ÔNG HOÀNG XA XỈ PHẨM

Chương 21: Điệp Viên Nghiệp Dư (2)


Đọc truyện ÔNG HOÀNG XA XỈ PHẨM – Chương 21: Điệp Viên Nghiệp Dư (2)

Theo như phán đoán của cô thì như vậy chắc chắn đây là phòng của Cao Lang rồi, lúc này nếu nói rằng cô đang rất sợ là thật, nói cô giả vờ mạnh mẽ thì hoàn toàn là giả. Cô hít một hơi thật sâu để lấy động lực rồi bước vào nhẹ nhàng, đóng cửa lại. Bước tới chiếc điện thoại, cô vội vàng bật lên, thật may mắn khi chiếc điện thoại đó lại không đặt mật khẩu.

Không dám suy nghĩ lâu la, cô vội tìm thư mục ảnh của điện thoại, lướt lướt không quá một phút tìm thì quả nhiên…cái tấm ảnh đáng xấu hổ đó đã được cô tìm thấy. Cô nhanh tay xóa nó đi rồi vội đặt lại xuống bàn

Nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn cảm thấy có gì đó sai sai thì phải? Mọi việc đều thuận lợi một cách khá khó hiểu. Cửa dưới kia không khóa, cửa phòng anh ta cũng không, ngay cả điện thoại là vật bất ly thân mà anh ta cũng chểnh mảng không đặt mật khẩu.

Cô nên cảm ơn thần may mắn của mình quá linh hay nên nghi ngờ về sự may mắn này đây?


Cô thở nhẹ ra một hơi để lấy bình tĩnh rồi bước hướng về phía cửa. Cao Lang nhoẻn miệng cười từ trong bóng tối đi ra với gương mặt cực kỳ ma mị, anh khoác trên mình cái áo khoác ngủ màu đen càng làm tôn lên vóng dáng của siêu sao và thần thái đỉnh cao.Cao Lang nói “Em xóa được hình rồi sao?”

Mọi thứ như sụp đổ ngay trước mắt, cô liền khựng lại ngay cái động tác vặn chốt cửa, thân thể cô như đóng băng, đôi chân nặng trĩu đã không thể bước tiếp. Hơi thở ngày một dồn dập khiến cô khó thở vô cùng. Thật sự lúc này, cô rất sợ…rất sợ

Cao Lang nhìn thấy bộ dạng cứng đơ của cô lúc này liền nhếch môi nói tiếp “Gan em cũng lớn thật! Dám lẻn vào nhà tôi để xóa bức hình!” Nói xong anh cũng bước từng bước không tạo ra tiếng động, rất nhanh anh đã đứng ngay sau lưng cô.

Chạy…cô phải chạy! Suy nghĩ trốn thoát vụt qua, Thanh Di nhanh chóng nắm lấy chốt cửa định vặn ra thì…”Tít!” Tiếng kêu từ cửa phát ra không to cũng không nhỏ khiến cô vô cùng sợ hãi.

Cô quay ra đối diện với anh, thân thể bất lực tựa lưng vào cửa. Từng bước anh tiến gần lại cô, mỗi bước chân của anh cô cảm tưởng như thần chết đang từng bước…từng bước tiến đến lấy đi sinh mạng cô.

Thì ra…thì ra cô bị mắc bẫy. Cô thật quá ngu ngốc mà!

“Anh…anh lừa tôi?” Cô tức giận đến nỗi miệng chỉ còn biết ấp úng nói ra từng chữ một.


“Lừa?…tôi lừa em? Haha” Tiếng cười như ma quỷ của anh vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Anh cúi xuống nhìn chăm chăm vào đôi mắt đang run lên vì sợ hãi kia rồi nói tiếp “Nhà…là tự em vào. Cửa…là tự em mở. Ảnh…cùng là tự em xóa. Như thế người thiệt thòi và bị lừa không phải là em…mà là tôi mới phải!”

“Tên khốn kiếp nhà anh! Là anh cố tình nói với Phong Lãnh lúc có mặt Phong Uyển rằng hôm nay anh sẽ ngủ một giấc thật đã. Anh biết rằng để biết được nhà anh thì tôi sẽ đi hỏi người thân cận với anh chính là Phong Uyển. Tiếp sau đó anh tùy ý để cửa như thế, rồi cả không đặt mật khẩu điện thoại. Chung quy lại cũng là để tôi mắc bẫy của anh chứ gì?” Cô nói một thôi một hồi, mọi chuyện cũng đã bị lộ, cô cũng chẳng cần che mặt làm cái gì nữa nên liền tháo nó ra nem luôn xuống đất.

“Rất thông minh! Lúc uy hiếp em tôi đã nghĩ tới việc em sẽ nhăm nhe tìm cách xóa bức ảnh trên điện thoại tôi. Vì thế…là tôi cố tình đấy…thì sao?” Cao Lang nói từng câu từng chữ phả lên mặt Thanh Di, mùi rượu vang từ miệng anh phả ra khiến cô cảm thấy vô cùng choáng váng.

Thật quái lạ? Chỉ là mùi rượu vang mà tại sao nó lại khiến nó choáng váng như này? Hơn nữa thân thể cô cũng nóng ran như lửa thiêu vậy. Lẽ nào…

Cao Lang nhân cơ hội liền ôm lấy eo cô bế đặt lên giường. Thanh Di lúc này chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, toàn thân cô bất lực không thể cử động. Mồ hôi trên chán bắt đầu rỉ ra, hơi thở ngày một dồn dập và nặng nề.


Anh bắt đầu mơn trớn trên cái cổ trắng ngần của cô, dục vọng trong anh đang lớn dần và vô cùng mạnh mẽ. Rất nhanh anh đã xé nát cái áo giữ nhiệt ấy, một thân hình gợi cảm bắt đầu lộ ra. Bầu ngực tròn trịa được bao bọc lại bởi chiếc áo ngực màu hồng càng làm tôn lên nét đẹp mê người của cô.

Làn da trắng hồng không chút tì vết khiến anh như con mãnh thú mà lao vào cắn nhẹ lên nơi đang nhấp nhô kia.

Thanh Di không chịu nổi liền hét lên “Khốn…kiếp! Anh làm cái gì tôi vậy? Anh bỏ thuốc tôi sao? Tên khốn kiếp…dừng…dừng lại ngay”

Dường như khi ngửi thấy mùi rượu đó vào, cơ thể cô liền căng cứng, trí não vô cùng bài xích chán ghét anh nhưng cơ thể thì lại…vô cùng ham muốn. Cô cố gắng nhắm chặt mắt lại, nghiến chặt răng, vận hết sức bình sinh lấy tay đẩy Cao Lang ra. Nhưng một khi anh đã muốn…cô sao có thể cản anh?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.