Bạn đang đọc Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi: Chương 11: Đào thoát.
Editor: Mã Mã
Chương 11: Đào thoát.
Tất cả mọi thứ chuyển biến đều tốt, mục đích hôm nay của hắn tới đây đã đạt được.
Trầm Phi Dạ cười quỷ dị, tay trái cầm súng chĩa thẳng vào Hiên Viên Hoàng, cánh tay bên phải cũng lấy một khẩu súng ra, rồi sau đó chĩa vào cô dâu đang ngồi ở dưới đất.
“Tôi nói cho cô biết, tổng giám đốc hắc đạo này là cha tôi, cô muốn sống, hay vẫn muốn tiếp tục kết hôn ?”
“Cậu gạt người, súng đó không phải là thật!” Đôi môi run rẩy nhưng Phương Lỵ Lỵ lại không buông tha cơ hội này, chỉ dựa theo lẽ thường nghĩ thì một đứa nhỏ mới mười mấy tuổi thì không thể có súng được.
“Nhất định là chiếc súng đồ chơi, mau bắt nó lại. . .”
Phương Lỵ Lỵ nói lớn như vậy, trước hết người Phương gia đã khôi phục lại thần chí, sau đó gọi hai người về sĩ tiến lên đi bắt Trầm Phi Dạ.
“Hừ” Châm chọc nhìn người phụ nữ ngồi dưới đất kia, Trầm Phi Dạ trực tiếp Pàng Pàng hai phát súng dưới chân vệ sĩ. Hai người họ thấy vậy thì liền ôm đầu lùi đi, Phương Lỵ Lỵ cũng bị dọa tới ngu si, đây là súng thật.
Tất cả mọi người đều hơi nao nao nhưng chỉ mỗi mình Hiên Viên Hoàng là bình tĩnh nhất, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu được, súng của thiếu niên này mang đi là thật và nó cũng không phải là đứa nhỏ thích chơi đùa gì.
Trầm Phi Dạ nhìn thấy Hiên Viên Hoàng vẫn bình tĩnh đứng đó thì đột nhiên lưng cậu ta lạnh lên đôi chút, người đàn ông này thật quá vững vàng làm hắn thấy hơi sợ.
Phải khử nhanh, chạy nhanh, nếu không nhất định kết cục của hắn sẽ chẳng hay ho gì.
Trầm Phi Dạ vẫn chĩa súng lệch khỏi người Hiên Viên Hoàng, sau đó bắn mấy phát súng lên không trung. Viên đạn văng tung tóe ở trên không trung, phun ra từng khói, làm toàn bộ giáo đường đều bao phủ trong màn sương trắng.
Tốc độ của Hiên Viên Hoàng cực nhanh, chỉ trong chốc lát hắn đã xoay người chạy tới chỗ súng nổ, sau vài giây liền bắt được tên tiểu quỷ.
Sương khói tán đi, dĩ nhiên đã không còn bóng dáng Trầm Phi Dạ nhưu trước, mà thay vào đó chính là Hiên Viên Hoàng bắt được tên tiểu quỷ mười tuổi. Khuôn mặt hắn lộ ra chút tức giận làm hai nhà im lặng không dám nói gì.
Thằng bé khóc òa lên, nguyên nhân chẳng phải cái gì khác mà chính là do khuôn mặt lạnh của Hiện Viện Hoàng làm cho nó phát hoảng.
Tất nhiên, súng trong tay tiểu tử không phải hàng thật, mà nó chỉ là một món đồ chơi được cải tạo thành súng phun khói.
Thực ra tiểu tử đã nói chuyện qua với bà ngoại, bà nói với nó rằng súng này chỉ bắn được 2 nhát xuống đất, sau đó sẽ chở lại như ban đầu .
Sương khói rút đi, tinh thần Phương Lỵ Lỵ ổn định lại, lập tức khóc rống lên.
“Hu hu, hôm nay là ngày tôi lập gia đình mà lại có người đến quấy quá. Cha, cha phải đòi lại công bằng cho con, Hu Hu. . .”
Tất nhiên Phương Hào Thế là một người thông minh nên hắn sao có thể nó rằng sẽ từ hôn, vì lúc trước người đi cầu hôn cũng chính là Phương gia.
Hiện tại hôn lễ của con gái mình bị làm loạn, mà Hiên Viên Hoàng có một đứa con trai, cho dù là như vậy, hắn cũng chẳng để ý, chỉ cần Hiên Viên thị làm đám cưới tốt là được.
Hắng giọng một cái, giọng nói rất thấm thía của Phương Hào Thế vang lên: “Con à, thằng bé chỉ đùa giỡn chút thôi, chúng ta không cần bởi vì một trò đùa của một đứa trẻ con mà hoãn lại hôn lễ.”