữ là tịt mít thế này!!!
Bầu không khí im lặng này kéo dài cho đến khi lão tử sắp sửa cào tường thì lão Thánh và Hoa Trư quay lại. Trư cầm theo hai cốc nước ngô, còn lão Thánh mang mấy chai rượu và nhanh chóng ngăn giữa lão tử và Trư, sau đó cắn một miếng rồi nhổ ra, mở chai rượu.
Lão tử thầm ca ngợi kỳ quan: lão Thánh à, anh cứ như vậy thì mấy công ty sản xuất mở rượu có mà đóng cửa hết!
Anh ta rót rượu cho bọn tôi. Lão tử cầm lên nhấp thử một ngụm – là rượu ngon, vào miệng thì ngọt ngào mát lạnh, giữ lại mùi lâu, nhưng nhìn số độ thì lão tử nghĩ rượu này cũng có thể so được với rượu gạo Ngũ Lương 68 độ.
Lão Thánh phóng khoáng giơ chén: “Nào nào nào, mọi người uống một chút. Nhân yêu, lần trước không uống rượu, lần này phải uống bù!”
Lão tử đương nhiên không tin anh ta lại tử tế như thế, nghi ngờ nhấp một ngụm – lão Thánh, chẳng nhẽ anh muốn làm lão tử quá chén à!
Chén của Con Vịt không nhiều lắm, vẫn thấy đáy, cho nên anh ta cũng thoải mái ngửa đầu cạn chén.
“Ôi, nhân yêu, em mím cái môi xinh kia là ý gì? Uống uống nào, uống trước hai chén.” – lão Thánh cứ đưa chén lại đây, đây là chén hai lượng, tôi miễn cưỡng chạm cốc với anh ta. Nồi nước trên bàn bắt đầu sôi, nhân viên bắt đầu bỏ đồ ăn vào.
Lão tử tiện thể nghiêng người nhìn bình rượu, nhìn rồi hộc máu: rượu Bá Vương Hồ Bắc 70 độ!!!
Lão Thánh, quên đi, thà đây uống cồn luôn cho rồi…
Lão Thánh cũng cực kỳ nhiệt tình, nhưng uống đến chén thứ ba thì có vẻ cũng hết đỡ nổi, gắp đồ ăn cho Hoa Trư mà cũng suýt rơi ra bàn.
Lão tử thở dài: lão Thánh à, anh không biết làm Con Vịt say dễ hơn làm lão tử say nhiều à…
Con Vịt cũng kệ anh ta, mỉm cười gắp đồ ăn cho bọn tôi, sau đó bát tôi một đống, bát Hoa Trư một đống… lão tử nhìn nụ cười nhẹ nhàng kia mà lòng bắt đầu dậy sóng.
Tục ngữ nói rượu vào lời ra, lão tử lấy chén của anh ta, rót nửa chén, cố gắng dùng giọng thân thiết hết mức có thể: “Con Vịt, chúng ta uống đi?”
Anh cầm chén, gật đầu: “Được.”
Con Vịt uống rượu không ầm ĩ như lão Thánh. Anh thích lẳng lặng uống từng chút một, vẫn để ý gắp đồ ăn cho tôi và Hoa Trư. Tôi quay đầu là thấy lão Thánh đòi chạm cốc, anh xua tay – thôi bỏ đi, lão tử hiểu rồi.
Lần uống rượu này cho tôi biết ít ra có một việc là thật: Con Vịt không giỏi uống rượu. Anh uống một chút mặt đã đỏ ửng.
Tôi cũng không muốn làm quá, hơn nữa số độ rượu này cũng cao, lão tử sợ nhỡ lại trúng độc cồn chết lăn quay ấy chứ.
Vì thế tổng cộng anh chỉ uống có hơn một chén.
Nhưng hơn một chén này xong là lăn ra mặt bàn.
Bởi vì ai cũng uống rượu nên tạm thời xe để lại đây, tôi đi trả tiền ăn. Vốn định trả cả tiền gửi xe qua đêm thì chủ quán bảo quen với lão Thánh nên không cần.
Lúc bọn tôi ra khỏi quán mới hơn 18h nhưng trời đã tối, còn rất lạnh, may mà cơm no rượu say, ra đường cũng thấy đỡ lạnh hơn rất nhiều.
Hoa Trư đi sát lão tử, lão Thánh gọi xe đưa con bé về trường học, sau đó anh ta bảo mình còn phải gặp bạn nên đi trước. Lão tử nhéo anh ta: “Còn Con Vịt?”
Anh ta đẩy Con Vịt vào taxi, sau đó cũng ấn lão tử vào trong xe, đọc địa chỉ cho lái xe rồi bảo lão tử: “Liệu mà làm đi, chọn khách sạn rồi, cứ lấy bừa một phòng là được.”
Con Vịt dựa vào người lão tử trên suốt đường đi. Lần này không phải giả say mà là say thật, người anh còn hơi nóng lên. Lão tử liên tục sờ trán anh, cũng được, đừng uống đến nỗi có chuyện là được rồi.
Xuống xe, lão tử đỡ anh vào thẳng khách sạn, chịu đựng ánh mắt khác thường của mọi người cho đến chỗ lễ tân, chuẩn bị lấy phòng, lúc đưa chứng minh thư thì chợt có ánh sáng lóe lên trong đầu lão tử.
Thật ra tuổi mọi người cũng không còn trẻ nữa. Chúng ta muốn quay lại thời yêu đương “Chàng là gió, thiếp là cát” như dưới ngòi bút của dì Quỳnh Dao nhưng cũng không thể làm được. Huống hồ xưa nay lão tử ghét nhất chuyện dây dưa lằng nhằng, cứ lằng nhà lằng nhằng thì chẳng biết đến bao giờ mới tiến triển được!!!
Dù sao mọi người cũng có ý đó còn gì, vậy lão tử cứ ngủ với anh ta đã!!! (tôi: ôi)
Nghĩ xong, lão tử cầm chứng minh thư, lôi Con Vịt lên tầng 2, vào phòng lão tử. (cảnh này xin hãy tự tưởng tượng: một con sói lôi một con vịt về hang ổ)
Vào phòng, lôi được anh lên giường, nhìn thấy người này toàn mùi rượu, lão tử không thể không thở than:
Nghĩ đến đúng là GM trêu ngươi, lão tử vẫn nghĩ đến món vịt nhúng nước sôi, ai ngờ lại thành vịt ngâm rượu!!!
Lau sơ người, lão tử lột từng món quần áo của Con Vịt xuống trong men rượu ngập tràn.
Đến lúc cởi quần, lòng lão tử vẫn băn khoăn tự hỏi: GM, chắc không phải là một cây kim nhỏ đúng không? (GM: ||||||)