Bạn đang đọc Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi: Chương 40: Nổi giận
Editor: Mã Mã
Chương 40: Nổi giận
“Phi Yên…” Nghe thấy giọng nói của Hiên Viên Hoàng như vậy gọi mình, thân mật như hai người đang yêu nhau vậy.
Nước mắt không khống chế được mà chảy xuống, mười năm trước cô khát vọng hắn gọi mình như vậy cỡ nào, tràn đầy tình nồng ý mặn của tình yêu, dùng thanh âm này để thức tỉnh nụ hoa đang ngủ say của thiếu nữ, nhưng hắn khiến cô thật đau lòng.
Châm chọc cỡ nào, mười năm sau hắn lại dùng giọng điệu này nữa để chiếm lấy linh hồn cô một lần nữa.
Trầm Phi Yên đột nhiên rơi lệ, rửa trôi mưa bụi qua trong đôi mắt hàm chứa bi ai và phẫn nộ, sự biến đổi đột nhiên này khiến Hiên Viên Hoàng ngừng mọi động tác.
Dịu dàng hôn lên giọt lệ ở khóe mắt, hắn dùng hết khí lực toàn thân để ôm chặt lấy cô, tựa như muốn khảm cô vào người mình.
“Tại sao lại khóc, nhìn thấy anh em không vui sao?” Đầu hắn cọ vào bờ vai đơn của cô, từng hơi thở nhỏ vụn phả vào mái tóc cô, thân thể có chút run lên.
Không giãy dụa, không phản kháng, Trầm Phi Yên giống như con rối tùy ý để mặc Hiên Viên Hoàng ôm lấy. Qua hồi lâu, toàn thân cô đều tràn ngập hơi thở nam tính của hắn, khiến cho nội tâm vừa sợ lại vừa khát khao cái gì đó.
“Tôi không biết anh, tôi là Vivian, anh hãy thả tôi ra đi.” Khá cự như một con dối, máy móc nói ra mấy chữ cùng với giọng điệu cực kỳ bình tĩnh và lạnh lùng, nhưng nước mắt lại làm ướt tấm lưng của Hiên Viên Hoàng.
“Vì sao em cứ luôn phủ nhận mình là Trầm Phi Yên, vì sao?” Lời này làm chọc giận Hiên Viên Hoàng, cánh tay hắn tăng thêm lực đạo, giống như muốn bóp nát người trong ngực mình.
Đôi mắt luôn sâu thẳm khó lường của hắn mà bây giờ lại hiện lên sắc màu mờ mịt, lạnh băng mà xa vời, khiến cho lòng cô hơi sợ hãi.
“Thả tôi đi.” Trầm Phi Yên cố làm cho trái tim mình kiên định, cô chọc giận hắn để trái tim mình không rung động.
“Em đừng mơ tưởng nữa.” Ánh mắt lạnh băng như mũi tên đâm vào trai tim hắn, khiến cho hắn đau, bắt đầu đổ nát.
Băng vỡ vụn, không khí hỗn loạn, chỉ có cặp mắt xa lạ gai người dị thường. Hiên Viên Hoàng hoàn toàn mất lý trí, nếu trái tim cô đã mất thì hắn sẽ giữ lại thân thể cô, cho đến khi nào chiếm được lòng cô mới thôi.
Hiên Viên Hoàng đặt Trầm Phi Yên dưới thân, hung hăng hôn lên đôi môi cô, và còn đưa qua đôi mắt xa lạ.
Sự phẫn nộ của hắn rất rõ ràng, vốn tưởng rằng chọc giận hắn thì lòng cô sẽ bình tĩnh đi phần nào. Nhưng mà bây giờ, Trầm Phi Yên thật hối hận, hậu quả chọc tức hoàng đế chính là lấy thân thể bù đắp.
“Buông ra, anh buông ra…” Giãy dụa trở nên vô lực, tất cả đều bị Hiên Viên Hoàng ngăn chặn, quần áo trên người bị hắn thô bạo xé vụn vứt xuống đất.
Cho dù cô có đấm đá thế nào, có đánh thế nao, thì cũng chẳng thể làm gì bởi người đàn ông bên trên đã mất lí trí, tất cả đều giống như bị rơi vào vùng biển rộng lớn, âm thanh thì chìm nghỉm.
Hắn hôn lên đôi môi của Trầm Phi Yên khiến nó nóng rực đau đớn, bàn tay dùng sức giữ chặt hai tay cô khóa lên trên đầu, thân thể của Trầm Phi Yên ở trước mặt Hiên Viên Hoàng không xót thứ gì, tản ra một ánh sáng mê hoặc.
Hai thân thể trần chuồng, da thịt dán vào nhau, ma sát tạo ra sóng nhiệt căng tràn, làm tăng lên cái đẹp của sự tình dục.